16. Một mùa mưa ướt đẫm ☔️ ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đủ rồi. Ăn kem xong rồi thì chúng ta phải về nhà nhanh thôi. "

" Vâng ạ. " Namtarn nói.

Khi người bé nói rằng cậu còn muốn ăn món tráng miệng cuối cùng của mình, cả hai đã đi bộ qua chợ của Wang Lang để đến một tiệm bán kem nổi tiếng.

Tách.... tách... tách

" Mưa rồi? " Nước nhỏ giọt trên trần nhà với nhịp điệu đều đặn. Nó thu hút sự chú ý của người lớn, lúc nghe thấy âm thanh nhỏ giọt đầu tiên, anh đã nhận ra rằng trời thực sự đang mưa.

" Bên ngoài mưa đúng to. Chúng ta sẽ quay lại bằng cách nào đây P'Mangkorn? " Đứa bé hỏi.

Vì họ đến chợ bằng phà nên cách duy nhất để trở về cũng là bằng phà. Hoặc theo một cách khác để quay trở lại là đi xe buýt công cộng, nhưng sợ là cả đôi không tìm được xe phù hợp.

" Đợi tạnh mưa rồi chúng ta trở về nhé. " 

Nhóc con gật đầu trước câu trả lời của Phi và rồi hướng sự chú ý của mình trở lại cây kem trước mặt.

" Đang là tháng mười một, vì vậy trời thường mưa phải không ạ? " Namtarn đã học được điều đó, rằng tháng mười một không phải là mùa đông đúng hay sai nhỉ? Bởi vì thời tiết không lạnh như hay được nghe, nhưng mưa thì cứ rơi mãi, và Namtarn thì không thích điều đó chút nào hết.

" Tôi nghĩ đã vào mùa mưa rồi. "

Cả hai đợi gần một tiếng đồng hồ, nhưng cơn mưa bên ngoài có không có lấy một tí xíu dấu hiệu sẽ tạnh trong chốc lát. May mắn là ít nhất nó không quá lớn như lúc ban đầu.

" Tôi nghĩ nếu chúng ta cứ đợi như thế này, có lẽ sẽ không bao giờ có thể về đến nhà. Em có ok nếu bị ướt một chút không? "

Namtarn gật đầu đáp lại. Cậu bé đồng ý đi vì không muốn bố mẹ đợi lâu ở nhà. (Thật ra là sợ bị mắng vì về muộn và bị cấm ra ngoài lần nữa)

Mangkorn xin cửa hàng cho họ một chiếc túi nhựa để đội lên đầu để khỏi ướt khi đợi thuyền quay lại bến. Nhưng kể từ khi được trang bị hoàn hảo để phục vụ hành khách, mái che đã lớn che cho tất cả mọi người đang đứng chờ, chính vì vậy mà đôi Phi Nong chỉ bị ướt tí xíu khi bước lên thuyền.

" Úi cha đúng lạnh luôn, lấy khăn mặt thấm nước trước, tôi sẽ tăng nhiệt độ máy điều hòa lên một chút cho em. "

Namtarn miễn cưỡng gật đầu. Chà, có đứa nhỏ nào đó quanh đây đã lạnh rồi.

Trong khi Namtarn đang lau bộ quần áo ướt của mình, một dãy số siêu lạ đột nhiên gọi đến điện thoại của Mangkorn.

" Xin chào. "

" Xin chào Mangkorn. Là má của N'Namtarn đây. "

" Ối chào Mae ạ. Có chuyện gì sao ạ? Con vừa định chở Nong về nhà. " Mangkorn trả lời với giọng lịch sự khi biết rằng mẹ của Namtarn đang nói ở đầu dây bên kia.

" Được rồi, con trai. Má chỉ lo lắng thôi. "

" Con hiểu ạ. "

" Ý má là, nếu con muốn và nếu có thể, con có thể để Nong ở lại nhà mình tối nay không? "

" Uh, Mae, ý má là muốn em ấy ngủ ở chỗ con ạ? " Mangkorn hỏi lại để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

" Ya, đúng rồi. Mae biết trời đang mưa và ngoài đó cũng rất lạnh. Má thật sự rất lo lắng nhé, không muốn con lái xe trong tình trạng này vì đường đang rất trơn và tối. Sẽ không phiền con chứ Mangkorn? "

" Con ok ạ. Không phiền đâu má. " Mangkorn đáp.

