( Quyển 1) Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 26:

It lập luận: "Tao không cố ném nó. Tao chỉ đặt nó xuống bàn thôi. Có thể là tao đã dùng lực quá mạnh vào nó rồi."

"Hả? Vậy à?" Day trả lời trong khi hắng giọng. It ngồi khoanh chân trên giường với vẻ khó chịu.

"Mày đã không đi theo Nong của mày trong khi cô ấy thành như vậy. Điều đó sẽ không có vấn đề gì chứ?" It hỏi với vẻ hoài nghi.

"Không có gì khác để nói ở đây hay ở đó. Ngoài ra, tao thân với mẹ của Oil. Tao biết rất rõ rằng bà ấy không phải là kiểu người luôn đứng về phía con mình trong mọi tình huống." Day nói như người nắm giữ quân bài.

"Ý mày nói là mày sẽ không để Nong của mày làm những gì cô ấy muốn hả?" It hỏi lại.

"Đó là những gì tao đang nói, nhưng tại sao mày lại muốn biết? Mày đang lo lắng cho tao, phải không?" Day hỏi. It đóng băng trước khi làm một khuôn mặt thẳng thắn.

"Ai lo lắng cho mày chứ? Tao không lo lắng." It nhanh chóng phủ nhận.

"Ok, tao hiểu rồi. Mày có đói không?" Day bình tĩnh hỏi.

“Tao đói.” It đáp ngay. Sự thật là cậu khá đói, nhưng vì cô gái kia vào nên It không muốn ăn mặc dù cậu đang đói. Day nghe thấy điều này và nở một nụ cười chế giễu.

"Vậy mày còn đang khoe khoang nữa đấy. Đi xuống ăn đi. Cô ta gọi rất nhiều đồ ăn. Chúng ta đi gọi vài người khác cùng ăn với chúng ta đi." Day trước khi đứng dậy đã ra lệnh. It cũng nhanh chóng rời khỏi giường khi cậu cảm thấy Day đã đứng dậy. It bước xuống cầu thang trước, Day theo sau. Khi cậu xuống cầu thang, Belle gần như va phải cả hai người họ.

"Nong Day, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Chị nhìn thấy Nong Oil chạy ra khỏi cửa tiệm với đôi mắt đỏ hoe." Belle ngay lập tức tò mò hỏi.

"Có gì đó không ổn sao, P'Boy." Day nói lại.

"Ối... Thật thô lỗ. Tốt hơn là chị nên hỏi Nong It. Nong It, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chị thừa nhận rằng ngay bây giờ, chị muốn em kể hết." Belle thẳng thắn nói, khiến It cười phá lên.

"Không có gì đâu. Chỉ là Day hơi hung hăng thôi." It nói. Belle nhướng mày một chút như thể It không bối rối, nhưng cô đã không hỏi thêm.

"Ôi, Belle, chị ăn chưa? Chị xuống bếp ăn với em nhé? Có rất nhiều đồ ăn mà cô gái ấy đã gọi đến. Day và em  chắc chắn sẽ không thể ăn hết được đâu." Iy mời mọc. It không nghĩ rằng tâm trạng của Day lại thay đổi nhiều như vậy. Cậu thường không quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân và bạn bè của mình.

"Ồ, còn Beam nữa. Em ấy cũng chưa ăn vì phải đổi chỗ cho người khác thì mới ăn được. Có những người khác thì cũng có thể ăn cùng được sau khi hoàn thành công việc." Belle nói.

"Vậy khi những người còn lại trở về, hãy để họ vào bếp ăn." Day nói một lần nữa trước khi bước vào bếp.

"Chị đi ăn trước đi, P'Belle." It nói, nhưng Belle đã nắm lấy cánh tay của It trước.

