( Quyển 1) Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 30:

"Sao vậy? Sao im lặng thế? Sao không la hét nữa?" Day thử hỏi ngược lại. It cắn môi một chút vì cậu cảm thấy mình đã mất trí trước Day. Cậu lúng túng đứng dậy.

“Vậy thì tao về nhà ngủ với mẹ đây." It nói với cái đầu ngẩng lên để che đi sự xấu hổ của mình. Cậu đi về phía cửa phòng nhưng đôi cánh tay chắc khỏe của Day đã vươn ra chặn lối vào cửa khiến It khựng lại.

"Xin lỗi, tao đã cho mày một cơ hội rồi nhưng bạn không muốn ở lại với mẹ của mày. Vì vậy, mày không thể đi đâu cả. Đi tắm và chuẩn bị đi ngủ đi. Ngày mai mày không phải sẽ có lớp sao?" Day hỏi. It ngập ngừng trước khi bắt đầu bĩu môi.

"Được rồi, được rồi." It càu nhàu trả lời trước khi nhặt một chiếc khăn tắm và biến vào phòng tắm. Day nhìn cậu và khẽ lắc đầu trước khi nhặt những ly rượu rỗng và dọn dẹp căn phòng. Vừa bước vào phòng ngủ, anh thấy It cũng vừa ra khỏi phòng tắm.

Day quyết định đi tắm. It tránh mặt anh trước khi cậu vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì mất mặt. Day tắm xong. Anh bước ra thì thấy It đã ngủ rồi. Day không nói gì. Anh mặc quần áo và nằm trên giường cạnh It.

“Chuyển qua đây.” Day nhẹ nhàng nói. It tự động lăn về phía Day.

"Hả? Mày giả bộ ngủ à?" Day hỏi, và It mở mắt ra.

"Ai nói rằng tao đang giả vờ ngủ? Tao chỉ đang nhắm mắt mà thôi." It cãi lại.

"Vậy mày tới tìm tao làm gì? Không có tao ôm mày ngủ thì không được sao?" Day hỏi lại.

"Mày đang mắc kẹt với chính mình đấy." It lại cãi lại.

"Tao không phải tự ái, tao bảo mày tiến về phía tao thì mày lập tức lăn lại. Cứ như vậy, màu không muốn tao ôm mày thì là gì chứ?" Day hỏi.

Miệng của It đã bị đóng lại vì Day đã đặt anh ngay tại chỗ đối diện cậu. Cậu không cãi lại được. Cậu rời khỏi Day và nằm quay lưng về phía anh.

"Đừng nói nhiều nữa. Tao đi ngủ đây. Ngày mai tao có tiết học sớm." It nói.

Đột nhiên!

Cơ thể nhỏ bé của It được Day ôm vào lòng từ phía sau.

"Đừng khoe khoang nữa. Tao thừa nhận, không ai nói bất cứ điều gì về việc mày không thể ngủ được nếu thiếu tao đâu." Day nói lại. It khẽ càu nhàu.

"Tao còn hơn thế nữa cơ. Chính mày mới không thể sống thiếu tao." It đáp lại.

"Mày còn dám cãi lời tao à?" Day nói thằng thừng.

“Không." It nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy thì ngủ đi. Mày nói nhiều lắm. Thật khó chịu. Ngày mai tao sẽ đưa mày đến trường đại học." Day nói. Vì vậy, It từ từ nhắm mắt lại. Cả cậu và Day đều chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.
.
.
.

"Này, dậy đi. Tao phải vào lớp sớm." giọng It vang lên. Khi thức dậy, cậu đã đi tắm và mặc quần áo để đến lớp buổi sáng, nhưng Day vẫn đang ngủ
trên giường.

"Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà mày đã ồn ào thế này rồi." Day hét lên.

"Tao lên lớp sớm, mày định để tao tự đi à?" It hỏi lại.

Day khẽ nguyền rủa trước khi ngồi dậy với mái tóc bù xù.

"Lái xe của tap đi. Chìa khóa ở trên bàn." Day hỏi với giọng ngái ngủ.

"Không, nếu em trai mày nhìn thấy tao thì sao? Tao sẽ phải phản ứng thế nào?" It nói lại.

“Hãy gọi cho bạn của mày là Nick đến đón mày đi.” Day lại nói.

"Tao đã cố gọi cho cậu ấy rồi nhưng điện thoại của cậu ấy tắt máy." It trả lời.

