Chương 6: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6: [R18+]

Nghe câu trả lời run rẩy của chàng trai trẻ, Kan mỉm cười hài lòng trước khi đẩy Beam đứng dậy và đẩy cậu vào phòng.

Beam làm theo với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Kan vừa mở cửa phòng ngủ, thân thể nhỏ bé của Beam đã bị ném lên chiếc giường rộng rãi.

Đột nhiên!

Beam lùi lại và quay sang Kan với đôi mắt run rẩy. Kan đóng cửa phòng ngủ, khoá lại, sau đó cởi cúc áo sơ mi và nhìn vào cơ thể Beam liếm môi. Bản thân Beam cũng sợ hãi nhưng cậu thấy mặt mình nóng ran khi thấy ánh mắt của Kan.

" Cởi quần áo ra ngay." Kan nói với giọng nghiêm nghị.

Nghe Kan ra lệnh, Beam nhìn anh với đôi mắt run rẩy.

" Tao bảo mày cởi quần áo ra!!" Kan hét lớn, cho đến khi Beam thấy sợ hãi.

Một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt quần áo mình một cách sợ hãi.

" Nếu cậu không tự cởi nó, tôi sẽ xé nó ra thành từng mảnh một. Chọn đi, để tự mình làm hay để tôi làm điều đó cho cậu." Kan nói lại.

"B...Beam sẽ tự cởi nó ra..." chàng trai trẻ nói với giọng điên cuồng.

Beam từ từ cởi áo ra cho đến khi làn da trắng ngần hiện rõ trong mắt Kan.

Bóng dáng cao lớn bước tới, nhìn cậu hài lòng. Beam cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhìn thấy ánh mắt của Kan.

"Quần cũng vậy, cởi ra." Kan ra lệnh.

Beam trèo xuống giường và nắm lấy khuy quần của mình bằng đôi tay run rẩy. Cậu hạ khóa kéo xuống, cởi bỏ quần, kể cả quần lót. Hai bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng đưa lên che người. Khuôn mặt và cơ thể của Beam giờ đỏ
bừng vì xấu hổ.

“Lên lầu và đợi trên giường." Kan ra lệnh.

Beam lập tức chạy đến bên giường và nhanh chóng lấy chăn đắp lên người.

Đột nhiên !

Nhưng cậu không thể giữ chăn quá một phút. Chiếc chăn bị bàn tay mạnh mẽ của Kan kéo ra chất đống trên sàn phòng ngủ.

Kan nhếch mép cười, trong khi Beam vô cùng xấu hổ và sợ hãi.

Kan cởi hết quần áo trên người. Beam ngay lập tức quay đầu lại khi thấy dương vật nóng bỏng của Kan đã bốc hơi.

" Nằm ngửa và gác chân lên. Mở lớn ra." Kan nói, như thể dáng người cao lớn đang tận hưởng việc có thể ép cơ thể Beam làm theo ý mình vậy.

" P...Phi...Kan... "Beam ngại ngùng không dám làm theo lời Kan.

"Tao bảo mày làm đi!!" Giọng Kan lại đe dọa.

Beam sau đó từ từ nằm ngửa ra với vẻ mặt sợ hãi. Sau đó, cậu nhấc cả hai chân và mở rộng chúng theo ý muốn của Kan. Điều này khiến Beam cảm thấy nhẹ nhõm ở phần dưới cơ thể.

Thân hình nhỏ bé đưa tay lên che mặt vì không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã phải làm một việc như thế.

Kan cười nhẹ trước khi leo lên giường.

Beam giật mình, cậu lập tức bỏ tay che mặt ra khi cảm nhận được cái lạnh như băng đang bao trùm xung quanh mình.

Trong lỗ nhỏ của cậu, Kan bôi gel lên ngón tay và bôi vào lỗ nhỏ phía sau Beam.

"Anh định làm gì với em vậy P'Kan?" Beam định khép chân lại nhưng Kan đã chụp được trước.