" Đợi đã, chuyện gì đang xảy ra vậy hả Nong It? Trong bếp, tôi chị Nong It hét lên. Khi em đi lên phòng, chị thấy Nong Day đã theo em lên lầu. Nong Day có đi hòa giải với dm không?" Belle hỏi hàng loạt câu hỏi. It đóng băng. Mặt cậu hơi ửng hồng vì xấu hổ. Cậu đã quên rằng họ đang ở trong một cửa hàng với nhân viên và khách hàng. Dù là bếp nhưng nếu mở cửa thì khu vực nhân viên đang làm tóc cho khách vẫn nghe thấy.

" Ừm... không có gì đâu ạ. Em chỉ nói hơi to một chút thôi." It nói, cố gắng che đậy.

" Em không cần phải nói dối chị đâu. Chị chỉ muốn biết liệu Nong Day có lên làm hòa với em hay không thôi." Belle hỏi lại. It hơi cúi đầu xuống.

" Không có gì sai để bọn em nói ở đây hết. Bọn em chỉ đang nói chuyện. Tại sao anh ta phải làm hòa với em?" It đảo mắt nói.

"Ồ, ok. Cậu ấy không hòa giải. Em nói cậ ấy không hòa giải, nhưng chị tin vào mắt mình và linh cảm của mình rằng Nong Day đã lên làm hòa với Nong It. Chắc chắn, điều đó đã được xác nhận. Chị chỉ xác nhận linh cảm của chị mà thôi." Belle nói đùa khiến tim It đập loạn nhịp khi cậu nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất nghĩ rằng Day cũng sẽ làm điều tương tự với cậu.

"It! Có ăn hay không?" Một tiếng hét lớn cắt đứt suy nghĩ của It.

"Hehe. Đi thôi. Người của em đang gọi. Cậu ấy cảm thấy cô đơn khi không có em. Điều đó thật ngọt ngào." Belle nói với một nụ cười trước khi đi đến chỗ Beam. Còn It thì bước vào bếp tiếp tục ăn.

"Ngồi đi. Mày đang làm gì vậy?" Day nói cộc lốc. It ngồi ở chỗ ban đầu. Cơm tấm đã được thay bằng cơm tươi. It lại ngồi ăn với Day.

Rrr...

It đang ăn cơm bỗng giật mình khi thấy điện thoại trong túi rung lên. Quần của cậu đang kêu vo vo nhưng không có âm thanh nào phát ra vì It đã để điện thoại của cậu ở chế độ rung.

"Sao vậy?" Day hỏi.

"Không, tao nghĩ là tao bị muỗi đốt." It nói khi cố gắng ngọ nguậy cái chân của mình. Day không nói gì và tiếp tục ăn. It từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi mà không để Day nhìn hay để ý câu đang làm gì. Vừa lấy điện thoại ra, tim It đập thình thịch khi nhận ra số gọi đến là số của Phi. It không lưu số vào danh bạ của cậu ta, nhưng cậu đã ghi nhớ số đó. Cậu làm điều này bởi vì, nếu số này gọi đến và Day mở nó, cậu sẽ rất xui xẻo.

Day ngước nhìn It một lúc. Cậu đang hành động bình thường trong khi ăn. Trên thực tế, tay cậu đang đổ mồ hôi vì sợ Day bắt gặp. Mặc dù có khả năng Day sẽ bắt được cậu nhưng It vẫn nghĩ rằng việc trả lời cuộc gọi của bất kỳ ai là điều đúng đắn, nhưng cậu không muốn bị thương.

It biết không nên hỏi Day vì cậu biết rất rõ Day sẽ thế nào nếu biết là Phi gọi điện đến. It chuyển tiếp cuộc gọi vào hộp thư thoại và nhanh chóng tắt điện thoại để ngăn Phi gọi lại cho mình. Cậu đã làm điều này chỉ cho đến khi họ ăn xong. Day ra ngoài gặp khách hàng. Còn Ìt thì lấy cớ đi vệ sinh bên trong phòng ngủ để gọi cho Phi.

