( Quyển 1) Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 23:

"Đừng đùa với tao như vậy, đồ ngốc. Tao không có cười đâu." It đáp lại, mặc dù trong thâm tâm cậu cảm thấy rằng Pete không đùa.

[ Tao không nói đùa đâu.] Phi đáp lại. It im lặng.

"Tao không đồng tính." It nói.

[ Nếu mày không gay, thì với bản thân Day, tao nghĩ cũng không phải gay.] Phi nói.

"Hiện tại tao không được khỏe lắm. Tao muốn nằm xuống và nghỉ ngơi." It bướng bỉnh ngắt lời.

[ Tao hiểu rồi. Tao không cần câu trả lời ngay bây giờ. Mày thử nghĩ về nó một lúc đi. Không sao đâu. Nếu mày nghĩ rằng còn quá sớm, mày có thể thử hẹn hò với tao trước, nhưng tao có thể nói với mày bây giờ rằng tao sẽ không đối xử với mày như Day đã làm.] Phi nói.

"Anh tao không làm gì tao cả." It không thể không cãi lại.

[ Hì hì, cứ nói cho mày biết đủ rồi. Tao không làm phiền mày nữa. Hi vọng lần sau gọi mày sẽ nghe máy.] Phi nói rồi cúp máy, bỏ mặc It bất động. Đầu óc câu đầy những câu hỏi và nghi ngờ. Cậu đã ngồi suy nghĩ rất lâu.

Cốc, cốc, cốc...

Tiếng gõ cửa khiến It giật mình vì lúc đầu cậu nghĩ đó là Day. Nhưng sau khi nghĩ lại, Day có lẽ sẽ không gõ cửa. Anh có lẽ sẽ mở cửa và đi vào luôn.

"P'It... Là Beam. Em vào được không?" Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên bên ngoài căn phòng. It khẽ nhíu mày.

"Vào đi. Cửa không khóa." It hét lên, lại hướng ánh mắt lên trần nhà.

"Có chuyện gì vậy Beam?" It hỏi, mắt không nhìn Beam vì cậu cảm thấy trái tim nhói đau lạ thường khi nhìn thấy khuôn mặt baby dễ thương của Beam.

"Ưm... Em đã hỏi P'Day rằng liệu em có thể lên...Beam muốn xin lỗi P'It." chàng trai trẻ nói với giọng run run. It quay lại nhìn và không khỏi xót xa khi nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay và đôi môi sứt sẹo của cậu. It vội ngồi dậy.

"Xin lỗi cái gì?" It hỏi ngược lại.

"Beam, xin lỗi vì đã khiến P'It và P'Day tranh cãi với nhau." người thanh niên lại nói. It chỉ cười khi nghe điều này.

"Không cần xin lỗi. Đó là chuyện bình thường. Có ngày nào trôi qua Day và anh không cãi nhau đâu. Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này." It nói mà
không chút bận tâm.

“Nhưng Beam cũng không cảm thấy vui về điều này." chàng trai trẻ nói. It nhìn Beam một lúc.

"Ngồi xuống. Tại sao em lại đứng?" It nói. Beam ngồi xuống chiếc ghế cạnh tủ quần áo.

"Nghiêm túc đi, ai đánh em vậy?" It tò mò hỏi. Beam lắc đầu khi nghe câu hỏi của cậu.

"Nếu em không muốn nói với anh, cũng không sao hết." It nói vì cậu thấy đó là vấn đề cá nhân.

"P'It, anh đã từng yêu đơn phương ai chưa? Yêu người đó, biết là yêu đơn phương mà anh vẫn cố chấp yêu sao?" Beam bâng quơ nói khiến It phải nấc lên trước khi nhìn thẳng vào mặt Beam.

Beam ngồi thẳng dậy với vẻ mặt buồn bã.

"Em yêu anh ấy mặc dù anh ấy làm tổn thương em. Anh ấy gây tổn hại về thể xác em, nhưng em vẫn chọn yêu anh ấy." Beam nói. It khẽ cau mày khi nghe điều này.

