( Quyển 1) Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 38:

"Xin lỗi." một giọng nói vang lên từ phía sau khiến It và Nick quay lại nhìn.

“Có gì vậy?” It hỏi, với Nick đứng đằng sau.

"Hai người đi bao nhiêu người vậy?" người đàn ông cao lớn hỏi. It nghĩ rằng người trước mặt mình có thể là một vận động viên hay gì đó.

“Cậu nhìn thấy bao nhiêu người?” It khẽ hỏi.

"It, anh ta hỏi rất hay lắm, mày trả lời cũng hay. Chà, chỉ có hai chúng tôi thôi." Nick vỗ vai bạn mình trước khi là người trả lời.

"Không, không sao đâu. Tôi đã thấy hai người nào đó đi chơi trong thác nước. Tôi nghi ngờ rằng họ có thể là hai người. Chà... lát nữa bọn tôi sẽ tự nấu ăn, nên tôi định mời hai người nhập hội. Hai người tham gia nhóm đi. Người Thái chúng tôi có lòng trắc ẩn để chia sẻ với nhau. Đừng nghĩ rằng đó là một trò lừa bịp." người đàn ông to lớn cười nói.

"Tôi nghĩ..." It sẽ từ chối.

“Được rồi." Nick nói trước, khiến It quay sang lườm bạn mình với ánh mắt hung dữ.

"Cái gì? Cậu thật tốt. Nhân tiện, cậu tên gì?" Nick mỉm cười hỏi.

" Tên tôi là Ball. Đây là anh trai tôi, Bass . Đây là Nie, Ei, Job và Kit." Ball giới thiệu bạn bè và anh trai đang xếp hàng chờ tắm gần đó.

"Xin chào, tôi tên là Nick, còn người này cậu ấy tên là It. Rất vui được gặp cậu." Nick nói nhỏ, Ball gật đầu và mỉm cười. Phòng tắm nơi It đang xếp hàng không có người nên It bước vào phòng tắm mà không nói một lời nào.

Khi cả hai bên đã tắm rửa và thay quần áo, họ quay trở lại lều và thật trùng hợp, lều của người bạn mới được trải ra rất gần với họ.

"Mày đúng là một con tê giác như Neil đã nói. Này, tao sẽ buộc tội mày với Neil." It nói khi ngồi trong lều của mình với Nick.

“Ừ, hãy buộc tội tao đi.” Nick nói.

"Thôi, trách tội cũng đừng trách tao. Nhưng hiện tại tao đang đói bụng, chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi, đằng kia có cửa hàng tiện lợi. Tao đi mua đèn pin, bởi vì hai người chúng ta đều không mang theo. Night không nói là chúng ta cần mang theo gì. Em ấy chỉ cho chúng ta lều, túi ngủ và đồ vệ sinh cá nhân thôi." It nói.

"Sao lại đi mua đồ ăn? Ăn đồ miễn phí đi haha." Nick nói.

"It, Nick, đi ăn với chúng tôi nào." giọng Ball vang lên từ đầu bên kia. Lều của Ball khá thoải mái vì bên đó đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Có lẽ đó là vì cậu ấy và bạn bè của cậu ấy đến đây thường xuyên. Mặc dù có nhiều khách du lịch, một cảm giác riêng tư được cảm nhận.

“Đi nào!” Nick hét lên trước khi quay sang nhìn bạn mình.

"Này, đừng làm vẻ mặt đó. Ai'Day sẽ đến đây sớm thôi. Khi anh ta không ở đây, hãy làm như mày đang nghỉ ngơi." Nick nói.

It thở dài trước khi rời cửa hàng để gia nhập nhóm của Ball.

"Mời ngồi." Ball nói khi Nick mỉm cười đáp lại, đẩy It ra sau để cậu ngồi cạnh Ball.

Có một tấm thảm và một tấm bạt để ngồi trên cỏ, cùng với một ít thức ăn ở giữa vòng tròn.

Nick ngồi giữa It và Job.

“ Bọn tôi mang theo những thứ mát lạnh trong tủ đá để bọn tôi có thể nấu ăn, không phải mua bất cứ thứ gì đâu." Ball nói.

