( Quyển 1) Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 33:

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Day đổ chuông. Thân hình cao ráo ngái ngủ lấy điện thoại ra khỏi túi quần trước khi nhận cuộc gọi. It nằm trong vòng tay Day khẽ cựa mình nhưng cậu vẫn chưa tỉnh.

"Có chuyện gì vậy, Night?" Day bắt máy khi thấy đó là số của em trai mình đang gọi.

[ P'Day, anh đang ở đâu vậy?] Night thấp giọng nói.

"Nhà bạn anh. Có chuyện gì à? Sao giọng em lại thế?" Day ngay lập tức hỏi vì anh có thể biết có điều gì đó không ổn qua cách nói của em trai mình.

[ Không có gì đâu. Em cảm thấy như mình bị cảm.] Người thanh niên nói.

"Vậy em đã đến nhà Gear chưa?" Day hỏi lại.

[ Em đang đợi Four đến đón em.] Night trả lời.

"Sao vậy, Night? Giọng điệu của em nghe hơi lạ." Day hỏi lại, hạ giọng khi thấy It bắt đầu cử động một chút.

[ P'Day... hai chúng ta là anh em phải không?] Night hỏi. Day cau mày nghi ngờ.

"Phải, chúng ta là anh em." Day trả lời.

[ P'Day yêu em lắm phải không?] Night lại hỏi.

"Phải, anh yêu em hơn chính bản thân mình." Day nói.

[ Anh yêu em nhiều đến mức anh có thể làm những điều xấu xa cho em phải không?] Night hỏi. Day im lặng một lúc khi nghe điều này.

"Anh có thể làm điều xấu hoặc điều ác. Đối với em, anh có thể làm bất cứ điều gì. Có chuyện gì vậy... Night?" Day trả lời với giọng điệu nghiêm túc.

Day nghe thấy tiếng huyên náo phát ra từ đầu dây bên kia, nhưng anh không hỏi gì cả. Anh chỉ đang nghĩ về những gì em trai mình đã hỏi và tại sao giọng nói của em ấy lại nghe như thế này?

[ Vậy ngày mai anh đón em từ nhà Gear nhé, P'Day? Anh đến muộn một chút vào buổi sáng nhé. Em có chuyện muốn nói với anh, P'Day. Hai chúng ta hầu như không nói chuyện với nhau nữa lâu rồi.] Night nói lại.

"Được... vậy thì sáng mai anh đến đón em. Cho đến lúc đó, hãy tự chăm sóc bản thân." Day đáp lại.

[ Em sẽ... Thế thôi ạ.] Night nói trước khi cúp điện thoại. Day nhìn vào điện thoại của mình với vẻ mặt lo lắng trước khi quay sang nhìn It, người vẫn đang nhắm mắt.

Bốp...

Day vỗ nhẹ vào mặt It để đánh thức cậu.

"Ưm... Đau quá." It khẽ hét lên một cách khó chịu, trước khi từ từ mở mắt và tỉnh dậy.

"Mày sao thế? Tao chỉ tát nhẹ vào mặt mày thôi It. Mày có muốn bị tát mạnh hơn không? Dậy đi. Bỏ đầu ra khỏi tay tao. Mẹ kiếp. Tay tao tê hết cả rồi. Có gối cho mày nằm, chứ không phải tay tao. Thay vào dùng gối mày lại gối vào tay tao." Day phàn nàn.

“Mày là người đã đặt cánh tay của mày dưới đầu tao." It cãi lại khi cậu ngồi dậy và xoa xoa gáy. Day dang tay ra trước mặt It. Bóng dáng đó ngồi thẫn thờ nhìn Day.

"Cái gì?" It hỏi.

"Hãy xoa bóp cánh tay của tao đi. Bây giờ nó tê liệt rồi. Mày làm theo cách này này." Day ra lệnh. It giận dữ nhưng vẫn xoa bóp cho anh.

"Vậy mày bây giờ đi nơi nào?" It tò mò hỏi.

"Mấy giờ rồi?" Day quay sang nhìn đồng hồ.

"Đã hơn 8 giờ rồi nên có lẽ tao sẽ quay lại căn hộ. Tại sao mày lại hỏi vậy?" Day hỏi.