"Em yêu ai? Không phải Day sao? Em nói như thể người em yêu không phải Day vậy." It tò mò hỏi vì chắc chắn Day không phải là người làm tổn thương Beam. Beam ngước nhìn It.

"P'It nói gì vậy? Em không nghĩ về P'Day theo cách đó. Em yêu P'Day như thể anh ấy là một trong những người anh của em vậy." Beam nói.

“Nhưng Day yêu em mà." It lại nói. Beam nhìn It với vẻ bối rối.

"Phải, P'Day yêu em... nhưng anh ấy yêu em như là em trai. P'Day yêu em như anh ấy yêu P'Night."Beam nói.

"Làm sao em biết Day không yêu em như người yêu? Nếu không, anh ta đã không tức giận như vậy. Hơn nữa, anh ta không cho phép bất kỳ ai khác chạm vào em." It nói một cách mỉa mai.

" Tên khốn đó đang lừa P'Belle đưa tiền cho hắn. Thêm vào đó, anh ta đang lợi dụng P'Belle. Khi P'Day phát hiện ra chuyện này, tên khốn đó đã phải ở trong bệnh viện và chỉ có thể ăn súp trong nhiều tuần." Beam nói với giọng nghiêm túc. It đã vô cùng sửng sốt khi nghe điều này, nhưng câu lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

"Còn em, em đã nói với Day là ai đã làm điều này với em chưa?" It hỏi lại vì vẫn còn tò mò. Beam lắc đầu.

"Beam, sẽ không nói cho anh ấy biết đâu. Dù có chết em cũng sẽ không nói cho anh ấy biết. Những gì Beam trải qua đều xứng đáng với sai lầm mà Beam đã làm." cuối cùng cậu thanh niên nhẹ giọng nói. Mặc dù biết rằng mình chỉ mới gặp It, nhưng lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Beam cảm thấy rằng mình có thể thoải mái nói chuyện với It về những điều như vậy.

Cốc, cốc, cốc...

Một tiếng gõ cửa phòng vang lên trước khi nó mở ra. It gần như nhảy sang phía bên kia giường khi Belle bước vào với một cái túi trên tay.

"Sao nhìn chị như gặp ma vậy bé It? Hehe." Belle mỉm cười nói.

"Ồ... không." It nhanh chóng gạt bác bỏ vì sợ Belle sẽ cảm thấy tồi tệ.

"Thật sự, chị chưa bao giờ vào phòng Nong Day. Nếu không có It, có lẽ chị đã không vào đây rồi." Belle nói, nhìn  quanh phòng.It nhướng mày ngạc nhiên nhưng không nói gì.

"Có chuyện gì cần gặp em sao, P'Belle?" Beam hỏi.

“À... Nong It đây, Nong Day nhờ chị mua cho Nong It đó." Belle vừa nói vừa đưa hai túi đồ cho It. It nhìn những chiếc túi và cau mày với chúng. Chiếc túi là từ tiệm bánh mà It đã đến với Day trước đó. Cậu đứng dậy để lấy những chiếc túi trước khi mở chúng ra và nhìn vào bên trong. Cậu thấy có một cân bánh Foi Thong và một cân bánh vani Pháp. Đó chính xác là chiếc bánh mà Day đã làm hỏng khi tranh cãi về Beam.

"Tại sao anh ta lại để P'Belle mua nó?" It hỏi lại ngay.

"Chị không biết. Nong Day không nói với chị. Cậu ấy chỉ bảo chị mua nó và đưa cho bé It thôi." Belle đáp lại. It cảm thấy tim mình thắt lại.

"Em định làm gì vậy? Với tất cả những người này?" Belle nói to, ám chỉ Day là bạn trai của It.

"Belle... ý chị là ai ạ? Bạn trai?" It hỏi, cảm thấy xấu hổ.