“Được thôi?" Nick nói. Trước khi Kit cho Nick một ít thức ăn, Ball cũng đã phục vụ It. Bản thân It ngồi ăn và cũng thở dài. Nick đang ngồi ăn trò chuyện và cũng ngồi thở dài. Nick đang trò chuyện vui vẻ với bạn của Ball.

“Ngon không, It?” Ball hỏi, không to lắm.

"Ngon lắm...ngon lắm." It trả lời. Nói cách khác, It cảm thấy Ball không phải là người xấu, ăn nói khéo léo và biết quan tâm đến những người bạn mới là It và Nick.

Mọi thứ đều ổn. Điều đó khiến It liên tưởng đến một người khác.... Day chưa bao giờ nói chuyện tử tế với cậu, anh mắng mỏ và luôn la mắng cậu. Nó thậm chí đôi khi làm tổn thương cậu. Tuy nhiên, It cảm thấy hài lòng về Day.

''Ừm, tôi có làm It xấu hổ không?" Ball lịch sự hỏi.

“Ồ không...Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi." cậu không dám nói chuyện với Ball, chủ yếu là vì Ball rất tốt vớinữa u và Nick, hơn nữa cậu không muốn tỏ ra thô lỗ, cậu sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Vậy thì tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều gì đó khiến It khó chịu." Ball cười nói.

'"Ừm, họ đang bí mật nói về cái gì vậy?" Nick trêu chọc.

"Về ngôi nhà của mày, đồ khốn... Bọn tao chỉ trò chuyện vui vẻ và nói về vài thứ thôi." It quay sang bạn mình.

"Này, hai người rất thân nhau." Ball nói với một tiếng cười nhỏ.

"Gần đến mức tôi muốn đá cậu ta." It trả lời khi cậu nhẹ nhàng huých đầu bạn mình.

Tất cả họ ngồi nói chuyện và ăn. Nơi đây có nội quy cấm sử dụng rượu bia và các chất độc hại nên khách ngồi chỉ uống nước giải khát.

Khi ngày bắt đầu tàn, những vì sao cũng bắt đầu xuất hiện. Đêm tối đến nỗi nhìn thấy rõ bầu trời đầy sao.

" Tao chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như vậy trên bầu trời?" It nói với Nick khi họ nằm trên tấm thảm gần nhóm của Ball.

"Đúng vậy, ở Bangkok chỉ có ánh sáng từ các tòa nhà và cột điện, chúng chặn tất cả ánh sáng từ các vì sao." Nick nói.

"It, Nick...hai người có muốn nghe một bài hát không?" một giọng nói vang lên, khiến Nick lập tức ngồi dậy.

"'Kit có chơi guitar không? Nào, đồ ngốc. Hãy nghe Kit chơi guitar đi." Nick nói với người bạn thân nhất của mình.

"Tap sẽ nói với Neil mọi thứ để anh ấy tấn công mày." It lẩm bẩm, Nick quay lại nhìn bạn mình trước khi đứng dậy và ngồi cạnh cậu. Sau đó It ngồi xuống cạnh Nick và đối diện với Ball. Bây giờ, một số du khách lũ lượt rủ nhau đi. Một số đã ngủ, một số ngồi và ăn, những người khác đi bộ và tận hưởng làn gió đêm.

"Này, đây là cây đàn của Ball. Tôi và Ball sẽ thay phiên nhau chơi." Kit nói. Nick mỉm cười, trong khi It gật đầu xác nhận. Kit là người bắt đầu chơi trước. Chơi hát một mình hoặc với bạn bè hát với anh ấy. Tiếng ồn không lớn lắm vì họ không muốn làm phiền những khách du lịch còn lại. Kit hát một lúc, rồi đến lượt Ball chơi ghi-ta.

“Ball sẽ chơi bài gì?” Nick hỏi ngay lập tức, nở một nụ cười nhẹ trước khi nhìn It vẫn đang ngồi.

"Để xem." Ball nói, trước khi gảy đàn và ngay lập tức nhìn It. Nhưng It đã không thể hiện bất cứ điều gì.