"Sao vậy? Gọi điện làm gì?" It hỏi cộc lốc khi đầu dây bên kia bắt máy.

[ Ồ, tại sao mày lại làm điều này với tao chứ? Mày đã chuyển tiếp cuộc gọi của tao và tắt điện thoại của mày để chạy trốn khỏi tao.] Phi phàn nàn với giọng điệu bị xúc phạm.

"Cái gì... Tao đang ăn. Mày đang cản trở tao ăn bữa ăn của mình." It gạt đi.

"Sao vậy? Sao lại gọi tao?" It hỏi lại.

[ Tao làm phiền giờ ăn của mày hay là mày sợ Day biết là tao gọi.]  Phi thử hỏi lại. It khựng lại khi nghe câu hỏi của Phi.

"Nếu mày có điều gì muốn nói, hãy nhanh lên và nói đi." It nói lại một cách gay gắt. Cậu không thích bị gọi như thế.

[ Không có gì đâu. Tao chỉ đang nghĩ đến mày thôi. Tao cẩn thận chọn thời điểm không gọi vào ban đêm vì tao biết rằng Day chắc chắn sẽ ngủ gần mày. Hehe. Làm như thế này, tao cảm thấy như mình đang bí mật ngoại tình với vợ của một người khác vậy.] Phi nói đùa ở cuối, nhưng làm It đỏ mặt.

"Vợ khốn kiếp gì chứ!? Mày mà còn gọi làm phiền tao thế này thì tao sẽ cúp máy ngay đấy." It đáp trả.

[ À, tao sẽ không làm phiền mày. Tối nay mày có rảnh không?] Phi hỏi.

"Tại sao mày lại hỏi vậy?" It hỏi lại mà không nói gì về việc cậu đang ở đâu.

[ Tao định mời mày đi ăn gì đó với tao.] Phi lại nói.

"Tao không đi học. Bây giờ, tao đang ở một tỉnh khác." It nói lại.

[ Tỉnh nào? Mày đi với Day à?] Phi lại hỏi.

"Ừm, tao đi cùng anh ta, anh ta trở về xem cửa hàng nên dẫn tao đi cùng." It lại nói.

[ Anh ta đưa mày đi khoe à?] Phi hỏi với giọng điềm tĩnh.

"Cái quái gì đây?" It chửi lại với giọng khó chịu.

[ Hả? Tao đùa thôi mà. Tao gọi chỉ vì muốn nghe giọng mày thôi mà.] Phi nghiêm giọng khiến It chỉ biết im lặng.

[ Tao rất vui vì mày là người đã gọi lại. Ít nhất tao biết mày vẫn quan tâm đến tao.] Phi nói với một tiếng cười nhẹ ở cuối.

"Quan tâm? Cái quái gì vậy? Nếu không có gì khẩn cấp, thì tao cúp đây. Tao có việc khác cần làm." It tuyên bố.

[ Được rồi, chỉ cần nghe thấy giọng nói của mày là đủ để làm cho tao hạnh phúc rồi. Cố lên. Tao sẽ gọi lại cho mày. Bye, em yêu.] Phi nói trước khi cúp máy.

It ngồi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay.

"Em yêu? Đang ở tiệm của Day mà. Chết tiệt, thằng khốn này đang làm mình khó chịu." It phàn nàn trước khi xóa số của Phi để ngăn Day nhìn thấy số này trong lịch sử cuộc gọi của cậu. It đứng nhìn chiếc gương trong phòng tắm một lúc trước khi mở cửa.

Đột nhiên...

It gần như lập tức tái mặt khi nhìn thấy dáng người cao lớn dựa vào tường, trước cửa phòng tắm, phì phèo điếu thuốc.

"Ừm... Mày đang ở đây, đang đứng và lặng lẽ làm mọi việc. Mày làm tao giật mình đấy." It cố gắng nói với giọng bình thường trước khi cố gắng bước ra khỏi phòng ngủ. Tim cậu lỗi nhịp khi bước ra và thấy Day đang đứng đó. It gần như ngã xuống.