"Đứng yên, muốn bị thương sao?" Kan nói với giọng dữ dội. Beam đứng yên không dám cử động nhiều vì sợ Kan lại làm mình bị thương.

“Hừ, câu thật là một con điếm xinh đẹp. Tôi mới chơi với mông của cậu một chút và cậu đã cứng rồi." Kan nhếch mép nói khiến Beam đỏ mặt ngượng ngùng.

Ư...

Kan nói xong liền đút ngón tay vào lỗ nhỏ của Beam cho đến hết. Khiến Beam có chút hoảng sợ, sự xấu hổ dâng lên trong lồng ngực cậu.

" P...Phi Kan...ư huhu." Beam nghẹn ngào vì chưa kịp chuẩn bị.

Lỗ nhỏ phía sau của Beam mút chặt lấy ngón tay của Kan, khiến Kan gần như không thể cử động ngón tay của mình.

"Đừng căng thẳng, chết tiệt!" Kan chửi thề khiến Beam lại run lên vì sợ.

Nhưng cậu cố gắng thư giãn theo ý muốn của Kan vì cậu sợ bị thương. Khi Beam cố gắng thư giãn, Kan bắt đầu cử động các ngón tay của mình.

Thân hình cao lớn trao cho Beam một nụ cười mãn nguyện.

"Aaaaa... Ô..." Beam kìm nén tiếng rên rỉ của mình, trong khi những ngón tay ấm áp của Kan đang xoay tròn khiến bụng cậu ngứa ran.

" Đủ rồi, tôi lười." Kan bất ngờ rút ngón tay ra khiến Beam giật bắn người.

" Ngồi dậy." Kan nói nhỏ khiến Beam ngồi phịch xuống với thân hình run lẩy bẩy.

Kan chuyển sang ngồi dựa vào đầu giường. Sau đó, anh mở rộng chân của mình một chút.

“Bò đến chỗ tôi." Kan nói.

Beam đồng ý tuân theo và bò về phía Kan giữa hai chân của anh. Kan chế giễu, trước khi chỉ vào dương vật của chính mình.

" Đối phó với nó." Kan nói lại khiến Beam mở to mắt khi cậu lắc đầu chậm rãi với đôi mắt run rẩy.

Đột nhiên !

"Ồ, này... Hư... đau quá, P'Kan..."  chàng thanh niên hét lên khi Kan vươn tay túm tóc cậu một cách mạnh mẽ. Ấn đầu Beam vào giữa hai chân anh.

"Tao bảo mày làm! Mày có muốn bị thương không?!" Kan hét lớn, cho đến khi những giọt nước mắt của Beam từ từ rơi xuống.

"Hừm... Beam sẽ làm được." thanh niên đành phải đồng ý nhưng Kan vẫn nắm tóc Beam.

Đôi bàn tay mảnh khảnh của cậu run run vươn tới nắm lấy dương vật của Kan bằng cả hai tay. Ngay cả khi da đầu đau, nhưng Beam cần phải làm điều này.

Chiếc lưỡi nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu dương vật của Kan, trước khi quyết định đưa nó vào miệng cậu từng chút một. Môi mềm hành động vụng về.

Kan buông bàn tay đang nắm tóc Beam ra và đưa tay vuốt ve tấm lưng mịn màng cùng cặp mông căng tròn của Beam khiến Beam nổi da gà.

Bốp !

Một bàn tay mạnh mẽ đập vào mông Beam mạnh đến nỗi một dấu tay đỏ ngay lập tức xuất hiện. Beam nao núng trong đau đớn và sốc.

"Ai bảo cậu dừng lại? Làm ngay bây giờ!" Kan lại ra lệnh, Beam phải mấp máy môi miễn cưỡng.

Nước mắt chảy dài trên mặt cậu, thân đỏ rùng mình. Beam di chuyển đầu lên xuống như vậy trong giây lát.

Cơ thể bé nhỏ của Beam bị chính tay Kan đẩy ra khỏi người anh.