♪~ Nếu có ai thắc mắc một ngày nào đó bạn muốn gặp ai nhất? Câu trả lời trong đầu tôi là bạn muốn ai. Anh sẽ vuốt ve những dòng chữ đã sẵn sàng. Ai cũng thích em, anh sẽ viết câu trả lời khiến bao trái tim rung động trong mơ~

Ball bắt đầu lặng lẽ hát. Nick nhìn Ball lúc này đang nhìn bạn thân của Nick, It cũng sửng sốt không dám nói gì, chỉ có thể cười nhẹ với Ball rồi tiếp tục nhìn từ xa.

It cũng có một cảm giác kỳ lạ trong lòng khi nhìn thấy ánh mắt của Ball khi anh ấy nhìn cậu. It không muốn nghĩ rằng Ball đang hát bài hát này cho cậu nghe mặc dù anh ấy cũng là một người đàn ông.

♪~Góc này nhìn trộm từ một phía là đủ rồi, không có điều kiện để có ý tốt. Chỉ cần có thể hài lòng bây giờ là một định mệnh tốt... rằng một người như anh được sinh ra để gặp em~

It bắt đầu thấy nóng mặt khi nhìn thấy ánh mắt của Ball vẫn đang nhìn mình. It sau đó giả vờ nhìn đi chỗ khác.

♪~Nếu một ngày ta bên nhau... thì tốt biết mấy, trong lòng có gì làm khó được anh, thả trôi trời cao... Để từ đây nhìn em, chỉ cần thấy em là anh vui rồi... Và nếu một ngày em quá mệt mỏi với những điều em cảm thấy, rằng thế giới chẳng còn gì khác. Làm ơn, hãy nghĩ rằng anh sẽ luôn ở góc nhỏ này của thế giới...~

Mỗi lần It quay lại nhìn Ball, cậu lại thấy Ball luôn nhìn cậu.

Những người bạn của Ball ngồi dậy và mỉm cười. Họ không nói bất cứ điều gì khiến It xấu hổ và ngại ngùng.

♪~Ngó nghiêng góc này là đủ rồi, không có điều kiện cho ý tốt. Hãy nắm lấy những điều tốt đẹp mà em đang có bây giờ, điều đó khiến anh biết rằng người này có thể hạnh phúc như thế này...anh cảm thấy nhẹ lòng~

Âm thanh cuối cùng của cây đàn khiến It thở phào nhẹ nhõm.

"Ball chơi hay lắm. Có phải cậu hát bài này vì cậu đã thầm thương trộm nhớ một ai đó phải không?" Nick hỏi đùa.

“Không, tôi chỉ thích bài hát này thôi.” Ball mỉm cười trả lời, nhưng vẫn tiếp tục nhìn It.

"Ừm...Nick, tao đi vệ sinh đây." It nói, nhưng cậu thực sự muốn đi dạo và hít thở không khí trong lành.

"Tao đi với mày."
.
.
.

Reng...reng...

Chuông cửa phòng Day vang lên trước khi dáng người cao lớn bước ra mở. Neil ngạc nhiên khi thấy tình trạng căn phòng của Day.

“Chết tiệt, mày làm cái quái gì ở đây vậy?” Neil hỏi khi bước vào phòng ngủ, né những mảnh kính vỡ trên sàn.

" Tao không còn nơi nào khác để đi." Day lặng lẽ trả lời trước khi ngồi xuống sofa như thường lệ.

"Này, nếu mày tìm thấy It. Mày sẽ không giết cậu ta trước chứ?" Neil hỏi.

"Ồ, tao chắc chắn sẽ giết cậu ta! Tao không bao giờ để cậu ta đi bất cứ đâu, đặc biệt là khi tao không biết." Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Đây là con người của mày bây giờ hả. Nếu Fu phát hiện ra điều này, mày sẽ có một cuộc nói chuyện dài với nó đấy." Neil nói.

“Chết tiệt, nhìn này, trời đã tối rồi mà tên khốn It còn chưa về!” Day nói với Neil.

"Cậu ấy sẽ quay lại. Mẹ cậu ấy nói với mày rằng cậu ấy chỉ đi vài ngày thôi phải không? Tao nghĩ có lẽ ba hoặc bốn ngày nữa thôi." Neil giả định.