"Dừng ngay tại đó." Day nói thẳng thừng trước khi khiến It dừng lại. It cảm thấy cậu như là một người đã làm sai điều gì đó và vừa bị bắt quả tang. Tay cậu lạnh toát mồ hôi.

"Ồ, có chuyện gì vậy? Tao định xuống ăn bánh. Chúng ta xuống nhà nói chuyện đi." It quay lại và nói với Day. Anh đi về phía It, ngăn cậu bỏ đi.

"Mày đã nói chuyện với ai?" Day hỏi ngắn gọn.

Mắt anh nhìn It. It nuốt nước bọt có chút khó khăn.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" It không biết nói gì hơn.

"Vừa rồi mày nói chuyện điện thoại với ai trong phòng tắm?" Day lạnh lùng hỏi. It hơi hèn nhát khi Day từ từ tiếp cận cậu.

It giơ hai tay ra trước mặt để ngăn Day
tiến lại gần hơn.

"Cái gì?" It hỏi ngược lại.

"Đưa điện thoại cho tao." Day nói, liên tục nhả khói thuốc ra khỏi miệng.

"Tại sao mày lại muốn nó? Tao vừa gọi và nói chuyện với Nick. Không được sao?" It hét lên.

“Tao đã nói là đưa điện thoại cho tao mà." Day trầm giọng nói. It giơ tay đẩy nhẹ vào ngực Day.

"Chết tiệt, mày lại làm quá lên rồi. Tao vừa mới nói chuyện với một người bạn của tao. Mày làm cái quái gì vậy?" It hành động như thể cậu đang rất tức giận.

"Tao sẽ xuống nhà. Để tao đi một mình." It nói trước khi định bước ra khỏi phòng.

Trước khi cậu có thể đi đến cửa, cánh tay mảnh khảnh của cậu đã bị kéo về phía bóng dáng cao lớn. Day thò tay vào túi quần của It để tìm điện thoại của cậu.

"Day! Thả tao ra. Mày định làm gì với điện thoại của tao? Day... Mày định làm cái quái gì với nó?" It vùng vẫy và từ chối để Day cầm điện thoại của mình.

"Chết tiệt! Nếu mày không có gì giấu tao, hãy đưa nó cho tao. Tao chỉ muốn nhìn kỹ thôi. Với hành động như thế này, rõ ràng là mày đang bị nghi ngờ, It."Day nói trước khi đẩy cơ thể mảnh khảnh lên chiếc giường rộng. Anh giậm chân tại chỗ, không cho cậu nhúc nhích chút nào.

Day ném điếu thuốc trên tay đi khi nào? It không biết. It đã được lăn qua và đè xuống. It đã hét lên khi Day tìm thấy điện thoại của cậu. Thân hình cao lớn đang ngồi trên lưng It trong khi xem qua điện thoại của cậu.

"Day... Mày nặng quá. Làm ơn xuống dưới đi." It hét lên.

"Tại sao mày lại nói với tao rằng mày đã gọi cho Nick? Tao không thấy bất kỳ cuộc gọi đi nào. Mày đã xóa cuộc gọi phải không?" Day giơ điện thoại trước mặt It.

"Tao không biết. Có lẽ tay tao vô tình nhấn xóa." It nói với giọng mệt mỏi vì cậu đã cố gắng thoát ra khỏi Day. Day nhấc điện thoại lên và nhìn lại lần nữa trước khi thấy một số mà cậu đã nhận được một cuộc gọi từ ngày hôm qua.

Day nhíu mày ngạc nhiên vì cả ngày hôm qua anh không hề thấy It nói chuyện điện thoại. Trừ những lúc Nick gọi, và lúc đó Day để It nghe điện thoại. It đã phạm sai lầm khi không xóa số cậu vừa gọi khỏi lịch sử gọi lại của mình. Day nhấn quay số lại trên điện thoại và gọi lại cho số đó. It không thể nhìn thấy Day đang làm gì vì cậu vẫn bị ghim chặt vào giường với Day đang ngồi trên lưng cậu.

