( Quyển 1) Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 12:

Một lúc sau, nhân viên quán ăn trở lại và mang đồ ăn lên. Nan gọi hai đĩa cơm trắng và bốn món khác. Mac lo lắng nhìn những chiếc đĩa trước mặt.

"Món này là thịt heo ngọt, mày có thể ăn." Nan chỉ thìa vào đĩa thịt heo ngọt.

"Ừ, canh chân gà." Nan chỉ vào một bát súp luộc. Mac gật đầu rồi nhìn vào những chiếc đĩa với hai món trang trí khác.

"Món này là cá rắc tiêu. Có cái gì trong cái bát đó vậy?" Mac hỏi.

"Mày không biết cà ri heo panang sao? Hai cái này là của tao, mày không được ăn." Nan vội vàng nói.

Mac nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Tại sao tao không thể ăn?" Mac hỏi, vì cậu muốn thử một ít cà ri panang, món này có vẻ không quá cay đối với Mac.

"Mày có muốn thử không?" Nan nhướn mày hỏi.

Mac gật đầu.

"Tao có thể ăn cay một chút." Mac trả lời. Không phải cậu không ăn được cay nhưng cũng không quá cay là được.

"Tao trước tiên vẫn nên nếm thử xem có cay hay không?" Mac nói, Nan lắc đầu trước khi lấy món cà ri panang để ăn. Mac có vẻ hào hứng.

"Không cay." Nan trả lời, khiến Mac mỉm cười một chút trước khi ăn một ít cà ri panang.

"Chỉ một chút." Mac ngay lập tức lấy chiếc thìa ra khỏi miệng với một hơi thở hổn hển, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Nước!" Mac xin nước và Nan đưa ly cho cậu.

Mac vội uống cho vơi đi cơn cay, Nan ngồi lại cười thầm.

"Ha ha ha, đồ ngốc." Nan nói. Mac thè lưỡi đỏ hỏn uống hết cốc nước. Môi cậu hơi ửng đỏ.

“Tại sao...mày nói nó không cay?” Mac nói ngay, Nan khẽ nhún vai.

"Ừm, đối với tao mà nói thì không cay như vậy, kỳ thực một chút cũng không cay, mày là do lưỡi không ăn được." Nan thờ ở nói.

Mac lườm anh trước khi ngồi xuống ăn thịt lợn ngọt và súp luộc để giúp làm dịu cơn đau trong miệng. Cả hai ngồi ăn trong im lặng. Mac gọi đĩa cơm thứ hai và thứ ba cùng một đĩa thịt heo ngọt khác. Nan lườm cậu một cái, nhưng vẫn đồng ý tiếp tục ăn.

"A, tao quên mất, mày hao phí nhiều năng lượng như vậy, cho nên mới cần ăn nhiều chút thì mới có thể khôi phục." Nan nói sực nhớ ra khiến Mac khựng lại một chút nhưng cậu cố lờ đi
cho đến khi ăn hết từng đĩa thức ăn.

"Thức ăn đường phố thế nào?" Nan hỏi khi thấy Mac vừa uống nước trong ly xong.

"Ăn được là được rồi." Mac bình tĩnh đáp lại, không muốn nói cho Nan biết vừa rồi cậu ăn ngọt thịt heo hương vị như thế là nghiện rồi. Nan cười nhẹ.

“Hia, tiền đây.” Nan gọi chủ quán lấy tiền, cô con gái chủ quán đến thay.

“Tổng cộng 180 bath, P'Nan." cô gái trẻ nói sau khi rút tiền. Nan đưa tay ra trước mặt Mac và Mac nhìn nó với vẻ hoài nghi.

"Cái gì?" Mạc hỏi ngược lại.

"Chi phí thức ăn chia đôi." Nan nghiêm túc nói.

"Mày đang làm cái quái gì vậy? Mày sẽ phải trả giá cho việc này." Mac kêu không lớn lắm.

"Và tao ăn một mình à? Mày cũng ăn đấy. Đừng lười biếng nữa, trả 90 bath đi." Nan vẫy Mac trả tiền.

"Mày có tiền của tao." Mac tranh luận khi cô gái nhìn hai người họ luân phiên nhau.

