Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

" P'Jim, anh đã làm gì chọc tức Danny vậy? Có điều gì đó đã xảy ra khiến Danny không muốn nhìn thấy mặt anh và không muốn nói chuyện với anh!" Jumper phàn nàn với anh trai sau khi đến thăm Daniel ở nhà.

Jim làm vẻ mặt căng thẳng và không chịu trả lời bất cứ điều gì với em trai rồi lập tức đi về phòng riêng. Điều này khiến Jumper khá thất vọng. Cậu sẽ không thể gõ cửa và gọi anh trai mình để nói chuyện với anh về điều đó, bởi vì cậu biết rằng nếu Jim không muốn nói chuyện thì cho dù cậu có gọi đến khản cổ thì cũng chẳng ích gì. Do đó, Jumper vào phòng riêng của mình.

Chàng trai nằm lăn qua lăn lại trên giường và nghĩ ngay đến thân hình cao lớn của Disc.

" Mình sẽ làm gì tiếp theo đây?" Jumper tự nhủ trước khi nhìn đồng hồ.

" Mình sẽ gọi ngay." Jumper lại nói với chính mình trước khi đứng dậy đi vào phòng tắm.
.
.

Sau khi đi bơi về, Disc lập tức trở về nhà riêng của mình.

Ngôi nhà mà người đàn ông cao lớn sống một mình không lớn lắm. Người đàn ông cao lớn đã đặt chiếc ba lô của mình lên chiếc ghế dài khi anh bước tới bấm máy trả lời tự động.

Tút tút

' Disc, con thậm chí không nghĩ đến việc gọi lại cho ba, phải không? Hãy về nhà vào mùa hè này. Đừng để ba phải đến đón con.'

Tin nhắn cuối cùng mà Disc nghe được khiến anh dừng lại ngay trước khi nghiến chặt hàm.

Bang!!

Tiếng bàn bị đổ khiến chiếc điện thoại bất ngờ rơi xuống khi Disc bực tức đá vào tường.

Giọng nói của người đàn ông được coi là ba ruột của anh khiến Disc nổi cơn thịnh nộ và ngã vật xuống đất.

" Khi nào ông ta mới ngừng can thiệp vào cuộc sống của con đây? Con còn phải làm gì nữa? Nói cho con biết đi mẹ." Disc nói với bức ảnh trên tay trước khi ngả đầu vào ghế sofa. Rồi từ từ nhắm mắt lại.

Disc không có mối quan hệ tốt với ba mình. Đó là lý do Disc không muốn quay lại Thái Lan.

Reng... Reng... Reng...

Di động của Disc đổ chuông sau khi anh ngồi nhắm mắt một lúc. Tất nhiên, đó không phải là số của ba anh vì ông ấy không biết số của anh ngoài số điện thoại bàn ở nhà.

Disc mở mắt và nhặt nó lên, với một tiếng thở dài nhẹ.

"..." Disc nghe máy nhưng không nói bất cứ điều gì.

[ P'Disc, anh có nghe thấy em nói không P'Disc?] đầu dây bên kia vang lên.

" Hừm." Disc đáp trong cổ họng

[ Anh đã về nhà chưa?] Giọng của Jumper lại hỏi.

" Về được một lúc rồi." Disc trả lời ngắn gọn.

Mà nói luôn, tâm trạng của Disc bây giờ làm anh chẳng muốn nói chuyện với ai. Nhưng anh không hiểu tại sao anh lại trả lời cuộc gọi của Jumper.

[ P'Disc đang ở với ai vậy ạ?] đầu dây bên kia hỏi lại.

" Một mình." Disc đáp kèm theo tiếng thở dài nhẹ.

[ ...] bên Jumper im lặng.

" Không có gì để nói đúng không? Tôi sẽ cúp máy." Disc lên tiếng khi thấy Jumper im lặng.

[ P'Disc, có điều gì làm phiền anh không?] Jumper hỏi với giọng nghiêm túc.

Điều này làm cho Disc chậm hơn một chút. Anh nghĩ mình hành động bình thường. Vậy làm thế nào mà Jumper nắm bắt được tâm trạng của anh?

" Tôi không bị sao hết." Disc đáp, vì đó không phải là điều cần nói với Jumper.

[ Em không tin đâu. Chắc chắn P'Disc có điều gì khó chịu. Hoặc chắc chắn anh đang có điều gì đó khó chịu.] Jumper khẳng định suy nghĩ của mình.