"Mày có quay lại không?" It hỏi lại.

"Ừ." Day trả lời.

"Tại sao? Mày có muốn quay lại đó và ngủ với tao không?" Day hỏi.

"Tao mệt. Tao muốn hỏi liệu tao có thể ngủ ở nhà tao không?" It nhanh chóng nói trở lại. Day khẽ mỉm cười.

"Ừm, mày có thể ngủ ở đây. Tao sẽ quay lại sớm." Day lại nói.

"Ngày mai thì sao?" It hỏi khi Day rút cánh tay của anh ra khỏi tay It, khiến Day ngừng xoa bóp cánh tay của mình.

"Ngày mai là ngày nghỉ, ở nhà mày và chờ ở chỗ này đi. Mày không cần đi đâu cả, buổi tối tao sẽ tới đón mày." Day bình tĩnh nói. It nhìn Day, người đang trượt ra khỏi giường. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cậu không nói gì.

"Chuyện gì vậy?" Day trầm giọng hỏi trước khi dừng lại ở chân giường khi anh quay lại và nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của It.

"Chà... không có gì đâu. Tao sẽ đi xuống cầu thang với mày để tiễn mày." It nói, trượt ra khỏi giường.

"Ở nhà đi và đừng nghĩ đến việc tán tỉnh tên khốn đó nữa. Nếu không tao sẽ giết cả hai bọn mày." Day thờ ơ nói.

"Mẹ kiếp, mày bị sao thế? Lúc nào mày cũng nói như một thằng điên vậy." It hét lại trước khi dẫn Day xuống cầu thang. Ba mẹ It đang ngồi trong phòng khách. Day đến chào tạm biệt họ để tỏ lòng thành kính.

"Con đã ăn gì chưa Day? Con có muốn ăn gì ở đây không? Mẹ sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn cho con." mẹ It hỏi.

"Không, không sao đâu. Tốt hơn là cháu nên đi và kiếm gì đó để ăn. Cháu không muốn làm phiền các bác nữa. Đã muộn rồi. Cháu chỉ đến để nói lời tạm biệt trước khi rời đi thôi ạ." Day nói với ba mẹ của It và giơ tay lên chào để tỏ lòng thành kính trước khi cùng It bước ra xe.

"Khi mày ở cạnh người lớn, mày khác nhau như bầu trời và vực thẳm vậy." It không thể không nói về Day.

“Tao không phải thằng ngốc không biết mình nên làm gì và không nên làm gì đâu." Day thẳng thừng nói khi mở cửa xe. Cửa tiệm của nhà It lúc này đã đóng cửa, vì vậy không có ai ở phía trước cửa hàng. Có một vài tòa nhà khác gần đó, nhưng không có ai xung quanh để nhìn thấy họ.

"Mày không sợ tao sẽ nói với ba mẹ tao chuyện mày đã làm với tao sao?" It thử hỏi. Day nhướng mày nhìn It chằm chằm.

"Nếu mày định nói với họ thì mày đã nói với họ sau ngày đầu tiên tao bắt mày rồi. Mày sẽ không để tao ra vào nhà mày như thế này đâu, It." Day nói như thể anh đã có tất cả, các quân bài có lợi cho mình.

It sững người vì những gì Day nói là sự thật. Day vươn tay bóp nhẹ gáy It và kéo cậu lại gần mình hơn.

"Nếu tao phải đoán, ngay bây giờ mày không muốn làm bất cứ điều gì với tao như những gì tao đã làm với mày phải không?" Day hỏi ngược lại khiến It bắt đầu đỏ mặt và lo lắng. Khi Day nói như vậy, trái tim cậu cảm thấy kỳ lạ.

"Ai nói? Ai nói tao không đợi thời cơ báo thù?" It nói to để che giấu cảm xúc của mình.

"Hả? Khi người ta trả thù hoặc muốn trả thù, họ có nói trước với mọi người những điều như thế này không? Mày nên biết điều này." Day nói, khiến It cảm thấy xấu hổ hơn khi cậu thường nói những điều để đào hố và tự chôn mình.