"Tao cho mày 200 bath để làm việc. Cơm mày ăn coi như bữa trưa của mày, bây giờ mày phải trả phần của mình." Nan khẽ nói. Mac mím môi nhìn anh trước khi cầm tờ 100 bath và dúi vào tay anh.

Nan mỉm cười nhẹ trước khi lấy tiền của mình và đưa cho cô gái. Mac miễn cưỡng ngồi xuống và một lúc sau khi cô gái đến đưa tiền lẻ, cậu đưa tay ra trước mặt Nan.

"Cái gì?" Nan hỏi.

"Tiền lẻ của tao. Giá bữa ăn là 90 bath mỗi người, phải không? Nếu tao đưa 100 bath, mày phải trả lại tao 10 bath." Mac gầm gừ.

“Hừ.” Nan cười thầm trong cổ họng, nhưng cũng đồng ý đưa cho Mac 10 bath trước khi rời khỏi tiệm.

"Chờ chút đã, P'Nan." con gái của chủ cửa hàng nói, Nan quay lại mỉm cười với cô. Mac bước ra xe và sốt ruột chờ đợi.

"Nhanh lên, tao nóng!" Mac nói với giọng nghiêm khắc. Nan tiếp tục đi bộ cho đến khi anh đến được ô tô và cả hai ngồi vào chỗ của mình.

"Nóng nhưng đừng nóng nảy quá." Nan đùa giỡn nói. Mac quay lại nhìn vào đôi mắt xanh lục của anh nhưng không nói gì. Nan đưa thẳng cậu vào văn phòng.

"Mày có thể đi xe buýt một lần nữa không?" Nan nghiêm giọng nói, Mac lập tức bĩu môi.

“Hôm khác tao sẽ cố gắng quay lại sớm, ngày mai tao để mày một mình lái xe, mày sẽ không chết nếu đi xe buýt lần nữa đâu." Nan lại nói.

"Vậy sao mày không đón tao?" Mac quay đầu hỏi.

"Tao có một số công việc phải làm." Nan trả lời. Thực ra, anh không biết làm gì ngoài việc muốn chọc tức Mac lần nữa.

"Ối, đồ khốn!" Mac hét vào mặt anh trước khi ra khỏi xe và đóng sầm cửa xe lại, Nan đang khúc khích cười một mình trong xe, mặc dù điều đó chẳng buồn cười chút nào.

Thấy Mac vào văn phòng, anh lập tức đi thẳng về nhà.

"Đồ trâu, đồ khốn, một tên khốn mặt cá... ngu ngốc..." Mac nguyền rủa Nan khi đi đến văn phòng trước khi dừng lại khi thấy ba câu rời đi.

"Con đang phàn nàn về cái gì thế hả?" ba cậu hỏi.

“Không có gì, thưa ba." Mac trả lời, nhưng lông mày của cậu vẫn nhíu lại.

“Vậy ý định của con là chỉ đến làm việc vào buổi chiều thôi phải không?” Ba của Mac khẽ chất vấn.

"Con đã gọi điện nói với ba rồi còn gì. Ba đừng phàn nàn nữa, được không?" Mac khàn giọng nói.

"Nãy giờ Dew đã chờ từ lúc 11 giờ ở văn phòng rồi đấy. Đi đâu cũng không rủ nhau đi." Ba của Mac phàn nàn trước khi đi ra phía sau hội trường của nhà máy.

Mac ngay lập tức bước vào văn phòng của mình.

"Này đang làm gì thế?" Mac hỏi người bạn của mình khi mở cửa phòng làm việc và thấy Dew đang ngồi đó với vẻ mặt căng thẳng.

"Tại sao mày làm việc muộn như vậy?" Dew hỏi.

"Tao thức dậy muộn. Nhưng tao đã gọi cho ba tao và nói với ông ấy rằng tao sẽ đến muộn rồi." Mac trả lời trước khi ngồi xuống ghế, Dew nhìn Mac, cậu cảm nhận rằng bạn mình có thể muốn nói chuyện với cậu về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

"Hiện tại mày không cần hỏi tao bất điều gì, được không?" Mac lên tiếng trước. Dew thở dài não nề.

"Tao thực sự không hiểu. Tại sao mày phải ở cùng với tên khốn đó?" Dew nói với giọng khó chịu. Mac im lặng vì cậu chưa thực sự sẵn sàng để nói với bạn mình lúc này.