"Vậy thì đi taxi đi. Tao đang cố ngủ và mày đang làm phiền tao." Day nói khi anh cố gắng nằm xuống.

“Tao không thể đi taxi một mình được.” It nói với giọng đáng ngại. Day cau mày.

"Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?" Day càu nhàu.

"Không, nếu mày muốn đưa tao đi, mày sẽ nói chuyện với tao một cách tử tế. Mày đã khiến tao có tâm trạng tồi tệ. Tao có thể tự tìm cách đến lớp." It phàn nàn, nghe có vẻ khó chịu trước khi đi lấy túi của mình khỏi chiếc bàn ở góc phòng.

"Vậy mày sẽ làm gì tiếp?" Day hỏi cộc lốc.

"Tao sẽ đi bộ đến đó." It nói, nhấn mạnh giọng nói của mình trước khi mở cửa phòng và bước ra ngoài. Dáng người cao ngồi lắc đầu trước khi đứng

dậy mặc áo và cầm lấy chìa khóa xe với mái tóc bù xù. It đã đi xuống thang máy vì cậu tức giận.

Cậu muốn ra khỏi căn hộ và đang đi bộ xuống phố, cậu nhìn trái nhìn phải. Cậu đang suy nghĩ về nơi cậu sẽ đến và cách cậu sẽ đến đó.

"Lên xe đi!" Day hét lớn khiến It quay lại và thấy Day đang đứng trước căn hộ trước khi It quay đi phớt lờ anh.

"Mày muốn tao đưa mày đi đến vậy sao? Tao đã bảo mày đi bộ qua đây và lên xe ngay." Day nói với giọng hung dữ, khiến It phải tiến lên và bĩu môi quay trở lại bãi đậu xe của căn hộ. Ngay khi vừa lên xe và ngồi đứng sau Day, mặt It vô cùng ủ rũ.

"Tao không thể lười biếng được sao? Hãy sửa biểu cảm trên khuôn mặt của mày đi." Day gay gắt nói.

It không trả lời. Cậu không nhìn vào mặt Day.

"Tao vừa nghe thấy mày càu nhàu với tao đấy, It. Nếu mày đến muộn, đó là lỗi của mày. Tao không quan tâm liệu các mày có đủ thời gian để học hay không." Day phàn nàn.

"Và ai nói rằng mình sẽ đến đưa tao đến lớp? Nếu mày không thể làm theo những gì miệng mày nói, mày không nên nói điều đó." It nói sau một lúc.

"Tao sẽ đưa mày đến lớp, ngay bây giờ." Day nói lại. It sau đó ngồi yên lặng cho đến khi đến trước trường đại học.

"Học xong gọi điện thoại báo cáo cho tao?" Day hỏi trước khi It ra khỏi xe.

"Tại sao?" It hỏi ngược lại.

"Làm thế nào tao có thể đón mày được, tao không thể hỏi sao?" Day nói lại.

"Được." It trả lời trước khi ra khỏi xe và bước nhanh đến trước trường đại học. Câu sợ rằng bạn của cậu hoặc Night sẽ đến và thấy rằng Day đã đưa cậu ta đi.

"It." một giọng nói gọi It. Khi It quay lại nhìn xem đó là ai, cậu hơi giật mình khi thấy đó là Night đang gọi cậu.

"Ưm... chuyện gì vậy, Nong Night?" It trả lời trong khi tự hỏi liệu Night có nhìn thấy cậu ra khỏi xe của Day hay không.

"Gear nhờ em mang bài tập của giảng viên đưa cho anh. Anh ấy nói đưa nó cho anh." Night nói với It một cách bình thường và đưa bản báo cáo cho It. It nhanh chóng nhận lấy.

"Anh có biết gì về bạn của em không?" Night hỏi. It khẽ nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy?" It hỏi ngược lại.

"Đó là việc bạn của anh đã bị đâm." Night nói trở lại. Brick chậm rãi gật đầu.

"Tôi biết, nhưng tôi không có thời gian đến thăm cậu ấy. Tôi có việc phải làm ở nhà." It nói dối.

Night chậm rãi gật đầu thừa nhận.

"Ừm... vậy em đi đây. Em sắp vào lớp rồi." Night nói rồi bước đi. It thở phào nhẹ nhõm trước khi lấy điện thoại ra. Cậu quay số của Nick, nhưng điện
thoại của Nick vẫn tắt máy. It quyết định đi bộ đến tòa nhà của trường đại học sau khi bỏ học vài ngày.

