( Quyển 1) Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 38:

"Lo lắng về tôi?" Mac hỏi ngược lại. Wei hơi nhướng mày.

“Cậu thực sự không biết cậu ấy quan tâm đến cậu sao?” Wei hỏi lại khiến Mac im lặng.

"Việc Hia không cho cậu đi tìm tên khốn đó là bởi vì Hia không muốn cậu bị thương lần nữa. Cậu không thấy ánh mắt của Hia khi nhìn những vết đó trên người cậu sao?" Khi nói về điều này, Wei đã ấn một miếng bông gòn vào khóe miệng của Mac.

"Đau quá, tôi tự làm." Mac vỗ vỗ tay Wei và tự mình lấy tăm bông để lau khóe miệng nhưng trong đầu lại nghĩ đến những lời Weu nói.

" Cậu... nói tiếp đi." Mac không thể không yêu cầu Wei tiếp tục nói về nó. Wei khẽ cười một tiếng.

"Này, Hia giận cái thằng đã đấm cậu đấy biết không? Nếu không thì Hia đã không đá gục hắn như vậy. Hia đi đâu mà ló mặt ra thay cậu chứ? Nói cậu không chơi thuốc, không bán ma túy. Đó là tất cả những gì chứng minh cho tôi thấy Hia quan tâm cậu rất nhiều." Wei nói để Mac hiểu.

Mac nhớ lại: " Đó chỉ là những vết thương nhỏ. Tại sao anh ấy lại lo lắng? Anh ấy đã đánh cho tôi nhiều hơn những gì tên khốn đó đã làm."

“Hia có lẽ nghĩ rằng không ai có thể chạm vào cậu ngoại trừ Hia.” Wei nói, không có ý đó. Nhưng nó cũng khiến mặt Mac nóng lên.

"Vì vậy, nếu cậu tò mò hoặc quan sát kỹ thì cậu sẽ biết rằng sau khi đến đây cậu ấy đã chăm sóc cậu tốt như thế nào. Hơn bất cứ điều gì khác." Wei nói khi nhận ra. Mac nghe vậy liền im lặng một lúc vì đang nghĩ để bắt bẻ lời Wei.

"Này, chắc anh ấy coi tôi như một món đồ chơi để giải tỏa sự buồn chán. Anh ấy phải làm thế thôi để tốt với tôi." Mac trầm giọng, nghĩ đến những lời Nan đã nói trước đó.

"Cậu ngu quá. Cậu tự suy nghĩ đi Mac. Hia có nhất thiết phải đưa cậu về nhà để ăn ngủ với Hia, ngủ chung phòng với Hia, rồi lại đón cậu đi làm không? Nếu cậu chỉ là một món đồ chơi thì Hia không cần phải làm thế đâu. Có rất nhiều người coi mình như đồ chơi để Hia bớt buồn chán. Họ muốn vào ở chung nhà với Hia, nhưng Hia chưa bao giờ nghĩ sẽ mang họ về để ăn cho vui và đỡ chán. Khi Hia đưa cậu về nhà, mọi người đều bối rối, tại sao Hia lại đưa cậu đến đây?" Wei nói liên hồi trong khi Mac ngồi im lặng lắng nghe. Nhưng trái tim cậu đang chạy đua.

"Hia Nan có thể đã làm tổn thương cậu vì Hia muốn giúp Hia Day, nhưng tin tôi đi, nếu bây giờ Hia Day ra lệnh cho Hia Nan làm tổn thương cậu một lần nữa. Hia Nan sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu." Wei tự tin nói.

"Làm sao cậu có thể chắc chắn được? Hia của cậu rất ngưỡng mộ Day. Nếu có một lý do nào đó để Hia của cậu chọn giữa tôi và Day, thì Hia của cậu sẽ chọn Day. Không đời nào Hia cậu lại chọn tôi." Mac nói như cậu nghĩ.

"Cậu nói thế là do cậu bị xúc phạm hay là đang ghen tị với Hia Nan và Hia Day?" Wei hỏi ngược lại khiến Mac đơ người ra. Cậu không biết rằng khi Nan giúp đỡ hoặc làm hài lòng Day và It thì liệu cậu có bị tổn thương trong một thời gian hay không. Cậu thầm ghen tị với Day, người đã khiến Nan phải phục tùng và làm mọi thứ có thể.