"Vậy là nó dành cho mày, phải không?" Dew hỏi lại, nhìn qua cửa kính phòng làm việc của Mac.

“Hừm.” Mac đáp trong cổ họng.

"Và làm thế nào mày về vào tối nay được?" Dew hỏi khi Mac cắn môi.

"Đừng nói với tao mày sẽ trở về bằng xe buýt nhá?" Dew hỏi lại.Mac khẽ thở dài.

"Tao sẽ đưa mày về.* Dew nói. Mac nhìn bạn mình vớivẻ mặt căng thẳng.

"Tao phải quay lại nhà Nan." Mac nói.

Mac im lặng một lúc để suy nghĩ trước khi gật đầu.

Cậu mừng vì ít nhất cậu không phải chen chúcp với những người khác.

"Vậy là mày không làm việc à?" Mac hỏi người bạn của mình.

“Tao để cửa hàng cho cấp dưới rồi.” Dew đáp, Mac gật đầu.

“Toa ngồi đây chờ mày làm xong đấy nhá." Dew lại nói. Mac hơi nhướng mày.

“Vậy là mày sẽ không cảm thấy nhàm chán khi chỉ ngồi đợi trong văn phòng của tao chứ?” Mac hỏi, Dew lắc đầu.

"Không, tal mệt mỏi vì làm việc." Dew trả lời và Mac ngồi xuống làm công việc của mình. Cậu không đến vào buổi sáng nên có rất nhiều giấy tờ phải xem qua, cậu ngồi xuống và đọc báo cáo. Cậu cảm thấy mình đang bị theo dõi, và khi nhìn lên, cậu thấy đó là Dew, người đang nhìn cậu với ánh mắt bất động, căng thẳng. Quá căng thẳng, Mac giả vờ không quan tâm và không nghĩ gì về điều đó, nhưng dù sao thì một cảm giác khó chịu nho nhỏ dâng lên.

"Mày đang nhìn gì thế, Dew?" Mac thả tờ giấy vào tay và hỏi.

"Tao chỉ là nhìn mày thôi, sao vậy?" Dew hỏi.

"Tal phát mệt với ánh mắt của mày đấy. Mày đang ngồi ngay đối diện với tal." Mac lập luận. Dew im lặng trước khi hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, tiếp tục làm việc đi, tao sẽ đợi." Dew xen vào, tựa lưng vào chiếc ghế dài trong văn phòng với đôi mắt nhắm nghiền.

Mac lắc đầu không tin vào vẻ mặt của bạn mình trước khi quay lại làm việc. Sau ba tiếng, cậu phải xuống kiểm tra nhà máy với ba nên Mac đến đẩy người Dew.

"Hừ." Dew vốn đã ngủ say tỉnh lại nhìn Mac.

"Tao sẽ đi thị sát nhà máy. Hãy nằm xuống và đợi tao về nhé." Mac nói với bạn mình. Dew gật đầu. Khi Mac bắt đầu bỏ đi, Dew nắm lấy cổ tay cậu.

"Chuyện gì xảy ra à?" Mac hỏi lại khi Dew lườm cậu.

"Không có gì, mau trở về nhé." Dew nói. Mac gật đầu trước khi buông tay và rời khỏi văn phòng. Dew khẽ thở dài một mình.
.
.
.

Mac đến gặp ba mình tại nhà máy để kiểm tra sản phẩm, ba cậu dẫn cậu đến gặp người đàn ông đã trả tiền vé xe buýt cho cậu.

"Xin chào, Khun Mac." người đàn ông chào, mặc dù Mac trẻ hơn. Mac lục túi của mình 20 bath cho đến khi tìm thấy nó và đưa nó cho bên kia.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" người kia bối rối hỏi.

“Số tiền anh trả cho tôi để đi xe buýt." Mac lặng lẽ nói, vẫn còn thấy xấu hổ vì những công nhân nhà máy đã nhìn thấy cậu trên xe buýt ngày hôm qua.

“Không sao, tôi trả tiền rồi.” người công nhân đáp.

Mac cau mày.

“Nhưng tôi không muốn mắc nợ ai, cầm lấy đi.” Mac nói, dúi tiền vào tay người kia trước khi vội vã đi về hướng khác. Người nhân viên chỉ lắc đầu và tiếp tục làm việc.

