17. Bão tình 🔞 ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: elinaThuw

* Cảnh báo 🔞 : đây là phân đoạn có chứa cảnh hai bạn lớn bé giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý bằng tay. Nếu các bạn cảm thấy không phù hợp với độ tuổi và một số vấn đề về tâm sinh lý cá nhân, yêu cầu khẩn cấp lướt qua để đọc tiếp phần nội dung còn lại ở chương 17 ( 2 ).

^^^^^^^^^^^^^

Phòng ngủ của Mangkorn bị bao trùm trong cái nóng đến cực độ. Một loại nhiệt không thể bị dập tắt ngay cả khi điều hòa đang hoạt động hết công suất và cơn mưa ngoài khung cửa.

Cơ thể nhỏ bé quằn quại trong đau đớn. Nhịp thở của cậu gấp gáp, hệt một người mệt mỏi vì tập thể dục vất vả, Namtarn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này trong đời. Có lẽ vẫn còn quá sớm để chàng trai nhỏ nhắn hiểu được cảm giác đang hình thành trong tâm trí mình. Đó là nhu cầu và khát vọng được giải phóng.

"Anh đang làm gì vậy, P'Mangkorn?"

"Để tôi giúp em. Nếu không em sẽ phải tiếp tục chịu đựng đấy."

Mặc dù Namtarn đã cố gắng ngăn đối phương giải phóng lớp phòng thủ cuối cùng, là quần lót của mình, nhưng cậu không thể chống lại sức mạnh của bên kia bằng cơ thể và sức lực nhỏ bé được.

"Au, tại sao P'Mangkorn lại chạm vào chỗ đó của em vậy?" Namtarn nao núng khi phần nhạy cảm của cậu bị bàn tay to lớn của người kia nắm giữ, nhưng lại ngạc nhiên nhận ra rằng bản thân cảm thấy dễ chịu mỗi khi Mangkorn chạm vào mình.

Mangkorn không trả lời câu hỏi của cậu bé. Anh vô thức nuốt nước bọt khi nhận ra mình đã nhìn thấy phần nhạy cảm của Nong đang phập phồng trong lòng bàn tay. Người lớn hơn rất ngạc nhiên rằng thứ đó của em nhỏ thật sự bé hơn so với những bạn cùng tuổi. Bên cạnh đó, nơi đó của 1 người trưởng thành thường sẽ mọc lông, nhưng cái mà anh đang thấy lại không có, vậy nên Mangkorn phải thật sự hỏi tại sao...

"Hức... hức..." Tiếng khóc của cậu bé làm Mangkorn bừng tỉnh.

Cựu Moon cố gạt những suy nghĩ quái gở ra khỏi đầu khi bị anh chàng nhỏ nhắn phản kháng. Rồi anh nhận ra mình đang làm gì.

"Tôi xin lỗi." Anh không nói gì nữa trước khi di chuyển vật nhỏ trong tay, lên xuống với tốc độ anh thích.

"Anh đang giở trò gì với cơ quan sinh dục nam của em vậy, P'Mangkorn?" Đứa nhỏ nói, cố gắng bảo vệ mình khỏi bàn tay của bên kia. Cảm giác đang tích tụ ở bụng dưới, và làm Namtarn cảm thấy kỳ lạ.

"Suỵt, không có gì. Tôi chỉ là đang giúp em hết khó chịu thôi."

Lời nói của Mangkorn bị cắt ngang bởi suy nghĩ của Namtarn. Dù cho anh không thấy bất cứ lời nào từ Namtarn đi chăng nữa, thì anh vẫn có thể hiểu được những gì người kia muốn truyền đạt. Tuy nhiên, nếu anh ấy thật sự có ý định giúp đỡ Namtarn, thì tại sao phải nhất định chạm vào chỗ đó của mình vậy? Namtarn tự nghĩ thầm trong lòng.

.

Nhưng bàn tay rắn rỏi của người bên kia vẫn đang làm rất tốt công việc của nó. Sau khoảng thời gian quá dài cố gắng chống cự, Namtarn giờ chỉ nằm im, thở hổn hển trong khi run rẩy, cho đến khi anh cảm thấy có thứ gì đó sắp nổ tung. Cậu cố vươn tay buộc người kia ngừng việc chạm vào mình lại.

"Phu, Namtarn thấy khó chịu quá. Muốn đi tiểu."

"Không sao đâu. Tôi sẽ làm nhanh hơn để em không còn thấy khó chịu nữa."

Nói xong, Mangkorn di chuyển lòng bàn tay nhanh hơn. Lòng bàn tay anh nhanh chóng nắm lấy chỗ kín mềm mại của đứa nhỏ. Ngón cái to của anh ấn liên tục vào phần đầu hồng mềm mại để Namtarn đạt đỉnh nhanh hơn.

Cho đến khi.
..

"Ôi. Namtarn sắp tè rồi."