Cả ngày, Nick không đến lớp học nào của cậu. Do đó, It phải ngồi học cùng các bạn khác cho đến khi tan học chiều hôm đó. It rời khỏi trường và quay số của Day. Cậu đợi rất lâu cho đến khi điện thoại chuyển sang hộp thư thoại. Day không trả lời. It tiếp tục cố gắng gọi cho Day, nhưng Day không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của cậu.

"Thật là một người đàn ông... Anh ta nói sẽ đến đón mình. Anh ta nói sẽ không nói gì, ngay cả điện thoại cũng không bắt máy. Vậy mình phải làm sao với anh ta đây?" It phàn nàn một mình trong sự thất vọng trước khi đến ngồi ở chiếc bàn đá gần trường học để đợi thêm một lúc nữa. It đã cố gắng gọi lại cho Day, nhưng một lần nữa, cậu không nhận cuộc gọi của anh.

Đột nhiên!

It đang ngồi bĩu môi đặt chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống. Cậu cảm thấy có ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với mình, vì vậy cậu
nhìn lên một chút trước khi khuôn mặt trở nên kinh ngạc.

"Chết tiệt, Phi, làm thế nào mày đến được đây?" It giật mình hỏi khi thấy Phi đang đứng trước mặt mình. Hắn ta đang mặc đồng phục của trường đại học của mình và giữ khuôn mặt nghiêm túc trước khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. It nhìn xuống thấy là số Phi đang gọi.

"Tại sao mày lại gọi cho tao?" It hỏi ngược lại.

Phi lập tức kết thúc cuộc gọi.

"Mày vẫn dùng số cũ. Lần đó tao gọi điện, mày để ai nghe máy? Nếu ghét tao, mày có thể trực tiếp nói với tao. Mày không cần phải biết xấu hổ mà làm chuyện như vậy." Phi nói, giọng căng thẳng. Điều này khiến It cảm thấy tội lỗi trong lòng.

"Ưm... À... Tao xin lỗi." It không thể nói gì khác. Cậu xin lỗi Phi, nhưng Phi vẫn ngồi im.

"Mày có sợ Day đến mức cho phép anh ta làm bất cứ điều gì không? Ngay cả điện thoại của mày cũng không an toàn khi ở gần anh ta." Phi hỏi. It ngập ngừng không biết giải thích thế nào với Phi.

"Tao xin lỗi. Tại sao mày lại khó chịu với tao? Nếu mày không hài lòng, mày không cần phải gọi cho tao." It nói với giọng run run vì câu đang bực bội vì Day đã không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của cậu.

“Mày thật tệ.” Phi buồn bã nói trong khi quay đi hướng khác. Hắn ta càng nói như vậy, It càng cảm thấy tội lỗi.

"Ồ, mày không cần phải tạo ra những âm thanh đó Cái quái gì vậy? Tao không làm gì sai cả. Chính Day, anh ta là người đã làm điều đó." It nói. Phi
quay mặt về phía It một chút.

“Rồi mày phải bao tao ăn để trả lại nỗi buồn mà mày làm với tao." Phi nói lại. Mắt It mở to.

"Mày điên à? Kiếm cái gì miễn phí ở đây mà ăn. Hơn nữa, Day sắp tới đón tao. Tao không muốn dây dưa với anh ta." It nói thẳng.

"Đợi đã. Anh ta đến đón mày à? Khi tao thấy bạn gọi điện thoại cho anh ta, anh ta không bắt máy mà. Phải không?" Phi nói thẳng. It không thể phản đối.

“Nếu anh ta phát hiện ra tao đi với ày, tao sẽ chết một mình." It nói, giọng thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước.

“Đừng để anh ta phát hiện ra.” Phi nói.

"Và nếu anh ta phát hiện ra, mày có thể đến giúp tao không? Nói thì dễ thế thôi." It nói, trở lại giọng điệu trước đây.

"Tùy mày, có muốn tao tới giúp hay không?" Phi nói, càng bẫy đường. It choáng váng và không thể phản bác.

"Được rồi, có chuyện gì vậy? Mày có định đưa tao đi ăn tối không? Nếu không, tao sẽ nói với ba mẹ mày rằng mày đang làm tao khó chịu. Mặc dù vậy, mày cũng muốn làm bạn với tao." Phi nói.

