( Quyển 1) Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 17:

“Tao có thể tự dọn dẹp.” Mac vội vàng nói, Nan nhướn mày.

"Mày có chắc mày có thể tự làm điều này không?" Nan hỏi với giọng giễu cợt. Mac biết mình không đủ sức, nhưng cậu không muốn Nan nghĩ cậu yếu đuối.

“Ừ.” Mac khàn khàn đáp, Nan cười nhẹ.

"Vậy thì đi dọn dẹp đi. Tao sẽ đưa mày vào phòng tắm." Nan nói trước khi bước tới giúp Mac, người chỉ biết rên rỉ.

"Cái gì?" Nan hỏi khô khan khi thấy Mac bướng bỉnh.

“Tao có thể đi bộ một mình." Mac lặng lẽ nói.

“Tốt quá." Nan nói với giọng the thé. Nhưng anh vẫn đưa Mac vào phòng tắm. Nan bế Mac và ngồi vào chiếc ghế nhựa. Mac nhìn anh.

"Còn gì nữa không?" Nan hỏi.

"Mày... đi... đi đi." Mac ho hẳn ra.

"Nếu mày ngất đi và đập đầu xuống sàn, tao biết làm sao đây? Đừng lo lắng quá, hãy tắm rửa sạch sẽ đi. Tao sẽ ở lại đây với mày." Nan nói gay gắt nên Mac định giặt áo sơ mi một chút sau đi nghỉ ngơi, cậu định cởi áo ra nhưng tay quá yếu ớt. Nan lắc đầu trước khi cởi áo sơ mi của cậu ra ngay lập tức.

Mac bối rối nhìn anh.

“Đợi đã." Nan nói sau đó bỏ đi. Mac không nói gì vì càng nói, cổ họng câun càng đau. Nan đi vào lại đưa cho cậu chiếc khăn thấm nước, Mac nhận lấy và nhẹ nhàng lau khô người vì không còn sức.

Nan nhìn cậu bằng ánh mắt bất động, yên lặng nhìn thân ảnh của Mac. Làn da của cậu mịn màng và mỏng manh, nhưng có những dấu vết của những gì anh đã làm vẫn còn mờ mờ trên cơ thể.

Mac có thể cảm thấy rất rõ đôi mắt sắc bén của Nan và cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

"Lau như vậy liệu có sạch không? Tao nhìn thấy mày thế này làm tao thấy khó chịu." Nan lầm bầm trước khi giật lấy chiếc khăn từ tay Mac.

"Không... Đưa nó cho tao." Mac cố tỏ ra bướng bỉnh, nhưng không thể chống lại sức mạnh của Nan. Nan khéo léo lau chùi cho Mac.

"Im đi." Nan lầm bầm, nhìn qua Mac. Rồi Mac đóng băng và ngồi im lặng. Cuối cùng, Mac để Nan dọn dẹp cho mình. Lúc đầu, Mac không để Nan làm sạch thế nào, nhưng Nan quá hung dữ và đe dọa khiến Mac phải mủi lòng.

"Này... Hia Nan." giọng Frog vang lên từ bên ngoài phòng tắm. Nan đi tới cánh cửa phòng tắm khép hờ và thò đầu ra ngoài.

"Sao, có việc gì à?" Nan trả lời. Frog ngạc nhiên nhìn lên, vì ban đầu cậu không thấy Nan hay Mac trong phòng.

Frog trả lời: “Tôi mang cháo cho cậu." Frog trả lời vì Nan bảo cậu mang cháo đã mua và bỏ vào bát mang lên.

“Ok, đặt chúng lên bàn đi. Cảm ơn." Nan nói.

"Vậy Hia đang làm gì ở đây vậy? Mac đã đi đâu rồi?" Frog hỏi.

“Tôi đang giúp lau người cho một cậu bé bướng bỉnh không thể tự lau người cho mình." Nan nói, trước khi quay sang nhìn Mac, người đang cau mày trước những lời Nan nói rằng cậu là một cậu bé bướng bỉnh. Frog chậm rãi gật đầu.

"Vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa.
Nếu cậu cần gì thì gọi cho tôi, thưa cậu." Frog đáp trước khi rời khỏi phòng. Nan quay lại chỗ Mac đang ngồi trong phòng tắm.

"Tao lạnh." Mac nói ngắn gọn, vì vậy Nan nhanh chóng lau người cho cậu và mặc quần áo cho cậu.

Khi xong việc, anh bế Mac trở lại giường.

“Ăn cháo trước rồi uống thuốc đi.” Nan vừa bưng bát cháo cho Mac vừa nói.

Nan lại phải quay lại giúp cậu ăn như trước. Trong bát cháo có thịt xay, gan heo, lòng heo nhưng không có rau. Ăn miếng đầu tiên Mac đã lắc đầu, miệng cậu đắng ngắt.

"Nhai và nuốt từ từ sẽ làm dịu cổ họng của mày." Nan nói, Mac ăn một thìa những nhưng vẫn lắc đầu, sau đó Nan ngừng cho cậu ăn vì anh thấy quá nhiều vết cắn. Nan đưa cho cậu vài viên thuốc, sau đó Mac uống một ít nước trước khi kiệt sức đi ngủ.

"Điện thoại đâu?" Nan hỏi.

Mac nhìn anh với đôi mắt uể oải trước khi chỉ vào chiếc túi của mình. Nan với mở túi và lấy điện thoại ra. Mac có vẻ bối rối.

"Mày đang làm gì thế?" Mac tò mò hỏi.

"Ngủ đi, hỏi nhiều quá, không đau họng sao?" Nan nói trước khi cuộn qua điện thoại của Mac và quay số.

[ Sao thế?]  giọng nói của ba Mac vọng lại.

"Xin chào, đây có phải là ba của Mac không?" Nan nói vào điện thoại, để Mac biết rằng anh đang gọi cho ba cậu.

[ Vâng, ai vậy? Tại sao cậu có điện thoại của Mac?] Ba của Mac hỏi.

"Ừm, cháu nhận được điện thoại của Mac, gọi đến nói cậu ấy bị ốm, chắc không đi làm được." Nan nói vớigiọng khá bình thường khiến Mac nghe mà buồn ngủ. Cậu không khỏi ngạc nhiên khi Nan có thể nói chuyện như vậy.

[ Ồ, hôm qua thằng bé vẫn khỏe. Sao giờ lại ốm rồi? Thằng bé bị làm sao vậy?] Ba Mac lo lắng hỏi.

“Cậu ấy vừa uống một ít thuốc và ngủ thiếp đi rồi ạ.” Nan nói khi ông nhìn sang Mac và thấy cậu bắt đầu chảy nước dãi.

"Cháu nghi ngờ là bởi vì hôm qua trời mưa nên cậu ấy mới cảm thấy không khỏe. Bác à, bác không cần lo lắng, cháu sẽ trông chừng cậu ấy." Nan nói, bây giờ Mac đã ngủ.

[ Cháu có phải là người bạn mà Mac đã đi chơi cùng không?] Ba của Mac hỏi.

“Vâng ạ.” Nan đáp.

[ Ôi, bác tưởng nó đi với bạn gái cơ. Dù sao thì được rồi, có chuyện gì thì gọi cho bác nhé.] Ba của Mac cho biết, dù muốn mắng con mình nhưng dù sao ông cũng rất lo lắng cho đứa con trai duy nhất của mình.

"Vâng, bác đừng lo ạ." Nan nói lần nữa trước khi ba Mac cúp máy.

Cậu nhấn để tắt tiếng điện thoại của Mac để không ai làm phiền khi Mac đang ngủ.

Nan đến bên giường và thấy Mac đã ngủ say. Sau đó anh kéo chăn đắp cho cậu đến tận cổ rồi nằm xuống phía bên kia. Hôm nay Nan không ra ngoài, vì vậy anh bật TV và bật một bộ phim trong phòng ngủ, nhưng anh không mở âm lượng quá to vì anh không muốn làm phiền bệnh nhân, mặc dù anh đã luôn như vậy, làm phiền Mac.