“Nhưng tao không muốn đợi lâu như vậy đâu!!” Day nói to.

"Tao phải đi theo và kéo cậu ta trở lại. Cậu ta không có quyền chạy khỏi tao như thế này." Day nói với giọng giận dữ.

“Vậy mày định tìm họ ở đâu?” Neil hỏi, Day bực bội không trả lời.

"Anh bạn, tao cảnh cáo mày một chuyện được không? Dù mày nói không nghĩ gì về It, nhưng nếu mày cứ bạo lực, và tiếp tục làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ không thể chịu đựng nổi. Đối xử tốt với cậu ấy, quan tâm cậu ấy, hiểu và yêu cậu ấy. Tao không nghĩ mình có thể làm tổn thương những người tao yêu thương nữa. Khi chuyện của Night xảy ra... Tao đã hành động vội vàng, nhưng tao không muốn làm Night buồn, mặc kệ việc làm tổn thương em ấy." Neil nói.

Day quay sang nhìn bạn mình một cách thờ ơ.

" Haizz... Mày không thể nói điều đó và tao chỉ có thể ở đây để nói với mày. Tao sẽ nghỉ ngơi một đêm, chúng ta sẽ nói về nơi chúng ta sẽ tìm hai người đó vào ngày mai." Neil nói, trước khi đứng
dậy.

“Ngủ đi, đừng đi tìm họ nữa.” Neil lại kết luận.

'"Yeah!! Tao biết, mày không cần phải nói với tao mọi lúc như vậy được chứ?" Day nói với giọng nghiêm khắc. Neil biết rõ tính cách của bạn mình. Vì vậy, anh không nói nhiều trước khi rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Day ngồi bật dậy, vẻ mặt căng thẳng.

Những lời nói của bạn anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

"Mày muốn đùa giỡn với cảm xúc của tao à, đồ ngốc? Tao không đủ rõ ràng sao?" Day lầm bẩm với chính mình, trước khi đứng dậy và bước đi như một người đàn ông bất lực về phía phòng ngủ hoàn toàn bừa bộn của mình. Day nằm xuống và đặt tay lên trán.

Bây giờ anh thừa nhận rằng anh không thể làm gì để tìm thấy It. Nhưng Day không thể chịu được sự chờ đợi. Anh không thể chịu được việc chờ It quay trở lại.

“Mày chạy đi đâu khỏi tao thế hả thằng khốn... sao mày dám làm thế với tao?” Day tiếp tục lẩm bầm.

Dáng người cao lớn nằm trằn trọc vì chứng mất ngủ khiến anh không thể chợp mắt. Anh nằm một mình trên chiếc giường rộng rãi đó, điều đó khiến Day cảm thấy quá cô đơn. Dáng người cao lớn nằm giường nơi It từng nằm, giọng nói, cử chỉ, mùi hương của It, Day như nhớ tất cả về It và dường như bây giờ anh nghiện tất cả những gì liên quan đến It.
.
.
.

“Hừm, cảm ơn vì đã làm bạn của tôi?" It nói với Ball sau khi cậu ăn xong và quay trở lại cửa hàng.

"Được. Thực ra It có thể nói chuyện với tôi. Không sao đâu, nói chuyện với nhau vẫn tốt hơn mà." Ball nói.

"Nếu tôi nói chuyện, cậu cũng nên nói chuyện bởi vì nếu tôi nói chuyện một mình...nghe có vẻ kỳ quặc đấy." It nói.

"Haha, bất quá tôi cũng không dám cùng cậu nói đâu It. Tôi cảm thấy không thích hợp chút nào. Ý tôi là It có thể nói những lời này, nhưng những lời này không ai có thể nói cùng It." Ball nói với một nụ cười ... nụ cười. It ngay lập tức hiểu ý nghĩa của những gì Ball nói. Nhưng trái tim cậu không thể không nghĩ đến người khác, bởi vì Day chưa bao giờ nói lời tử tế với cậu.

Day chưa bao giờ nghĩ về việc liệu đó có phải là điều đúng đắn để làm cho cậu hay không.

