Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 21:

"Không có gì? Ừm." Kan cố hỏi sát vào tai Beam khiến tim cậu càng đập loạn hơn. Người thanh niên ngước nhìn Kan bằng ánh mắt van lơn.

"Phi Kan... Be... Beam, làm ơn... sẽ có người nhìn thấy chúng ta... ừm." chàng trai nói với giọng ngọt ngào. Bàn tay mạnh mẽ của Kan tiếp tục vòng qua giữa cơ thể của Beam.

"Hừ, em học được cách ồn ào khi nào vậy?" Kan hỏi với một nụ cười.

"Phi Kan." Beam tiếp tục cầu xin Kan đừng làm phiền mình nữa.

"Nếu anh dừng lại, em sẽ sửa chữa anh như thế nào?" Kan nói, nhìn Beam với ánh mắt khó chịu. Beam hơi mím môi.

"Với bất cứ thứ gì Phi Kan muốn, nhưng không phải ở biển và không phải bây giờ." Beam miễn cưỡng nói. Kan mỉm cười trên khóe miệng, hài lòng với những gì mình nghe được.

"Được rồi, vì vậy hôm nay Beam thực sự phải thực hiện những gì em đã hứa với anh." Kan nhắc lại. Beam gật đầu đồng ý trước khi gục đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Kan. Kan nhìn dáng người nhỏ bé với đôi tai đỏ ửng mà không khỏi bật cười.

"Hãy tiếp tục chơi trong nước đi." Kan nói.

"Oa... Đợi đã, để em như thế này một lát." Beam vội nói vì khi Kan giả vờ đặt tay vào giữa cơ thể cậu, duơng vật của Beam đã thức dậy. Chàng trai trẻ chỉ xin thời gian để bình tĩnh lại trước. Kan hiểu ra nên đã ôm Beam một lúc.

Bốp!

"Cái gì... Bây giờ em còn dám đánh anh sao?" Kan hào hứng hỏi khi Beam rúc vào bờ vai mạnh mẽ của Kan.

" Phi Kan cười cái gì?... Beam xấu hổ." thanh niên khàn giọng nói.

"Hừ, ừm, ok, anh không cười đâu." Kan nói nhưng lại cười thầm trong cổ họng. Ai quay lại nhìn thấy chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên, bởi họ đứng ôm nhau giữa biển, không hề di chuyển đi đâu cả. Sau đó, Beam ngước nhìn Kan với vẻ mặt xấu hổ.

"Chơi dưới nước thôi." Beam nói, thế là cả hai cùng bơi một lúc. Có vài cặp mắt du khách quay lại nhìn họ. Một số người giả vờ muốn chơi với Beam, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Kan, họ lại quay ra chụp ảnh.

"Anh nói dậy đi, Beam. Tay em đang xanh xao." Kan nói và giơ tay của người nhỏ bé lên vì anh nghiêm túc đấy, chúng rất nhợt nhạt.

"Nhưng Beam vẫn muốn tiếp tục chơi." Beam nói và cố gắng cầu xin Kan một lần nữa.

"Không, anh đã bảo em đừng cố chấp với anh mà. Em bị bệnh rồi thì làm sao?" Kan nghiêm khắc nói khiến Beam phải nhìn anh.

"Được." người thanh niên ân cần đáp. Sau đó, Kan bước ra khỏi biển để gặp Miles đang đợi.

“Tôi nghĩ hôm nay nước biển đã chuyển từ mặn sang ngọt rồi." Miles trêu chọc khiến mặt Beam lại đổi sắc.

"Phi Miles đang nói gì vậy? Làm sao nước biển có thể ngọt được?" Beam giả vờ hỏi để che giấu sự xấu hổ của mình.

“Chà, cảnh ngọt ngào của Nong Beam và Khun Kan khi chơi đùa dưới nước cũng không quá xa nhau đâu." Miles lại trêu chọc. Mặc dù trong thâm tâm anh muốn đi và ở vị trí của Kan, nhưng Miles phải từ bỏ vì anh biết chính xác họ là ai.