" Đủ rồi!" Kan nói to. Beam cắn môi và ngồi co ro trên giường.

“Sao cậu lại khóc? Đến đây!" Kan ra lệnh.

Beam ngay lập tức tiến về phía Kan, trước khi được bế và ngồi lên đùi mạnh mẽ của Kan.

" Đứng dậy." Kan lại nói. Beam làm theo lời Kan và đứng dậy.

Sau đó, Kan cầm dương vật của mình và hướng nó về phía lỗ nhỏ của Beam.

Beam cũng cảm nhận được những gì Kan sẽ làm tiếp theo.

"Phi... Phi Kan... Hức... Beam sợ quá!" chàng thanh niên hét lên.

" Tại sao cậu sợ? Chẳng mấy chốc cậu sẽ rên lên vì sung sướng thôi." Kan nói một cách mỉa mai, trước khi nhấc Beam lên để ấn vào dương vật của mình.

Beam nắm chặt lấy đôi vai cường tráng của Kan vì cảm thấy đau, nhưng với công dụng của chất gel mà Kan đã sử dụng trước đó đã khiến cho dương vật nóng bỏng đi vào dễ dàng hơn so với lần đầu tiên.

Thanh nóng đã hoàn toàn tan biến trong lỗ nhỏ ẩm ướt của cậu. Beam cảm thấy rất căng và tê ở bụng.

" Ô,ô..." chàng trai vùi đầu vào vai Kan, Kan mỉm cười hài lòng.

" Ối!" Beam hét lên khi Kan dùng sức nhấc hông lên.

“Chuyển nó đi cho tôi." Kan nói với giọng khản đặc, cảm giác ngứa ran phát ra từ lỗ nhỏ của Beam.

" Cái gì... Beam không thể..." chàng trai trẻ nói với giọng run run.

"Hãy thử nó. Cậu có muốn tôi tức giận sao?" Kan phẫn nộ nói, Beam không thể cưỡng lại được.

Cậu dùng cả hai tay giữ vai Kan để làm điểm tựa và di chuyển lên xuống trong vô thức, nhưng điều cậu không biết là điều đó khiến Kan gần như phát điên.

"Ô... Ối..." Beam rên rỉ trong cổ họng khi cậu di chuyển lên xuống trên đùi săn chắc của Kan, lỗ nhỏ của cậu cắn chặt lấy dương vật của Kan.

"Aaaa... nhanh hơn... nữa!" Kan khẽ rên rỉ, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Beam đung đưa lên xuống tùy thích.

Beam bắt đầu tăng tốc. Cơn đau lúc đầu biến mất. Thay vào đó, chỉ có một tiếng râm ran ...

Beam rên rỉ khi Kan bật hông ra sau, Beam cho phép dương vật nóng bỏng đi vào sâu hơn.

Kan cũng cảm nhận được sức mạnh châm chích của Beam, trước khi đẩy cơ thể nhỏ bé của Beam nằm ngửa ra ngay lập tức. Sau đó, anh cố gắng lắc hông thường xuyên đến mức đầu Beam lắc lư.

Khuôn mặt ngọt ngào lắc lư qua lại một cách ngột ngạt, mặc cho Kan không ngừng thâm nhập vào lỗ nhỏ của cậu.

Tiếng phầm phập nghe to hơn và nhanh hơn.

" Aaaa... Aaaa... P... Phi Kan... Phi Kan!" Beam gọi, còn Kan thì lạc giọng.

Kan đưa tay xuống túm lấy chiếc cổ trắng ngần của cậu, mút và cắn cho đến khi Beam vừa đau vừa ngứa.

"Chết tiệt... á!" Kan rên rỉ khản đặc.

“Aaaaaaaaaaaaaaa...” Beam rùng mình và bắn ra thứ nước trắng đục.

Kan lắc hông hai lần và bắn thứ nước trắng đục vào cơ thể Beam.

" Aaaaaaaaaaaaa... " Tiếng rên của Kan vang lên cùng cảm giác nhẹ nhõm trong người.