"Tôi ghen cái quái gì vậy chứ?" Mac đáp lại, không to lắm. Rồi cậu tiếp tục bôi thuốc cho mình. Mac khẽ thở dài khi nghĩ đến mình và Nan.

"Nghiêm túc mà nói, cậu cảm thấy thế nào về Hia Nan?" Wei hỏi vì tò mò, bởi vì nếu là Nan thì Wei nghĩ rằng anh có thể hiểu được suy nghĩ của Nan, bởi vì họ đã ở bên nhau một thời gian dài và biết rõ thói quen của nhau, hành động của Nan khiến Wei nói lên rất nhiều điều. Chỉ có điều Mac thật sự không biết hay chỉ là giả vờ không biết.

"Về tôi? Tại sao cậu muốn biết?" Mac hỏi ngược lại khiến Wei cười nhẹ.

"Càng ngày cậu càng giống Hia đấy, tôi có thể giúp cậu một việc được không? Tôi sẽ đi xem trường đua thay Hia." Wei hỏi khiến Mac hồi tưởng lại những sự kiện cách đây không lâu.

"Đợi đã, tôi hỏi cậu một điều. Họ là người như thế nào, ai dám bán ma túy ở đây, và cậu đã làm việc này bao lâu rồi? Và ở nơi đó đã lắp thêm camera để quan sát những chuyện như vậy phải không?" Mac hỏi trong một loạt câu hỏi.

"Cậu không cần biết. Ở nhà là đủ rồi. Cậu không cần vội chọc Hia Nan giận nữa, đủ rồi." Wei đã cảnh báo trước khi thức dậy. Anh không muốn nói với Mac bất cứ điều gì vì anh muốn Nan là người duy nhất nói với cậu.

"Mấy người đang làm cái quái gì vậy? Cứ như thể đang che giấu tôi chuyện gì vậy." Mac càu nhàu, không coi trọng chuyện đó.

"Hoàn toàn không có gì đâu. Tôi đi ra sân trước đây. Cậu cũng tìm Hia đi. Và lúc này, có lẽ cậu cũng có chuyện muốn nói với Hia đấy." Wei kết luận trước khi rời khỏi ngôi nhà lớn. Để Mac ngồi chữa vết thương một mình.

Mac dựa lưng vào sofa và suy nghĩ về những lời của Wei. Mac cũng đã nghĩ về điều đó, nhưng cậu không dám nói rằng mình cảm thấy hài lòng về điều đó hay không.

Nhưng nếu bây giờ ai hỏi Mac rằng cậu cảm thấy thế nào về Nan thì cậu có thể nói rằng cậu cảm thấy tốt và cậu cảm thấy được kết nối. Bất giác Mac cứ tự nguyền rủa mình trong lòng, tại sao cậu phải cảm thấy tốt về người đã làm tổn thương cậu, tại sao hành vi thô lỗ và quê mùa của Nan lại khiến cậu thay đổi cảm xúc tức giận và căm ghét ngay từ đầu? Và biến nó thành loại e ngại này.

' Mình phải đối phó với cảm giác này như thế nào đây?' Mac lẩm bẩm một mình. Mac ngồi một mình một lúc. Vì vậy, cậu quyết định đi dạo và ghé qua phòng tập thể dục để xem tình hình hiện tại của Nan.

Mac hé hé cửa và thấy Nan đang ngồi trên chiếc sofa trong góc phòng, khoác chiếc áo sơ mi đã cởi ra vắt qua vai, người ướt đẫm mồ hôi, gương mặt Nan vẫn còn ủ rũ.

Nan quay lại nhìn cánh cửa vì anh biết ai đó đã mở hé.

"Đã trút giận xong chưa?" Mac hỏi, hít một hơi thật sâu.

"Lại đây ngồi đi." Nan vỗ vào đệm sofa bên cạnh, gọi Mac ngồi cùng. Mac bước tới và ngồi xuống theo ý muốn. Nan tựa đầu vào sofa với cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt của Mac.