"Là Nong It và Nong Day á. Bạn trai của nhau phải không?" Belle ngạc nhiên hỏi.

"Không... P'Belle điên... Em không phải bạn trai của anh ta đâu." It nhanh chóng phủ nhận. Belle nhìn It và mỉm cười.

"A, cậu ấy không phải. Cậu ấy không phải... Loại chuyện này không thể chỉ nói bằng lời, phải dùng mắt thấy, thân thể hành động biểu hiện ra, haha." Belle cười nhạt nói. Cửa phòng mở mà không có ai gõ. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là đó là một người.

"Từ khi nào phòng ngủ của tôi trở thành nơi để ngồi và nói chuyện vậy, P'Boy?" Day nói khi Belle quay sang nhìn Day một cách dữ dội.

"Là Belle, Belle, chị có thể đi được chưa. Beam, đây là khu vực riêng tư. Đi thôi, Beam. Chúng ta đi xuống cầu dưới." Belle gọi chàng trai trẻ. Beam đứng dậy đi theo.

"Beam, em sẽ không thực sự muốn nói với anh, phải không? Ai đã làm điều này với em?" Day hỏi trước khi Beam bỏ đi. Cậu lập tức tránh ánh mắt nghiêm nghị của Day.

"Không có gì đâu, P'Day." chàng trai trẻ nói.

"Ok, đừng nói với anh. Đừng nói gì với anh sau đó nữa. Đừng bắt anh phải tự tìm hiểu. P'Belle hãy giúp tôi tìm ra điều này." Day quay lại và nói với giọng gay gắt.

"A, có chuyện gì vậy? Cậu ấy sẽ ném chị đi, đi thôi.Nhanh lên đi Beam. Đầu em bị cắn đứt không biết chừng." Nói xong, Belle nhanh chóng kéo thanh niên đi. Chỉ còn lại Day và It trong phòng ngủ. Day quay sang nhìn It. It nghĩ về những gì Beam đã nói. Rằng Beam chẳng là gì đối với Day. Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Day lại làm thế với Beam.

"Rác sẽ sớm được thu dọn. Tại sao mayg không vứt cái này đi?" Day nói với giọng gay gắt khi bước đến mở những hộp bánh mà anh đã đánh rơi.

"Nó chỉ bị vụn thôi. Nó không rơi ra khỏi hộp đâu." It đáp lại. Day quay lại nhìn It.

"Đừng nói với tao là mày nhặt nó lên vì mày muốn ăn nó nhé." Day ngay lập tức hỏi. It chậm rãi gật đầu.

"It, đồ ngốc. Tao có thể mua một cái mới. Mày sẽ lấy thứ này ăn đấy à?" Day nói. Anh không nghĩ It lại cố gắng ăn chiếc bánh như thế này.

"Tao không tham lam. Tao chỉ thất vọng thôi! Mày có cho tao mua cái mới thì làm sao tao biết được?" It cãi lại một chút.

"Còn cái Belle mua cho mày thì sao? Chẳng phải tao đã mua cho mày cái mới rồi sao?!" Day nói. It nhìn chiếc túi trên tay.

"Chà, làm sao tao biết cái mới mà mày mua là cho tao?" It nói lại. Day thở dài thườn thượt trước khi bước tới lấy chiếc khăn tắm trong tủ. Anh bước vào phòng tắm mà không nói gì.

It đứng giữa phòng một lúc, tay vẫn cầm bịch bánh trước khi bước xuống tầng dưới.

"Anh định làm gì vậy ạ?" Beam hỏi.

"Anh sẽ ăn bánh." It nói.

"Đây, để Beam giúp anh. Beam rảnh." cậu thanh niên nói lại và bước tới cầm lấy chiếc túi từ tay It và dẫn It vào bếp. It đi theo sau.

"Em sẽ đưa cho anh một con dao. P'It, chúng ta nên ăn vị nào trước đây?" Beam hỏi.