" Cậu còn muốn chọc tức tôi nữa sak, nhóc?" Disc nói, nghe có vẻ bực bội.

[ Jumper không cJumperó ý làm phiền. Nhưng P'Disc có thể mở cửa cho em được không? Jump đang đứng trước cửa nhà Phi Disc.] cậu bé nói, khiến Disc nhăn mặt trước khi đứng dậy mở rèm.

" Cậu đang nói dối tôi đúng không? Tôi không thấy ai trước cửa nhà mình hết."  Disc hỏi lại với giọng cụt lủn.

[ Keke. Đừng nói với em là P'Disc thực sự đứng dậy ra mở cửa nhé? Keke.] Jumper cười phá lên.

" Thằng nhóc..." Disc gọi Jumper bằng âm thanh trầm và nghèn nghẹn.

[ Jump đùa thôi mà. Anh, đừng giận. Jump không muốn Phi Disc bị căng thẳng. Ngoài ra, nếu Jump biết nhà Phi Disc ở đâu thì em thực sự sẽ đến chỗ anh đấy.] Jumper nói.

Disc thả lỏng hơn một chút.

[ Ngày mai anh muốn ăn gì?] Jumper yêu cầu chuyển chủ đề.

" Cậu muốn làm gì thì làm, đừng hỏi tôi." Disc nói lại.

[ Vậy thì em sẽ làm cho anh một hộp bento. À, nhân tiện, P'Disc đã ăn tối chưa?] Jumper hỏi một cách chu đáo.

" Tôi chưa đói, tôi đi ngủ đây." Disc nói vì lúc này anh rất muốn được nghỉ ngơi.

[ Chuyện gì thế này? Kiếm cái gì ăn trước rồi hẵng ngủ. Ôi, không ăn mà nằm xuống ngay sẽ bị trào ngược dạ dày đấy. Phi Disc nên đi ăn và sau đó hãy nằm xuống một lát. Sau đó, anh sẽ ngủ ngon hơn.] Giọng the thé của Jumper thoát ra khỏi điện thoại khiến Disc chậm rãi lắc đầu. Điều đó thật khó chịu, nhưng nó khiến Disc quên đi một số cảm giác khó chịu trước đây của mình.

" Mẹ kiếp, cậu ăn nói vớ vẩn thế nào ấy. Cậu bị cái quái gì vậy, nhóc?" Disc nói lại.

[ Jump trông không giống một đứa trẻ  dễ bị bối rối đâu.] Jumper cãi lại với giọng hờn dỗi.

Điều đó khiến Disc nhếch mép cười. Jumper thậm chí còn không nhận ra rằng những triệu chứng mà cậu đang mắc phải là rất trẻ con.

" Được rồi, thế là xong. Tôi sẽ kiếm gì đó để ăn." Disc sực tỉnh, thấy nãy giờ anh vẫn đang nói chuyện với Jump.

[ Được rồi, nhưng đừng uống rượu. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, hẹn gặp lại vào ngày mai.] Jumper nói lại trước khi đợi Disc cúp máy trước.

Disc khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống sofa.

Reng... reng... reng...

Di động của Disc lại vang lên. Disc cầm nó lên để xem trước khi nhấn chấp nhận.

" Chuyện gì vậy Smith?" Disc trả lời cuộc gọi của bạn mình.

" Hôm nay tao lười. Tao muốn đi ngủ. Mày đã say rồi. Ồ, gặp lại mày vào ngày mai." Disc trả lời khi thằng bạn anh gọi điện mời sang nhà nhậu.

Khi anh gác máy với người bạn của mình, Disc sau đó vào bếp làm món gì đó đơn giản để ăn.
.
.
.
" Hôm nay P'Dis bị sao vậy? Anh ấy có một giọng nói khá lạ." Jumper tự nói chuyện sau khi ngắt kết nối Disc.

Đột nhiên, từ "lo lắng" xuất hiện trong đầu cậu khiến Jumper lắc đầu qua lại.

" Mẹ kiếp, P'Dis. Mình không có lo lắng đâu. Mình chỉ nhận xét thôi." Jumper tự nói với chính mình trước khi dậy chuẩn bị đồ ăn cho Disc vào buổi sáng.

.
.
Sau khi tắm rửa thay đồ đi học, Disc ra khỏi nhà như thường lệ.

" P'Disccccccc..." Tên Disc bị hét như thế khiến suýt nữa anh còn chẳng thèm nhìn xem đó là ai. Disc đã biết rõ giọng nói này là của ai.