"Hơi ngọt." Beam nhẹ nhàng đáp.

"Ra đây ngồi đi Beam." Kan gọi Beam ngồi giữa hai chân mình. Bây giờ Kan đang ngồi duỗi thẳng hai chân. Beam đồng ý ngồi xuống vì sợ Kan sẽ gay gắt. Beam ngồi quay lưng lại với anh. Kan kéo vòng eo mảnh khảnh của cậu lại gần anh hơn một chút, sau đó lấy chiếc khăn để lau khô mái tóc ướt của Beam.

"Phi Kan, em đi sấy đây." Beam kinh ngạc nói khi thấy Kan đang đi sấy tóc cho mình.

"Ở yên đó." Kan lại nghiêm khắc nói. Beam đồng ý ở lại để Kan lau khô người. Miles cũng mỉm cười trước cảnh tượng trước mặt.

"Anh nghĩ chúng ta có thể đi tắm và thay quần áo ngay bây giờ, nếu em cứ ướt như vậy, em có thể bị ốm đấy." Kan nói sau khi sấy tóc cho Beam một lúc.

" Cậu về tắm rửa thay quần áo trước đi. Sau đó tôi đi giúp cậu làm bữa tối." Miles nói.

"Được rồi." Kan trả lời sau khi lấy tất cả đồ đạc của mình và đi về phía ngôi nhà. Miles trở về khách sạn của mình để tắm và thay đồ.

"Beam, đi tắm trước đi." Kan nói khi họ trở lại biệt thự.

"Phi Kan thì sao?" Beam hỏi.

"Anh sẽ tắm trong một phòng tắm khác, ừm, đừng ở trong nước quá lâu." Kan nói trước khi đi tắm. Khi Kan tắm rửa và mặc quần áo xong, anh đi chuẩn bị đồ đạc ở ngoài hiên nhà. Với một vỉ nướng, anh chuẩn bị hải sản. Beam vừa đi vừa sấy tóc đã kinh ngạc đứng nhìn vì không tin Kan lại đốt bếp than.

"Có bất cứ điều gì em có thể giúp anh không?" chàng trai trẻ hỏi

"Beam làm sốt hải sản được không?" Kan hỏi lại. Người thanh niên gật đầu nhận lời.

"Vậy thì đi làm cho anh đi. Nó ở trong bếp." Kan nói.

Beam lập tức chạy vào bếp. Nam thanh niên cho tỏi vào máy xay thay vì đập dập để nhanh chín hơn, đồng thời cho thêm ớt. Beam dừng lại và nghĩ đến chị gái của mình, vì Bee là người nói cho Beam công thức nên nó sẽ rất ngon. Beam nhắm mắt lại và cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Beam hít
một hơi thật sâu để nhanh chóng làm nước sốt mà Kan đã nói. Khi cậu bước ra, cậu thấy rằng Miles đã đến. Kan và Miles đang nướng sò trên xiên.

"Vậy đó." Beam nói, sau khi đặt nước sốt lên bàn mà Kan đã đặt.

“ Trông ngon đấy Nong Beam, hình như có chút cay.” Miles khen ngợi cậu.

"Anh phải thử nó trước khi anh biết. Phi Kan, anh có điều gì khác mà Beam có thể giúp được không?" Beam hỏi dáng người cao lớn.

" Beam ngồi xuống đi. Chờ anh trong khi Miles và anh nấu ăn." Kan nói. Beam đồng ý ngồi vào chiếc ghế dài. Kan và Miles đang nướng sò. Beam ngồi nhìn ra biển với ánh mắt u ám vì thời gian không còn nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là Beam về nhà và mối quan hệ của cậu và Kan cũng kết thúc.

"Beam... Beam... Beam!" Tiếng Kan gọi bóng dáng nhỏ bé mấy lần nhưng Beam không nghe vì đang ngồi nghĩ về cậu và Kan, cho đến khi Kan huých nhẹ vào bờ vai mảnh khảnh khiến Beam hơi bất ngờ.

