15. Em nhỏ 👶 ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knock knock knock

" Vào đi, chúc may mắn nha mày. " Mangkorn há hốc mồm nhìn thằng bạn thân, tên đã tìm cách đập cửa và đẩy anh vào phòng.

Bang!

Cánh cửa đóng lại.

Mangkorn nhìn lướt qua căn phòng cỡ trung bình. Không rộng lắm, nhưng cũng quá không hẹp cho một người.

Bên trong được trang trí theo phong cách đơn giản. Nó phù hợp với bầu không khí của toàn bộ ngôi nhà. Sự khác biệt duy nhất là hình các nhân vật hoạt hình nổi tiếng được đặt trên kệ, thể hiện sở thích của chủ nhân.

Mangkorn chợt nhìn thấy một dáng người nhỏ bé ăn mặc thoải mái, phối giữa áo sơ mi đồng phục và quần đùi. Cậu bé đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, trước màn hình máy tính đang chiếu một bộ phim hoạt hình, cái mà Mangkorn không có mấy phần quen thuộc.

Đàn anh nuốt nước bọt khi nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Namtarn. Tư thế ngồi của cậu nhóc khiến quần hơi có cao lên một chút. Mangkorn chớp mắt vài cái rồi từ từ đi về phía người đang xem phim hoạt hình mà không để ý đến sự hiện diện của vài người thân cao nào đó quanh đây.

" P'Mangkorn! " Đứa nhỏ gọi tên đàn anh của mình trong sự kinh ngạc.

Bởi vì cảm nhận được một vài chuyển động từ phía sau nên Namtarn dã quay lại và rồi thấy Mangkorn đang đứng đó.

Nhưng tại sao P'Mangkorn lại vào phòng mình ha?

" Này, bé con, tôi làm phiền em hả? " Mangkorn nói, cố gắng nở một nụ cười thân thiện với nhóc nhỏ, nhunge hình như nó không có tác dụng lắm thì phải.

" Em không nói là em giận anh, nhưng làm sao anh vào được phòng tôi? Ới P'Namkang? Namtarn sẽ xử lý P'Namkang ngay bây giờ. " Cậu chàng thất vọng tháo tai nghe ra trước khi đứng dậy và đối mặt với ai đó, nhưng  ở độ cao khác nhau thật sự.

" Này, đợi chút, nghe tôi nói trước đã. "  Mangkorn ôm lấy Namtarn khi thấy nhóc nhỏ của mình chuẩn bị rời khỏi phòng.

" Hãy để em đi nào P'Mangkorn. Đừng chạm vào em, em giận đấy. " Đàn em đặt biệt cố gắng chống lại Mangkorn, nhưng làm thế nào cái thân nhỏ xíu có thể chiến đấu với người khổng lồ xanh? Và với chút sức mạnh đó, Mangkorn thậm chí còn không nhúc nhích nữa.

" Suỵt, nghe tôi nói trước đã nhé. " Mangkorn cố gắng trấn an người đang được ôm tring vòng tay của mình. Anh kéo đứa nhỏ đến gần hơn để giải thích cho bản thân, và rồi lại như đổ thêm dầu vào lửa. Đợi đến khi Namtarn đã bình tĩnh lại, Mangkorn tin rằng đứa trẻ sẽ lại vô tư như nước, lúc mà anh đã dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phực.

Cuối cùng thì người nhỏ con cũng ngừng chiến đấu và cho Mangkorn cơ hội để giải thích.

" Xin lỗi vì đã thất hứa, nhưng tôi có một vấn đề rất khẩn cấp phải tham dự. Đừng giận tôi mà, nha Namtarn. "

" Nhưng P'Mangkorn đã hứa rằng anh sẽ đưa em đi ăn. Để em phải ngồi đợi và không được đi đâu với bạn bè của mình. Ôi muốn ăn cả shabu và bingsu đến chết mất. " Đó có lẽ là lý do chính khiến cậu bé nổi giận.

Nếu Mangkorn sớm nói với cậu rằng anh ấy không thể đến, thì có lẽ giờ này đứa trẻ đang vui vẻ cùng nhóm bạn tại một quán shabu nào đó rồi.

Mangkorn mỉm cười nói

" Tôi sẽ không viện cớ gì cả. Tôi sai và tôi thừa nhận lỗi lầm đó. Nhưng lần sau, hứa sẽ đưa em đi ăn bao nhiêu shabu tùy thích được không."