Jumper đứng dậy và đợi Disc ở chính nơi cậu đã ở trước đó.

" Ồn ào." Disc trầm giọng nói, trước khi dừng lại trước mặt Jumper.

" Cậu đợi bao lâu rồi?" Disc hỏi.

Điều này khiến Jumper ngạc nhiên đến mức đối phương phải hỏi trước.

" Từ bảy rưỡi." Jumper nói lại.

" Có nghĩa là cậu đã đợi gần một giờ rồi phải không?" Disc hỏi lại và Jumper  gật đầu trước khi Disc tiếp tục với Jumper đi bên cạnh.

Hôm nay Jumper hơi bất ngờ. Disc không nói những lời xúc phạm hay ném Jumper ra ngoài như thường lệ.

" P'Disc bị sao thế?" Jumper hỏi.

Trong lòng cậu có chút không thoải mái, không hiểu sao đối phương lại như vậy.

" Bất cứ điều gì." Disc đáp rồi không nói gì thêm, thong thả bước đi.

Đột nhiên!

Jump được Disc kéo tay dắt đi qua vỉa hè. Jumper vừa định mở miệng hỏi, lại bị giật mình.

Gâu!

Tiếng chó sủa inh ỏi khiến Jumper lập tức ngừng lời để hỏi. Bởi như vậy cũng đủ hiểu tại sao Disc lại kéo cậu bước sang con đường khác.

' Anh ấy cũng tốt bụng.' Jumper thầm nghĩ và tiếp tục bước đi.

Đột nhiên...

Chợt tim Jumper đập nhanh hơn khi bắt gặp khóe mắt Disc đang nhìn mình.

Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng nó cũng khiến Jumper tim đập thình thịch, mặt nóng bừng.

' Đây là gì? Không biết có cần gặp bác sĩ tim mạch không nữa?' Jumper chỉ biết gào khóc trong lòng cho đến khi đến trường.

" Phi, đến ăn sáng đi. Jump đã làm đó ạ."  cậu bé nói trước khi kéo tay Disc đến nơi Disc thích ngủ. Disc không nói gì. Khi đến nơi, hai người họ ngồi trên bãi cỏ.

Jumper không chờ đợi mà ngay lập tức chộp lấy hộp bento mà cậu đã làm và đưa cho Disc.

" Đây." Jumper nói.

Disc liếc nhẹ vào mặt Jumper trước khi cầm hộp cơm lên mở. Disc nhìn chằm chằm vào món ăn trước mặt. Rồi anh dùng chiếc đũa mà Jumper đã chuẩn bị để gắp thức ăn trong hộp và ăn ngay.

Jumper cười toe toét, bởi vì cậu không phải cầu xin.

" Còn cậu?" Disc hỏi cậu bé.

" Jump ăn ở nhà rồi." Jumper nói lại.

Disc gật đầu và tiếp tục ăn.

" Không ngon sao? Phi Disc cứ lặng lẽ ăn, không nói gì." Jumper hỏi.

Cậu rất hào hứng muốn biết liệu những thứ cậu học được có ngon hay không.

" Đủ để ăn." Disc trả lời ngắn gọn.

' Tốt! Mình sẽ cho Phi Day nếm thử mà không cần phải phải lo lắng về nó.'

Nói cách khác, Jumper sử dụng Disc làm chuột bạch cho những món ăn của mình.

" Nhưng còn thiếu cái gì không? P'Disc thích ăn cái gì? Ngày mai Jumper sẽ làm." Jump hỏi lại.

" Trứng cuộn." Disc đáp với giọng dịu dàng.

Điều này khiến Jumper đông cứng trước khi mỉm cười. Hôm nay Jumper không làm trứng cuộn vì nghĩ Disc không thích ăn.

" Ok, ngày mai Jump sẽ làm cho anh." chàng thanh niên vui vẻ nói.

Sau khi Disc ăn hết mọi thứ, anh trả lại hộp cơm trưa cho Jumper cùng với tiền.

" Cái đây ạ?" Jumper tò mò hỏi.

" Tôi không muốn ăn miễn phí." Disc nói lại.

Jumper trả lại tiền cho Disc.

" Em không chấp nhận. Jump tự nguyện làm điều này cho anh." chàng trai trẻ nói.

" Ở đây, tôi không muốn mắc nợ ai cả." Disc lại nói.

Nhưng Jumper sẽ không lấy tiền. Cho đến khi Disc cảm thấy mệt mỏi với sự bướng bỉnh của chàng trai trẻ.

