Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ăn không ngon sao?"

"Ngon... ngon ạ."

Sau khi trả lời Muenfah, Theerak vội vàng nhét thêm một miếng thịt lợn to vào miệng. Người vừa hỏi khi nhìn thấy đối phương không còn nhìn chằm chằm vào đĩa tương cà nữa mới dời sự chú ý của mình vào bát cháo lớn. Đĩa tương cà kia không có điểm gì đặc biệt, mùi vị cũng giống như mọi nhãn hàng khác. Mùi vị tương cà trong quán của Muenfah giống hệt chai tương cà màu đỏ trong bếp nhà cậu.

Hương vị hoàn toàn giống nhau nhưng điều khiến cậu không thể dời tầm mắt khỏi đĩa tương cà là vì Muenfah là người gọi nó. Theerak nhớ lại lúc Muenfah gọi thêm món cho cậu, là anh dặn dò nhân viên mang đến đĩa tương cà này. Lúc đó cậu không chú ý vì chỉ lo lắng chuyện cậu cười với nhân viên khiến anh không vui.

Nhưng nghĩ kĩ lại... đây thật sự là trùng hợp.

Trên thế gian này, có lẽ có khoảng trăm vạn người thích ăn trứng rán với tương cà, Theerak là một trong số đó. Muenfah gọi tương cà, có lẽ là không có gì để lấy làm lạ, vì có không ít người thích ăn kiểu này. Trong cuộc sống, anh có thể đã gặp rất nhiều người thích ăn trứng rán với tương cà nên đã quen thuộc, Muenfah mới gọi hai món này ăn cùng nhau.

Có lẽ trước đây anh đã từng gặp ai đó thích ăn trứng rán cùng tương cà chăng...

Theerak dùng thìa chia đĩa trứng ra làm những miếng to nhỏ thích hợp, nhưng người nào đó dùng thìa đặt miếng trứng đã thêm một chút tương cà trước mặt cậu. Chủ nhân của đĩa cơm chiên thịt heo khẽ nhăn mũi, không phải vì đồ ăn của mình bị 'xâm phạm' mà vì cậu vừa nhớ đến một vài chuyện.

"Muốn ăn trứng chiên không?"

Món trứng này cũng là Muenfah gọi...

Chỉ có món cơm chiên thịt heo húng quế là cậu thích ăn nhất.

Có thể gọi thêm trứng luộc cũng được nhưng cậu không thích ăn.

"Không nhiều dầu quá à?"

Còn nữa, nếu như thật sự thích ăn thì nhất định sẽ không cảm thấy ớn vì dầu mỡ.

"Không, không đâu, như vậy là rất ngon rồi ạ." Quá ngon ấy chứ, nên cậu cảm thấy Muenfah biết nhiều chuyện như thế này không phải là điều ngẫu nhiên.

"Ăn xong có muốn ăn kem không? Dom nói với anh, em thích ăn kem."

Thì ra là P'Dom tiết lộ cậu thích ăn gì... bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, còn tưởng rằng Muenfah bí mật đi điều tra chuyện của cậu, dường như gần đây cậu trở nên giống với những gì P'Babe nói, là một tên điên cuồng tự luyến.

"Em muốn ăn, P'Fah mời đúng không ạ?"

"Anh đưa cả ví tiền cho em giữ nha."

Theerak cười mắt cong cong đến híp lại thành vầng trăng đến mức dường như không còn nhìn thấy con ngươi màu đen nữa rồi. Bởi vì Theerak cười càng rạng rỡ, hai má nhàn nhàn hồng lên, "Câu này là cách P'Fah mời khách nhỉ."

Muenfah gật đầu, sau đó nói: "Muốn ăn kem socola đúng không?"

Người được hỏi gật đầu, trong lòng nghĩ P'Dom thật chu đáo, còn dặn dò đến cả vị kem mà cậu thích ăn, "Hai viên kem nha P'Fah."

"Có đủ không?"

"Ăn hết rồi nói sau ạ."

"Nếu như anh không cho thì sao?"