"Ừm... Cắt ra ăn có được không? Anh muốn ăn cả hai vị bánh." It đáp lại. Beam quay lại nhìn anh trong sự kinh ngạc trước khi cười nhẹ.

"Hehehe. P'It trông như một đứa trẻ vậy. Tốt hơn là anh nên dùng dao. Em sẽ chỉ cắt cho anh một miếng bánh có cả hai hương vị." Beam nói trước khi cắt hai lát bánh đặt vào đĩa cho It. It nhanh chóng nhận lấy và ngồi ăn. Beam đứng nhìn It và mỉm cười.

"Ừm... Em có muốn ăn cùng nhau không? Anh có thể cắt nó trên đĩa cho em ăn cùng. Anh sẽ chia phần của anh với em." It nói.

"Em không ăn đâu. P'It ăn không đủ đâu. Hehe. Anh không cần phải chia với em đâu. Đôi mắt của anh nói đồng ý với em đấy. Em thực sự không biết rằng P'It lại thích như vậy đấy, thích ăn bánh nhiều như vậy." Beam cười nói.

"Có lạ không?" It vừa ăn bánh vừa hỏi.

"Chà, không có gì lạ hết. Người lạ là P'Day thì đúng hơn, người ghét đồ ngọt nhất. P'Night từng năn nỉ anh ấy ăn thử. Anh ấy hành động như thể anh ấy đã uống thuốc độc vào cơ thể mình vậy." Beam nói đùa.

"Có phải anh ta bị ép buộc?" It hỏi lại.

"Ha... P'Day, không ai hẹn hò bắt anh ấy làm gì cả, nhưng lúc đó P'Day đã ăn nó. Em nghĩ P'Day sẽ đồng ý ăn vì anh ấy quan tâm đến P'Night rất nhiều. Anh ấy sợ P'Night sẽ phật ý nếu anh ấy không làm vậy. Hehe." Beam nói khiến It phải im lặng vì nhớ lại khi Day đồng ý ăn bánh trong tiệm bánh sau khi It giục anh ăn thử.

' Có phải anh ta ăn vì quan tâm đến mình không?' It chỉ có thể nghĩ trong lòng, nhưng cậu không dám nói ra những lời mà cậu chất chứa trong lòng. Cậu không nên thuyết phục bản thân rằng những gì cậu đang nghĩ là đúng.

"P'It... P'Day hay gội đầu cho em. Anh ấy có gội cho P'It không?" Beam hỏi. It nhướn mày và làm vẻ mặt trầm ngâm.

"Không bao giờ." It đáp lại vì cậu không biết rằng Day đã gội đầu cho mình vì lúc đó cậu đã ngủ say.

"Vậy anh ta, P'Day là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng nhất vùng này à?" It hỏi.

"Làm ơn đi, anh ấy cũng trẻ và đẹp trai nữa. Hầu hết những người đến tiệm đều muốn P'Day làm tóc cho họ. Nhưng người đến muốn được P'Day làm cho thì phải đặt lịch và trả rất nhiều tiền vì P 'Day chỉ nhận khách

hàng VIP thôi." Beam cười nói. It nghĩ rằng nói chuyện với Beam là một điều rất tốt. Cậu đang tìm hiểu về Day nhiều hơn, từng chút một.

"Và ai thường làm tóc cho khách quen vậy?" It tò mò hỏi.

"Có 4 thợ làm tóc chính, trong khi Beam và 2 nhân viên khác là trợ lý. Có một thợ làm tóc chính, nhưng đôi khi, P'Day sẽ đảm nhận vai trò thợ làm
tóc trưởng. Anh ấy sẽ hỏi, em nên thêm gì ở đâu, hoặc em nên ở đâu cắt nó?" Beam nói lại trước khi nghe ai đó gọi mình.

"À, có khách đến. Em đi giúp P'Belle trước đây." Beam nói với It trước khi rời đi. It ngồi ăn bánh. Cậu với lấy mái tóc của mình.