"Hả... Hả... Phi Kan, sao vậy?" Beam ngay lập tức hỏi ngược lại. Kan khẽ cau mày trước khi đặt đĩa tôm rang lên bàn và ngồi xuống cạnh Beam.

"Làm sao vậy? Anh gọi em mấy lần, em không khỏe sao?" Kan đặt tay lên trán Beam để đo nhiệt độ. Beam dịu dàng nhìn Kan, người đang đo nhiệt độ cho cậu.

" Beam không sao, Phi Kan. Em chỉ đang suy nghĩ một chút thôi." Beam nói, nở một nụ cười ngọt ngào với Kan.

"Em đang nghĩ cái gì? Sao sắc mặt không tốt thế?" Kan hỏi lại. Beam chậm rãi lắc đầu.

"Không có gì đâu. Phi Kan tiếp tục nướng đi để chúng ta ăn cùng nhau. Beam đói rồi." Beam đổi chủ đề.

"Được rồi, nhưng nếu em cảm thấy không khỏe, hãy nói với anh rằng em bị ốm." Kan nhận xét và mỉm cười với cậu. Kan đi giúp Miles nướng thức ăn. Chẳng mấy chốc mọi thứ đã có một vị trí trên bàn. Kan và Miles uống bia trong khi Beam uống nước ngọt.

"Phi Kan... Beam có thể thử uống rượu như Phi Kan không?" Beam hỏi, nhưng Kan lắc đầu.

"Không, anh không muốn em uống hôm nay." Kan cười nói. Beam phồng má khó chịu, nhưng vẫn chấp nhận. Kan ngồi xuống nói chuyện với Miles trong khi anh bóc tôm cua cho Beam. Beam ăn mọi thứ mà Kan đưa cho, vì vậy cậu sẽ cho Kan ăn theo định kỳ.

"Nước sốt Nong Beam rất ngon. Anh đoán anh sẽ phải hỏi em một số công thức." Miles nói một cách chân thành.

"Cảm ơn, chị Beam đã dạy em công thức." Beam nói với một nụ cười, nhưng rồi dừng lại khi nói về chị gái của mình. Beam quay sang nhìn Kan, nhưng cậu không thể nhìn thấy thái độ của Kan khi cậu nói về Bee.

"Nong Beam có chị gái sao? Cô ấy có dễ thương không? Anh có thể tán tỉnh cô ấy không?" Miles tinh nghịch hỏi.

"KHÔNG!" Beam ngay lập tức trả lời. Điều này khiến Miles nhướn mày khó hiểu trước biểu hiện của Beam.

"Sao vậy?" Miles thắc mắc.

''Chà... chị gái của Beam giờ đã có bạn trai rồi." Beam nhẹ nhàng nói khi nhìn vào mặt Kan, lông mày của Kan hơi nhíu lại.

" Ồ... Tệ quá. Và nhân tiện, em không có anh chị em nào khác sao?" Miles không biết gì nên cứ hỏi mãi.

"Không, Beam chỉ có một người chị thôi." Beam khẽ nói.

" Khi nào thì Miles trở lại? Cậu sẽ ở đây lâu hơn nữa phải không?" Kan hỏi thay đổi chủ đề.

"Ồ...tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa. Còn Khun Kan thì sao?" Miles hỏi.

" Beam và tôi sẽ trở lại vào chủ nhật." Kan trả lời.

"Vậy ngày mai cậu định đi đâu trong chuyến du lịch?" Miles hỏi lại. Kan quay sang nhìn Beam đang ngồi im lặng bên cạnh.

"Beam, ngày mai em muốn đi đâu?" Kan hỏi để lấy lại ý thức của Beam.

" Ừm...em vẫn chưa biết." Beam trả lời, bởi vì cậu thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Kan nhìn Beam, rồi quay sang Miles.