"Mày không thấy mình xấu xa lắmsao? Mày nói muốn làm bạn với tao... Nhưng bạn bè kiểu gì mà lại lợi dụng ba mẹ tao để uy hiếp tao thế chứ?" Giọng It vang lên. Phi nhún vai như không biết. It lưỡng lự một lúc vì Day vẫn chưa nhận cuộc gọi nào của cậu. It vẫn không biết làm cách nào để quay lại căn hộ.

"Chờ một chút." It nói trước khi quay số điện thoại lần nữa, nhưng cậu cau mày khi Day vẫn không trả lời cuộc gọi của cậu.

"Ok, tao có thể đi với mày. Sau đó, khi đưa tao trở lại, tao sẽ cho mày biết nơi để thả tao xuống." It nói.

"Mày sợ anh ta phát hiện?" Phi nói.

"Mày cũng không cần hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta đi chứ?" It bắt đầu thấy khó chịu rồi.

“Xe của tao đậu trước tòa nhà, ngay đằng kia.” Phi nói lại trước khi It đứng dậy đi theo Phi, dù lòng cậu vô cùng run rẩy. Day đã bỏ rơi cậu. It rất tức giận vì Day đã không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của cậu. It ngồi trong xe của Phi và cùng Phi đến trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố. Chọn chỗ xong, hai người cùng ngồi vào chỗ của mình.

"Mày đang hoang tưởng về điều gì vậy?" Phi hỏi khi đang ngồi cạnh It.

"Không có gì." It đáp lại. Mặc dù cậu lo lắng rằng cậu sẽ gặp một người sẽ nói với Day rằng cậu đang ở cùng Phi.

"Mày sợ có người sẽ nhìn thấy mày đi cùng tao sao?" Phi nói.

"Không, mày nói nhiều quá. Chỉ cần nói như bình thường thôi." It nói với giọng khó chịu. Sau đó, Phi gọi đồ ăn trước khi ngồi đợi đồ ăn được phục vụ. It vừa ngồi đợi vừa liên tục kiểm tra điện thoại. Cậu sợ Day sẽ gọi và cậu sẽ không thể nghe thấy.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện một chút. It không tập trung lắm vào cuộc trò chuyện của họ vì cậu lo lắng cho Day. Khi họ dùng bữa xong và chuẩn bị trả tiền...

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của It đổ chuông khiến cậu giật mình. Cậu nhanh chóng cầm điện thoại lên xem.

"Tao ra ngoài nghe điện thoại. Tao sẽ quay lại ngay." It nói ngay với Phi khi biết Day gọi mình.

"Mày ra ngoài đợi trước cửa hàng đi. Tao đợi thanh toán xong rồi theo mày ra ngoài." Phi nói vì biết rất rõ người gọi It là ai. It nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài nhà hàng để trả lời cuộc gọi.

[ Mày đang ở đâu?]  Một giọng hỏi cộc lốc vang lên.

“Trung tâm mua sắm.” It trả lời với giọng chắc nịch vì cậu vẫn còn tức giận vì Day đã không trả lời các cuộc gọi của cậu.

[ Mày đang làm cái quái gì ở trung tâm thương mại vậy? Chẳng phải tao đã nói với mày rằng tao sẽ đón mày ở trường đại học sao?]  Day tức giận hỏi.

"Không, mày không được làm ồn như vậy nếu mày không hài lòng với nó. Mày thậm chí có để mắt đến điện thoại của mình không? Mày có thấy tao đã cố gọi cho mày bao nhiêu lần không? Tao đã ra ngoài của lớp lâu lắm rồi. Tao ngồi đợi mày lâu lắm rồi mà mày không đến, tao rủ một người bạn đi ăn rồi cũng ghé mua ít đồ cho lớp luôn." It nói lại.

[ Tao ngủ lâu quá và quên tăng âm lượng điện thoại.]  Day thẳng thắn nói.

"Đó là lý do sao? Vì vậy, nếu mày thức dậy vào khoảng 4-5 giờ, tao chỉ cần ngồi và đợi ở trường đại học để mày
đến đón tao à?" It nói lại với Day.

[ Đừng nói nhiều. Và mày đang ở trung tâm mua sắm đúng không? Tao sẽ đến đón mày.] Day hỏi. It hơi xấu hổ.

"Ừm... không cần đâu. Tao sẽ tự bắt xe buýt về." It nói.

[ Mày đang ở đâu?] Day hỏi với giọng đều đều. It thở dài vì biết Day sẽ tiếp tục nằng nặc đòi đón mình.

"Ở Siam. Nếu mày đến đón tao, tao sẽ đến ngồi đợi trước Paragon." It nói lại.