" Vậy coi như tôi đưa để cậu mua nguyên liệu làm thức ăn cho tôi đi." Disc bịa ra một cái cớ.

Jumper bị đóng băng một chút.

" Đồng ý ngay. Dù sao thì cậu cũng phải mua nguyên liệu mới để làm món khác. Cậu sẽ sử dụng tất cả các thực phẩm trong nhà của cậu sao? Nếu cậu không lấy số tiền đó thì tôi sẽ không ăn bất cứ thứ gì cậu làm nữa." Disc đe dọa khiến Jump phải chạy lại lấy tiền.

" ĐƯỢC RỒI!" cậu bé trả lời, vì cậu nghĩ rằng mình vẫn phải để Disc nếm thử thức ăn của chính mình trong một thời gian không xác định.

Khi thấy Jumper đã lấy tiền, Disc đã đứng dậy và giật lấy ba lô của mình.

" Tôi đi đây." Disc nói lại.

Jumper gật đầu và mỉm cười, trước khi Disc đi đến chỗ khác. Về phần Jumper, cậu cũng đứng dậy và đi về phía nhóm bạn của mình.
.
.
.
" Jump, hôm nay đi xem Phi Disc bơi không?" Daniel hỏi, vì hôm nay cậu đến học bài.

" Tao có đi. Tại sao mày lại hỏi, Danny?" Jumper hỏi ngược lại.

" Tao đi với mày, tao chưa muốn về." Danny trả lời khiến Jumper mỉm cười.

" Tuyệt, tao sẽ có một người bạn để cùng đi bộ về nhà." Jumper cười nói.

Thế là cả hai xin phép nhóm bạn đi bộ riêng ra bể bơi của trường.

" Danny, nghiêm túc đấy, có chuyện gì với P'Jim vậy?" Jumper cố hỏi lại cậu bạn thân vì cậu đã cố hỏi rất nhiều lần nhưng Daniel không trả lời.

Daniel gượng cười.

" Thật ra không có gì đâu." Daniel trả lời.

" Tao không tin điều đó. Nếu không có gì to tát thì tại sao Danny không muốn nói chuyện với P'Jim?" Jumper hỏi lại.

Daniel im lặng. Cho đến khi Jumper khẽ thở dài.

" Thôi, tao không hỏi nữa. Nhưng nếu có bất cứ điều gì khó chịu xảy ra, mày có thể cho tao biết." Jumper nói lại.

Daniel mỉm cười gật đầu cho đến khi đến bể bơi và thấy nó hiện đang được người khác sử dụng và có một vài người đang ngồi bên cạnh bể bơi.

" Còn P'Dis thì sao?"Daniel hỏi về Disc, tại sao không thấy anh ấy ở hồ bơi.

" Phi Disc đang đợi mọi người ra khỏi bể bơi trước. Anh ấy phát cáu với những người phụ nữ thích ngồi và la hét bên hồ bơi vì anh ấy." Jumper nói trước khi dắt Daniel vào chỗ ngồi.

" Vậy P'Disc không cáu với Jump à?" Daniel tò mò hỏi.

" Anh ấy có phát cáu, nhưng mà tao chảnh mà, keke." Jumper cười thành tiếng.

" Tao nói lại nhé, Jump. Bỏ kế hoạch đó đi." Daniel lo lắng nói.

" Tại sao Danny không muốn tao làm việc này?" Jumper muốn nghe ý kiến của bạn thân.

" Jump, kiểu này chẳng khác nào gieo hi vọng cho P'Disc. Nếu một ngày P'Disc cảm thấy hài lòng về Jump và thực sự yêu thích Jump thì sao?" Daniel hỏi.

" Thì tức là tao đã hoàn thành kế hoạch chứ sao. Bây giờ tao có thể tự tin đến P'Day rồi." Jumper cười nói nhưng trong lòng thì thấy choáng váng.

" P'Disc thì sao? Jump không cảm thấy tiếc cho anh ấy sao? Có phải anh ấy sẽ bị tổn thương chỉ vì đó là kế hoạch của Jump không? Khi ai đó cho mày hy vọng và sau đó thất vọng, điều đó thật đáng buồn." Daniel lại lên tiếng.

Jumper lập tức im bặt.

" Jump, tao chỉ đang giả dụ thôi." Daniel đáp, vì sợ bạn mình sẽ bị xúc phạm.

Jumper quay lại và mỉm cười với Daniel. Nhưng cậu không nói nữa.

Cho đến khi một thời gian trôi qua, và mọi người bắt đầu dần dần trở lại.