"Tôi sẽ đưa Beam đi với tôi một chút. Beam vào phòng với anh." Kan nói với Miles trước khi nắm lấy tay Beam và đẩy cậu đi theo mình vào phòng.

" Phi...Phi Kan. Có chuyện gì vậy?" Beam hỏi khi Kan dẫn cậu vào phòng.

" Beam, anh đã nói với em là bây giờ chúng ta đang ở bên nhau đúng không? Anh không muốn Beam nghĩ về người khác." Kan nói với giọng căng thẳng nhưng không hề trách mắng, Kan có thể thấy được chàng trai đã suy nghĩ nhiều.

"Nhưng Phi Bee không phải... mà là một ai khác. Phi Bee là chị gái của Beam." chàng trai nói. Kan chỉ cười.

"Hừm, đoán xem... anh biết em đang cân nhắc về Bee." Kan nói khiến Beam im lặng.

"Beam, cho anh hỏi em. Có phải Beam rất khó chịu với anh không? Anh có khiến em cảm thấy tội tỗi không?" Kan hỏi, Beam ngay lập tức lắc đầu.

" Beam không thấy khó chịu chút nào... Beam rất biết ơn khi được ở bên Phi Kan như thế này. Em hạnh phúc đến mức không muốn về nhà. Em không muốn rời khỏi nơi này." Beam run run nói giọng nói.

"Beam rất hạnh phúc khi được ở bên Phi Kan... Beam không muốn rời xa niềm hạnh phúc này. Beam muốn ích kỷ, muốn xin Phi Kan ở lại đây với Beam nhưng chúng ta phải trở lại hiện thực." Beam nói.

"Beam, đây là thực tế." Kan nói.

"Không, không phải. Là giấc mơ của Beam... Beam đang mơ thấy Phi Kan ở với Beam như một người tình." chàng trai nói giọng khàn khàn cố gắng kìm nước mắt để chúng không trào ra ngoài. Kan bước đến và nắm lấy hai bên mặt của Beam và thấy rằng đôi mắt cậu đã đẫm lệ.

"Beam, anh không muốn hét vào mặt em. Anh không muốn làm gì cả. Beam, anh có thể nhờ em một việc được không? Đừng nghĩ về điều đó lúc này. Chỉ cần nghĩ rằng bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi. Được không?" Kan hỏi. Beam hít một hơi thật sâu để ôm Kan.

" Beam xin lỗi vì đã làm Phi Kan không hài lòng. Beam xin lỗi vì đã suy nghĩ nhiều. Xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí. Beam sẽ không nghĩ về điều đó nữa." chàng trai trẻ nói. Kan nhẹ nhàng xoa đầu Beam rồi nhẹ nhàng đẩy thân hình bé nhỏ.

"Vì vậy, hãy mỉm cười, hãy nhớ rằng chúng ta đã để Khun Miles một mình." Kan nói. Beam cười nhẹ cho Kan xem. Beam cố gắng không nghĩ về bất cứ điều gì khác, bởi vì cậu muốn được hạnh phúc với Kan lâu hơn.

"Được rồi, ra ngoài thôi." Kan nói sau khi nắm tay Beam đi về phía Miles một lần nữa.

"Em xin lỗi Phi Miles vì đã để anh ngồi đây một mình." Beam nói với Miles một cách tội lỗi, vì anh đã bị bỏ lại một mình.

"Không, không sao đâu Nong Beam. Tốt hơn là em nên đi ăn đi."Miles gợi ý, mặc dù anh thắc mắc không biết hai người đó đang nói về chuyện gì. Nhưng Miles không muốn can thiệp vào công việc kinh doanh của họ. Khi các sự kiện trở lại bình thường, ba người họ ngồi xuống ăn, uống và tiếp tục nói chuyện. Kan giờ đây cảm thấy gần gũi với Miles hơn bao giờ hết, bởi chàng trai trẻ đã không còn muốn tán tỉnh Beam như trước. Điều này khiến Kan biết rằng Miles đủ nghiêm túc để không can thiệp vào việc của người khác. Ba người ngồi nói chuyện đến tối mịt. Beam đòi đi ngủ trước do chơi dưới nước mệt quá. Sau đó Miles giúp Kan thu dọn đồ đạc và rời đi. Kan bước vào phòng với dáng người nhỏ nhắn đang say ngủ với đôi mắt dịu dàng. Kan ngồi trên giường và nhẹ nhàng xoa đầu Beam.