Đây là lần đầu tiên của Namtarn...

Những giọt nước từ cơ thể xinh đẹp của mạnh mẽ bật ra, giống như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống rồi vỡ tan vì trọng lực. Cơ thể của cậu chàng chuyển động đầy nhịp nhàng khi được giải phóng hoàn toàn, sau đó Mangkorn ngừng cử động cổ tay lại để Namtarn nghỉ ngơi một chút...

" Em muốn đi tắm. Em lỡ tiểu rồi."

Thân hình cao lớn từ từ kéo đứa nhỏ đang để ngực trần. Phần cơ thể của Nong đã bị bẩn bởi thứ dịch trong suốt, thứ mà tới giờ Namtarn vẫn cho rằng đấy là nước tiểu. Nhưng dù vậy, Mangkorn vẫn không giải quyết hiểu lầm của em nhỏ. Bởi vì Namtarn khiến Mangkorn nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ, khi anh đã từng cố gắng thử điều mới lạ. Giống hầu hết thanh thiếu niên đồng trang lứa, anh cũng có lần đầu tiên tìm hiểu và thử một thứ như thế này. Trong suốt lần đầu tiên đó, Mangkorn cũng giữ suy nghĩ rằng mình sắp đi tiểu.

Mangkorn lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, rồi dùng bàn tay không tỳ vết nhẹ nhàng gạt những giọt mồ hôi trên mái tóc ẩm ướt, trước khi nói:

"Đó không phải là nước tiểu. Đó là thứ được phóng ra để giải tỏa nổi khao khát. Tôi sẽ làm sạch nó cho em sau khi làm xong việc", Mangkorn giải thích.

Mặc dù Mangkorn không nói toàn bộ sự thật cho Namtarn , nhưng đó cũng không hẳn là một lời nói dối. Chỉ là có điều là Nong dường như vẫn còn quá nhỏ. Sau sự việc vừa rồi, cứ cho như là anh sẽ phải giúp Nong "học" từng bước một, ha....

Và tất nhiên rồi, Namkang cá chắc sẽ không phát hiện ra được điều này, vì Mangkorn vẫn chưa cho Nong của mình rời khỏi giường và đi tắm, đó là do....

"Hả," Không quá lâu sau, nơi riêng tư của Namtarn từ từ cứng trở lại. Mặc dù Mangkorn chưa bao giờ sử dụng các loại thuốc kích thích này cho người khác và cũng không có ý định tự trãi nghiệm tác dụng của nó, nhưng anh thừa biết rằng tác dụng sẽ không dễ dàng kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn được. Và cũng vì lẽ đó, anh cũng bắt đầu di chuyển phần nhỏ đã cương cứng như ban nảy, với hi vọng đứa nhỏ sẽ nhanh chóng chấm dứt nhu cầu của mình và chấm dứt tác dụng của ... Lý do của Mangkorn có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với một cậu bé ngây thơ như Namtarn. Tuy nhiên, có vẻ như Namtarn có thể hiểu được tình hình một cách nhanh chóng. Và có vẻ như những gì diễn ra ngày hôm nay sẽ khiến Namtarn trưởng thành hơn một chút.

Sau khi Namtarn giải phóng xong nhu cầu của mình, tác dụng của thuốc biến mất hoàn toàn. Mangkorn đưa cơ thể yếu ớt, bất tỉnh của Nong vào phòng tắm để làm sạch những mảnh vụn và bằng chứng về cái nóng quá độ từ anh ta. Khi thân hình cao lớn lau sạch cơ thể của Namtarn, anh ta có cơ hội nhìn kỹ hơn cơ thể của Namtarn.

Mangkorn chỉ muốn giúp đỡ Nong, nhưng khi nhìn thấy em bé của mình như vậy, anh thừa nhận rằng bản thân không thể ngừng nghĩ về điều đó. Cơ thể trắng ngần nằm tự do, ngoài ra, cục thịt tròn trịa mềm đến mức anh chỉ muốn ấn nhẹ vào miệng và khiến thứ gì đó bên trong Mangkorn nhanh chóng thức dậy mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Không thể kiểm soát bản thân nữa rồi. Mày đang bị cái quái gì thế hả, Mangkorn?

Anh tự hỏi chính mình.

Nhanh chóng lau sạch cơ thể của người bé và cố gắng không nhìn vào nơi nào đó, mặc dù bản thân đang phát thèm vì thứ đó rất nhiều. Đây là một sự thật, chứng minh cho một vấn đề khác, rằng Mangkorn thực sự có thể kích thích anh chàng nhỏ nhắn này.

Sau khi dọn dẹp trong phòng tắm, Mangkorn ôm lấy cơ thể của Namtarn và lau khô hoàn toàn trước khi mặc cho cậu bé bộ đồ ngủ in hình gấu mượn từ người bạn thân nhất của anh trai mình. Bộ quần áo mà anh ta đã mặc trước khi vụ việc xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net