"Mày đang nhìn gì đó?" Mac hỏi, Nan vẫn nhìn cậu.

“Đi tìm một kẻ ngốc.” Nan nói với giọng điềm tĩnh. Sắc mặt Mac có chút căng thẳng.

"Mày làm sao vậy? Cẩn thận khi mắng tao ngu đấy." Mac hét lên, không coi đó là nghiêm túc. Bởi vì Nan đã nói cậu ngu ngốc rất nhiều lần rồi.

"Và người đàn ông khôn ngoan nào sẽ bị làm hại như vậy?" Nan nói với giọng thô lỗ. Nó khiến Mac hiểu ngay ý của anh.

"Vậy mày muốn tao làm gì? Thật là một sự việc đáng xấu hổ. Nếu tao cứ theo mày, theo cấp dưới của mày thì hắn ta sẽ bỏ chạy trước. Này, tao đang giúp mày mà, sao mày lại mắng tao như vậy?" Mac cãi lại.

Nan đặt ngón tay lên đầu Mac và đẩy, không quá mạnh.

"Vậy mày có bao giờ nghĩ rằng nếu hắn ta có một con dao hoặc một khẩu súng hoặc những hành động xấu của hắn ta nặng hơn thế thì mày sẽ làm gì? Tự đặt mình vào nguy hiểm mà không có lý do à?" Nan lại nói. Mac nhìn anh với đôi mắt u ám.

"Mày nói vậy là quan tâm tao?" Mac hỏi, ít nhất thì cậu muốn nghe điều đó từ miệng Nan để tăng cường sự tự tin, cậu không nghĩ rằng Nan đã dành tình cảm cho mình.

"Tại sao...này...ối...tại sao mày phải bắt tao nói một điều như vậy?" Nan vò đầu thật mạnh.

"Vậy ý mày là cái gì, tại sao không nói?" Mac cáu kỉnh.

"Vậy mày cái gì cũng không thấy sao?!" Nan hỏi.

"Chính mày nói tao ngu ngốc, ngu ngốc như tao thì có thể thế nào! Mày không nói thì không cần nói nữa." Giọng nói lớn của Mac vang lên bên tai anh.

“Ối, tao muốn phát hoảng.” Nan lại hét lên.

"Tao sẽ còn điên hơn mày." Mac cũng lập tức phản đối. Cả hai ngồi nhìn nhau thở hổn hển, lúc này vì ồn ào quá.

“Ngoan lắm, lại đây hôn tao đi.” Nan nói khi anh ôm lưng Mac để tựa vào mình. Nhưng Mac chống cự và nắm lấy tay Nan, khóa đầu anh.

“Đừng thèm hôn rao, đồ khốn." Mac hét lại, mặt đỏ bừng. Bởi vì cậu đang tranh cãi và Nan định hôn cậu để thay đổi chủ đề. Nan nhếch lên một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng.

"Bây giờ hãy chơi hết mình để có được, chúng ta hãy vào phòng ngủ đi. Tao muốn đi tắm. Người tao rất ẩm ướt." Nan nói khi anh vòng tay qua cổ Mac để họ có thể đứng dậy cùng nhau và dẫn Mac ra khỏi phòng tập. Mac thở dài vì Nan từ chối nói rằng anh lo lắng cho cậu. Nhưng khi bị xa lánh, bị xa lánh như thế thì làm sao Mac có thể tự tin rằng mình có thiện cảm với Nan. Nan đưa Mac vào phòng ngủ và để Mac tắm trước.

“Vậy sao không để mày tắm rửa trước rồi bôi thuốc?” Mac phàn nàn.

"Tao quên mất, đi tắm trước đi, tao đi bôi thuốc." Nan vẫy tay bảo Mac đi tắm. Mac đồng ý vào trong và tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm lần nữa, cậu thấy Nan đã đặt một hộp thuốc trên giường.

"Mau thay quần áo đi, mày ngồi xuống trước chờ tao, tao đi tắm một lát, sau đó bôi thuốc cho mày." Nan ra lệnh một lần nữa trước khi bước vào phòng tắm để tắm.