"Hả." Beam quay lại, khó chịu với mấy thứ làm phiền giấc ngủ của mình khiến Kan khẽ cười.

"Chắc em mệt rồi, vừa đi vừa nghịch nước. Vậy tối nay nghỉ ngơi đi. Tối mai thu nốt số dư còn thiếu nhé." Kan mỉm cười thì thầm trước khi cúi xuống hôn lên trán một lần nữa rồi nằm xuống.

Một bàn tay mạnh mẽ trượt sang phía bên kia giường để vuốt ve cơ thể mềm mại, nhưng anh phải chết lặng khi chỉ thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Kan lập tức ngồi dậy. Anh nhìn xung quanh

phòng. Cơ thể nhỏ bé của người kia không thấy trong phòng ngủ. Kan nhanh chóng rời khỏi phòng, mắt mở to. Đôi chân đang định ra ngoài ngó vào nhà thì chợt khựng lại khi nghe tiếng cửa bếp, Kan vội chạy ra nhìn. Cảnh tượng trước mặt Kan khiến anh mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy Beam đang làm gì đó trong bếp. Bóng dáng nhỏ bé quay lại nhìn thấy Kan ở ngưỡng cửa bếp, hơi giật mình.

"Anh tỉnh rồi hả?" Beam chào đón bằng một nụ cười.

"Em đang làm gì thế?" Kan vừa hỏi vừa tiến về phía bóng dáng nhỏ bé.

" Beam làm bữa sáng cho Phi Kan...cho...ừm...nó." chàng trai trẻ nói với giọng hổn hển. Kan tiến lại ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu.

"Để làm gì, ưm." Kan hỏi với cái miệng hơi mím lại.

"À, để xin lỗi vì tối qua Beam ngủ quên mất. Em có biết gì đâu... nên..." Beam xấu hổ không dám nói ra. Nhưng Kan biết chính xác ý của Beam.

"Vì vậy, em đã không làm như đã thỏa thuận." Kan tiếp tục. Beam chậm rãi gật đầu trong sự xấu hổ. Khi thức dậy vào buổi sáng, Beam biết rằng Kan không làm gì khi cậu đang ngủ. Beam cảm thấy hơi tệ khi nghĩ rằng người kia cần mình.

Nhưng cậu nghĩ Kan không làm vậy vì anh biết Beam đã kiệt sức. Điều này khiến Beam cảm thấy dễ chịu, cậu biết rằng Kan không hề đánh cắp giấc ngủ của mình.

" Ồ, xin lỗi." Beam khẽ nói. Kan đưa tay lên và nhẹ nhàng bóp mũi Beam.

"Ưm, được rồi, tối nay anh sẽ tự làm." Kan nói, khiến khuôn mặt Beam trông càng dữ dội hơn.

"Em đang làm gì cho bữa trưa?" Kan hỏi sau khi Beam chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho anh.

"Em đã nghĩ về nơi em muốn đi hôm nay chưa? Em có muốn đi vui vẻ không?" Kan hỏi khi anh ăn sáng xong và Beam đang đứng rửa bát.

“Beam muốn đi Chợ nổi Hua Hin Sam Phan Nam." Beam nói. Kan khẽ nhướng mày.

"Tại sao em muốn đến đó? Bất cứ ai đến Hua Hin đều muốn đến Plearnwan." Kan ngạc nhiên hỏi.

" Chà, Beam không muốn giống như những người khác." Beam cười nói với Kan, khiến người đàn ông cao lớn cũng cười theo.