[ Tại sao mày lại gọi lại? Mày có phải nhớ tao không? Mày vừa gọi và nói chuyện với tao rồi, đồ ngốc.] Giọng nói của bên kia to hơn trước khi Day cắt  ngang cuộc gọi sau khi nghe thấy giọng nói và xác nhận rằng bên kia là ai. It vừa nói chuyện với ai vậy? Và giọng nói, Day nhớ chính xác nó thuộc về ai.

"Tại sao mày nói với tao rằng mày đang nói chuyện với Nick?!" Day hét lên. Cơ thể của It căng ra khi nhận ra rằng Day đã bắt được cậu.

"Chết tiệt, Phi gọi cho mày. Sao mày không nói với tao?" Day lại hét lên. It do dự không biết nói gì.

"Sau đó mày vẫn liên lạc với hắn. Mày nhớ hắn rất nhiều, phải không, It?!!" Day la cậu.

"KHÔNG!" It đã trả lời.

"Vậy tại sao mày lại gọi cho hắn? Đừng nói dối tao và nói với tao rằng mày đã không chủ động gọi đi." Day nói lại trước khi tóm lấy It và lật cậu nằm ngửa trong khi vẫn ngồi trên ngực câu. Cả hai tay của It bị một tay Day nắm lấy và ghì chặt trên đầu. It nhìn Day với đôi mắt run rẩy. Day khi xưa lại quay lại.

"A... A, cậu ta gọi lúc chúng ta đang ăn. Tao không dám bắt máy, sợ mày giận tao nên đã cúp điện thoại, rồi lên lầu vào nhà vệ sinh gọi lại cho cậu ta. Tao chỉ muốn biết, đề phòng xem cậu ta muốn gì. Gia đình cậu ta biết gia đình tao. Tap không muốn nói cho mày biết vì tao biết mày sẽ phản ứng như vậy. Mày nắng quá. Làm ơn để tao đi. Tôi không thể thở được." It nói với giọng run run.

Reng... Reng...

Điện thoại của It rung trên giường. Day liếc nhìn cậu trước khi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh. Người đàn ông cao lớn nhấc điện thoại và trả lời.

[ Mày đang làm gì vậy? Mày gọi cho tao rồi cúp máy là sao.] giọng Phi vang lên hỏi.

"Tao là người cúp điện thoại. Tại sao tao lại không thể làm thế?" Day nói lại. Bên kia trầm mặc một lúc.

[ Hì hì, It. Khốn nạn. Mày yếu thế, dễ bị bắt lắm đấy.] Phi cười nhẹ nói.

"Mày không sợ bị đánh hả? Phi! Có cần tao nhắc mày không nhớ về ngày hôm đó không!!" Dayhét vào điện thoại.

[ Tao nhớ, vậy tại sao mày lại không làm như mày nói? Tao thích It. Tại sao tao lại không thể chứ? Cậu ấy có gì đó với mày không? Tao không biết. Mày nói cậu ấy là người của mày, nhưng cậu có sẵn lòng không?] Phi nói, cố chọc tức Day. Day quay sang nhìn It, người đang nhìn chằm chằm vào bức
tường. It không biết hôm nay Phi nói gì vì Day không bật loa.

"Cậu ta có nguyện ý hay không, tao không quan tâm nhưng tao biết, cậu ta không thể thoát khỏi tao, bởi vì tao sẽ không bao giờ buông tha cho cậu ta!" Day nói với Phi.

"Chết tiệt, hai người đang nói cái gì vậy? Day, thả tao ra... Tao không thở được." It hét lên.