Anh đã có thể nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Mac ngủ nhiều đến mức anh phải đánh thức cậu dậy để ăn trưa và uống thuốc vào buổi trưa. Sau đó Nan để Mac ngủ tiếp.

Mac nghỉ ngơi cả ngày và thức dậy vào ban đêm. Cậu mở mắt ra và thấy Nan nằm bên cạnh, TV đang bật nhưng Nan đang ngủ say. Mac nhìn quanh một lần nữa và thấy một cái bát đầy nước và một chiếc khăn được đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Nó cho cậu biết rằng Nan hẳn đã mang theo một chiếc khăn để lau khô người cho cậu. Mac nhìn Nan với vẻ mặt kỳ lạ và khó hiểu trong lòng.

Cậu không hiểu tại sao Nan phải chăm sóc cậu nhiều như vậy, anh chỉ cần cho cậu uống thuốc và nghỉ ngơi là đủ.

Nhưng Nan đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu, đưa cậu đến bác sĩ, cho cậu ăn và cho cậu uống thuốc suốt thời gian đó.

“Hừm." Nan khẽ cựa mình với một âm thanh nghẹn ngào, khiến Mac nhanh chóng nhắm mắt lại, mặc dù cậu không hiểu tại sao mình lại phải nhắm mắt lại.

"Mấy giờ rồi?" Giọng của Nan lẩm bẩm một mình trước khi im bặt. Mac không dám mở mắt, cậu cảm thấy có sự cử động nhẹ trước khi mu bàn tay ấm áp của Nan đặt lên trán cậu.

"Tại sao mày vẫn còn nóng như vậy?" Nan lại lẩm bẩm. Mac cảm thấy tim mình đập thình thịch. Nan vẫn im lặng. Yên tĩnh đến mức Mac có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình. Cậu không dám mở mắt ra vì cậu biết Nan vẫn chưa ra khỏi giường.

"Ối." Mac hét lên khi bị Nan véo mũi khiến cậu ngạt thở và phải thở bằng miệng, Mac lập tức mở mắt, đưa tay gỡ tay Nan ra khỏi mũi.

"Mày đang làm gì thế?" Mac hỏi, giọng khô khốc nhưng lại khàn khàn.

Gương mặt cậu vẫn xanh xao, tiều tụy.

"Tại sao mày lại phải giả vờ ngủ?" Nan hỏi với một nụ cười nhẹ trên môi.

"Tao không giả vờ... Tao chỉ chóng mặt thôi... Tao chỉ nhắm mắt lại... để nghỉ ngơi." Mac vội vàng nói mặc dù bị đau họng và ho. Nan không nói gì, nhưng Mac vẫn nhìn thấy nụ cười xấu xa đó.

"Ngay cả khi bị đau họng, mày vẫn nói rất nhiều. Mày có muốn ăn gì không?" Nan hỏi vì anh không biết bệnh nhân có muốn ăn gì đặc biệt không. Maclắc đầu vì cậu vẫn còn buồn ngủ và không muốn ăn.

Reng...reng...reng

Điện thoại của Mac rung lên trên bàn.
Nan ra khỏi giường, cầm lên thì thấy là số của Dew. Nan cho cúp máy và thấy có cuộc gọi nhỡ của Dew gọi vào lúc cả hai đang ngủ nên anh coi như không nghe thấy gì.

"Ai vậy?" Mac hỏi ngắn gọn.

"Bạn thân của mày có nghĩ rằng mày đang lừa dối hắn không?" Nan nói với một nụ cười.

Mac cau mày, nhưng đoán được đó là ai khi cậu với tay để xem điện thoại.

"Mày bị bệnh, mày định nói cái quái gì vậy?" Nan nói, trước khi gác máy và đặt điện thoại của Mac vào ngăn kéo tủ đầu giường. Rồi anh đứng dậy.

“Nằm xuống đi, tao xuống bảo Frog nấu cháo cho mày ăn.” Nan nói trước khi đi rửa mặt và đi xuống lầu. Mac tiến tới lấy điện thoại từ ngăn kéo để gọi cho bạn mình.