Beam nằm xuống thở hổn hển. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng Kan không dành nhiều thời gian cho Beam. Kan đã sẵn sàng cho vòng thứ hai ngay
lập tức.

Sau khi hoàn thành hiệp thứ hai, Kan đi tắm và lấy Beam để rửa sạch cơ thể.

Sau khi để Beam tắm xong, Kan lập tức lôi Beam ra khỏi phòng.

"Vào trong xe đợi đi, tôi khóa cửa trong nhà." Kan đáp lại khiến Beam ngồi lên xe ngay lập tức.

Bóng người nhỏ bé nhìn vào tấm lưng rộng của Kan với vẻ bối rối. Một phần trái tìm cậu lo sợ về những gì Kan đã làm với mình, trong khi phần khác cảm thấy hạnh phúc khi được ở gần Kan như thế này.

Lần này, Beam cảm thấy không đau như lần đầu.

' Beam hẳn là một đứa em trai rất tệ đúng không? Em đang làm chuyện như vậy với bạn trai của P'Bee.' Beam khẽ lầm bẩm một mình trước khi im bặt khi Kan bước tới xe và mở cửa ghế lái.

Kan không nói gì cho đến khi đưa Beam về nhà.

"Mấy giờ cậu có lớp học đặc biệt?" Kan trầm giọng hỏi khiến Beam đang định mở cửa xe phải khựng lại.

" Lúc mười giờ." Beam đáp với giọng run run, không dám nhìn vào mắt Kan.

"Tôi tới đón cậu." Kan nói lại.

" Hừm..." Beam muốn từ chối, vì cậu nghĩ sáng mai chị gái mình sẽ về và Beam không muốn chị gái mình nghi ngờ nếu thấy Kan đón cậu từ nhà.

“Cậu không có quyền từ chối tôi." Kan nói, chặn đường.

“Nhưng nếu P'Bee quay lại...” Beam lo lắng cho chị gái mình.

“Tôi đã gọi cho Bee, cô ấy đang tham gia các hoạt động ở trường đại học. Cô ấy sẽ không về nhà tuầ này." Kan nói.

Nó khiến Beam chết cóng, cảm nhận nỗi đau sâu thẳm trong tim. Mặc dù Kan và Bee ở cùng nhau và phải nói chuyện điện thoại như thường lệ.

"Hừm... Vậy Beam đi... làm ơn về nhà trước đi ạ."  chàng trai vội vàng nói, vì không muốn Kan nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mình.

Bóng dáng bé nhỏ của Beam vội vàng xuống xe chạy ra mở cổng hàng rào, thậm chí không thèm quay lại nhìn Kan.

Khi Beam đi lên phòng, xe của Kan đã biến mất. Người thanh niên nằm co chân trên giường. Cơ thể cậu rung lên với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

" Huhu... Huhu... Huhu..." Không một âm thanh, không một tiếng rên rỉ. Chỉ
có tiếng nức nở và tiếng khóc.
.

.
.

Buổi sáng.

Cộc...cộc

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Beam. Điều này làm cho thân hình nhỏ bé đang mặc áo sơ mi hơi giật mình, trước khi bước tới mở cửa. Rồi cậu phát hiện ra rằng Graf đang cười thật tươi ở phía trước căn phòng.

" Tao đến đón mày!" Graf nói với một nụ cười, khiến trái tim của Beam lỗi nhịp. Bởi vì cậu nhớ Kan nói rằng anh cũng sẽ đến đón cậu.

“Graf, mày không cần phải làm thế đậ. Tao có thể tự đi một mình" Beam đáp lại trước khi quay người để Graf bước vào phòng.

Beam bỏ vài món đồ vào balo.

“Tại sao, tao thường xuyên đến đón Beam mà. Hay tao đã làm Beam xấu hổ?" Graf hỏi với giọng căng thẳng.

“Không...không...tao chỉ không muốn làm phiền mày thôi." Beam vội vàng trả lời vì sợ bạn thân nghĩ ngợi nhiều.