"Con sao thế? Đi tiếp thôi." Ba Mac hỏi khi nhìn thấy mặt con trai.

"Không có gì đâu ba, trời nóng quá, chúng ta đi đâu vậy?" Mac ngay lập tức mời ba mình cùng đi dạo xung quanh và xem xét các món đồ để ông không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Mac trở lại văn phòng sau khi cùng ba mình kiểm tra xong nhà máy. Cậu quay lại với vẻ mặt ủ rũ khiến Dew đang nằm ôm điện thoại nhìn cậu ngạc nhiên.

"Chuyện gì xảy ra với mày vậy?" Dew hỏi khi Mac bước tới ghế của anh.

"Không có gì, tao chỉ là hơi nóng." Mac trả lời. Trên thực tế, cậu đã phát cáu vì những cái nhìn chằm chằm từ những công nhân nhà máy khi cậu đi ngang qua, Mac nghĩ có thể tà do cậu lên xe buýt vào ngày hôm qua, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Mac không muốn nói với bạn mình.

"Mày có muốn uống gì không? Tao sẽ mua gì đó." Dew hào hứng hỏi.

"Làm ơn mua cho tao một ly latte đá." Mac nói ngay, Dew hơi nhướng mày nhưng cũng gật đầu.

“Ừm, tao sẽ quay lại ngay.” Dew nói trước khi rời văn phòng của Mac để đi mua cà phê. Mac ngả người ra sau ghế một cách chán nản, bình thường cậu sẽ không bao giờ nhờ bạn mình trả hộ bất cứ thứ gì vì cậu có đủ tiền để tự mua hoặc trả tiền cho những thứ đó. Nhưng bây giờ cậu phải hành động ngớ ngẩn với bạn mình vì cạu đang phải tiết kiệm tiền.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Mac reo lên, cậu lôi nó ra và nhìn vào dãy số.

"Mày gọi làm cái quái gì vậy?" Mac lẩm bẩm khi số gọi tới là của Nan. Cậu đã nhấn nút tắt tiếng, không muốn trả lời nhưng vẫn tiếp tục gọi, Mac không muốn trả lời, cậu đặt điện thoại lại trên bàn để không phải nhìn thấy Nan gọi.

Mười phút sau, Mac nhấc máy và thấy rằng Nan mới chỉ thực hiện hai cuộc gọi. Nó không giống như Mac đã tưởng tượng. Nhưng có một tin nhắn từ Line gửi đến Mac, cậu bấm vào để đọc.

' Hãy gọi cho tao nếu mày không muốn gặp tao.'

"Chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh ta vậy?" Mac trong lòng hơi do dự, anh nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại một lúc.

' Mày đọc rồi nhưng không gọi lại nghĩa là sao?' Nan nhắn tin lại cho Line. Mac cắn môi ngay trước khi quay số điện thoại.

[ Hửm.] Ngay khi Nan trả lời cuộc gọi, Mac đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo trong cổ họng người kia.

"Có chuyện gì vậy?!! Mày không nghĩ là tao có thể đang làm việc gì đó sao." Mac gầm gừ lớn tiếng.

[ Mày đang làm việc thì sao gọi lại cho tao?] Giọng nói tức giận của Nan vang lên.

" Mày đã nói với tao trên Line để tao gọi cho mày còn gì. Vậy nên, tao phải nghỉ làm và gọi lại cho mày ngay đấy." Mac nói, cao giọng để cho anh biết anh đang can thiệp vào công việc của cậu.

[ Mày đã đọc tin nhắn tao gửi cho mày chưa? Tao hỏi mày có đọc không và mày không gọi lại cho tao. Điều đó có nghĩa là gì? Mày sẽ nhắn lại cho tao và nói rằng mày đang làm việc. Tao biết mày đã không gọi lại vì mày đang làm việc. Thế thôi.] Nan nói, khiến Mac nghi ngờ người bên kia chỉ muốn có một khoảng thời gian vui vẻ.

"Mày là đồ tâm thần đấy đồ ngốc, tin nhắn đầu tiên của mày là gọi lại nếu không tao sẽ tìm mày!" Mac hét lên khó chịu.

[ Lúc đó tao quên mất mày có thể đang làm việc, vì vậy tao đã hỏi lại. Do mày không hiểu đấy, haha.] Nan tiếp tục, chỉ muốn gọi điện để chọc tức Mac.