"Được rồi, chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào Beam muốn. Anh sẽ đi theo Beam. Vì vậy, hãy đi tắm trước. Bằng cách đó chúng ta sẽ có thời gian đi dạo một chút." Kan nói trước khi bước vào phòng ngủ. Beam đứng dậy và cười nhẹ. Beam cảm thấy hài lòng về những lời Kan nói, Kan nói rằng anh sẽ đi theo Beam.

Sau khi rửa bát xong, Beam đi tắm và mặc quần áo.Sau đó, cậu đi ra ngoài và thấy Kan ở trước cửa nhà và một lần nữa phát hiện ra rằng Miles đang nói chuyện với Kan.

"Nong Beam đã đến. Hôm nay, anh muốn lấy xe để đi cùng em." Miles nói.

"À, anh gọi để mời cậu ấy." Kan nói, mỉm cười trước khi gật đầu.

" Ừ, đi cùng nhiều người cũng vui mà." Beam trả lời, trước khi bước vào chiếc xe mà cậu ngồi ở ghế sau. Chẳng mấy chốc ba người họ đã đến và có rất nhiều khách du lịch.

"Nong Beam và Khun Kan, hai người có muốn chụp một bức ảnh không? Tôi sẽ chụp cho hai người." Miles nói sau khi ra khỏi xe. Beam vừa nhận thấy rằng Miles đang mang theo một chiếc máy ảnh.

"Beam thấy sao?" Kan hỏi, quay sang thân hình nhỏ bé bên cạnh.

"'Chà, nhưng Phi Kan..." Beam nói khi Kan đồng ý. Miles ngay lập tức tìm một chỗ để chụp ảnh hai người họ. Miles tạo dáng để Kan và Beam vui vẻ chụp ảnh cho nhau. Beam và Kan đồng ý làm bất cứ điều gì Miles muốn. Hoặc là đứng quanh eo của nhau và sau đó quay mặt vào nhau. Người qua đường quay lại và nhìn họ với vẻ thích thú. Đôi khi Miles để Kan và Beam đi loanh quanh và xem xét những thứ được rao bán như thường lệ. Nhưng, anh sẽ luôn nhấn nút khi anh thấy một góc ảnh đẹp.

"Phi...Phi...”một tiếng gọi khiến ba người quay lại nhìn, thấy một nhóm bốn cô gái trẻ đang đứng.

"Sao vậy?" Miles hỏi.

''Vậy...chúng tôi sẽ hỏi nhé. Hai người có phải ở đây để chụp ảnh trước đám cưới không?" cô gái vừa hỏi vừa nhìn Beam và Kan khiến Beam đỏ mặt.

"Ưm...yeah." Miles cười khúc khích một chút trước khi trả lời.

"Phi Miles." Beam gọi Miles ngay lập tức. Trong khi Kan đang đứng đó mỉm cười.

"Thật sao? Thật tốt... Chúc hai người thật nhiều hạnh phúc. Hiếm khi thấy một nam một nam đến chụp ảnh trước hồn lễ." Nhóm phụ nữ nở nụ cười mãn nguyện.

“ Các cô không thấy lạ sao?” Miles giả vờ hỏi.

"Kỳ quái ở chỗ nào chứ? Đáng yêu quá phải không?" Cô gái quay sang dò hỏi ý kiến của bạn mình.

"Vâng, rất dễ thương." một người phụ nữ khác nói.

"Cảm ơn." Kan là người nói lời cảm ơn với cô gái

" Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên tìm một quán cà phê để uống nước và nghỉ ngơi trước đã." Miles thúc giục, và ba người họ ngồi xuống một quán cà phê ấm cúng ven sông.

" Phi Miles... Beam có thể xem những bức ảnh anh chụp không?" Beam hỏi, bởi vì những bức ảnh được chụp, Miles đã không cho cả hai người xem.

"Này, từng bức ảnh một." Miles đưa máy ảnh cho chàng trai trẻ. Beam đỏ mặt vì mỗi bức ảnh giống như một buổi chụp trước đám cưới thực sự.