" Còn bingsu thì sao ạ? " Namtarn nói.

" Hãy hứa với em nhé, nếu anh lại thất hứa thêm một lần nữa, em thực sự sẽ để P'Pung làm cố vấn cho mình thay vì P'Mangkorn đó. "

Pung?

Ôi không!

" Được, tôi hứa. "

Ngón tay út của người được nghéo lại thay lời hứa. Họ không có bút hay giấy để viết một hợp đồng pháp lý, nhưng Mangkorn tự hứa với bản thân rằng lần này anh nhất định sẽ đền bù cho Nong của mình.

" Tôi mua cái này cho em như một lời xin lỗi nè. "

" Âu, là Bingsu! " Đôi mắt của Namtarn mở to khi nhìn thấy chiếc túi trong tay người cố vấn của mình.

" Đúng rồi, là bingsu. Tôi gọi mang về. Cho dù em không ăn ở nhà hàng cũng không sao. Chúng ta có thể ăn ở đây, phải không? "

" Namtarn sẽ ăn ạ. " Người con trai nhỏ cố giật lấy chiếc túi trong tay gã khổng lồ  nhưng Mangkorn đã nhấc chiếc túi lên trên đầu mất rồi.

" Bé ngoan, phải xuống lầu ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi sau đó muốn ăn tráng miệng cũng được. "

" Được ạ, Namtarn sẽ đi ăn. Mẹ, Namtarn đói rồi ạ! " Cậu út của gia đình lao ra khỏi phòng ngủ mình. Cậu còn hét thật to để những người trong nhà biết rằng mình sẽ ăn cơm tối. Để khi ăn xong, nhóc nhỏ sẽ nhận được món bingsu yêu thích từ Phi của mình.

Mangkorn bật cười trước hành động của đối phương. Mặc dù mọi người thường thấy Namtarn luôn vận hành suy nghĩ của mình như một đứa trẻ, nhưng hành động của cậu ấy rất trong sáng và không có bất kì ý tứ không tươi sáng nào. Namtarn sẽ mang đến cho Mangkorn sự thoải mái mỗi khi nhìn thấy. Và đây hẳn là lý do tại sao anh ấy..bị thu hút bởi Namtarn đúng không?

Đêm đó, Mangkorn ăn tối tại nhà Chan-Nimit khi được mời bởi những người lớn. Ngày nay, bàn ăn gia đình có thêm một chiếc ghế với nhiều tấm phủ được tổ chức rất tốt cho khách.

Sau khi ăn tối xong, đã đến lúc anh chàng nhỏ bé thưởng thức bingsu, món mà Mangkorn mang đến, giờ được đựng trong một chiếc cốc được trát đất sét đúng tinh xảo, nó được  người giúp việc phục vụ trên bàn cho Namtarn.

Tuy hình thức của Bingsu mua về không được đẹp mắt như khi ăn ở cửa hàng, nhưng điều đó không ngăn cản Namtarn muốn ăn nó. Chà, món Bingsu này có thể ăn được, cũng rất ngon nữa, và thế là đủ đối với cậu nhóc rồi.

Những người trong bàn ăn nhìn Namtarn ăn Bingsu của mình một cách thích thú, trước khi hỏi hang đứa con lớn tuổi nhất trong nhà.

" Tuần sau Namkang sẽ đi du lịch Đài Loan đúng không con? " Chaturon quay sang hỏi cậu con trai lớn sau khi ăn tối xong.

" Vâng ạ " Namkang trả lời.

Anh chàng nhỏ xíu đang múc Bingsu cho vào miệng thì sững sờ khi biết tháng này anh trai mình sẽ sang Đài Loan làm việc.

" Khi Namkang ra nước ngoài, chúng ta sẽ đưa Namtarn đi cùng. " Khun Po nói.

" Namtarn không muốn P'Namkang rời đi chút nào. Nếu P'Namkang không ở đây, Namtarn không chịu đến trường đâu. " Cậu bé mè nheo.

Dù đã biết rằng anh trai phải ra nước ngoài từ trước. Tuy nhiên, giữa hai người anh và em trai chưa bao giờ sẽ xa nhau lâu như vậy. Nếu chỉ tính khi Namtarn đến Ratchaburi, cậu và anh trai chỉ mới xa nhau có hai đêm mà thôi.