Reng... reng... reng...

Điện thoại di động của Jumper đổ chuông. Người thanh niên nhận lấy, nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, ấn nhận.

" Có chuyện gì vậy P'Jim?" Câu trả lời của Jumper khiến người bên cạnh hơi co rúm người lại.

" Jump nói với mẹ hôm nay là em sẽ về muộn. Không có gì... ồ, Danny ở đây. Tại sao anh lại hỏi? Em biết rồi. Em biết. Vẫn chưa muộn! Jump có một cuộc hẹn." Jumper nhanh chóng ngắt lời anh trai mình khi thấy Disc đang vào khu vực hồ bơi với Smith, và có vẻ như Smith và Disc cũng đã nhìn thấy Jumper.

" Phi..." Jumper định mở miệng gọi Disc.

" Ôi chao, Smith!!" tiếng la hét của những người hâm mộ trẻ tuổi của Disc và Smith vang vọng, cùng với việc chạy trong lối vào phía trước của hồ bơi, hướng đến Disc ngay lập tức.

" Chẳng phải Jump đã nói là P'Disc chỉ vào khi những người phụ nữ đó rời đi sao?" Daniel tò mò hỏi.

" Tại sao lũ chó đẻ này lại quay lại đây?" Jumper nói giọng nghèn nghẹn.

Có một chút khó chịu khi nhìn thấy rất nhiều phụ nữ. Có một cô gái tiếp cận Disc khiến Jumper nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi bộ đến gặp anh ngay lập tức, Daniel cũng đứng dậy.

" Thật tốt khi tôi có thể quay lại nhìn anh một lần nữa. Nếu không thì có lẽ tôi đã không gặp lại Disc và Smith." giọng một cô gái vang lên.

Smith mỉm cười, nhưng Disc không tương tác.

" Phi Disco. Jumper vội vàng cắt ngang nhóm thiếu nữ, cậu lập tức ôm lấy tay Disc.

" Jump chờ Phi Disc lâu lắm rồi." chàng trai mỉm cười với ánh mắt của các cô gái xung quanh nhìn chằm chằm vào cậu bất mãn.

" Này cậu, cậu là ai mà dám bắt Disc của bọn tôi hả?" một trong hai cô gái nói.

Jumper hành động thờ ơ.

" Phi, đi thay quần áo đi bơi đi. Chờ Jump giải quyết những phiền phức này nhé." Jumper nói chuyện với dáng người cao lớn.

Smith cố nén cười khi nghe điều này.

Disc lắc đầu ngán ngẩm. Ít nhất thì việc để Jumper đuổi những người phụ nữ này ra ngoài là điều tốt đối với Disc.

Khi Disc định quay người bước vào
phòng thay đồ thì một nhóm phụ nữ định chạy về phía Jumper khiến chàng trai không để ý tiếp tục quay sang cười với Disc.

Đột nhiên!

" Lùi lại đi, đồ điên!"

Jumper đã bị đẩy ra khỏi đường đi. Nhưng tình cờ là Jumper còn vấp phải mép của hồ bơi dẫn đến ...

Tõm...

" Jump." Tiếng kêu của Daniel vang lên đầy hoảng hốt khi nhìn thấy Jumper rơi xuống hồ bơi.

Tiếng hét của Daniel khiến Disc ngay lập tức quay lại và nhìn vào hồ bơi.

" Khụ khụ..." Jump - người rơi xuống hồ, bị sặc nước.

Cậu rất tức giận với nhóm nữ sinh và từng định lên trên để giật tóc họ nhưng trong nháy mắt cậu nhìn thấy Disx, rồi chợt nảy ra một chuyện.

" P... Phi Dis... Ưm... cứu Jump... Ưm... cứu... cứu, Jump không biết bơi!" dáng người nhỏ bé vùng dậy chìm xuống vực. Những cánh tay nhỏ co quắp như cố gắng sống sót.

Cho đến khi tiếng nước bắn lên. Nếu Jumper không nhầm, Disc đã nhảy mà không cần cởi quần áo.

" Khụ, khụ, khụ!" Jumper giả vờ nghẹt thở với nước.

Smith nhanh chóng kéo Jumper lại và Disc cũng đưa tay ra để hỗ trợ cơ thể nhỏ bé của Jumper.

Thấy thanh niên vùng vẫy để sinh tồn, Disc chợt cảm thấy một làn sóng lo lắng.

" Cô đang làm cái quái gì thế?" Disc quay lại quát nhóm thiếu nữ đang tái nhợt, bất lực.