“Gần đây Beam không muốn làm phiền tao quá thường xuyên nhỉ. Chuyện gì thế?" Graf hỏi lại.

" Graf, chỉ là mày luôn đến đón tao. Tao thấy bản thân làm phiền mày." Beam nói lại và cười với cậu bạn thân. Vì vậy mà Graf không nghi ngờ gì.

" Không sao đâu. Nếu Beam chưa quen, tao sẽ luôn cố gắng làm hài lòng Beam." Graf nói với giọng nghiêm túc, khiến Beam hơi sững người khi thấy Graf đang đứng với vẻ mặt nghiêm túc. Graf chậm rãi mỉm cười và bước đến ôm cổ Beam.

" Chào! Điều gì đang xảy ra vậy? Nào, chuẩn bị xong đi rồi mau xuất phát thôi." Graf nói với giọng điệu bình thường khiến Beam khẽ mỉm cười.

" Đi nào." Beam đáp lại, mặc dù cậu nghi ngờ về lời nói và giọng điệu của Graf.

Nhưng Beam đã không nghĩ về điều đó trong một thời gian dài vì câu chuyện của Kan lại đến. Beam không biết phải nói với Kan như thế nào.

Nếu Kan nhìn thấy Graf đưa cậu đi, Beam không biết làm thế nào để nói rằng cậu không thể từ chối Graf nữa.

"Con đi chưa?" Mẹ Beam nói khi thấy con trai và bạn đã đi xuống cầu thang.

" Vâng thưa mẹ." Beam trả lời, cả hai giơ tay chào mẹ Beam và rời đi đến chiếc xe máy của Graf đậu trước nhà.

Graf đưa cho Beam một chiếc mũ bảo hiểm. Dáng người nhỏ nhắn nhận lời, nhưng mắt lại hướng về con đường trước nhà. Tự tin rằng Kan sẽ đến.

Khi đội mũ bảo hiểm, Beam ngay lập tức leo lên phía sau xe. Graf lái xe rời khỏi nhà, nhanh chóng đến lớp học dự bị, nơi cả hai có những lớp học đặc biệt.

Âm thanh của tin nhắn khiến Beam giật mình và run rẩy. Cậu thậm chí không cần phải nhặt nó lên và nhìn ai đang gửi tin nhắn. Beam nhấc điện thoại lên và đọc tin nhắn mà không để Graf nhìn thấy.

' Hãy sẵn sàng đối mặt với sự trừng phạt đi' _ Kan.

Khi đọc xong tin nhắn, tay Beam lạnh toát và trái tim cậu run lên.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Graf hỏi trên đường đi, Beam vội cất điện thoại đi và lắc đầu.

“Không có gì, không sao đâu. Beam nói lại.

" Chào! Graf, Beam, lối này!" Giọng Phon hét lên.

Beam và Graf quay lại thì thấy nhóm bạn đang ăn cháo ở quán cạnh trường luyện thi nên cả hai đi bộ đến đó.

“Tao rất nóng lòng được ăn đấy, bọn mày." Graf nói với bạn mình, trong khi di chuyển chiếc ghế cho Beam ngồi. Sau đó, Graf ngồi cạnh Beam.

"Ngồi đây ăn đi." Phon đáp.

Graf quay sang nhìn Beam.

“Beam, ăn chút cháo lót dạ đi. Tao sẽ gọi đồ cho." Graf nói.

Beam chậm rãi gật đầu, vì cậu cũng bắt đầu thấy đói rồi.

" Dì ơi, hai bát cháo trứng ạ. Một bát không có gừng." Graf gọi cháo.

"Ai không ăn gừng vậy?" Phon hỏi.

" Beam." Graf trả lời bạn mình.  Beam chỉ ngồi lại và mỉm cười một chút.

" Hai người rất hiểu nhau như vợ chồng vậy." giọng nói phát ra từ chiếc bàn bên cạnh cậu khiến nhóm Graf lập tức quay lại nhìn. Hóa ra họ là bạn cùng khóa nhưng khác lớp nhau, những người hiếm khi nói chuyện với nhau.

"Im lặng đi Joe!" Phon nói ngay.

Dù thường xuyên trêu chọc hai người bạn của mình, nhưng Phon biết Beam sẽ cảm thấy rất tệ nếu ai đó ở bên ngoài nói như vậy với mình.

" Tại sao tao phải làm vậy? Tao đã thấy Graf chiều vợ mình rồi. Tao chỉ nói sự thật thôi." Joe trả lời, với khuôn mặt Beam có vẻ bối rối.

“Graf và tao là bạn." Beam nói, vì cậu không muốn bạn mình bị tổn thương vì mình.

“Hừ, miệng mày nói là bạn bè. Nhưng hai người ở với nhau lâu lắm đúng không? Mọi người đều biết điều đó." Joe nói.

Đột nhiên !!

“Thằng khốn! Mày có muốn bị ăn đánh không? Mày đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy? Mày không thấy mày đang làm Beam xấu hổ sao? Nói như vậy
Beam sẽ bị tổn thương." Graf nhảy lên và túm lấy cổ áo Joe, khiến bạn của Joe và Graf cùng nhau đứng dậy.

Joe mỉm cười hài lòng.

"Nếu Beam không phải là vợ của mày ... Vậy thì tao có thể lấy cậu ta không?" Joe đáp lại, Graf lập tức giơ nắm đấm.

"Không, Graf! Đừng lo lắng về điều đó, tao cầu xin mày." Beam vội nắm lấy cánh tay Graf rồi nói với giọng run run.

" Tap nghĩ tao tốt hơn nó."Joe nói.

"Im đi Joe!" Phon nói.

“Nhưng đó là một sự sỉ nhục đối với Beam." Graf nói, quay sang Beam.

Joe gỡ tay Graf ra khỏi cổ áo và chế nhạo.

" Các bạn trẻ, dì không muốn rắc rối ở nhà hàng của dì." cô phục vụ nói.

Joe khẽ nhún vai trước khi trả tiền bát cháo. Sau đó, cậu bước qua vai Graf và rời khỏi nhà hàng cùng nhóm bạn của mình.

“Graf, bình tĩnh lại. Ăn cháo đi, đừng lo về Joe." Beam vội vàng nói để Graf không nổi giận hơn nữa.

" Beam, nếu Joe khiêu khích Beam. Beam phải nói cho tao biết được chứ?" Graf ra lệnh bằng một giọng trầm. Beam chậm rãi gật đầu.

" Nhanh lên nào, sắp vào lớp rồi." Phon nói.

Beam và Graf tiếp tục ngồi ăn cháo, trước khi đi đến lớp học cùng học với nhóm của Joe. Nhưng hai nhóm không đụng độ, vì Beam sợ hãi.

"Beam sẽ đến hội trường một lần nữa chứ?" Graf hỏi sau khi kết thúc lớp học đặc biệt. Beam gật đầu khi cậu đặt đồ của mình vào ba lô.
.
.
.

"Mày có muốn tao đi với mày không?" Joe hỏi, như thể muốn trêu chọc bạn bè của Beam thay vì thực sự có ý định hỏi Beam.

" Mẹ kiếp!" Graf lập tức quay sang chửi bới. Joe ngay lập tức bước đến đối mặt với Graf.

“Miệng của mày tốt đấy. Bảo trọng." Joe nhẹ nhàng nói.

“Mày mới là người phải cẩn thận đấy." Graf đáp nhanh.

“Hừ, mày đi nhờ anh mày giúp đi, đồ khốn." Joe nói với một nụ cười chế nhạo.

"'Graf... thôi nào, chúng ta phải nhanh chóng đến cửa hàng." Beam lắc cánh tay của Graf để giữ cho Graf khỏi gặp rắc rối. Graf quay sang nhìn Joe với đôi mắt đỏ hoe, trước khi nhanh chóng dẫn Beam ra khỏi lớp, Graf sợ rằng cậu không kìm nén được cảm xúc. Sau khi lên xe, Graf chở Beam đến cửa hàng của Day.

"Cảm ơn rất nhiều, Graf." Beam nói với người bạn thân nhất của mình khi trả lại mũ bảo hiểm.

"Được rồi, nếu Beam xong việc và mày không có xe, mày có thể gọi cho tao và nói với tao.” Graf nói.

"Hừm...ừ...Graf. Tao có thể hỏi mày một chuyện được không?" Beam nói với Graf bằng giọng trầm.

“Cái gì?” Graf hỏi.

"Đừng chống lại Joe, tao cầu xin mày. Nếu cậu ấy muốn nói điều gì đó, hãy để cậu ấy nói." Beam nói, lo lắng cho Graf.

"Nhưng nó xúc phạm Beam." Graf lập luận.

"'Chà, Joe không có ý đó. Đừng gặp rắc rối vì những điều không đúng sự thật, Graf." Beam nói một cách chân thành, vì cậu không muốn Graf gây gổ với Joe.

Graf dừng lại một chút khi Beam nói vậy.

"Đúng vậy, phải không? Hai chúng ta...chúng ta chỉ là bạn thôi...không giống như những gì Joe nói." Graf khịt mũi. Beam cảm thấy lạ, nhưng cậu
không nói gì.

"Tao sẽ vào cửa hàng đây, Graf." Beam nói, Graf gật đầu trước khi rời đi. Beam bước vào cửa hàng trước khi dừng lại và nhìn thấy một số khách hàng cụ thể, Belle ngay lập tức tiếp cận Beam.

"'Ừm... Khun Kan nói với chị rằng cậu ấy sẽ đến để gội đầu, chị nói với cậu ấy rằng chị sẽ cử người đến, nhưng cậu ấy không muốn." Belle ngay lập tức thì thầm với Beam.

“Ừm...Khun Kan nói rằng cậu ấy sẽ đến để Beam gội đầu cho cậu ấy." Belle thì thầm với Beam ngay lập tức.

“Đợi đã, Beam sẽ tự xử lý.” chàng trai trẻ nói khẽ trước khi bước tới đặt túi vào trong và đi ra ngoài để tìm Kan, người đã ngồi nhìn Beam kể từ khi cậu bước vào cửa hàng.

"Anh muốn gì vậy, P'Kan?" Beam bối rối hỏi.

“Gội đầu đi.” Kan đáp, đặt cuốn tạp chí trên tay xuống bàn.

''Vậy thì hãy đến giường của thợ làm tóc đi ạ." Beam nói, trước khi dẫn Kan đến chiếc giường được sắp xếp thành những ô nhỏ có rèm trượt ở hai bên để tạo sự riêng tư. Kan đi nằm trên giường nơi Beam chuẩn bị mọi thứ với một cử chỉ run rẩy, khi Beam chuẩn bị xong mọi thứ cậu bắt đầu gội đầu cho Kan một cách trôi chảy.

" Ồ, xin lỗi, giường cứng quá.” chàng thanh niên khẽ nói.

Chàng trai trẻ giật mình khi bàn tay mạnh mẽ của Kan nắm chặt lấy cổ tay cậu, trong khi Beam gội đầu cho Kan.

“Chuyện gì vậy?” Beam hỏi, giọng run run. Kan nhìn Beam khi đang nằm trên giường.

" Tôi đã nói gì với cậu tối qua?” Kan nói với giọng trầm nhưng không quá lớn.

" P'Kan ... Beam đau quá." Chàng trai trẻ nói khi Kan siết cổ tay cậu ngày càng chặt hơn.

" Việc.. tôi...ra lệnh...cậu.. tối qua?” Kan nhấn mạnh lại. Beam đã rơi một chút nước mắt vì cổ tay của cậu rất đau.

"'P'Kan... Chà, Graf đã đến nhà tìm Beam... Beam có thể làm được gì?" chàng trai trẻ nói với giọng run run. Trên thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net