"Làm sao lại đỏ mặt thế, nóng sao?" Kan vờ hỏi vì đang ngồi gần Beam xem ảnh cùng.

"Không ạ." Beam lặng lẽ nói.

"Anh thực sự thích những bức ảnh này. Miles, hãy gửi cho tôi những bức ảnh này." Kan nói với Miles.

"Được rồi." Miles nói với một nụ cười.

"Anh có chắc không, Phi Kan?" Beam ngập ngừng hỏi vì trong lòng không khỏi lo lắng, nếu ai đó tìm thấy ảnh của cậu và Kan thì sao?

''Chà, đó sẽ là một kỷ niệm trong chuyến đi này, một kỷ niệm khi chúng ta đi du lịch cùng nhau và em đã hạnh phúc như thế nào." Kan nói nên Beam không phản đối. Sau đó, đồ uống được phục vụ và ba người họ ngồi uống.

"Kan." giọng của một cô gái trẻ hét lên, khiến ba người họ quay lại nhìn và thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang tiến lại gần.

"'Kat...làm thế nào em đến được đây?" Kan đáp lại lời chào. Cô gái ngay lập tức ngồi xuống chiếc ghế gần Kan.

"Kat đến thăm vài người bạn. Rm không ngờ lại gặp Kan ở đây." Cô cười nói. Khi Beam ngạc nhiên nhìn cô gái.

"Kat sẽ đến Surat. Anh có muốn đi cùng Kat không?" Người phụ nữ hỏi lại, phớt lờ hai thanh niên ngồi cùng bàn với mình.

"Vậy..." Kan chuẩn bị trả lời. Nhưng cánh tay mạnh mẽ của Kan đã bị giữ bởi người phụ nữ.

"Anh có thể đi với Kat không? Kat sẽ giới thiệu a h với bạn bè của em. Đứng dậy đi." cô gái nói, khoác tay cho Kan đứng dậy

"Vâng. Beam, Miles, tôi sẽ quay lại ngay." Kan quay sang nói với cậu với ánh mắt quan tâm nhìn theo bóng dáng nhỏ bé. Beam sững sờ nhưng rồi cũng chậm rãi gật đầu, rồi mỉm cười khi thấy Kan bị một người phụ nữ kéo đi.

"Em không định đi theo cậu ấy sao Nong Beam?" Miles hỏi.

" Không ạ.” Beam khẽ đáp, mắt nhắm nghiền, bàn tay mảnh khảnh cầm ly nước của mình.

“Em không giống như Nong Beam của đêm đó." Miles nói, bối rối nhìn cậu.

"Sao cơ?" Beam hỏi.

Haizzz...

" Chà, tối hôm đó, Beam rất tốt với Khun Kan. Tuy nhiên, một người phụ nữ đã đến nói chuyện với Khun Kan. Beam ngay lập tức lao vào người phụ nữ đó và đe dọa cô ấy một chút bằng khuôn mặt giận dữ của mình." Miles không thể không nói điều đó. Mắt cậu mở to khi nghe thấy nó.

"Em đã làm điều đó ạ?" Beam hỏi.

"Vâng, đúng vậy... Nong Beam, đồ đạc của em là của em. Đừng để bất kỳ ai khác đến gần." Miles nói, mặc dù đây là cơ hội tốt để ở lại với Beam... Nhưng Miles không thể không cảm thấy tủi thân cho Beam khi lại có người phụ nữ khác dắt người yêu đi như thế này. Về phần mình, Beam muốn tranh luận với Miles rằng Kan không phải của cậu, nhưng cậu phải im lặng vì không muốn ai biết quá nhiều về họ.

"Chắc không có gì đâu." Beam nói lại mà lòng nóng như lửa đốt.

"Anh sẽ nói rằng Khun Kan cũng muốn thấy Beam xuất hiện nhiều hơn, tin anh đi." Miles nói. Beam khẽ nhíu mày.

"Nói như Phi Miles nghĩa là..."

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net