" Huhuhuhu ... P'Disc..." Jumper khóc to.

Jumper ném mình vào một cái ôm trên ngực của Disc. Disc bất giác ôm lấy cậu.

" À...bọn em chỉ... " một cô gái trong nhóm định bào chữa.

" Giờ thì biến khỏi mắt tôi đi!! ĐI!!" Disc lại hét lên khiến nhóm cô gái lập tức bỏ đi.

Họ biết rằng mặc dù Disc rất đẹp trai và nổi tiếng, nhưng họ không dám chấp nhận tính khí của Disc.

" Hức... hự... Jump sợ Phi..." cậu thanh niên nói với giọng nức nở, còn Daniel thì đứng đó ngơ ngác nhìn.

" Buông tôi ra, nhóc." Disc lên tiếng khi thấy Jumper sợ hãi.

" Em không muốn bị cảm... huhu..." cậu thanh niên lập tức lên tiếng với giọng năn nỉ.

" Tại sao mày đứng đó, Smith? Đi lấy khăn!!!" Disc quay sang người bạn của mình.

" Được, đợi chút." Smith lập tức chạy đi lấy khăn tắm trong túi của Disc.

Khi anh lấy khăn, Disc quấn quanh người Jump. Nhưng có vẻ như Jumper vẫn trốn trong lòng Disc mà không chịu rời ra.

" Nong Jump chắc đã rất sợ hãi. Cái ôm mạnh mẽ... và... cậu là ai?" Smith nói trước khi quay sang nhìn một thanh niên khác.

" Ồ, em tên là Daniel. Em là bạn của Jump." Daniel tự giới thiệu.

Smith nhìn thẳng vào Daniel, trước khi cười toe toét.

" Tên tôi là Smith, rất vui được gặp em." Smith đáp lại.

Daniel gật đầu.

" Sau đó, mày sẽ tiếp tục bơi chứ?" Smith lại quay sang Disc.

" Tao không muốn bơi nữa." Disc nói lại.

" Tao nghĩ mày nên đưa Jump về nhà thay quần áo trước. Nhà của mày là gần nơi này nhất. Theo những gì tao có thể nhớ thì nhà của Nong Jump ở xa hơn nhà của mày. Nếu cậu bé bị ướt như vậy, có khả năng là em ấy sẽ bị cảm." Smith gợi ý.

Đĩa nhíu mày. Anh ấy thường không thích mọi người trong không gian cá nhân của mình cho lắm. Ngay cả bạn bè của anh ấy cũng ít mà anh ấy cho đi đó.

" Hắt xì!" Jumper thực sự hắt hơi chứ không phải giả vờ.

" Tất cả đều tốt. Thôi nào!" Disc trả lời, vì anh biết rằng giữa nhà của Jumper và nhà riêng của anh thì nhà của anh gần hơn nhiều.

Sau khi giải quyết xong, bốn người rời trường đến nhà của Disc. Jumper đi bộ với một chiếc khăn phủ trên người.

" Jump, tao đang bối rối. Jump không biết bơi á?" Daniel hỏi nhẹ có chuyện gì khiến cậu phiền lòng. Vì cậu đã rất bối rối khi nhìn thấy Jumper la hét cầu cứu và nói rằng mình không biết bơi.

" Đơn giản thôi, tao chỉ muốn P'Disc chú ý thôi. Mày có thấy không? Nó hoạt động, keke. Những cô gái đó đã bị Phi Disc la mắng." Jumper thì thầm đáp lại.

Điều này khiến Daniel tức giận. Cậu không nghĩ bạn mình lại đùa giỡn về một vấn đề nghiêm trọng như vậy.

" Jump. Cậu có bị cay mắt hay cảm lạnh không?" âm thanh hắc ám của Disc vang lên.

Jumper vội vàng điều chỉnh khuôn mặt của mình để trông ngây thơ ngay lập tức.

" Có." Jumper đã đưa ra một câu trả lời trong khi khám phá nhà của Disc.

' Ngôi nhà tốt thật. Anh ấy có trang trí nó không?' Jumper thầm nghĩ trước khi vào nhà Disc cùng Daniel.

" Nhóc con, vào nhà tắm đi!!" Tiếng hét của Disc vang lên khuất tầm nhìn của Jumper.

' Và phòng tắm ở chỗ quái nào vậy?!' Jumper chỉ biết gào thét trong lòng.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki & fb: Lư Trì Canh Rin nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net