Nói chuyện trên giường vì cậu không có nhiều năng lượng để đứng dậy.

[ Sao vậy Mac? Tao gọi mà mày không bắt máy, vừa nãy sao mày lại tắt máy rồi?] Tiếng hét của Dew vang lên ngay khi Mac vừa gọi lại thì người kia đã bắt máy.

"Tao bị ốm... Tao không được khỏe... Tao chỉ đang nằm thôi." Mac vừa nói vừa ho.

[ Mày bị sao vậy? Tại sao mày lại bị bệnh? Mày đã đi bác sĩ chưa? Mày đang ngủ ở nhà của tên khốn đó phải không?] Dew lo lắng hỏi Mac.

“Bình tĩnh nào." Mac khẽ đáp, lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

"Tao không sao... chỉ là... Tao sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai ngày và sẽ khỏe hơn." Mac nói với bạn mình, đừng lo lắng quá nhiều cho cậu.

[ Cái thằng khốn Nan đó bị làm sao vậy? Hắn cho mày uống thứ thuốc chết tiệt đó, tao đi đón mày.] Dew lại rên rỉ.

"Mày không cần phải đến... chỉ là... Tao vẫn ổn." Mac trả lời, vì cậu không muốn Dew đến tìm cậu và chiến đấu với cơ thể cường tráng của Nan. Nan khẽ cau mày khi thấy Mac đang nằm trên giường với chiếc điện thoại.

"Mày đang nói chuyện với ai?!" Giọng nói khàn khàn của Nan vang lên khiến Mac giật mình. Nan đi thẳng đến bên giường, nhìn Mac chờ đợi với Dew vẫn đang nghe máy ở đầu bên kia.

"Mày ốm mà mày vẫn không khôn hơn được, đưa cho tao." Nan nói, trước khi lấy điện thoại từ Mac và thấy rằng đó là số của Dew và Dew vẫn đang nghe máy.

“Trả lại cho tao.” Mac khàn giọng nói. Nan chỉ vào mặt Mac trước khi đưa điện thoại lên tai.

"Tại sao mày lại gọi?" Nan nói với Dew bằng giọng trầm trầm.

[ Chà, tao đã gọi cho Mac, tao sẽ nói chuyện với cậu ấy, không phải mày.] Dew trả lời.

"Cậu ta không thể nói chuyện, cậu ta bị bệnh, cậu ta bị đau họng. Tại sao mày phải nói chuyện với bạn mình?" Nan trả lời Dew khiến Mac im bặt.

[ Tao lo lắng cho cậu ấy.] Dew nói, Nan ngây người nhìn Mac trước khi nở một nụ cười nhẹ.

"Lo lắng cho cậu ta à?...Vậy mày có thể đến thăm cậu ta. Tao sẽ mở cửa đợi mày." Nan nói trước khi cúp máy Dew. Mac bối rối nhìn anh, không hiểu sao Nan lại đột ngột cho phép Dew đến thăm.

"Em đang nhìn gì thế, em yêu?" Nan nhướn mày khi hỏi.

Mac lập tức nhíu mày nhưng không tranh cãi với anh vì cậu biết mình sẽ không thể hạ gục một kẻ trơ trẽn như vậy.

"Có muốn đi vệ sinh không?" Nan hỏi khi thấy Mac im lặng. Mac lắc đầu đáp lại.

"Vậy thì nằm xuống và đợi bữa tối đi. Tao sẽ hoàn thành một số công việc ở trường đua." Nan nói trước khi bước tới nhặt đồ đạc trên bàn.

Mac nhìn bóng dáng cao lớn với ánh mắt không rời.

"Đợi đã." Mac gọi. Nan quay lại và thấy Mac mím môi một chút trước khi chỉ vào tivi.

"Gì? Mày có muốn xem TV không?" Nan hỏi. Mac gật đầu. Thế là Nan đi bật TV, lấy điều khiển đặt cạnh Mac trên giường rồi ra khỏi phòng. Mac khẽ thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không la hét hay tự làm đau mình như trước. Mac đang xem tivi và chờ bữa tối như Nan đã nói.

.
.
.