[ Để tao đoán xem. Mày có thể sẽ dùng sức mạnh của mình và ép buộc It. Mày nghĩ It có thể chịu đựng được bao lâu khi ở bên một người như mày? Mày luôn dùng vũ lực với cậu ấy, như thế. Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ không thể chịu đựng nó. Cậu ấy sẽ chạy trốn khỏi mày. Đừng nói là tao không cảnh báo trước.] Phi đáp lại khiến Day càng tức giận hơn.

"Hì hì, làm sao ngươi biết It không thích tao dùng vũ lực?" Day nói, anh nhìn It.

Thân hình mảnh khảnh nhìn Day với đôi mắt run rẩy, chờ đợi để biết Day còn nói gì nữa.

"Nếu cậu ta không thích, cậu ta sẽ không rên rỉ và cầu xin tao như thế. Mày có muốn nghe cậu ta rên rỉ không?" Dáng người mảnh khảnh tái mặt và ngượng ngùng khi Day nói với Phi về chuyện này.

"Tao cảnh cáo mày một lần cuối cùng, nếu như mày lại dây dưa với cậu ta. Ngoại trừ It sẽ gặp phiền toái thì cậu ta sẽ càng đau khổ hơn. Tao đã nói cậu ta thích, hi vọng mày cũng đừng có chen vào nếu không mày sẽ gặp nhiều rắc rối hơn đấy, Phi?" Anh nói xong liền cúp máy, tắt máy. Rồi anh cúi xuống nhìn It.

"Day... ngực tao đau." It nói với giọng trầm.

"Tao phải làm gì với mày đây, It? Nói cho tao biết! Tao phải làm gì khi mày nói dối tao!!?" Day lại hét lên cho đến khi It giật mình hơn.

"Tại sao tao luôn thấy mày đang cố tự làm mình bị thương vậy, It!?" Day khịt mũi. Đôi mắt dữ dội của Day bắt đầu nhìn vào mắt It cho đến khi cậu tái nhợt đi vì sợ hãi, nhưng cậu đã chuẩn bị tỉnh thần cho những gì mình sắp đối mặt.

Đột nhiên!

Cơ thể của It nằm bất động khi Day bất ngờ rời khỏi cơ thể cậu. Day chộp lấy áo khoác và chìa khóa xe trước khi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

"Day! Day, mày đi đâu thế?!" It hét lên khi ngồi dậy. Cậu nhanh chóng xuống giường chạy xuống lầu. Khi đi xuống, cậu thấy các nhân viên trong cửa hàng đều bối rối. Đặc biệt là Belle, trong khi xe của Day đã vừa lái đi.

"Có chuyện gì vậy, Nong It?" Belle đột ngột hỏi khi It chạy ra khỏi cửa tiệm, nhưng cậu đã quá muộn.

"P'Belle, Day đã đi đâu rồi?" It hoảng hốt hỏi Belle.

"Chị không biết. Cậu ấy bước xuống với vẻ mặt đáng sợ và bảo chị hủy cuộc hẹn buổi tối rồi bỏ đi. Chị hơi bối rối đấy." Belle nói và gương mặt It căng thẳng. Day làm việc này khiến It cảm thấy tồi tệ. Cậu thà bị Day làm tổn thương còn hơn là để anh đột ngột rời bỏ cậu. It bước tới và ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt Belle.

"P'It, anh cãi nhau với P'Day ạ?" Beam ngồi cạnh It trầm giọng hỏi.

"Ưm... Không hẳn." It trả lời.

"Nhưng Nong Day trông thực sự rất tức giận. Bình thường, chị không bao giờ thấy cậu ấy như thế này." Belle thành thật nói. Điều này càng khiến It căng thẳng hơn.

"P' Belle, em không biết phải nói gì. P'It đang suy nghĩ quá nhiều về điều đó đấy ạ." Beam nói.

"Em không sao. Day có lẽ không tức giận lắm. Anh ta sẽ quay lại sớm thôi." It nói mặc dù trong thâm tâm cậu biết điều này không đúng.