"Mày nói nhiều lắm đấy. Mày có thể trở về rồi." Như mọi khi, It đuổi bóng người cao lớn đi để che đậy sự thẹn thùng của mình. Day biết quá rõ điều này. Bóng người cao lớn mở cửa và ngồi vào xe. It đứng cạnh cửa phía tài xế, nhưng Day vẫn chưa đóng cửa.

"Tao sẽ trở lại." Day chậm rãi nói. It nhướn mày bối rối.

"Ừm... vậy quay lại nhanh nhé." It nói. Day ngước nhìn It vẫn đang đứng đó.

"Và mày có biết mày nên làm gì đầu tiên không?" Day hỏi. It, người vẫn đứng đó nhìn Day bối rối.

"Ồ... Tao chặn cửa mày à?" It nói vì nghĩ rằng cậu đang chặn Day đóng cửa xe.

Cậu lùi ra khỏi xe của Day để có đủ chỗ cho anh đóng cửa lại. Day luồn tay qua tóc và thở dài.

"Mày đúng là ngu xuẩn... Lại đây!" Day càu nhàu.

"Tại sao mày phải xúc phạm tao và gọi tao là đồ ngu ngốc chứ? Tao cần phải làm gì? Chỉ cần nói cho tao biết ... Làm sao tao có thể biết được mọi điều mày đang nghĩ?" It nói trước khi tiến lại gần Day đang ngồi trong xe.

"Lần sau, mày sẽ biết nhiệm vụ của mình là gì. Cúi xuống!" Day cứng nhắc nói. It nghiêng người về phía Day, nghĩ rằng Day có điều gì đó muốn nói với cậu.

Khuôn mặt thanh mảnh của cậu bị kéo xuống trong một nụ hôn. Cậu cảm nhận được làn da ấm áp của dáng người cao lớn đang ngồi trước mặt mình. It sững người với đôi mắt mở to. Cậu không nghĩ Day sẽ làm điều này.

Chiếc lưỡi nóng bỏng thưởng thức vị ngọt trong khuôn miệng mềm mại của cậu trước khi rời khỏi nụ hôn không lâu sau đó. It lập tức đứng thẳng dậy lấy mu bàn tay che miệng trước khi nhìn xung quanh với khuôn mặt đỏ bừng.

"Mày đang nghĩ cái quái gì khi làm điều này ngay tại đây vậy đồ ngốc Day? Đây là trước cửa nhà tao." It khẽ hét vào mặt Day.

"Rồi, còn đâu nữa? Hay là mày định để tao hôn mày trước mặt ba mẹ mày? Được rồi. Giờ chúng ta mau trong đi." Day nói, cố gắng ra khỏi xe. It nhanh chóng đẩy xác Day trở lại chỗ ngồi.

"Chết tiệt, tao không muốn điều đó... Mày điên à?" Lần này giọng It to hơn. Day ở lại chỗ ngồi của mình.

"Lần sau, mày sẽ hiểu và nhớ những nhiệm vụ mà mày sẽ phải làm rồi chứ?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh. Mặt It đỏ bừng lên.

"Và tại sao tao phải làm điều này?!" It trầm giọng hỏi.

"Mày sẽ làm điều đó. Đừng ngắt lời tao. Hãy nhớ rằng tao sẽ đi, nhưng tao sẽ quay lại. Mày sẽ đổi ý và quay lại ngủ với tao chứ?" Day thử hỏi. It ngẩng đầu lên.

"Không." It trả lời ngay lập tức. Day không nói gì trước khi đóng cửa xe, nhìn chằm chằm vào động cơ và từ từ lắc lư. It nhìn chiếc xe của Day rời đi với một cảm giác kỳ lạ trong lòng.

“Mày đến đây chỉ để bỏ tao một mình hết lần này đến lần khác, thằng khốn.” It nói, lẩm bẩm một mình trước khi quay vào nhà, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ.

"Oa... Mình không ngủ được... Tại sao mình lại không ngủ được? Có lẽ là do mình đã thức dậy vào lúc nửa đêm. Đó chắc là lý do tại sao mình không thể ngủ được." giọng It vang lên một mình. Cậu nhấc điện thoại lên xong lại dừng lại.

"Mình có nên ra ngoài một chút không nhỉ? ...mình có nên gọi điện hỏi Day hay không? ...Mình không biết liệu anh ta đã đi ngủ chưa nữa." It tự nhủ.

Thành thật mà nói, It không muốn đi đâu cả. Cậu chỉ đang kiếm cớ để gọi cho Day. Cậu bấm gọi. Ngay sau đó, đầu dây bên kia đã được trả lời.

[ Có chuyện gì vậy?] Giọng của Day nghe trầm đến mức khiến tim It đập loạn nhịp, mặc dù cậu đã nghe thấy giọng nói của anh thường xuyên.

"Ừm..." Ban đầu It không biết nên nói gì.

[ Nói gì thì nói. Đừng ngại thế, It.] Day mắng.

"Tại sao mày lại hung dữ như vậy? ...tao không thể gọi cho mày được sao? Tao muốn hỏi mày rằng tao
có thể ra ngoài không?" It nói lại với giọng bực bội. Cùng một loại giọng nói mà dáng người cao lớn thường xuyên thích sử dụng với cậu.

[ ... ] Day lầm bầm điều gì đó, nhưng It không thể nghe rõ anh nói gì.

"Mày nói gì?" It hỏi ngược lại.

[ Muốn chết thì cút đi!!] Day hét qua loa điện thoại khiến It vội giật điện thoại ra khỏi tai. 

[ Tao cho phép mày ở đó để ngủ trong nhà của mày. Tao cho mày một inch thì mày phải đi một inch, và tao muốn mày đi một dặm thì mày phải đi một dặm. Mày có thực sự muốn bị xiềng xích tay chân luôn không?] Day hét lại bằng một loạt từ khác .

“Tao chỉ muốn ra ngoài uống vài ly với bạn bè thôi." It nhẹ nhàng nói, nhưng thực ra cậu đang ngồi cười trước sự thật rằng mình có thể chọc tức Day và khiến anh nổi giận.

[ Mày muốn nếm rượu hay nếm máu? Hãy chọn đi?!!"] Day hỏi với giọng gay gắt.

"Mày không cần phải cho tao ăn bất cứ thứ gì cả. Tao có thể ngủ và ở nhà." It nói đùa, khi cậu cười thầm và lăn lộn trên giường.

[ Hãy mở máy tính xách tay của mày lên, ngay bây giờ!]  Day nói. It đang nằm trên giường và trở nên bối rối.

"Tại sao mày muốn tao mở nó lên?" It hỏi lại, nhìn vào chiếc máy tính xách tay trên tủ đầu giường.

[ Tao ra lệnh cho mày mở nó lên. Vì vậy, hãy mở nó nhanh lên và kết nối nó với internet. Tao cũng muốn địa chỉ email của mày!] Day nói với giọng khó chịu. It đứng dậy và mở máy tính xách tay của mình. Cậu nhấc máy nó lên trong khi bối rối trước khi nói với Day địa chỉ email của mình.

"Mau mở Skype đi. Chấp nhận lời mời của tao." Day nói khiến It sững sờ.

"Day... Mày muốn tao bật máy ảnh và nói chuyện với mày trên Skype á?" It hỏi ngay.

[ Ối! Đừng nói nhiều nữa và mở lời mời đi. Nhanh lên! Đừng chần chừ nữa.] Giọng nói hung dữ của Day luôn lớn.

It nhanh chóng mở máy tính của mình. Trong lòng cậu cảm thấy hưng phấn lạ thường. Sau khi máy tính tải xong, cậu mở Skype và chấp nhận lời mời của Day.

Hình ảnh của Day xuất hiện trên màn hình của cậu gần như ngay lập tức. It chấp nhận lời và nhìn khuôn mặt của Day trên màn hình máy tính, điều mà cậu đoán là trên sổ ghi chép của anh.
Day cúp điện thoại. It mím môi ngay. Day đang nằm trên giường.

[ Vậy... Mày đã tắm và mặc bộ đồ khác rồi. Chính xác thì tại sao mày lại gọi điện và hỏi tao xem mày có thể ra ngoài hay không?] Day mắng qua màn hình. It sững người một chút sau khi bị bắt quả tang nói dối.