"Kiểm tra chính xác đường đua, nếu có vấn đề gì thì báo lại." Nan nói với nhóm của mình sau một thời gian làm việc trên đường đua.

"Vâng thưa cậu." nhóm của Nan đồng ý trước khi một cấp dưới khác bước vào.

"Hia, Three và một thằng tên Dew đã đến nhà. Nhưng chúng tôi vẫn chưa cho vào." cấp dưới báo cáo. Nan nhếch một nụ cười nơi khóe môi.

"Hả, tôi đoán là tôi sẽ về nhanh. Vậy Three sẽ làm gì với cậu ta?" Nan rên rỉ trước khi quay trở lại nhà riêng của mình vì anh đã ra lệnh cho cấp dưới xử lý công việc rồi.

Vừa tới nơi đã thấy Three và Dew đứng cạnh xe riêng của Three được đậu trước nhà.

“Hia Nan." Three gọi Nan với một nụ cười. Trong khi Dew đứng đó nhìn anh.

"Sao Three lại tới đây? Three có việc gì à?" Nan hỏi với giọng bình tĩnh, nhưng Three vẫn mỉm cười.

"Three đang chạy bộ. Nhưng em nhớ anh nên em đã đến thăm anh trước. À, và em thấy bạn của anh bị ốm nên em cũng muốn đến thăm." Three cười nói, Nan quay sang nhìn Dew.

"Mac đâu? Tao đi gặp cậu ấy." Dew hỏi ngay.

“Cứ tự nhiên đi.” Nan nói, khiến Three và Dew nhìn nhau, khó hiểu sao Nan lại cho họ vào nhà dễ dàng như vậy.

"Tao sẽ không để cấp dưới giẫm lên mày đâu, mày có đi vào hay không?" Nan hỏi lại. Dew và Three lập tức theo Nan đến cổng của ngôi nhà. Nan đưa họ về nhà riêng của anh.

“Hia, cháo gần xong rồi.” Frog bước vào nói, ngạc nhiên nhìn Three và Dew.

"Cám ơn. Làm xong thì có thể dẫn bọn họ lên lầu rồi." Nan trả lời.

"Hia, cậu cũng cho hai người đó vào nhà sao?" Frog gật đầu với Dew và Three hỏi.

"Ừm, họ đến thăm Mac." Nan nói với một nụ cười trước khi đi lên cầu thang vào phòng ngủ, Dew và Three theo sát phía sau. Khi họ đến phòng ngủ, Nan mở cửa và khiến Mac người đang xem TV quay lại một chút trước khi mở to mắt khi thấy bạn mình cũng bước vào.

"Bạn của mày đến thăm." Nan nói khiến Mac ngạc nhiên, nhưng cậu không muốn nghĩ về bất cứ điều gì. Mac nở một nụ cười nhẹ với Dew khi Dew bước nhanh đến bên giường.

"Mac, mày thế nào rồi?" Dew ngồi ở mép giường lo lắng hỏi. Mac ngồi dậy và ngồi dựa vào đầu giường.

“Chỉ là cảm lạnh thông thường thôi.” Mac trả lời bằng giọng khàn khàn trước khi nhìn sang Nan đang cởi áo.

"Xin chào, anh đang làm gì vậy?" Three liền hỏi.

"Cởi áo, Three muốn làm gì à? Ngồi xuống nói chuyện đi, anh đi tắm." Nan nói như không quan tâm trước khi cởi quần ra chỉ để lại boxer.

Three ngay lập tức quay lại và khuôn mặt của Mac hơi xấu hổ, nhưng cậu có vẻ không bối rối. Nan đi thu dọn đồ đạc trong phòng, nhìn mình trong gương như thể không có ai trong phòng rồi lấy khăn tắm vắt qua vai đi vào phòng tắm.

"Đây là phòng của ai vậy?" Dew hỏi, quay sang Mac khi Nan bước vào phòng tắm. Three bước tới và ngồi trên chiếc ghế dài trong khi cậu bình tĩnh lại một lúc.

"Phòng của Nan." Mac gật đầu về phía phòng tắm, khiến Three và Dew ngay lập tức nhìn sang cậu.