"Đồ ngốc, này thật sự không có việc gì cần làm sao? Vậy tao cúp máy đây, tao phải đi làm." Mac nói, càng nói chuyện với Nan, thần kinh của cậu càng ngày càng tệ hơn.

[ Nhanh lên ngay đi. À, không cần phải làm ầm lên. Tao chỉ muốn nói là tối nay tao có thể đón mày.] Nan nói trước khi Mac cúp máy.

Mac sững sờ một lúc khi nghe điều đó.

"Không cần." Mac trả lời một cách thờ ơ, vì Dew sẽ đưa cậu về.

[ Tại sao?] Nan hỏi với giọng nghiêm khắc.

"Tao có thể tự quay về." Mac trả lời. ở giọng điệu bình thường.

[ Hừ, đáng ngờ đấy.] Nan nói với một tiếng cười khẩ trong cổ họng.

Cạch...

"Mac, tao cũng mua cho mày một ít bánh mì dẹt nữa này." Dew vừa mở cửa vừa nói nhưng cuối cùng phải hạ giọng vì nghĩ Mac đang nói chuyện điện thoại với khách hàng.

[ Giọng của ai vậy?] Nan hỏi với giọng khó nghe khiến Mac muốn cắn lưỡi chết.

"Bạn tao vừa mới đến, vậy thôi." Mac đã cố gắng cắt kịch bản.

[ Tao hỏi là ai?] Nan hét lên khiến Dew nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

"Ai'Dew." Mac bình tĩnh trả lời.

"Ai vậy?" Dew hỏi Mac khi biết cậu đang nhắc đến mình, Mac ngượng ngùng nhìn bạn mình.

[ Hả, vậy đó là lý do mày không muốn tao đi đón mày đúng không?] Nan nói xong lập tức cúp máy, để lại Mac bối rối, nhưng trong lòng cậu có chút lo lắng, cậu sợ Nan lái xe một cách điên cuồng đến tìm cậu ở văn phòng. Nhưng mặt khác, cậu không nghĩ Nan sẽ dám làm gì vì ba cậu vẫn còn ở đó.

"Sao vậy? Thằng khốn đó gọi à?" Dew đoán.

"Không có gì đâu. Chỉ là một cuộc gọi lộn xộn thôi. Cà phê của tao đâu?" Mac đã hỏi về cà phê để ngăn bạn mình hỏi quá nhiều. Dew đưa cho cậu một tách cà phê nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mac. Mac giả vờ phớt lờ Dew mặc dù cậu biết Dew đang theo dõi cậu.

“Được, tao đưa cho mày ngay.” Dew nói. Mac gật đầu và giả vờ mở một ít bánh mì để ăn, trước khi điện thoại của Dew đổ chuông, Dew đã cầm lên và nhìn qua.

“Tao chỉ đi nghe điện thoại thôi.” Dew nói trước khi rời văn phòng của Mac, người hơi ngạc nhiên khi bạn mình rời đi để nói chuyện điện thoại.

Họ thường trả lời điện thoại trước mặt nhau, Mac thực sự không thích điều đó.
.
.

.

"Ba, con về đây." Mac bước vào văn phòng và nói với ba mình khi đến giờ tan sở, Dew theo sau.

"Con sao đã về rồi?" Ba Mac ngẩng đầu hỏi.

"Hôm nay Ai'Dew sẽ đưa con về. Con đang ngủ lại nhà một người bạn, con chưa về nhà đâu." Mac nói với ba mình.

"Chà, ngày mai đừng đi làm muộn nữa. Người khác sẽ nói  ' cậu ấy là con trai của chủ nhà máy, nhưng câj ấy lại đi làm muộn." ba cậu phàn nàn. Mac
khẽ thở dài.

“Con về trước nhé ba." Dew nói, giơ một tay chào ba Mac, người kia gật đầu trước khi Mac và Dew rời văn phòng. Cả hai rời văn phòng chính để đi đến chiếc ô tô đang đỗ của Dew. Mac nhìn quanh một cách nghi ngờ sợ rằng Nan sẽ xuất hiện.

"Mày đang tìm ai vậy?" Dew hỏi. Mac lập tức lắc đầu, trong lòng xốn xang, sợ Nan đến đợi mình.