' Tóc mình có dài quá không nhỉ?' It lẩm bẩm một mình trước khi ngồi xuống ăn phần bánh còn lại.

Cậu đặt cái đĩa lêm bàn trước khi bước ra khỏi bếp. Cậu đến và đứng trước gương trong văn phòng của Day. Cậu luồn những ngón tay qua tóc. Cậu giữ tóc lên một lúc.

“Mày đứng đó làm cái quái gì vậy?” Giọng nói của Day vang lên từ phía sau cậu. Sau khi tắm và thay quần áo, anh bước xuống và thấy It đang đứng soi gương.

"Không có gì, tao chỉ nghĩ về lần cuối cùng tao đi cắt tóc ở tiệm thôi." It nói lại. Day đứng và nhìn cậu chằm chằm.

"Đi và nằm xuống ghế." Day nói với giọng trầm. It quay lại nhìn Day với vẻ mặt kinh ngạc trước khi rời khỏi.

"Mày định làm gì? Tao... Tao không được khỏe." It ngập ngừng nói. Day nhìn It một lúc trước khi bước đến kéo cổ It bằng một chiếc khóa tay.

"Mày điên à? Mày nghĩ tao sẽ làm gì mày hả? Đi qua đó đi. Tao bắt mày nằm trên ghế gội đầu!" Day nghiến răng nói với It nhưng không to lắm.

It thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.

"Tại sao mày lại nói tao nằm xuống?" It hỏi lại.

"Tao sẽ cắt tóc cho mày, đồ khốn! Nằm xuống đi. Đừng để tao lặp lại nữa." Day mắng mỏ.

It lập tức bỏ đi.

"Em đang làm gì vậy, bé con?" Belle hỏi với giọng rõ ràng. Vẫn có khách ra vào.

“Day kêu em nằm xuống ghế chờ gội đầu." It đáp. Một nhân viên trong quán và một khách hàng đều quay sang nhìn It với vẻ bối rối.

"P'It, P'Day, gội đầu cho anh có ổn không?" Beam hỏi với đôi mắt to tròn. It cho rằng Beam có thể điều chỉnh tâm trạng của mình một cách nhanh chóng, mặc dù trước đó cậu đã khóc vì bị đánh.

"Anh không biết... Có lẽ vậy." It nói trước khi bước tới chiếc ghế để gội đầu. Day bước ra ngoài với chiếc tạp dề bằng da đen tuyền, khiến It phải lén quay lại và mỉm cười. Thật buồn cười khi thấy Day như thế này. Cậu không thể nhìn thấy nó vì cậu không quen với Day trong lần xuất hiện này.

"Nằm xuống." Day nói với It. Cậu ngoan ngoãn nằm xuống ghế.

"Mọi người đang nhìn gì vậy? Bắt đầu làm việc đi." Day nói trước khi kéo tấm rèm ngăn cách giữa họ và những chiếc ghế khác để cản tầm nhìn của người ngoài trước khi từ từ nâng đầu It lên để đặt một tấm vải bên dưới. It nhìn vào khuôn mặt của Day mà Day không hề để ý. Day cứ làm hết việc này việc kia. Thân hình cao lớn chậm rãi gội đầu cho It. Cậu lập tức cảm thấy thoải mái. Khi những ngón tay của Day gãi khắp đầu và xoa nhẹ da đầu, It nhắm mắt lại và cảm thấy thư thái. Trong lòng thầm nghĩ, gội đầu thế này cũng có cảm giác quen quen.

“Hình như ai đó đã từng gội đầu cho tao như thế này, nhưng tao không thể nhớ được.” It nhẹ nhàng nói. Day im lặng, và không nói gì. Một lúc lâu sau, Day gội đầu xong cho It xong.

"Xong. Hãy đứng dậy và ngồi vào bất kỳ chiếc ghế nào." Day nói thẳng thừng khi quấn một chiếc khăn tắm quanh đầu It. Cậu nhấc người lên ngồi, cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu.