“Mày ngủ cùng phòng với anh ta à?” Dew hỏi. Three không biết vì Three chưa vào phòng bao giờ, phần lớn là cậu ở tầng trệt của ngôi nhà.

“ Ừm." Mac đáp, gật đầu, khiến Dew trở nên căng thẳng.

"Tại sao phải ngủ cùng phòng với anh ta?" Dew lo lắng hỏi. Mac không biết phải trả lời bạn mình như thế nào và cậu thực sự không muốn bạn mình nhìn thấy mình trong tình huống như vậy.

"Sao anh lại nói hai người không là gì? Tại sao phải ngủ chung phòng?" Three hỏi. Mac đảo mắt nhìn Three.

“Đừng gây sự với tôi." Mac miễn cưỡng nói.

“Three muốn gây sự với Hia Nan, không phải anh." chàng thanh niên cãi lại. Mac nhíu mày kinh tởm.

"Cậu câm miệng đi, Three." Dew nói và Mac quay sang nhìn bạn mình.

"Cậu có à?" Mac hỏi, gật đầu với Three. Dew dừng lại một lúc.

“Chúng ta nói chuyện một lúc đi, sau đó tao sẽ đón mày.” Dew gạt đi, Mac không nghĩ nhiều về điều đó.

"Ba mày có biết mày không khỏe không?" Dew hỏi. Mac gật đầu trước khi bạn cậu tiếp tục hỏi về tình trạng của cậu. Three im lặng. Không lâu sau, Frog bê bát cháo bước vào, Frog nhìn cả ba với vẻ không bằng lòng vì đã mang đến sự hỗn loạn cho nhà Nan. Frog đặt bát cháo lên bàn đúng lúc Nan bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn quanh eo và một chiếc khăn ẩm nhỏ khác trên tay.

“Hia, cháo đã sẵn sàng.” Frog gật đầu nói với Nan. Mặt Three có chút đỏ bừng, không dám nhìn anh, Mac vẫn im lặng.

"Tao quên mất là mày chưa dọn dẹp." Nan lườm Mac khi anh bước sang phía bên kia giường để ngồi cạnh cậu. Mac cố giằng ra nhưng Nan đã vươn tay ôm lấy vai cậu không cho đối phương di chuyển đi đâu cả. Mac quắc mắt nhìn anh, không chắc anh muốn làm gì. Dew cũng nhìn Nan không bằng lòng.

"Bất cứ nơi nào mày đi, tao cũng sẽ làm sạch giúp mày." Nan nói với một nụ cười mà Mac thấy đó là một nụ cười nhếch mép.

“Tao sẽ tự làm.” Mac buộc mình phải nói ra vì sự bối rối trong ánh mắt của Dew và Three. Những người đang nhìn cậu và họ thậm chí nhìn cậu còn chăm chú hơn là nhìn người đang bán khoả thân là Nan. Ít nhất nửa dưới của Nan được quấn trong một chiếc khăn tắm.

"Tao lau người cho mày suốt. Có gì phải xấu hổ, hay là mày xấu hổ với hai người này? Hừ, không cần xấu hổ, đàn ông đều giống nhau." Nan nói với giọng bình thường trước khi nắm lấy ao sơ mi của Mac để nâng nó lên. Nhưng Mac đã nắm lấy vạt áo để Nan
không cởi ra được.

"Tao sẽ tự làm giúp Mac." Dew cầm lấy khăn. Nhưng Nan đã đẩy anh ra.

"Đừng tọc mạch, tao luôn làm những việc này. Mày muốn nói chuyện với cậu ta, hãy cứ nói chuyện với cậu ta đ. Bởi vì tao đang cho mày cơ hội để nói chuyện đấy. Phần còn lại tao sẽ tự mình làm." Nan nói to trước khi nhìn Mac với ánh mắt hung dữ.