"Vậy thì em chỉ có thể làm thế này..." nói xong cậu vươn hai tay ra, Theerak giống như một đứa trẻ giơ tay ra đòi người lớn cho đồ ăn vặt, sau đó cậu còn tặng Muenfah một nụ cười rạng rỡ, bất kể ai nhìn thấy cũng không thể đối phó được với nụ cười này.

Theerak chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân thích làm nũng với người nhà và bạn bè sẽ khiến tim mình đập mạnh, có thể khiến trái tim cậu loạn nhịp chỉ có Muenfah, anh mím môi giống như đang nghiến răng, sau đó vươn tay ra đánh nhẹ vào tay Theerak.

"Làm nũng khắp nơi..."

Giọng nói của Muenfah luôn nhấp nhô trong tim cậu.

Khi lí trí của Theerak quay về, cậu liền lập tức thu tay lại, sau đó ho khan vài tiếng che đậy sự xấu hổ. Bây giờ cậu làm gì cũng đều cảm thấy ngại ngùng không được tự nhiên. Cậu quét mắt xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại miếng trứng được phết tương cà, vì nó được Muenfah gắp cho cậu.

Aizzz, thật sự trốn không được, chỗ nào cũng toàn là hình bóng của Muenfah, ngay cả miếng trứng cũng là của anh ấy T_____T

"Rak, anh đang phải ra ngoài trước để xử lí chút chuyện, gần đến giờ quán mở cửa rồi."

Theerak ngẩng đầu nhìn Muenfah, sau đó trả lời: "Dạ... dạ..."

"Em ngồi đây một mình được không?"

"Được ạ, P'Fah cứ đi làm công chuyện đi ạ."

"Đợi chút anh bảo phục vụ mang kem lên cho em."

"Vâng ạ."

Con người cao to đứng dậy, sau đó cầm ví tiến và điện thoại nhét vào túi quần, còn nhớ cầm theo cả bao thuốc mà trắng. Theerak ngồi nhìn đối phương thu dọn, một bên nghĩ Muenfah thật sự chín chắn hơn nhiều so với những người cùng tuổi, còn là một người rất gọn gàng, cũng rất có trách nhiệm. Vừa đến giờ, Muenfah liền chuẩn bị đi hoàn thành trách nhiệm của mình, một chút cũng không trốn tránh, dù cho anh có thể để quản lí hoặc người khác làm thay, chỉ cần hạ lệnh là có thể trốn đi nghỉ ngơi cũng không vấn đề gì, nhưng người trước mặt không làm như vậy.

Muenfah lại cười với cậu như thế nữa.

Chính là cười như tỏa nắng vậy.

Sau đó Muenfah đi đến cửa.

"..."

Mà cậu cũng đủ điên lên rồi.

"P'Fah!"

Điên đến mức có thể nói thành lời...

"Krub?"

Theerak nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của Muenfah liền cười rộ lên, khi anh có biểu cảm khác với sự lãnh đạm thường ngày, cậu thật sự muốn chụp ảnh lại mà đi khoe khoang với người khác.

Nhưng bất kì ai cũng sẽ nói anh vẫn đẹp trai như thường.

Nhưng đối với Theerak mà nói... lúc anh bày ra biểu cảm như vậy...

"Cố lên P'Fah, giống như tiếng sóng vỗ su~su~"

Muenfah đáng yêu cực kì :)

"Ha ha."

Còn cả lúc cười thành tiếng nữa, đáng yêu đến điên luôn.

Mặc dù chỉ là tiếng cười trong cuống họng không phải là tiếng cười ha ha mà cậu thích, nhưng cũng đủ để Theerak cảm thấy như thế là tuyệt nhất rồi, cậu chỉ là Cún Mập của người nhà và Má Phính của bạn bè vậy mà có thể khiến Muenfah bật cười.

Có phải là rất lợi hại không?

Đúng... siêu đỉnh.

Khi người vừa nhận được sự cổ vũ nhiệt tình dời mục tiêu từ cửa biến thành cậu, những lời tự sướng trong lòng Theerak lập tức ngừng lại.