" Ôi ổn rồi, má hy vọng mình không làm phiền con nhé. "

" Không có gì ạ. "

" Má? " Người con trai nhỏ hỏi khi nghe thấy một giọng nói lớn phát ra từ điện thoại, một âm thanh mà cậu vẫn luôn rất quen thuộc.

" Namtarn muốn nói chuyện với má ạ. "

" Vâng, đợi một chút ạ, Namtarn muốn nói chuyện với má này. " Mangkorn đưa điện thoại của mình cho cậu bé để cậu nói chuyện với quý bà bên kia. Hai mẹ con nói chuyện qua điện thoại một lúc thì đầu bên kia cúp máy, cậu chàng sau đó đã trả lại chiếc di động cho chủ sở hữu.

" Má nói tối nay má muốn em ngủ ở nhà anh, P'Mangkorn. "

" Đúng rồi, em có sao không? Nếu không muốn, tôi có thể đưa em về nhà. " Mangkorn hỏi, mặc dù thành thật mà nói, anh cũng muốn đứa bé nhỏ này ở lại chỗ của mình, nhưng nếu Namtarn cảm thấy không thoải mái thì Mangkorn sẽ luôn làm theo ý Namtarn.

" Nhưng Namtarn không mang theo quần áo dự phòng. "

" Đừng lo lắng, bạn của em tôi sống ở ngay bên cạnh và tôi nghĩ cả hai người đều có cùng kích cỡ. Chúng ta có thể mượn quần áo của em ấy. "

" Vậy Namtarn sẽ ngủ ở nhà P'Mangkorn, và Namtarn cũng có thể chơi với con mèo đúng không? " Giọng cậu bé đầy rạng rỡ khi nhắc đến thú cưng lông xù mà Mangkorn thường hứa cho cậu chơi cùng nhưng chưa có dịp thực hiện.

" Đúng. "

" Yay, nhanh lên nào. Đến nhà P'Mangkorn thôi. "

Mangkorn từng cho Namtarn xem con mèo yêu thích của mẹ anh. Trước đó, người thân cao từng hứa sẽ đưa Namtarn đi chơi với mèo kể từ khi họ còn ở Ratchaburi. Chắc chắn rằng khi họ về đến nhà, đứa trẻ sẽ ở lại, nhưng hiển nhiên không phải trong phòng của anh.

Xe sang của Mangkorn tiến vào khu nhà. Đó là một ngôi nhà cỡ vừa nhưng khá rộng. Nhà anh nằm trong một khu làng giàu có ở ngoại ô Bangkok. Khi chiếc xe đã đỗ hoàn toàn, anh ấy ngay lập tức đưa Nong vào vì sợ trời sẽ lạnh hơn nếu họ ở bên ngoài quá lâu.

Người bé nhìn quanh và tình cờ khám phá ngôi nhà của người lớn hơn. Đây cũng là lần đầu tiên Namtarn ngủ ở nhà người khác như thế này mà không có gia đình hay P'Namkang ở cùng.

" Con của mẹ về rồi à? Và có mang theo ai phải không? " Một người phụ nữ tốt bụng lập tức ra đón ngay khi Mangkorn bước vào nhà. Bà ấy đang mặc một chiếc áo len chui đầu như thể vừa đi tập thể dục xong. Cách ăn mặc này khiến người ta không thể đoán được bà bao nhiêu tuổi.

" Em ấy là sinh viên năm nhất  và là em trai của Namkang ạ."

" Au, em trai của Namkang? Đứa bé này giống như một em nhỏ dễ thương, nhưng tại sao con trai lại trông như thế này vậy hả? " Bà quay sang Namtarn như thể kiểm tra người mới đến, khiến Namtarn sợ hãi chào người phụ nữ trước mặt.

" Con chào dì ạ."

" Chào con, con nên gọi mẹ là mẹ, con trai. Coi mình giống như em trai của Mangkorn nhé. Hmm, con tên gì nhỉ? "

" Dạ, tên Namtarn ạ. "

" Con thật là dễ thương và tên của con còn đáng yêu hơn nữa. Khi nhìn thấy con, mẹ đã nghĩ ngay đến nủ Milk đấy. "

" Mẹ nhắc mới nhớ, Milk có ở đây không ạ? "

" Cũng như mọi ngày. Trong phòng của Mew á con trai. "

( Mew là tên gọi thân mật của em trai Mangkor. Chỗ này Noon thấy cực cute luôn, kiểu tên vủa các bé đúng hợp với nhau luôn, tại mèo yêu sữa và Nong Mew yêu Nủ Milk na. )

" Vậy đi tắm trước đi Namtarn, em có thể mặc quần áo của Milk. Nếu không sợ rằng em có thể bị cảm lạnh (vì bị ướt trong mưa) đấy. " Mangkorn nói.