Mac mặc quần áo và ngồi đợi trên giường.

“Bình tĩnh nào.” Mac càu nhàu khi Nan hơi nặng tay với cậu.

Nan vẫn thẫn thờ nhìn vào mặt Mac nhưng không nói gì cho đến khi anh bôi thuốc xong rồi thả Mac ra trước trong khi anh ra ngoài hút thuốc rồi bắt máy với Sage, người đã gọi điện ngoài hiên khi cửa hiên đã đóng.

Nó làm Mac không nghe thấy Nan đang nói gì. Mac tiếp tục nhìn chằm chằm vào Nan cho đến khi cậu ngủ thiếp đi vì kiệt sức sau một đêm làm việc căng thẳng.

"Ừm, cảm ơn rất nhiều. Tao sẽ lấy máy ảnh cho mày vào ngày mai. Ừm.." Cuối cùng Nan cũng nói xong với Sage và cúp máy.

Nan hút nốt điếu thuốc thứ ba và bước vào phòng ngủ thì thấy Mac đã ngủ say. Nan bước tới và ngồi xổm trên sàn cạnh giường nơi Mac đang ngủ. Mac đang nằm nghiêng đối diện với anh. Nan đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Mac, anh ngồi dậy cẩn thận xem xét vết bầm tím trên mặt và cánh tay của Mac, Nan dùng đầu ngón tay miết nhẹ khóe miệng Mac. Mac cựa quậy một chút nhưng không tỉnh dậy. Nhìn thấy những vết bầm không phải do chính tay mình tạo ra khiến Nan vô cùng tức giận với kẻ đã gây ra những vết bầm này cho Mac. Anh biết trước đây anh còn làm Mac đau hơn bây giờ, nhưng cảm này giác lại rất khác.

' Mình nên làm gì tiếp theo? Mày đang làm tao không vui, mày biết điều đó.' Nan khẽ lẩm bẩm một mình, anh có rất nhiều điều trong đầu. Ngoài chuyện có người gây sự với trường đua, chuyện gia đình bên mẹ, còn có chuyện của Mac.

Anh phải suy nghĩ nhiều hơn bất cứ điều gì khác. Nan cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Mac trước khi cúi xuống hôn lên trán Mac
và rời ra.

' Tao rất lo lắng cho mày. Mày có biết không?' Nan lại nói khẽ. Sau đó di chuyển lên và đi vòng quanh giường để trèo lên và ngủ nghiêng.

Nan muốn kéo Mac vào lòng nhưng sợ làm tổn thương cơ thể Mac nên anh đã để Mac ngủ thoải mái. Nan thở dài và với tay tắt chiếc đèn ngủ trước khi từ từ nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, một tiếng ngáy ngủ nhàn nhạt của anh nhàn nhạt vang lên, báo hiệu anh đang ngủ, nhưng cùng với điều đó, người vốn đang ngủ say từ từ tỉnh lại. Tim Mac đập nhanh chỉ là cảm giác run rẩy, môi cậu siết chặt lại để chứa đựng nụ cười nở trên môi. Mac mừng là Nan đã không ôm cậu vào lòng, nếu không anh sẽ biết cậu đã thức. Khi Nan mở cửa hiên và bước vào phòng ngủ, Mac giả vờ như đang ngủ. Trong lòng Mac cũng sợ hãi.

' Haizz, tại sao anh ta lại nói điều đó trong khi tao đang ngủ?' Mac thầm nghĩ trong lòng. Một lúc sau, Mac nhắm mắt ngủ thiếp đi.
.
.

.

Sau những sự kiện của ngày hôm đó thì Mac vẫn đi làm như bình thường, Nan sẽ giải thích cho ba của Mac tại sao Mac lại có những vết bầm tím trên người.

Trên sân, những người của Morris không di chuyển nữa, nhưng Nan không tin vào điều đó. Những người bị bắt cũng làm như đang tố cáo Morris nhưng họ vẫn chần chừ. Sage đã phải để các sĩ quan khác theo dõi đoạn đường.