“Có điều gì khó chịu à It?” Ball hỏi, khiến It tỉnh lại.

"Ồ...không...tại sao?" cậu hỏi lại.

" Ừm, It hình như có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ. Hừ... Hay là cậu tới đây chữa thương tâm à?" Ball cười hỏi. It nhìn Ball, It thích khi Ball cười vì điều đó khiến cậu cảm thấy thoải mái, nhưng It thích khuôn mặt ủ rũ của Day hơn.

“Ball, cậu nghĩ gì về tôi?” It quyết định hỏi, khiến Ball hơi đơ người.

"Tôi có rõ rằng như vậy không?" Ball trả lời.

"Điều đó có nghĩa là cậu là...?" cậu hỏi lại, khuôn mặt của Ball hơi đanh lại.

"Tôi xin lỗi nếu tôi làm cậu cảm thấy không thoải mái, It . Chà, tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy về một người đàn ông. Mặc dù chúng ta mới gặp nhau một ngày trước, khi tôi thấy It chơi dưới nước... Tôi cảm thấy như... yêu một ai đó." Ball lăng lẽ nói.

It nghĩ những lời đó thật ngọt ngào, nhưng It không thấy xúc động.

"Cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi hiểu được." It nói.

"Vậy It...ừ...có ai biết không?" Ball quyết định hỏi.

" Ừm, nếu tôi nói không, cậu sẽ tán tỉnh tôi chứ?" It hỏi.

“Vâng.” Ball trả lời ngay lập tức.

"Nhưng tôi đã có người mình thích rồi..." It thẳng thừng nói.

" Nick?” Ball hỏi lại. It cười nhẹ.

"Này...Nick, đó là bạn của tôi, người tôi thực sự thích không biết tôi ở đây. Tôi đã thầm hy vọng anh ấy sẽ theo tôi đến đây." cậu nói một cách dứt khoát. Ball không dám hỏi thêm câu nào nữa.

"Ôi, trái tim tôi tan nát... mặc dù tôi thậm chí còn chưa bắt đầu." Ball nói, để It cảm thấy thoải mái hơn. It khẽ mỉm cười.

"Nhưng chúng ta có thể là bạn bè. Tôi rất vui khi có những người bạn tốt mới như mọi người. Nhóm của tôi thực sự rất tệ." cậu cười nói. Ball cũng mỉm cười trước khi đi cùng nhóm bạn của mình.
.
.
.
"Mày khỏe không? Ball có tắn tỉnh mày không?" Nick hỏi.

Mọi người đã giải tán hết và cậu đã về lều của mình, thời tiết bên ngoài lúc này khá lạnh.

"Sao mày lại hỏi thế? Đi ngủ đi." It nói, nhưng Nick vẫn tiếp tục lắc cánh tay của It bên cạnh tấm chăn một cách tò mò.

" Chà, tao muốn biết, hãy nói cho tao biết đi." Nick nói. It thở dài.

"Có." It đáp.

“Đó là nó, tao đã nói với mày... Và mày đã nói gì với cậu ấy?” Nick hỏi lại.

"Nick, tao không đồng tính. Và tao không phải là một con tê giác như mày." It nói với bạn mình.

“Mày không phải gay, nhưng tại sao mày lại sẵn sàng làm vợ của Day?” Nick khẽ hỏi.

"Thằng ngốc, mày định hỏi cái gì vậy? Duy nhất chỉ có Day thôi và tao không muốn nói chuyện này với ai hết. Đặc biệt là với mày, tao càng không muốn nghĩ về nó nữa. Ngủ đi, đừng hỏi nữa." It nói với bạn mình

" Ưm, tao không thể hỏi nữa... Mày có đi ngủ không? Có ai đó ôm mày mỗi đêm không phải là chuyện bình thường sao?" Nick trêu chọc người bạn của mình. It im lặng khi nghĩ về nó lúc này. Đêm nào Day cũng ở đó để ngủ cùng cậu, để thảo luận gì đó. Day nào cũng ôm cậu. It cố không nghĩ về nó và đi ngủ.
.
.
.
"P'Day... P'Day." một giọng the thé vang lên, khiến Day mở to mắt.