" Yên tâm đi nhóc, chỉ có năm ngày, Phi sẽ trở lại với Nong mà. "

" Hả! Không, Namtarn cũng đi với P'Namkang. " Người nhỏ con kiên quyết.

Vấn đề này trông rất giống với những gì Mangkorn đã gặp phải với Bingsu. Vì vậy, có lẽ anh ấy sẽ không thể giúp được rồi.

" Namtarn, đừng bướng bỉnh. Phi nên đi học thêm. Nếu muốn đi cùng, con sẽ phải nghỉ học cả tuần đấy. " Quý bà duy nhất của gia đình cố gắng khuyên nhủ con trai.

" Ơi, ra thế. " Tất cả đều quay về phía giọng nói của người đã ngồi im lặng trong một thời gian dài.

" Má có phiền nếu con đề nghị lái xe đưa Namtarn đến trường không ạ? Vì dù sao thì con cũng phải đi qua khu vực này. "

" Thật tuyệt, con trai, nhưng má không muốn làm phiền con chút nào. Tài xế của chúng ta có thể chở đứa nhỏ này, vì vậy thằng bé không cần phải làm phiền con đâu na. "

" Con hiểu ạ. Nhưng mà, lịch học của con lại phù hợp với lịch học của Nong mỗi ngày. Con thậm chí có thể hoàn thành các lớp học của mình trước em ấy rất lâu ạ. "

Namkang nghi ngờ nhìn Mangkorn. Anh đã từng đến nhà Mangkorn, và khá chắc chắn rằng nhà mình và nhà của Mangkorn thật sự nằm ở hai hướng khác nhau. Tuy nhiên, vì Mangkorn đã tự nguyện như vậy, nên anh sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của tên bạn thân vậy. Bên cạnh đó, Namtarn sẽ có một người bạn để nói chuyện.

" Đúng đó má, ba. Để Mangkorn đón Namtarn đi. Như vậy cũng tốt cho Namtarn. Em sẽ có người kèm cặp giúp."

" Nói như vậy rồi, con nghĩ sao Namtarn, nếu chúng ta để Phi dẫn dắt của con đến đón thay vì anh trai? Con sẽ ổn chứ? " Bà quay sang hỏi cậu út.

Namtarn đã ngừng ăn Bingsu của mình như thể đang suy nghĩ.

Nếu ngày nào P'Mangkorn cũng lái xe đến đón, thì Namtarn sẽ được về nhà muộn, đồng thời còn được thưởng thức và ăn những món ăn ngon khác (do Mangkorn chiêu đãi). May mắn này chỉ có thể xảy ra nếu Namtarn không từ chối mà thôi.

Cậu bé ngẩng đầu lên mỉm cười, nghĩ rằng mình thật láu cá, nhưng cậu đã giấu đi đôi mắt tinh nghịch của mình trước khi trả lời câu hỏi của mẹ.

" Con ổn, con sẽ đi với P'Mangkorn, nhưng Phi cũng phải mua cho em thật nhiều bánh mì nhé P'Namkang. " Namtarn không bao giờ hết nhớ về thức ăn. Cậu cũng làm ra vẻ như bản thân đã phải chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn, trong khi thực sự cậu bé thật sự đã kiếm được rất nhiều từ thương vụ này.

" Vậy thì Má phải nhờ đến sự giúp đỡ của con rồi. Hãy chăm sóc Nong của mình nhé Mangkorn. Nếu nó bướng bỉnh, con có thể đánh đòn nó. "

Anh chàng nhỏ nhắn bất ngờ nói

" Con không bướng bỉnh mà! " Khiến mọi người bật cười thích thú.

" Cảm ơn má. Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt ạ. " Mangkorn mỉm cười.

Trong tuần tới, có vẻ như sẽ có rất nhiều công việc khó khăn cho quý ngài nam vương và anh ấy rất có thể sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đừng lo, vì Mangkorn sẽ chăm sóc đứa trẻ bướng bỉnh này cho đến khi ẻm nằm trong tầm kiểm soát.

^^^^^^

Úi bướng và bướng mãi thôi P'Namtarn ới. Mà tính ra hai bạn này cao cách nhau tận 19cm luôn á.

Dành lời cảm ơn chân thành của Noon gửi gắm cho các bạn.

Cảm ơn các bạn đã đến với mình, dù mình vẫn còn rất non tay và đầy thiếu sót.

Chúc các bạn xinh đẹp như nắng ban mai, dịu dàng và vàng ấm 🍫.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net