“Mau lên thôi." Mac nói, trước khi nhanh chóng chui vào xe của Dew.
.
.
.

“Hia Nan.” giọng của Three vang lên khi Nan đang bận sửa xe cho cấp dưới, anh quay lại nhìn xung quanh một chút.

"Làm gì vậy Three?" Nan hỏi với giọng bình thường.

"Three không thể vào thăm sao? Vậy... bạn của anh đi đâu rồi?" Three vừa hỏi vừa tìm Mac.

"Bạn của anh? Ai cơ?" Nan vừa hỏi vừa sửa xe.

"P'Mac." Three nói.

"Cậu ta đi làm rồi. Cậu ta không thảnh thơi như em đâu. Nói thật đấy, em có đi học không vậy?" Nan hỏi Three, không nghiêm túc lắm. Three hơi nhíu mày.

" Hia, anh không thấy sao? Three đang mặc đồng phục học sinh đấy." Thanh niên vén vạt áo bên này sang bên kia để anh nhìn. Nan hơi nhìn cậu.

“Xin lỗi, anh không để ý.” Nan nói lại và tiếp tục sửa xe mà không để ý lắm. Three nhíu mày, cảm thấy xấu hổ vì không được anh chú ý như thường lệ.

"Bạn của anh có trở lại chỗ của anh không?" cậu hỏi một lần nữa.

"Sẽ sớm quay lại." Nan trả lời ngắn gọn.

"Và làm thế nào anh ấy trở về được?" Three hỏi lại câu hỏi, Nan trầm mặc một chút, biết rõ Mac chuẩn bị về nhà bằng cách nào.

"Tại sao em lại muốn biết?" Nan hỏi, đứng trên mép mui xe, nắm tay và quan sát.

“Chỉ thắc mắc thôi...” Three trả lời với giọng điệu bình thường. Nhưng Nan không nói gì và tiếp tục sửa xe.

" Này, câu ấy không thích bị hỏi bất cứ điều gì. Tại sao cậu lại muốn làm phiền cậu ấy, Three?" Frog thì thầm với Three.

" Chuyện của em, đừng có ác ý." Three quay sang Frog trước khi ngồi xuống chiếc ghế gần đó để xem Nan sửa xe.
.
.
.
" Mày có muốn ăn gì không?" Dew hỏi. Mac liếc nhìn đồng hồ của mình với một chút do dự, vì cậu không có nhiều tiền mặt trên người.

“Tao sẽ mua cho mày thứ gì đó.” Dew lại nói.

"Ừm, được thôi." Mac trả lời, vì cậu cũng đói.

Dew bước vào một nhà hàng trên đường đến nhà Nan. Vừa đỗ xe, Mac đã mở cửa bước xuống xe, quay người lại. Dew nhìn sang chiếc ghế dài nơi Nac đang ngồi thì thấy chiếc ví của mình bị rơi nên nhặt lên và mở ra vì nghi ngờ có điều gì đó.

"Ai'Mac." Dew gọi Mac khi cậu bước ra khỏi xe.

"Sao vậy?" Mac hỏi.

"Tất cả tiền mặt và thẻ tín dụng của mày đã đi đâu rồi?" Dew tò mò hỏi, vì không đời nào bạn anh lại mang ít hơn 500 bath.

Mac dừng lại, nhanh chóng thò tay vào túi quần. Dew giơ chiếc ví lên để xem nó ở đâu. Khuôn mặt của Mac ngay lập tức căng thẳng.

"Không có gì, tao không muốn tiêu quá nhiều." Mac nhún vai.

"Tao lại không nghĩ như vậy. Cho dù mày có nói cho tao biết là ba mày đã lấy đi tất cả, tao cũng không tin." Dew nhắc lại, Mac khẽ thở dài.

“Tên khốn đó chỉ cho tao 200 bath một ngày thôi.” Mac ngượng ngùng nói.

"Theo luật nào chứ?" Dew ngay lập tức hét lên khi nghe thấy nó.

"Cái quái gì vậy, tao có thể cho anh ta chơi một lúc rồi anh ta sẽ chán thôi." Mac nói một cách thờ ở như tự an ủi mình.

"Nhưng mày không phải là đồ chơi của ai cả."

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net