“Được rồi, chị sẽ thử gọi và hỏi Day xem cậu ấy đã đi đâu.” Belle nói khi nhớ ra mình có thể gọi cho Day. It lập tức quay sang xem.

" Ưm... P'Belle, thử gọi cho anh ta giúp em với." It nói. Belle nhấc điện thoại của cửa hàng và quay số của Day. Điện thoại reo một hồi.

"Nong Day không trả lời điện thoại của chị. Chị sẽ gọi lại sau." Belle nói và gọi lại nhưng It đã vội đứng dậy.

"Ồ, điện thoại tắt nguồn rồi. Ơ... Nong It, em không cần suy nghĩ nhiều đâu. Chắc điện thoại của Nong Day hết pin rồi." Belle nhanh nhảu quay sang It. Sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.

"Không, không sao. Để em lên lầu nằm." It thấp giọng nói trước khi bước lên lầu. Belle và Beam nhìn cậu thông cảm vì họ không biết tại sao Day lại làm điều này với cậu.

.
.
.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên khiến It đang ngủ say giật mình. Cậu nhanh chóng mở cửa nhưng trông cậu rất buồn khi nhìn thấy người gõ cửa là Belle.

"Nong It, hơn sáu giờ rồi. Em không đói à?" Belle hỏi. It quay nhìn ra cửa ban công thấy trời đã tối.

"Còn Day thì sao?" It hỏi ngược lại.

"Cậu ấy vẫn chưa về. Nửa tiếng nữa chị phải đóng cửa tiệm. Nong It muốn ăn gì không? Chị đi mua cho em." Belle lo lắng hỏi.

"P'Belle, Day đã đi đâu. Chị có biết không?" It hỏi mà không trả lời Belle. Nhưng làm sao cậu có thể làm gì Day đi đâu đó? Belle khẽ thở dài.

“Chị không biết, nhưng chị có thể đoán được vì Day sẽ chỉ đến một vài nơi.” Belle nói.

"P'Belle, chị dẫn em đi tìm anh ta được không?" It hỏi ngược lại.

"Nhưng nếu P'Belle không muốn..." It nói, cố tỏ ra ân cần.

"Chị đưa em đi, em đi bóp cổ cậu ấy đi có được không? Chị bực quá, người nào có thể ở chung với cậu ấy đây chứ?" Belle nói, nở một nụ cười.

“Nhưng Nong It phải đợi trước vì chị còn phải đóng cửa hàng trước đã." Belle nói. It nhanh chóng gật
đầu.

"Vậy thì, em sẽ theo chị xuống sau." It nói lại. Khi Belle đi xuống, iy đi tắm và mặc quần áo để đi tìm Day. It đi xuống và ngồi đợi Belle đóng cửa tiệm.

"Beam, làm thế nào em về nhà được?" It quay sang hỏi Beam đang thu dọn đồ đạc vào túi.

"Em sẽ bắt taxi và trở về một mình." Beam trả lời.

"Chị có thể đưa em đi về nhà trong vài phút. Chỉ cần ngồi đợi một chút thôi." Belle nói.

"Không, không sao đâu. Beam định dừng lại mua cơm trước. P'Belle đưa P'It đi tìm P'Day đi." Beam nhanh chóng từ chối, nhưng tâm trạng của It lúc này không có ý gây phiền phức cho ai cả.

" Chị xong rồi. Mọi người hãy về nhà an toàn nhé. Hẹn gặp lại vào ngày mai." Belle nói khi bước tới khóa cửa và đóng nó lại sau lưng.

“Beam, trở về an toàn nhé." Belle nói với cậu bé đang gật đầu với một nụ cười.

"Con chúng ta, chúng ta sẽ phải đi tìm Nong Day." Belle nói với It.

"Chị nghĩ Day đã đi đâu, P'Belle?" It hỏi.

"Để chị đoán xem. Chị không nghĩ cậu ấy sẽ đến phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net