"P'It, ngồi đây nè." Beam nói khi đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho cậu. It ngồi xuống, và Por bắt đầu sấy tóc cho cậu.

"Không cần làm đâu. Cậu đi làm việc đi. Đi làm móng cho khách." Day đáp lại khiến nhân viên trong tiệm nhìn nhau khó hiểu. Ông chủ của họ thường không bao giờ sấy tóc cho bất kỳ khách hàng nào. Ngay cả khi họ là khách VIP. Hầu hết anh sẽ để trợ lý sấy khô tóc, rồi Day sẽ đến xử lý sau. Thân hình cao lớn cầm máy sấy lên sấy tóc cho It.

Tách! Tách!

Có tiếng gì đó vang lên khiến It nhìn vào tấm kính phía trước.

"Belle, chị đang làm cái gì vậy?" It hỏi trong khi Day cũng nhìn Belle qua gương, thấy Belle nhấc máy ảnh lên để chụp Day với It đang cười.

"À, chị đang chụp những sự kiện quan trọng và hiếm hoi. Hehe." Belle nói. Day lắc đầu ngao ngán trong khi It tỏ vẻ bối rối vì chẳng biết gì.

"Muốn cắt kiểu nào." Day nói với giọng trầm.

"Mày có thể cắt nó ngắn đi không? Nó đã dài rồi." It nói vì cậu thường cắt tóc ngắn.

"Nhưng mày sẽ phải cho nó một thời gian dài để phát triển. Tại sao mày lại muốn cắt ngắn nó?" Day nói với giọng đều đều trong khi nhìn chằm chằm vào It trong gương.

"Không tại sao hết. Mày không thể cắt ngắn nó sao?" It trả lời bằng một giọng yếu ớt.

' Cái gì? Chà, nếu anh ta định mắng mình, mình có thể tự cắt tóc.' It nghĩ thầm. Day cầm kéo trước khi xoay sở để cắt tỉa thành thạo. Ngay cả It cũng hài lòng với bàn tay của Day trong gương. Anh tỉa tóc, từng chút một, cho đến khi xong. It nhìn mình trong gương. Cậu sửng sốt, mặc dù trông cậu không khác mấy so với trước. Cậu thực sự thích kiểu tóc của mình.

"Nong Day... Cậu cắt tóc cho tôi được không?" Belle trêu chọc nói. Day ngoảnh nhìn xung quanh.

"Tiền cắt tóc bằng nửa tháng lương của chị. Được không?" Day nói lại. Belle ngay lập tức cau mày.

"It chết tiệt, bạn trai của rm thật xấu tính." Belle lại trêu chọc. It đứng dậy, nhìn vào gương và nở một nụ cười nhỏ nhưng hài lòng.

"Chị điên à?" Day quay sang It, nhưng cậu không hề tỏ ra sợ hãi. Thay vào đó, cậu cười thật tươi khi tiếp tục nhìn vào gương.

"Đó là sự thật, P'It. Hôm nay chúng ta sẽ đi chợ trời chứ? Hãy đi thăm nơi này." Beam mời.

"Ok, một ngày nào đó chị sẽ yêu cầu được đi dạo với một người đàn ông đẹp trai như Nong It. Chị sẽ đưa Nong It lên một chiếc xe tải." Belle nói với cậu. It tỏ vẻ tò mò và muốn đi ra ngoài vì bình thường khi cậu ở chung cư cả ngày cậu không thể ra ngoài nhiều.

"Vậy tại sao tôi phải trông cửa hàng? Tôi không thể đi cùng cậu ta sao?" Day nói khiến cả quán lặng đi.

"Por, cậu chạy đi thu dọn khăn mặt đã giặt trên sân thượng đi. Hình như trời sắp mưa to, hay là sắp có tuyết?" Belle nói khiến It bối rối nhìn vào mặt mọi người.