Theerak chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn con người cao to bước đến, đứng trước mặt cậu. Nhìn từ góc độ này khiến đôi mắt hai mí của Muenfah biến thành nhiên liệu cao cấp, có thể đốt cháy hai má phúng phính của cậu. Không đều vài phút sau, nhiệt độ từ má cậu lan ra cả cơ thể.

Vì Muenfah là nhiên liệu, không thể giúp được cậu đâu.

Chỉ có thể bị đốt cháy thành tro bụi dưới ngọn lửa từ đôi mắt hai mí kia.

"P...P'Fah... không đi làm... làm việc sao?"

"Đi chứ."

Gương mặt siêu cấp đãng yêu từng nhắc đến...

"..."

"Nhưng đến đây để xin thêm sự cổ vũ..."

Cúi xuống gần sát cậu...

"Cố... cố lên P'Fah."

"Krub."

Còn có, sống mũi cao thẳng gần như chạm vào cái đầu thúi.

"..."

Nếu như anh ngất xỉu không thể làm việc được thì chỉ có thể trách cái đầu thúi của đứa trẻ bướng bỉnh thôi..."

Nếu như có người hỏi Muenfah là người như thế nào, Theerak sẽ không do dự mà trả lời Muenfah là một người xấu. Vì anh thích trêu ghẹo cậu, làm tâm tình của cậu bất an, lúc nào cũng làm cậu xấu hổ đến mức mất đi lí trí, còn không thèm chịu trách nhiệm gì mà đã rời đi, giống như bây giờ.

Cái người cao lớn thiếu chút nữa biến thành hung thủ giết người đóng cửa kính lại. Ánh mắt và hành vi lúc nãy của Muenfah đủ để giết chết cậu, nhưng Muenfah có lẽ sợ phải ngồi tù không có người quản lí quán nên mới thả cho cậu một con đường sống.

T_____T tàn nhẫn nhất phải kể đến Muenfah rồi.

Dáng người nhỏ bé tự mình ngồi trong phòng kính, lúc này cậu bắt đầu thấy cô đơn rồi. Phục vụ đã dọn dẹp bàn sạch sẽ, cậu áp mặt vào mặt bàn gỗ màu nâu đậm. Chiếc điện thoại màu đẹp đặt trước mặt bị cậu xoay qua xoay lại giống như cái la bà. Bây giờ điện thoại cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì người cậu muốn trò chuyện đều đang bận việc hết rồi. Sau khi Panli mang đồ đến cho dì, bây giờ cậu ấy đang tham gia tiệc sinh nhật của bạn học phổ thông, Type đưa mẹ đi bệnh viện, còn Joy thì có hẹn với đàn anh kĩ sư rồi. Còn có anh trai và chị gái, hai người này đều bận đến mức từ chối cuộc gọi của cậu vì đang phải xử lí chuyện của cún con trước. Nếu như ra ngoài đi lung tung thì có thể không ổn lắm, Theerak không phải là người thích lên mạng, nghịch điện thoại một lúc là thấy chán rồi.

Vì thế, cậu thở dài cả trăm lần để bớt chán. Ngón tay thon dài một lần nữa mở khóa điện thoại để xem thời gian, còn 15 phút nữa là tám giờ tối, Theerak thở hắt ra. Nhưng chị gái còn chưa đến nơi, chị còn nói với cậu đường đang rất tắc.

Từ sau khi Muenfah ra ngoài xử lí công việc, ông chủ chăm chỉ này chưa một lần đến tìm cậu, Muenfah đã đi ngang qua đây mấy lần rồi, Theerak thừa nhận bản thân vẫn luôn nghểnh cổ xem anh, lúc dáng người cao lớn ở phía xa quay qua quay lại, cậu còn cười trộm anh.

Bởi vì trong cả quán này cậu chỉ quen mỗi Muenfah thôi...

Không đợi Muenfah thì đợi ai đây!

Nhưng Muenfah chính là bận bận bận, bận đến mức giống như nhện se mạng vậy, đến một lần cũng không tìm cậu :(

Aizzz!