Nan và Mac vẫn ở bên nhau như thường lệ, Nan đón và đưa Mac đi làm hầu hết các ngày.

“Dậy đi tắm đi, tao sẽ đưa mày ra ngoài.” Nan nói vào một buổi sáng cuối tuần, Mac vẫn nằm trên chiếc giường rộng.

"Mày đi đâu vậy? Vẫn còn sớm mà." Mac hỏi.

"Không gần, không xa. Mặc quần dài, áo khoác dài tay nữa. À, mang quần áo để chuẩn bị ngủ một đêm nữa." Nan lại ra lệnh. Mac bối rối quay sang nhìn anh.

"Tại sao tao phải mặc quần dài?" Mac hỏi.

“Được, tao bảo rồi, mày muốn làm gì thì làm, mau đứng dậy, đừng để tao kéo mày xuống.” Nan lại nói. Mac chắc chắn phải trượt ra khỏi giường.
.
.
.
"Mày chở tao đi các tỉnh bằng xe máy à?" Mac hỏi, choáng váng sau khi tắm rửa, mặc quần áo và thu dọn hành lý như Nan đã nói. Trong đó Nan phải để quần áo và các vật dụng nhỏ trong ba lô cùng với đồ của Nan.

"Ồ, có vấn đề gì à? Nan hỏi lại khi anh kiểm tra chiếc xe máy của mình.

"Nóng chết đi được. Tao ngồi ở đó thế nào được? Mày dẫn tao đi tỉnh nào?" Mac tò mò hỏi.

"Đừng lo lắng quá, không khó đâu, học lái xe máy đi. Cảm giác thích thú và khác hẳn với lái ô tô nên đừng có làm ra vẻ hư hỏng nữa." Nan nói rời đi, Mac bĩu môi, nhưng dù sao cũng biết mình không thể phản kháng.

Nan lấy mũ bảo hiểm và găng tay để Mac đội trước. May mắn thay, Mac đang mặc quần jean và đi giày thể thao.

"Tao đi ra ngoài một chút, nhưng là để gọi điện thoại nói cho tên khốn kia. Cậu ấy muốn vào xem một chút." Nan nhanh chóng ra lệnh.

"Đừng lo, Hia. Này, đi du lịch hết mình đi." Wei cười nói. Nan đưa gói đồ cho Mac cầm, vì vậy anh lên xe máy và khởi động xe.

“Trèo lên nào.” Nan gọi Mac, Mac tất yếu bước tới chỗ Nan, Mac ngồi cách xa một chút.

“Ôm eo tao.” Nan lại nói. Làm Mac nóng mặt vì xấu hổ khi thấy quá nhiều cấp dưới của Nan đứng đó.

"Tao không cần." Mac trả lời. Nan mỉm cười đội mũ bảo hiểm trước khi rồ ga và lao đi thật mạnh khiến Mac giật mình, ngay lập tức ôm lấy eo Nan.

“Hì hì.” Nan cười khúc khích trong cổ họng khi biết Mac ôm eo mình rất chặt.

"Chết tiệt, mày không biết đi sao? Nếu tao ngã, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?" Mac ngay lập tức hét vào mặt anh. Nan mở mũ bảo hiểm ra một chút để nói cho Mac nghe.

"Tao đang lái xe đấy. Một câu hỏi lạ lùng." Nan trả lời khiến Mac im lặng một chút.

"Ôm eo tao. Mày sẽ ngã đấy. Thực tế thì mày sẽ nói rằng tao không thể." Nan lại nói.

"Vậy chính xác thì mày định đưa tao đi đâu?" Mac hỏi, Nan cũng tiếp tục chạy xe máy theo kiểu lạng lách.

“Kan." Nan trả lời ngắn gọn.

"Kanchanaburi?" Mac hỏi.

"Phải." anh trả lời, trước khi trượt lên một chút làm Mac ôm eo anh vì sợ ngã, bản thân cậu cũng rất ít khi ngồi sau xe máy.

Nan đi từ Bangkok đến tỉnh Kanchanaburi với Mac đang ôm eo anh suốt thời gian đó. Nan dừng lại ở một trạm xăng gần Nakhon Pathom. Vì vậy, Mac có thể duỗi chân một chút.