"Đúng rồi... P'Day sẽ đi bộ ra chợ trời. Đừng nói với em là anh sẽ lấy xe và nằm trong xe như khi đi cùng P'Night nhé?" Beam hỏi lại vì mọi người trong quán đều biết Day không thích đến chỗ đông người cho lắm. Day không thích bước vào những nơi đông người.

"Ok, nếu cậu làm điều đó, cậu không cần phải đi bởi vì chúng tôi sẽ tự đi xe với nhau." Belle nói một lần nữa. It chỉ biết đứng nhìn người này mà không hiểu gì cả.

"Tôi có một chiếc xe máy, P'Belle." Day đáp lại.

It tỏ vẻ bối rối vì mới biết Day cũng có một chiếc mô tô. Cậu nghĩ rằng Day chỉ có một chiếc ô tô, nhưng It mơ hồ nhớ rằng đã nhìn thấy nó trong gara tại nhà anh ở Bangkok.

"Nghiêm túc đấy, P'Day. Chúng ta đi cùng nhau nhé?" Belle hỏi lại. Day quay sang nhìn It.

"Mày, mày muốn đi cùng bọn họ sao?" Day hỏi. It gật đầu lia lịa.

"Tao muốn đi." It nhanh chóng trả lời.

"Chúng ta sẽ đóng cửa hàng sớm. Hãy nói với khách hàng rằng chúng ta sẽ có một cuộc hẹn khác, P'Belle." Day nói. Belle và Beam quay sang nhìn nhau và cười thật tươi. Belle đã gọi cho khách hàng để hủy các cuộc hẹn ở tiệm cắt tóc vào đầu giờ chiều.

"Tôi sẽ ngồi và kiểm tra các chỉ phí trong văn phòng." Day nói.

"Tao có thể giúp gì cho mày không? Ý tao là, tao không biết phải làm gì." It nhẹ nhàng nói.

"Mày đã ăn bánh chưa?" Day hỏi.

"Ừm, tao đã ăn rồi." It trả lời ngay lập tức.

"Mày nói quá nhiều. Vì vậy, hãy giúp tao làm kế toán. Tao phát ngán với những con số rồi." Day nói trước khi
bước vào văn phòng của mình. It mỉm cười trước khi vội vã đi theo anh.

Day nhờ It thanh toán giúp anh các khoản thu chi theo hóa đơn trong thời gian anh không đến quán. Một lúc sau, trời bắt đầu tối. Day nhìn ra khỏi cửa hàng và nhìn đồng hồ, đứng dậy và rời đi. It vẫn ngồi viết và đếm, rồi Day trở vào nhà.

"Đi tắm đi. Tao sẽ cho nhân viên đóng cửa hàng. Chúng ta sẽ đi chợ trời." Day nói.

It nhanh chóng bỏ bút và vội vã lên lầu để tắm khi Day nói không chút do dự.

It đi tắm, thay quần áo rồi đi xuống nhà. Dáng người mảnh khảnh nhận thấy cửa hàng đã đóng cửa. Bên cánh cửa sắt, một số nhân viên đang cười
tươi rói vì được về nhà sớm.

"Tao xong rồi. Ai đi hết vậy?" It hỏi Day.

"Beam và P'Belle. Beam đã đi tắm và thay quần áo rồi. Em ấy sẽ quay lại sau một lúc nữa." Day nói.

“Day, chúng tôi về trước đây.” Một số nhân viên trong cửa hàng đến nói với Day khi anh chuẩn bị đi.

"Ok, hôm nay cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều. Hẹn gặp lại vào ngày mai." Day nói. Mọi người mỉm cười trước khi rời đi.

"Day... chúng ta đi như thế nào?" It hỏi.

“ Đây rồi, Nong It, trước cửa hàng đấy." Bell nói, gật đầu ra hiệu cho It nhìn ra phía trước cửa hàng có những chiếc xe máy đang đậu. It lần lượt nhìn chiếc xe và Day trước khi ngồi xuống và cười. Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được Day sẽ đi xe máy.

------------------

Bình chọn, bình luận để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net