" Sao không nói sớm? Để mẹ nói chuyện với em nó thật lâu, lẽ ra mẹ nên đưa nhóc con đi tắm rửa thay quần áo, sau đó nên đến ăn cơm. " Bà nhanh chóng giục cậu con trai cả đi tắm. Nhìn đứa con, bà biết rằng anh cũng bị ướt mưa, nhưng có người nào đó không vội nói cho mẹ của nó biết.

" Mẹ, mẹ không phải đã nhận ra rồi sao ạ? " Người cao lớn nói để trêu ghẹo mẹ mình.

Namtarn gật đầu. Cậu nghĩ rằng quý bà trước mặt thật giống với P'Mangkorn cùng có vẻ như không thích đứng yên và nhàn rỗi. Sau khi đi làm về, bà thường dành thời gian tập thể dục để giúp vẻ bề ngoài của mình trông trẻ hơn so với tuổi thật, điều này hoàn toàn trái ngược với má yêu của Namtarn, người vốn là một quý bà trầm tính. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là má cậu kém tuyệt vời hơn nhé. Dù đúng khác nhau ở nhiều mặt, nhưng có một điểm chung của cả hai đấng sinh thành là đều yêu thương con cái như nhau.

" Vậy tôi đi mượn quần áo cho em mặc nhé. "

Knock knock knock

" Ồ, Phi về rồi à? " Music nói khi mở cửa và thấy anh trai mình đang đứng đó.

Nhãn trên cửa có ghi ' Music ', cho biết căn phòng họ đang đứng bây giờ là phòng ngủ của em trai ruột của P'Mangkorn, là một người có tên là Music.

Namtarn nhìn chằm chằm vào người con trai vừa mở cửa, Anh ấy trông rất giống người cố vấn của Namtarn, vì hai người là anh em sinh đôi. Điểm khác biệt duy nhất là Music có ngoại hình trông bé hơn P'Mangkorn một chút. Bằng cách nhìn, bạn cũng có thể nói rằng anh ấy chắc chắn trẻ hơn Mangkorn.

Bên trong căn phòng của mình, một cậu bé da trắng dễ thương đang chơi trên giường, chào anh trai của bạn yêu bằng lời chào như một thành viên thực thụ của gia đình.

" Xin chào, P'Mangkorn. "

" Ừ, tao về rồi. Ơ, Nong Milk, cho Phi mượn một bộ đồ ngủ được không Nong? Phi cần đưa cho N'Namtarn mặc. "

Milk nghiêng người nhìn cậu trai đang đứng sau lưng Phi của P'Mew, cậu bé suy nghĩ một lúc và sau đó nhanh chóng trả lời.

" Được ạ, em đi lấy và cho... P'Namtarn, anh đi tắm trước đi ạ. " Sau đó, cậu nhóc nhảy ra khỏi giường và lao từ tầng hai xuống.

" Vậy em đi tắm trước đi. Tôi đã kêu người chuẩn bị sẵn khăn tắm cho rồi đáy, lấy đồ ngủ xong sẽ để ở bên ngoài, em có thể cầm lấy mặc vào. " Mangkorn quay sang anh chàng nhỏ bé, và cậu nhóc đồng ý làm theo lời đàn anh của mình.

Đứa trẻ bước vào phòng ngủ của P'Mangkorn bên cạnh phòng của em trai. Cả hai nơi đều có kích thước tương tự nhau, nhưng chúng gần như rất khác về các loại đồ nội thất và thiết bị. Phòng của Mangkorn theo phong cách đơn giản, vì anh ấy không thích căn phòng của mình có quá nhiều đồ đạc. Xem xét tình trạng của phòng ngủ, Mangkorn bảo Namtarn đi tắm ngay lập tức.

Mangkorn tiếp tục nói chuyện với em trai mình. Music sẽ không ngừng hỏi về lý do tại sao anh trai của mình, người đàn ông kín đáo nhất mà anh từng biết có mặt trên đời, lại cho phép một người lạ như Namtarn ngủ trong phòng của mình.