"Tao gọi điện để xin phép. Nếu mày đồng ý và để tao đi thì tao cũng đã thay quần áo rồi." It cố gắng thuyết

phục Day.

[ Mơ đi, nếu mày nghĩ rằng tao sẽ cho phép mày đi thì đó chỉ là giấc mơ của mày thôi, hãy luôn bật máy. Để ít nhất là tao muốn thấy rằng mày đang ngủ ở nhà và không lẻn đi đâu đó để làm đĩ.] Day nói với giọng gay gắt. It di chuyển để chơi máy tính xách tay trên tủ đầu giường của mình. Day đặt cuốn sổ của mình trên giường.

"Làm sao tao có thể là một con đĩ được? Tao là một người đàn ông." It cãi lại khi nhìn Day qua camera.

[ Bạn của mày Nick, là một người đàn ông. Cậu ta vẫn còn đĩ.] Day nói lại, khiến It nghĩ về bạn mình.

P/s: đừng xúc phạm người khác như vậy, nó không tốt đâu Day 😶

"Nói về Ai'Nick, tao không thể liên lạc được với cậu ấy." It nói.

[ Hãy kệ cậu ta đi. Bạn của mày, cậu ta sống sót tốt hơn mày.] Day nói với giọng trầm thường thấy.

"Nói chuyện tử tế đi. Tap có đi đâu đâu. Mày yêu cầu tao mở camera, nó đã mở rồi. Đừng làm phiền nữa." It nói với Day.

[ Vậy điều gì đã khiến một con chó như mày khó chịu? Mọi người đang cố ngủ. Mày có cần kêu đau không?] Day vừa nói vừa nhìn It một cách hung dữ. Bây giờ, Day đang nằm nghiêng, úp mặt vào gối. It đang tựa đầu vào đầu giường khi nói chuyện với Day.

"Muốn ngủ thì ngủ đi. Sao lại nói chuyện với tao?" It nói.

[ Cởi áo ra.] Day nói. It quay sang nhìn Day với đôi mắt mở to.

"Ý mày là sao?" It hỏi lại.

[ Tao bảo mày cởi áo ra ngay bây giờ.] Day nói một cách cứng nhắc.

It bĩu môi trước khi đồng ý vén áo lên cởi nó ra. Cậu ngả người ra đầu giường.

"Tao đã cởi ra rồi!" It hét lại trước khi nhấc điện thoại lên để chơi vài trò chơi trong khi nằm xuống.

[ Mày đang làm gì vậy?] Day hỏi vì anh  không thể nhìn thấy It đang làm gì.

"Chơi game." Brick trả lời.

[ Game gì?] Day nói lại ngay.

“Đó là việc của tao." It cãi lại vì trước đó cả hai đều im lặng. Không ai nói gì. It ngủ gật khi chơi game trên điện thoại. Day nằm yên khi nhìn It đang ngủ.

[ Mày định đi đâu vậy?] Day hỏi ngay khi thấy It bắt đầu cử động và cố gắng rời khỏi giường.

"Tao đi vệ sinh... Mày có muốn tao mang máy tính xách tay vào phòng tắm không?" It hét lại ngay lập tức khi nghe Day hỏi cậu.

[ Được rồi, tốt thôi.] Day trả lời.

"Biến thái." It nói trước khi biến mất khỏi màn hình để đi vào phòng tắm. Một lúc sau, cậu quay lại đi ngủ.

"Buồn ngủ thì đi ngủ đi. Sao lại nằm nhìn tao chằm chằm?" It nói khi nhận thấy Day đang nằm yên và nhìn chằm chằm vào mình một lúc.

[ Đó là việc của tao.] Day đã phản bác lại bằng những lời lẽ tương tự của mình.

"Mày sợ tao chạy trốn sao?" It thản nhiên hỏi.

[ Chà, mày có thể cố gắng chạy trốn.] Day thản nhiên đáp lại. It nằm xuống và chơi game trên điện thoại. Má cậu bắt đầu nóng lên khi Day cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Lần này, nó rất khác so với khi họ ngủ cùng nhau.

[ Hình xăm của mày là gì? Nó trông lộn xộn.] Day nói với It. It nhìn xuống hình xăm trên ngực.