[ Ồ... Chờ tao ở đó. Mày không cần phải đi đâu nữa đâu.] Nói xong, Day cúp máy ngay khi Phi vừa bước ra khỏi nhà hàng.

"Muốn đi ăn kem tiếp theo không?" Phi hỏi.

"Tao không đi được. Vừa rồi là bao nhiêu tiền?" It hỏi vì Phi là người trả tiền cho họ ăn.

"Không, mày không phải trả tiền. Tao sẽ lo cho phần của mày. Sau đó, mày không thể đi ăn kem nữa vì Day sẽ
đến đón mày, phải không?" Phi hỏi với giọng điềm tĩnh. It không nhìn rõ mặt Phi.

"Ừm." It trả lời, và Phi thở dài.

"Được thôi. Tao không muốn mày bị Day làm tổn thương. Cứ nói là tao sẽ về ngay. Ít nhất hôm nay, thật tốt khi mày sẵn sàng đến ăn cùng tao." Phi nói.

"Tao xin lỗi." It nói, cảm thấy hơi tội lỗi.

"Không sao đâu. Làm gì được chứ. Thích người đã có chủ rồi thì thô lỗ quá. Thêm nữa, chủ hung dữ  như chó." Phi nói.

"Ai sở hữu ai? Đừng có nói nhảm." It lập tức cãi lại khi cảm thấy mình đang cọ cọ trước mặt Phi, người vừa nói rằng Day thích cậu.

"Hả? Mày cứng đầu lắm. Thôi,làm. o không ở đây làm phiền mày nữa. Tao đi đây." Phi nói.

"Ừm... Cảm ơn vì bữa ăn." It nói, không thể nói gì khác.

“Ừm, lần sau mày cũng phải chiều tao đấy.” Phi nói. It gật đầu đồng ý trước khi Phi bước đi. It bắt đầu đi về phía Đài phun nước của Paragon. Cậu tìm một chỗ ngồi và đợi Day.

Ít nhất thì Phi vẫn dễ nói chuyện, còn nếu là người bạn khác thì It thấy cũng không sao. Nhưng thật khó chịu khi Day không muốn It liên lạc với anh.

Reng... Reng... Reng...

It đang chơi điện thoại để giết thời gian thì điện thoại của cậu bắt đầu đổ chuông.

"Có chuyện gì vậy?" It trả lời vì đó là cuộc gọi của Day.

[ Mày đang ở đâu??] Day hỏi.

"Mày đang ở đâu? Tao đang ngồi ở phía trước của Paragon." It nói.

[ Ồ ... Tao thấy mày rồi.] Day nói để cho It biết bóng dáng cao lớn đã đến. Khi nhìn lên, cậu thấy Day đang đi về phía mình trong khi cúp điện thoại. Có nhiều ánh mắt nhìn Day đầy thích thú bởi dáng người cao ráo và đôi mắt tinh anh. Khuôn mặt trống rỗng của Day trông rất hung dữ. Điều này khiến It cảm thấy Day là một người hấp dẫn và có rất nhiều nét quyến rũ trong người. Day dừng lại trước It.

"Ai bảo mày đến mua đồ? Tao không thấy mày cầm gì hay dưới chân có gì cả." Day hỏi.

“Chà, bạn tôi đã mang nó về rồi.” It nói, thầm xin lỗi Day vì đã nói dối lần nữa.

"Bạn của mày ở đâu?" Day hỏi lại.

"Tại sao tao lại để bạn tao ở lại? Nếu cậu ấy biết mày là anh trai của Night và hỏi tao về điều đó, tao sẽ trả lời cậu ấy như thế nào đây?" Day nhìn vào mặt It một lúc nhưng không nói gì thêm về điều đó.

"Mày đã ăn chưa?" Day hỏi.

“Hừm?" It đáp.

“Vậy chúng ta hãy đi mua vài thứ bên trong vì chúng ta sắp hết đồ ở căn hộ rồi." Day nói bằng một giọng đều đều.

"Ừm.” It trả lời trước khi đứng dậy và đi vào bên trong Paragon với Day.

"Này, sao mày không tự mình đẩy xe đi?" It càu nhàu khi đẩy xe qua cửa hàng tạp hóa phía sau Day.

"Tao lười." Day nói ngắn gọngì."It lấy một chai dầu gội đầu và nhìn vào nó. It thầm mắng Day sau lưng mà không phát ra tiếng động. Khi Day quay lại nhìn It, cậu vẫn giữ vẻ mặt như không có chuyện gì.