"Ngồi xuống và tao sẽ lau người cho bạn." Nan nói trước khi cởi áo cậu. Dew và Three đứng hình một lúc khi nhìn thấy những dấu vết trên thân thể của Mac. Mac ngồi dậy, mím môi, muốn chống cự nhưng không dám.
Nan nhẹ nhàng lau người khiến Mac lại đỏ mặt ngượng ngùng khi nhìn thấy Dew, Three và cả Frog vẫn đứng trong phòng. Nan đã lau xong thân trên của Mac trong bầu không khí hoàn toàn im lặng.

"Ồ, Frog, cậu vẫn chưa xuống à?" Nan hỏi khi thấy cấp dưới của mình khi đứng dậy.

"Hia, có muốn tôi dọn bàn cho cậu không?" Frog hỏi. Nan gật đầu trước khi Frog rời đi. Nan quay lại nhìn Mac.

“Tao cũng phải lau phía dưới.” Nan nói, giả vờ nắm lấy đũng quần.

Mac lập tức giơ tay đẩy mạnh vào ngực Nan với khuôn mặt đỏ bừng. Nan khẽ nhướng mày trước khi quay sang nhìn Dew và Three, lúc này đang im lặng và căng thẳng.

"Ôi, yên tâm đi. Mac, mày không nên thấy xấu hổ. Dew, Three hai người ngồi đợi đi. Tôi dẫn Mac đi cọ rửa trong phòng tắm một chút. Mọi ngóc ngách đều phải cọ rửa sạch sẽ, nếu không nó sẽ không được làm sạch." Nan nói với một nụ cười tự mãn trước khi nâng người cậu lên. Hơi giật mình, Mac ôm lấy cổ Nan sợ rớt xuống. Cậu không thể chiến đấu, bởi vì cậu không có nhiều sức mạnh cho việc đó.

“Buông tao ra.” Mac nói trước khi nhìn lên, cậu bị đau họng.

"Hừ." Nan không buông cậu ra và không đáp lại bằng một tiếng cười nghẹn ngào.

"Mày nghĩ mày đang làm gì vậy, Nan?" Dew đứng dậy và nắm lấy cánh tay Nan. Khiến Nan càng ôm Mac chặt hơn vì sợ Mac ngã, trước khi quay sang Dew với ánh mắt hung dữ. Mac ôm càng chặt vì nghĩ rằng mình sắp ngã.

"Mày định làm gì? Mày không sợ bạn mày ngã à?" một giọng trầm trầm nói. Dew khựng lại một lúc trước khi buông cánh tay ra.

"Ngồi yên lặng chờ đi. Hoặc là mời ba người qua nói chuyện, thảo luận trước đi." Nan cười nói. Dew và Three lập tức nhìn nhau trước khi Nan dẫn Mac vào phòng tắm.

Đột nhiên...

"Mac, mày chỉ có một chút sức lực thôi. Mày cho rằng cắn tao như vậy sẽ làm tao đau sao?" Nan nói.

"Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy?" Mac giận dữ hỏi, Nan chỉ cảm thấy rát, ngứa ở vết cắn.

"Tao đang làm gì à? Tao sẽ lau người cho mày." Nan nói với một nụ cười tự mãn.

“Mày không đùa tao đâu nhỉ?" Mac sốt ruột nói. Cậu biết chắc hẳn Nan đang cố tình làm quá hoặc làm điều gì đó để Dew và Three nhìn thấy hoặc để ý.

"Mày ốm, nhưng miệng mày vẫn rất khỏe. Tốt hơn hết là mày nên dùng miệng vào việc khác." Nan nói với một nụ cười khiến Mac đông cứng.

"Tao không muốn lau người và tao đói." Mac cố tránh, cảm thấy kỳ lạ. Nan bế Mac vào toilet đóng nắp trước khi ngồi xuống và kéo Mac vào lòng.

"Mày định làm gì?" Mac khô khan hỏi, nhìn anh với đôi mắt đỏ.

"Tao đã nói là tao sẽ làm sạch cho mày." Nan nói với giọng thực tế. Mac cố cựa quậy nhưng Nan đã tìm được cách cởi hẳn quần của cậu ra.

Mac khẽ rùng mình, cơ thể cậu ngày càng tỏa ra nhiều nhiệt hơn khiến Nan có thể cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net