“Mông đau kinh khủng.” Mac càu nhàu khi nằm dài trên chiếc ghế đối diện với Seven eleven bên trong trạm xăng.

"Cái gì, vẫn chưa quen sao?" Nan vừa hỏi vừa đưa chai nước. Mac nhận lấy và mở ra uống với vẻ mặt bối rối.

“Tao quen rồi, tao không quen đi xe máy." Mac trả lời lại, Nan khẽ mỉm cười với khóe miệng.

“Tao không nói về việc đi xe máy.” Nan nói, nhấc chai nước lên uống. Mac cau mày trước những lời của Nan trước khi dừng lại, mặt cậu đỏ bừng.

"Suy nghĩ về những thứ dưới rốn." Mac nói, Nan mỉm cười và cười nhẹ.

"Tao sẽ tìm thứ gì đó để ăn ở thành phố Kan. Sau đó chúng ta sẽ đi thẳng đến Srisawat." Nan nói khi anh bước lại chỗ chiếc xe.

"Mày đi đâu?" Mac hỏi.

"Tao đi đây, tao biết." Nan trả lời như thường lệ trước khi nhảy lên xe máy và chở Mac tiếp tục hành trình. Khi đến tỉnh Kanchanaburi vào khoảng giữa trưa, Nan chở Mac đi ăn mỳ ở một quán ven đường rồi chở Mac thêm một lần nữa rồi lại chở Mac đi du lịch đến huyện Srisawat.

Sau khi rời tỉnh thì đã bắt đầu thấy rừng, nhiều hơn nhà dân. Hôm nay khí hậu như trái tim. Nắng không gay gắt lắm, gió thổi mát rượi dễ chịu. Mac ôm eo Nan thích thú nhìn xung quanh, cuộc sống của cậu ở thành phố đầy cao ốc, có trung tâm mua sắm nhiều tiện ích, cậu hiếm khi nhìn thấy màu xanh của cây cối.

Khi sống ở nước ngoài, Mac đi du lịch vào ban đêm nên chỉ nhìn thấy ánh đèn của các địa điểm giải trí.

Nan nhìn vào gương chiếu hậu và thấy Mac đã mở kính mũ bảo hiểm để đón gió khiến Nan mỉm cười hài lòng. Một lúc sau, Mac huých vào lưng Nan, và Nan đi chậm lại.

"Cái gì?" Nan hỏi trong gió.

"Tao trướng bụng và tao cần đi vệ sinh." Mac nói.

"Mày sẽ tìm phòng vệ sinh ở đâu? Chỉ có những khu rừng trong khu vực này thôi. Hãy đi tiểu trong rừng trước." Nan nói khi anh dừng lại và tìm một chỗ cho Mac xử ký.

"Đi tiểu trong rừng, nếu có rắn thì có sao không?" Mac lo lắng hỏi khi nhìn vào khu rừng trên con đường phía trước.

"Không thì sao? Nhưng nếu mày muốn đi tiểu, hãy giơ tay lên để bày tỏ sự tôn trọng với người thực hiện điều đó." Nan nói lại với một nụ cười khi xuống xe và đứng bên cạnh chiếc xe, khuôn mặt của Mac ngay lập tức biến sắc.

"Và không có quả bom nào phía trước chứ?" Mac nhẹ giọng hỏi.

"Tao không biết, tao không nhớ, đã lâu lắm rồi " anh trả lời.

"Ối, đó là nơi mày sẽ đưa tao đi như thế phải không?" Mac hỏi lại.

"Mày nói đúng, tao đã tìm hiểu đường đi và cũng đã đặt chỗ ở rồi. Chỉ là không biết trạm xăng ở đâu thôi. Không có gì to tát, không gấp đi tiểu sao?" Nan lại nói. Mac ngập ngừng nhìn vào bụi cây.

"Mày sẽ đi với tao." Mac nói, cầu xin để làm cho Nan cười.

“ Ok." Nan đáp trước khi đẩy Mac sang bên đường. Mac đã sợ hãi, giờ cậu rất muốn đi tiểu.