Tiếng mở cửa làm cho người không có tinh thần đang nằm bò trên bàn vội vàng ngẩng đầu, nhưng người bước vào phòng kính không phải là Muenfah, Theerak cũng không quen chàng trai này. Cậu đoán đây nhất định không phải là khách hàng, bởi vì đối phương rất bình tĩnh mở cửa bước vào, còn cười rất thân thiện với cậu.

"Anh tên là Real, là bạn làm ăn của Fah."

"Dạ, thì ra là P'Real..."

"Đúng."

Theerak dùng nụ cười mỉm đáp lại, sau khi Muenfah giải thích mọi chuyện với cậu, bây giờ cậu đã không để bụng P'Real nữa rồi. Chào hỏi người mới gặp mặt thì nụ cười mỉm là ổn nhất.

"P'Fah không có ở đây, ảnh ra ngoài đi xử lí công việc rồi ạ..."

Real nhìn đối phương bĩu môi chỉ hướng ông chủ đang đứng hút thuốc. Anh ta bất giác cười rộ lên vì hành động của đứa trẻ này thật đáng yêu. Theerak không dùng tay chỉ bạn của anh mà ngược lại dùng bĩu môi, lúc nhìn hướng Muenfah còn hơi nhíu nhíu mũi.

Chuyện gì thế này... đứa nhỏ này dỗi Fah sao?

"Anh không đến tìm Fah, anh đến tìm em." Một bên nói một bên ngồi xuống đối diện.

Bình thường con trai sẽ không phù hợp với từ 'nhỏ xinh', kể cả dáng người có nhỏ bao nhiêu chăng nữa cũng cao hơn con gái. Real tưởng tượng ra được con trai 'nhỏ xinh' trông thế nào, cũng không hình dung được dáng người 'nhỏ xinh' trông thế nào, hay là giống như con gái? Bởi vì từ 'nhỏ xinh' này đa số dùng để hình dung con gái.

Nhưng sau khi gặp Theerak, anh liền biết được con trai nhỏ xinh trông sẽ như vậy, thân hình nhỏ bé vừa phải. Để phán đoán thì Theerak có lẽ cao hơn một mét bảy, nhưng không đến 173 cm. Bất kể là cánh tay, chân hay thân hình đều nhỏ bé, nhìn toàn bộ sẽ thấy nhỏ hơn so với những người con trai thông thường, nhưng không thấp bé như con gái, so với con gái còn cao hơn một chút.

Nhưng nếu so với những người con trai khác... thì là thấp bé rồi.

Mặc dù thấp bé, nhưng có một chỗ to hơn so với kích thước cơ thể, đó chính là đôi má phính thu hút ánh nhìn. Theerak có khuôn mặt nhỏ nhưng lại có gò má phúng phính mũm mĩm.

Điều này khiến cho Theerak biến thành người có gò má khiến người khác muốn véo...

"P'Real tìm em có chuyện gì không ạ?"

"Anh muốn đến xin lỗi, ngày đó đã nói..."

"Em đã biết chuyện rồi, P'Fah đã nói với em ạ. P'Real không cần nghĩ nhiều đâu, em không có giận anh."
"Cảm ơn cậu bé đã hiểu cho anh..."

Theerak lúng túng cười khi nghe thấy biệt danh mới của bản thân. Cún Mập, Má Phính, mới nhất là cậu bé, mọi người đặt cho cậu những biệt danh đều rất đáng yêu, có lúc Theerak muốn một biệt danh thật ngầu lòi, giống như là... Theerak đẹp trai, Theerak ngầu lòi hoặc là một cái tên mang theo cá tính của Rak Neeran.

Muốn như vậy cơ T____T

Nhưng...

"Không sao ạ, em hiểu mà..."

"Em đến đây lâu chưa?"

"Đến lúc chập tối ạ, chị gái bỏ em ở lại đây nhưng lát nữa sẽ đến đón em."

"Đáng thương quá nhỉ, bị chị gái bỏ rơi còn bị Fah mặc kệ..."