"Mày cũng có một hình xăm trên ngực." It nói lại.

[ Nhưng của tao trông không luộm thuộm như của mày.] Day phản bác lại.

"Tao có hình xăm này lâu lắm rồi. Tại sao bây giờ mày mới phàn nàn về nó? Tại sao mày không phàn nàn về nó trước đây?" It cãi lại.

[ Chà, tao thực sự không chú ý đến hình xăm của mày lắm. Hầu hết thời gian, cơ thể của mày là thứ duy nhất tao chú ý.] Day nói xong và khuôn mặt của It ngay lập tức đỏ bừng.

"Chết tiệt, Day. Tên khốn biến thái." It hét lên.

[ Mày nói nhiều và phàn nàn quá nhiều. Đừng quên rằng tao vẫn chưa nghĩ ra cách trừng phạt mày vì đã chọc giận tao trước đó đâu. Tao nghĩ rằng tao sẽ tổng hợp hình phạt của mày thành một hóa đơn lớn và thu nợ hết một lần.] Day nói khiến It phải ngậm miệng không nói thêm lời nào.

Cách cả hai nói chuyện và chiến đấu với nhau khiến It có cảm giác như Day đang nằm cạnh cậu. It ngủ quên với máy tính đang bật. Khi thấy It đã ngủ, Day cũng ngủ thiếp đi ngay lập tức và để máy tính của anh luôn bật.
.
.
.
Sáng hôm sau...

Day thức dậy trước It. Dáng người cao lớn thấy It đang ngủ ngon lành trên giường ở nhà nên anh dậy đi tắm trước khi xuống bếp kiếm gì ăn. Khi trở lại phòng ngủ, anh thấy It vẫn đang ngủ.

[ Cái gì?] It trả lời khi nhớ ra mình đã ngủ quên trong cuộc trò chuyện video với Day vào đêm qua.

[ Mày thức lâu chưa?] It hỏi với giọng mệt mỏi.

"Ồ... Tao gọi cho mày để bảo mày tắt camera. Tao ra ngoài đón Night. Mày có thể ngủ tiếp rồi." Day nói với It.

It nhắm mắt và gật đầu trước khi lặng lẽ tắt máy tính. Day lập tức chuẩn bị đón Night từ nhà Gear về.

Không mất nhiều thời gian để Day đến nhà Gear. Người làm vườn ngay lập tức chạy đến mở cổng cho Day vì mẹ của Gear đã bảo anh ta làm như vậy khi Day đến. Tất cả họ đã từng nhìn thấy nhau trước đây rồi.

"Con đến đón Night sao?" Mẹ Gear chào.

"Xin chào ạ." Day giơ hai tay để thể hiện sự tôn trọng với mẹ của Gear, người mà anh cho là khá chu đáo và biết lắng nghe.

"Con đến đón Night. Em ấy đâu ạ?" Day nói và hỏi ngược lại.

"Thằng bé lên lầu thu dọn đồ đạc. Thằng bé sẽ xuống ngay thôi. Con đã ăn gì chưa?" Mẹ của Gear hỏi.

"Con không sao." Day trả lời.

"Nhân tiện, con có biết chuyện gì đã xảy ra với Nong Night ngày hôm qua không? Con có biết... khi Four đến đón thằng bé, mắt thằng bé sưng đỏ và có vẻ như thằng bé đã khóc rất nhiều. Khi mẹ hỏi thằng bé về điều đó, thằng bé nói với mẹ rằng thằng bé bị dị ứng với bụi." mẹ của Gear nói với Day. Anh đã hơi lo lắng cho Night vì giọng nói của Night trên điện thoại tối qua.

"Con không biết ạ. Con sẽ tự hỏi em trai mình về điều đó. Hôm qua, con đến nhà một người bạn và không nói chuyện nhiều với Night." Day đáp lại.

"Nói chuyện với em trai của con nhiều hơn nhé. Thằng bé khá nhạy cảm, con biết đấy. Đừng la mắng thằng bé." mẹ của Gear cầu xin.

“Con sẽ làm vậy.” Day trả lời, mặc dù tâm trí anh đang tự hỏi em trai mình đang buồn vì điều gì.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net