" Từ..." Mac gọi Nan.

"Mày sao thế? Chúng ta đã nhìn thấy nhau gần như từng lỗ chân lông rồi." Nan càu nhàu, nhưng anh quay lưng lại với Mac khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của đối phương. Mac nhanh chóng cởi khuy quần và thả chúng ra ngay lập tức. Đôi mắt cậu đang nhìn xung quanh một cách nghi ngờ. Sau khi thả ra, cậu vội vàng cài khuy quần.

“Xong." Mac nói.

“Đưa cả hai tay ra.” Nan nói nhỏ. Mac trông có vẻ bối rối nhưng vẫn đưa cả hai tay ra trước mặt.

Nan lấy khăn ướt lau tay cho Mac, Mac hơi sững sờ. Vệ sinh xong, anh cho vào túi ni lông đưa cho Mac.

"Bỏ nó vào phần dưới cùng của túi. Bất cứ nơi nào mày tìm thấy thùng rác, hãy vứt nó đi." Nan lại nói.

"Mày không thể để nó ở đây được sao? Nó chỉ là một khu rừng." Mac nói, Nan nhìn thẳng vào mặt Mac.

"Vì có những người cũng nghĩ như mày nên rác có thể chất đầy nhà và cả
thành phố, cầm nó không làm xe nặng thêm đâu." Nan lại nói. Mac biết mình lại bị mắng nên im lặng đút túi vào túi. Sau đó Nan đưa Mac tiếp tục hành trình cho đến khi Nan đưa Mac đến đỉnh đập Srinakari vào buổi chiều. Mac xuống xe và chạy đi chạy lại để xua đi sự mệt mỏi.

"Mày đưa tao tới đập à?" Mac vừa hỏi vừa đi theo anh đứng trên bờ vực. Nhìn xuống để thấy rõ khung cảnh đập nước, dòng sông và dãy núi xanh ngắt khiến Mac không khỏi liếc mắt.

Âm thanh chụp ảnh vang lên, Mac quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Nan đang bấm di động.

"Âm thanh màn trập không bị tắt tiếng à?" Nan lẩm bẩm, Mac khẽ mỉm cười.

"Tại sao mày lại bí mật chụp ảnh của tao?" Mac hỏi ngược lại.

"Tạ lén lút chụp ở đâu? Tao chụp cho mày xem cái này." Nan nói và ngồi trên thanh chắn. Mac bước tới và đứng bên cạnh anh.

"Mày dẫn tao đi chuyến này làm gì?" Mac tò mò hỏi.

"Nghỉ ngơi đi. Đi hít thở không khí trong lành đi. Ở Bangkok chỉ có khói xe thôi." Nan nói với vẻ mặt bình thường. Nhưng Mac cảm thấy còn nhiều điều hơn thế nữa.

"Hãy đến chụp ảnh với tao." Nan nói, lấy ra một chiếc gậy tự sướng từ túi đeo hông của anh.

"Túi của mày có gậy tự sướng à?" Mac tò mò hỏi.

"Ồ, có gì mà lạ vậy?" Nan hỏi lại trước khi cầm di động lên, đặt ở cuối cây gậy, sau đó ôm lấy cổ Mac, bấm điều khiển ở tay cầm.

Mac cũng đồng ý chụp nhưng trời ơi Nan bắt Mac chụp góc nọ góc kia một lúc cho đến khi ưng ý mới thôi. Sau đó, Nan đứng dậy và bình tĩnh nhìn vào khung cảnh của cây cầu đập im lặng.

"Thế giới thật rộng lớn, mày có nghĩ vậy không?" Nan nói phá vỡ sự im lặng khi nhìn thẳng về phía trước.

“Ừm.” Mac trầm giọng đáp.

"Lớn như vậy rồi sao tao và mày lại gặp nhau?" Nan lại nói. Mac im lặng một lúc. Cậu muốn nói về Day, nhưng cậu không muốn phá hỏng bầu không khí.

"Số phận, có thể." Mac trả lời ngắn gọn, với một nụ cười nhẹ.

"Và nếu mày và tao có một lý do để chia tay, mày có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net