"'It!! Ư...ưm...Night...Night, làm thế nào em đến được đây?" Day giật mình, nghĩ rằng đó là It, anh nghĩ It đã quay lại. Nhưng khi thấy đó chính là em ruột của mình, anh vô cùng bất ngờ, bởi Night không hề biết Day đã mua căn hộ này.

"Night đã hỏi P'Fu và sau đó P'Fu đã đưa em đến đây. Về việc làm thế nào em vào được thì em đã lấy chứng minh thư của anh ra và chứng minh với bảo vệ chung cư rằng em là em trai của anh. Vì vậy, bảo vệ đã đưa cho em một thẻ dự phòng." Night trả lời, và Day giơ tay lên và khẽ thở dài.

"Em không thể tin rằng P'Day đã không nói với Night rằng anh đã mua một căn hộ." Night giả vờ nói với giọng khó chịu. Day ôm em trai của mình.

" Anh xin lỗi, em xin lỗi??" Day lặng lẽ nói.

" P'Day và It sống cùng nhau ở đây à?” Night lại hỏi. Day tạm dừng một chút.

“Hừm??" người đàn ông cao lớn đáp ngay.

“Ừm, anh không muốn Night biết vì anh ở cùng It, phải không?” Night hỏi lại.

Day buồn bã gật đầu, không nói gì thêm.

“Còn tình trạng căn phòng thế nào, có phải cũng do It không?” Night hỏi lại nhưng Day vẫn im lặng.

" P'Day... P'Day chưa bao giờ như thế này." Night nói.

"Anh của Night chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh chưa bao giờ cư xử như xác sống." Night nghiêm túc nói.

"Anh không biết, Night... Anh đã làm sai điều gì sao? Tại sao cậu ta lại nghĩ đến việc chạy trốn khỏi anh?" Day hỏi bằng một giọng bình thường, bình tĩnh và vùi mặt vào bờ vai gầy của em trai mình.

" P'Day, anh không biết mình đã làm gì sai sao?" Night trả lời, Day im lặng.

" P'Day, nếu Night tìm được It cho anh thì P'Day có thể thỏa thuận với Night không? Anh có thể hứa sẽ không làm tổn thương trái tỉm It nữa không? Như vậy, anh cũng sẽ không làm tổn thương chính mình nữa." Night hỏi .

“Này, ai là anh cả và em là ai?” Day hỏi.

"Đừng chuyển chủ đề nữa P'Day và trả lời trước đi." Night trách mắng người anh trai không nghiêm túc của mình.

" Night nói như thể em biết cậu ta đang ở đâu vậy.” Day nói, ngồi thẳng dậy đối diện với em trai mình.

" Em biết, em biết anh ấy ở đâu." Night nói, và trái tim của Day đột nhiên đập rộn ràng khi nghe thấy nó.

“Thật sao, Night...cậu ta đã đi đâu, cậu ta đã đi đâu?” Day nhanh chóng hỏi em trai mình.

"Night chắc chắn sẽ nói với P'Day. Nhưng P'Day vẫn chưa thỏa thuận với Night." Night nói.

“Night muốn anh làm gì?” Day hỏi em trai mình. Bây giờ anh khó có thể chịu được sự tò mò muốn biết It đang ở đâu.

"Night muốn P'Day đối xử tốt với P'It.
Đừng làm tổn thương anh ấy cả về thể xác lẫn tinh thần nữa. Và Night muốn P'Day chấp nhận tình cảm của anh ấy. Đừng bướng bỉnh nữa, vì nếu không P'Day có thể thực sự mất tất cả." Night nói với giọng nghiêm túc. Day im lặng, thậm chí không tranh cãi với em trai mình.

"Anh không thể hứa với bạn, Night. Nhưng anh sẽ cố gắng. Liệu điều này có đủ để Night nói cho anh biết It đã đi đâu không?" Day nghiêm túc nói. Nighf thở dài vì biết anh trai mình cứng đầu và hay suy đoán.

"Được rồi... Ít nhất đó là một điều tốt mà P'Day nghĩ nên thử." Night nói.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net