"Nó là gì?" Day hỏi It.

“Không có gì." It đáp nhanh.

"Ồ... Mày muốn chọn nhãn hiệu dầu gội nào?" Day nói. It nhìn anh với vẻ bối rối.

"Tại sao tao phải chọn?" It hỏi.

"Mẹ kiếp, mày không chọn thì làm sao tao biết mày dùng dầu gì? Bây giờ mày đang dùng của tao phải không? Muốn dùng hãng nào thì bảo tao mua." Day nói với giọng chắc nịch. It ngạc nhiên nhìn Day vì anh có vẻ quan tâm đến cậu hơn. Điều này cũng khiến It cảm thấy dễ chịu hơn.

"Vậy thì mày đẩy xe đi theo tao đi. Tao sẽ tự chọn nó." It tự tin nói trước khi bỏ xe để Day tự đẩy. Day buông một tiếng thở dài não nề nhưng cũng đồng ý đẩy xe đi theo It.

"Mày có nghĩ rằng đây là một thương hiệu tốt để sử dụng không?" It hỏi khi cùng Day đi chọn dầu gội đầu.

"Và mày đã bao giờ sử dụng nó chưa?" Day hỏi It. Cậu lắc đầu.

"Chưa bao giờ, nhưng tao thấy một số phụ nữ trong nhóm bạn của tao nói về việc sử dụng nó rất tốt. Tóc của họ cũng mềm nữa." It nói lại.

“Mày đã đi và sờ vào nó để biết nó mềm như thế nào chưa?” Day hỏi với giọng bình thường.

"Tao không chạm vào nó. Tao chỉ nghe họ nói về nó thôi." It nói trong khi cầm trên tay một nhãn hiệu dầu gội đầu vì đang rất khó quyết định.

"Mày muốn cái nào? Nhanh lên, chọn đi. Tao đói rồi. Mày thì ăn nó rồi còn tao thì chưa ăn gì." Day nói.

"Bình tĩnh nào. Chịu tí đi đã." It điềm tĩnh nói trước khi đi chọn thêm vài thứ khác để mua.

"Chà, tao sẽ hỏi, tại sao mày lại mua những thứ như dầu gội đầu và kem đánh răng trong một gói lớn?" It hỏi.

"Mày là thằng ngu giả, hay là mày ngu thật?" Day nói. It cau mày với Day vì đã nói điều đó với cậu.

"Nếu có người khác ở cùng, nếu mày mua một gói nhỏ thì nó sẽ nhanh chóng hết. Tao rất lười ra ngoài và phải mua những thứ như thế này thường xuyên." Day nói trước khi quay sang nhìn tổng chi phí của đống đồ. It nghe thấy giá cả và hơi sững sờ. Mặt cậu đỏ bừng.

“Đợi đã.” giọng nói của Day khiến nhân viên ngừng lại trước khi chọn vài món đồ ở quầy tính tiền và quay sang It.

"Đây là cái gì? Đây là cho ai?" Day hỏi. It cười khan khi nhìn thấy một túi khoai tây chiên giòn lớn, cùng với hai thanh sô cô la lớn và những món ăn nhẹ khác. Day không cho nó vào giỏ hàng nên anh đã hỏi It.

"Đó là của tao. Tao quá lười để rời khỏi căn hộ của mày để đi mua nó, vì vậy tao đã định mua đủ để tích trữ." It trầm giọng nói.

"Những thứ này có cần thiết không? Những món ăn nhẹ này?" Day hỏi.

"Tại sao mày lại phàn nàn? Tao sẽ tự trả tiền cho chúng." It nói trong khi cố gắng lấy trộm đồ ăn nhẹ và kẹo từ Day để trả tiền cho mình, nhưng Day đã lấy nó ra khỏi tay cậu và đưa chúng cho nhân viên thu ngân để trả tiền cho họ.

"Mày không cần phải nói nhiều. Tao sẽ tự trả tiền cho chúng. Tao sẽ không chia đồ ăn nhẹ của mày đâu. Mày đang lãng phí thời gian của người khác." Day nói, sẵn sàng quay lại và trả tiền cho các món đồ. It bí mật nhăn mũi, rồi thanh toán hoàn tất. Hai người trở lại xe. Day chở It về chung cư. Cả hai mang những món đồ đã mua vào chung cư.

"Anh ấy có ở đây không?" Giọng trầm của ai đó vang lên khi Day từ trung tâm thương mại trở về căn hộ.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net