" Tao nói rồi, trời mưa nên mẹ của êm không cho em lái xe, nguy hiểm lắm. "

" Không biết Namtarn có biết Phi ác không nhỉ. "

" Im đi. Đừng nghĩ là tao kông biết chuyện gì đang xảy ra giữa mày và N'Milk. " Mangkorn đẩy đầu em trai mình ra.

" Được, chúng ta không tranh luận nữa. Nhưng Phi cứ như vậy không thể thay đổi chủ đề. Không có chuyện gì nữa thì tao tạm thời không quấy rầy Phi đâu. "

" Đợi đã. Mày vẫn còn ít thuốc cảm trong phòng phải không? "

" Ừ. Bị cảm à? "

" Không, là cho Namtarn. Có vẻ như êm bị cảm lạnh vì mưa. "

" Vậy mày lấy uống đi. Tao có hai viên thuốc trong phòng. " Sau đó, Music đưa cho Mangkorn những viên thuốc mà anh ấy đã nói đến. Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Mangkorn trở về phòng với lọ thuốc cảm và bộ quần áo đã mượn từ Milk.

Anh đặt bộ đồ ngủ của Namtarn ở khu vực nhà tắm ngoài. Và bởi vì phòng này của anh được chia thành hai khu vực, nên ngay cả khi có ai đó đang tắm, nhà vệ sinh và bồn rửa vẫn có thể được tiếp cận từ bên ngoài.

Namtarn sớm xuất hiện trong bộ đồ mà Milk đã chọn cho mình. Sự kết hợp của bộ đồ ngủ ngắn với họa tiết gấu, và Namtarn đang mặc nó, một phong cách thật dễ thương. Kích thước hoàn toàn phù hợp với viên đường, nó khiến rồng to phải há hốc mồm khi nhìn thấy nhóc con của mình trong bộ trang phục đó.

" Nó có vừa vặn không? " Mangkorn cố kìm giọng để nghe bình thường nhất có thể, nhưng đôi chân trắng nõn lộ ra lại khiến ai đó gần như muốn phát điên lên. Anh hoàn toàn không mong đợi điều này một chút xíu nào hết.

" Ừng, rất thoải mái. Namtarn sẽ hỏi N'Milk mua ở đâu. "

" Chờ đã, em có thể hỏi, nhưng hiện tại em nên uống chút thuốc trước đi, em đã hắt xì mấy lần rồi đó. "

Anh chàng nhỏ nhắn trước mặt Mangkorn rất nghe lời. Dù không muốn uống  nhưng cậu vẫn sẽ chấp nhận nuốt thuốc đắng, miễn là nó có thể khiến cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn. Namtarn nhận lấy thuốc được đưa cho, cố gắng cho nó vào miệng và uống nước để những viên thuốc trôi qua cổ họng một cách nhanh chóng.

" Chờ một chút, để tôi xong, chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm. "

Namtarn trả lại ly cho người bên kia. Gật đầu đáp lại mệnh lệnh của Mangkorn, trước khi đứng dậy và ngồi lên chiếc giường lớn của chủ nhân căn phòng, cậu bé mở ứng dụng LINE để trò chuyện cùng anh trai mình. Hai người im lặng di chuyển trong phòng, không ai nói một lời với ai. Mangkorn đang ngồi đọc sách và tạp chí ở chiếc bàn trong góc, trong khi đó, Namtarn ngồi trên giường nghịch điện thoại vì Mangkorn bảo cậu hãy đợi bữa tối.

" P'Mangkorn, Namtarn nóng quá. Anh bật điều hòa lên được không? " Mangkorn đang đọc sách thì ngước lên nhìn Namtarn, cjotwj phát hiện cậu bé có chút đổ mồ hôi nên không khỏi hỏi.

" Có nóng không? Máy lạnh đã chỉnh 24 độ rồi. "

" Ừng, nóng thật đấy. "

" Vậy tôi sẽ giảm nhiệt độ xuống 23 độ. "

" Dạ. "

Sau đó, không có cuộc trò chuyện nào trong không gian này. Nhiệt độ trong phòng ngủ của Mangkorn bây giờ có thể khiến đứa trẻ hồi phục. Nhưng thật bất ngờ, dường như đứa nhỏ càng lúc càng cảm thấy nóng. Hơn nữa, nhiệt độ cao dần dần được phân phối khắp cơ thể, Namtarn bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, có cảm giác như một cơn sốt khó chịu nào đó đang tích tụ trong cơ thể nhỏ bé ấy.