"Chính là như thế đấy, lát nữa P'Real cũng mặc kệ em cho xem."

"Rak... nói như vậy thì về nhà với anh đi."

Theerak cười không ngậm được miệng, bởi vì P'Real bày ra một biểu cảm rất buồn cười, nhưng vừa bước vào một người mang theo gương mặt lãnh khốc làm cậu lập tức căng thẳng thu lại nụ cười, "P'Fah..."

"Về nhà cái đầu mày ấy Real..."

"Fah!"

"Làm cái trò của khỉ gì đấy...", Muenfah đến ngồi xuống bên cạnh con người thấp bé vì vị trí cũ đã bị bạn cướp mất rồi. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm trở lại đây Real cảm nhận được ngồi cũng không yên, gương mặt mang biểu cảm kinh khủng.

"Mày đến lúc nào đấy? Lúc nãy tao còn thấy mày đứng hút thuốc..."

"Chẳng nhẽ tao hút một ngày một đêm à?"

Người bên cạnh mỗi lần động đậy, cậu đều sẽ ngửi thấy mùi bạc hà cùng với hương nước hoa nhàn nhạt trộn lẫn vào nhau. Theo những gì cậu ở đây quan sát Muenfah, Theerak nghĩ rằng Muenfah nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng kì quái là trên người anh không phải là toàn mùi khói thuốc, cậu không cảm thấy anh có mùi khói thuốc đến nồng mũi giống Type khi vừa hút xong. Muenfah ngồi cạnh cậu, có lẽ là vì đã xịt nước hoa nên mùi khói thuốc mới nhạt đi.

Không biết là nước hoa hãng gì... nhưng rất thơm rất thơm.

Bây giờ cậu mới ngửi thấy rõ ràng.

Nhưng nếu lại gần thêm chút nữa thì sẽ không ngửi thấy... vì sẽ hóa vàng ngay tại chỗ.

"Không phải hút một ngày một đêm như mày nói ~ nhưng tao chỉ hiếu kì là mày xuất hiện ở đây từ lúc nào?"

"Lúc mày mời Rak về nhà!"

"Tao đùa thôi, ai dám mời đàn em về nhà chứ..."

"Nếu chờ về nhà thì sẽ bị tao đánh."

"Đến tao là bạn thân của mày đều không dám đưa em trai về nhà, vậy thì ai có thể đưa cậu ấy về đây?"

"Tao!"

Muenfah trả lời rõ ràng dứt khoát, nhưng Real lại cảm thấy quá mập mờ rồi, cái từ "tao" của bạn thân có thể giải thích rất nhiều cách, nhưng dựa theo tính cách của Muenfah mà giải thích thì...

"Tao"... ý tứ chính là "Người này là của tao, mày đừng có mà dây vào!"

Nhưng nếu nhìn ánh mắt của Muenfah, ánh mắt của anh dời từ trên người Real đến dáng người nhỏ xinh, chữ 'tao' này còn có một hàm ý khác.

"Tao" ý tứ có lẽ là...

"Sao rồi, lúc anh không ở đây, Rak gọi phục vụ mang lên bao nhiêu viên kem?"

Trong tầm mắt của cậu ấy, chỉ có thể có một mình tao.

"Em chỉ ăn hai viên thôi, không thì P'Rak bị lỗ vốn sẽ trách em mất."

Mà nụ cười của Muenfah lúc này chứng minh anh có ý như vậy.

Real nhìn những cử chỉ không giống bình thường của bạn thân, nhưng đây là một chuyện tốt, Muenfah nhìn có vẻ rất dịu dàng, quan tâm còn rất cố gắng. Real hiểu rất rõ chuyện bạn mình đang làm không phải là một chuyện đơn giản.

Một người ít nói đang cố gắng mở miệng gợi chuyện, người có gương mặt vô cảm đang cố gắng cười tươi nhất có thể, không để ý đến người khác lại nỗ lực thể hiện anh đang quan tâm.

Fah vì đứa trẻ này mà cố gắng biến thành một người đàn ông tốt bụng...

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net