Rầm!

" Này, Namtarn đã uống thuốc đó chưa? " Music bất ngờ phá cửa mà không báo trước, khiến những người trong phòng giật nảy mình.

" Uống rồi, tao đã đưa cho ẻm, mày tại sao phải làm ra ra bộ dạng này vậy hả? " Mangkorn nói với giọng bực bội. Dù Mew có là em trai ruột của mình thì cũng không nên hành xử tệ như vậy chứ.

" Chào! "

" Có chuyện gì vậy? " Mangkorn hỏi khi thấy em trai mình hành động kỳ lạ.

" Chúng...Uh...thuốc kích thích khiến cơ thể có hưng cảm và khao khát tình dục. "

" Những viên thuốc! " Mangkorn hét lên một cách ghê gớm. Tuy nhiên, anh ấy đang cố gắng bình tĩnh lại bởi vì bây giờ tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ đến là ...

" P'Mangkorn, Namtarn khó chịu quá. " Khi quay lại, Mangkorn nhìn thấy một chàng trai nhỏ nhắn đang thu mình trên giường. Hơi thở của cậu gấp gáp đến mức anh cảm thấy hơi hơi sợ hãi.

" Namtarn! Sao vậy? Trả lời tôi đi. " Anh ấy đã cố gắng lây người Namtarn. Đây có lẽ là một trong những tác dụng phụ của những viên thuốc kích thích ham muốn tình dục.

" Hừ, em cảm thấy không thoải mái. " Người con trai nhỏ cứ lặp đi lặp lại chính xác cụm từ đó cho đến mức Mangkorn phải lau mồ hôi.

" Ra khỏi phòng và đóng cửa lại ngay. " Music gật đầu và cố gắng thực hiện mệnh lệnh của anh trai mình, nhưng anh ấy chỉ đứng đó cho đến khi Mangkorn hét lên...

" Mày còn đợi gì nữa?! "

" Sau này tao sẽ cùng mày nói chuyện rằng mày tại sao lại có thứ này. "

Vì anh ấy là nguyên nhân của vấn đề, không có lời bào chữa nào, Music cúi đầu trở về phòng của chính mình. Để lại Mangkorn và Namtarn, những người bị trúng thuốc, một mình trong phòng.

Mangkorn cố gắng nghĩ xem phải làm gìm trước khi nhận ra rằng Nong cảm thấy khó chịu vì có thứ gì đó đang hình thành trong cơ thể em ấy. Sau khi hít một hơi thật sâu vài lần, anh quyết định từ từ cởi bỏ bộ đồ ngủ họa tiết gấu và bộ đồ lót màu trắng trông ngây thơ như chủ nhân của nó ấy. Cơ thể của cậu bé đang đẩy thứ gì đó ra, nhưng nó không rõ ràng vì kích thước của người nhỏ.

" À " Nhóc nhỉ phản đối. Cậu đang vặn vẹo và đau đớn vì tác dụng của thuốc.

" Tôi xin lỗi, nhưng ngay bây giờ, tôi phải giúp em. "

Anh ấy nói điều đó một cách dễ dàng, nhưng khi Mangkorn cố gắng nhẹ nhàng cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng trên người em, anh phải hít vào và thở ra thêm vài lần nữa. Cố không nghĩ nhiều về thân hình nhỏ bé đang thu mình trên giường, anh ấy phải giúp giải thoát nỗi đau của Nong bé trước.

^^^^^^^^^^

Hi cả nhà, chương này hứa hẹn một thứ gì đó khá h🔥t ở chương sau nhỉ.

Thành thật một chút ạ, toàn bộ cảnh nóng trong bộ này Noon sẽ nhờ một bạn khác dịch giúp, bởi vì mình không hy vọng qua tay Noon cảnh hot sẽ biến thành bài nghiên cứu sinh học. Mình hông có cảm hứng và từ ngữ đủ ok để đi cho thật mượt ạ.

Thành thật xin lỗi và cảm ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho Noon. Dù bạn biết đến mình vào bất cứ thời gian nào, khi chưa full hãy đã  full, hoặc đến bên mình khi em nó mới bắt đầu, Noon đều thật sự rất biết ơn các bạn.

Chúc các tình yêu một ngày vui vẻ 🛸.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC