6. Chúng ta không thân đến mức đó đâu✋️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt ba tuần, Namtarn đã trải qua cuộc sống của một sinh viên năm nhất đại học đúng nghĩa. Dù đôi khi vẫn còn lo lắng vì phải gặp gỡ nhiều người mới trong môi trường xã hội của mình, Namtarn vẫn đang dần dần cố gắng thích nghi với mọi người, để gia đình tin tưởng nhiều hơn và có cơ hội dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè và những người lớn tuổi hơn trong nhà.

" Hôm nay em đi với P'Mangkorn phải không? "

" Đúng rồi, em cùng với P'Mangkorn đã đi ăn đá bào á."

" Ui, nếu vậy thì đừng đi đâu cả nhé, nếu như không ở cùng với anh ấy. Lúc nào em cũng phải ở cạnh Mangkorn, có hiểu không nhóc?"

"Hiểu ạ."

Cho đến hiện tại, Namkang vẫn không hiểu tại sao bình thường anh trai lại muốn ăn đá bào trong khi cậu bé chỉ kiên trì với món Bingsu. Tất nhiên là Namtarn sẽ không nói với người lớn của mình rằng bản thân đã thỏa thuận với người bạn thân nhất của anh hai.

Ai đó đã hứa nếu không ăn Bingsu thì có thể mua cho đá bào mỗi ngày.

Vào buổi tối khi Namkang có một lớp học, người nhỏ con không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi lớp của anh trai kết thúc, nhưng không cần quá lo khi người bạn thân nhất của Namkang đã tình nguyện chăm sóc cho bé con Namtarn vì bản thân anh có buổi tập thể thao vào buổi chiều, ngay vào lúc đó, lẽ ra Namkang đã phải học xong rồi.

Vì vậy, khi Namtarn phải ngồi đợi anh trai một mình, Mangkorn liền sẽ nảy ra ý định chăm Namtarn bằng cách đưa nhóc con đi ăn đá bào hai ngày một tuần. Tấy nhiên điều đó khiến cho Namtarn cảm thấy vui vẻ khi hai ngày không còn phải ngồi một mình, đã thế còn có người đưa đi ăn tráng miệng nữa. Namtarn có thể đã quên mất tiêu, rằng có ai đó đã hứa sẽ mua đá bào cho mỗi ngày trong tuần.

" Chú ý học hành nhé. "

" Vâng, anh hai cũng vậy! "

Đây là hình ảnh quen thuộc của một cậu sinh viên truyền thông kinh doanh với vẻ ngoài như " CUTE BOY" nổi tiếng trong đại học. Cũng bởi vì Namkang luôn tạm biệt em trai ở trước cửa lớp, cho nên sự dễ thương của hai anh em này đã tạo nên một câu lạc bộ người hâm mộ tên là Namkang & Namtarn FC thông qua Facebook nổi tiếng và không có gì lạ khi sự dễ thương của đôi anh em đã kéo đến rất nhiều người lại gần nhau như vậy, họ đã yêu hai anh em này mất rồi.

Và cũng do được chú ý rất nhiều, thế nên hầu hết thời gian, hình ảnh hai anh em làm nhiều cử chỉ khác nhau được đăng tải liên tục trên mạng xã hội, điều này đã khiến Namtarn trở nên khó hiểu hơn với các tiền bối. Sẽ không có gì lạ nếu nhiều người quan tâm đến bé dễ thương Namtarn... và không cần phải ngạc nhiên, khi nhiều trong số đó đều là con trai, phải không.

Nhưng tán tỉnh để được lòng trai đẹp này không phải chuyện dễ dàng chút nào hết.

Khi một món quà được gửi vào tòa nhà của khoa, người bảo vệ trước tòa nhà sẽ hỏi món quà đó được mua cho ai và nếu tên trên người nhan là 'Namtarn', món quà đáng thương sẽ được cho biến mất ngay lập tức. Namtarn chăc chắn sẽ không bao giờ biết mọi người đã phải nỗ lực như thế nào để bảo vệ cục sở hữu dễ thương trông giống như một chú thỏ khỏi rơi vào tay một con hổ hung dữ như thé nào đâu.

Vừa bước vào đã thấy nhóm bạn riêng và thấy cả hội ngồi nói chuyện tử tế, thế nên Namtarn đi thẳng vào gặp nhóm bạn luôn.

" Chào, Namtarn nhé "

" Xin chào, Muay "

" Hello, Namtarn "

" Ngày tốt lành nhé, Deer "

" Đối với dự án đầu tiên của khóa học này, đó sẽ là một dự án cá nhân với 20 điểm. Nhiệm vụ là học sinh là viết một kế hoạch quảng bá công ty mà các em thích nhất và đưa ra lý do tại sao các em thích nó, đề cập đến những gì đã học được trong ba tuần, bên cạnh đó ' Kế hoạch quan hệ công chúng của công ty có nhược điểm gì và nhớ rằng độ dài không nên vượt quá hai trang A4 đâu đấy."

Khi giọng nói của giáo viên kết thúc, tiếng ồn ào từ các học sinh năm nhất bắt đầu lan khắp phòng.

Đối với dự án đầu tiên, họ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, bởi vì nó đến tận hai mươi điểm. Mặc dù đây không phải là con điểm được đưa ra cao nhất, nhưng thành tích kém cũng có thể dẫn đến điểm kém na.

" Đừng lo, tôi không có nhiều tiêu chí chấm điểm nên bạn có thể nắm bắt điểm mạnh và điểm yếu của kế hoạch PR mà vẫn có cơ hội đạt điểm trọn vẹn. Tôi đã dạy qua năm ba và năm hai, họ nói rằng chưa bao giờ có bài nộp nào dưới mười hai điểm trừ khi các em từ chối nộp bài."

" Em có thắc mắc ạ. "

" Hỏi đi em. "

" Thông tin có thể trao đổi giữa những người bạn không ạ? "

" Được, miễn là không lặp lại bàu của nhau. Tốt hơn hết là phân loại theo tiêu chí dựa trên những người đạt điểm cao nhất với mỗi công ty. Ví dụ, nếu năm người chọn làm công việc của mình với một công ty, điểm của cả năm người sẽ giảm xuống và người viết hay nhất sẽ được điểm cao nhất. Vì vậy, tôi khuyên em nên liên lạc với bạn bè của mình trước. Biết ai sẽ làm bài dựa trên công ty nào, để chắc rằng không ai trong tất cả bị điểm thấp. "

Giọng nói của học sinh lại vang lên.

Điều tự nhiên là trong dự án cá nhân đầu tiên, mọi người đều hào hứng làm việc, thỏa thuận giữa nhóm bắt đầu mà không có giáo viên thông báo cho họ về bất cứ điều gì.

" Tôi nghe nói thứ Sáu tới, các em phải thực hiện một chuyến đi quản lý truyền thông cơ bản sơ bộ đến Ratchaburi. Vì vậy, tôi muốn em gửi bài viết này trước thứ măm, trước khi đi chuyến đi xuất phat để bạn không phải lo lắng về nó trong suốt hành trình của mình. "

" Ồ! "

Âm thanh tán thành vang lên cùng lúc mà không hề được sắp xếp trước. Nếu như đúng với những gì giáo sư nói, tất cả chỉ có một tuần để hoành thành project và nếu các công việc học thuật khác lại dồn vào cùng lúc, họ chắc chắn sẽ bị kẹt thời gian.

" Chúng ta thậm chí phải làm điều này sao? " Cậu nhóc lẩm bẩm, tất tả khi nghe đám bạn cùng nhóm kể lại.

" Tốt hơn là nên hẹn trước, để chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. " Min gợi ý.

" Chà, nếu ai đó không hiểu một vấn đề, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau và điều đó thật tuyệt," Deer nài nỉ.

" Các em có thắc mắc gì có thể email cho tôi để hỏi bất cứ lúc nào, nếu rảnh tôi sẽ trả lời, hoặc các em có thể hỏi người lớn tuổi hơn vì hai thế hệ trước ( năm ba và năm hai ) cũng từng làm như vậy. Hôm nay chỉ đến đây thôi, các em có thể ra về. " Lời tạm biệt kết thúc buổi học là điều thiêng liêng nhất đối với những trẻ em ở mọi lứa tuổi và sau đó, cả lớp thường có hình ảnh quay cuồng như ong vỡ tổ sau khi cô giáo bước ra khỏi cửa.

" Việc chúng ta bước vào giới người mẫu chỉ là vấn đề thời gian, chỉ có tối đa ba người có thể nhận xét về một công ty. Hôm nay tao sẽ hoàn thành việc lập bản tóm tắt về các công ty nổi tiếng nhất, sau đó mày có thể chọn một công ty trong số đó. " Min không chỉ sở hữu gương mặt xinh xắn, câu trả lời trăng hoa không chỉ đến từ sự may mắn.

" Hôm nay tản ra trước đi. Đừng căng thẳng nữa. Các bạn của tao ới, chúng ta đi du lịch thôi. " Ja nói với giọng rũ rê, ám chỉ rằng điều kỳ diệu của giấc mơ chắc chắn sẽ xảy ra với họ.

" Aiz, mày luôn như vậy. "

"Ôi Deer, loạt phim mà chúng ta tự nghiên cứu là quan trọng nhất. Tao không thể làm điều đó ngay bây giờ đâu, project sẽ được hoành thành trước ngày nộp thôi mà."

Dù mới quen nhau được ba tuần nhưng do học cùng lớp nên nhóm bạn luôn đi cùng nhau, họ bắt đầu biết tính cách thật của từng người trong nhóm rất nhanh sau đó.

" Cô ấy tin rằng khó khăn sẽ bị đảo ngược,l." Muay nói.

" Tao sẽ quay lại và nghiên cứu các video."

" Thôi, chúng ta về đi nào. Trời lạnh và khó bắt taxi nữa. "

" Còn tao, tao có một buổi tập dợt cho vai trò Moon của khoa. " dường như mỗi người đều có lịch trình riêng của mình.
Còn bé Namtarn thì ...

" Sao thế, Namtarn? Hôm nay mày đợi P'Namkong hay ở với P'Mangkorn hả ?"

" Hôm nay tao sẽ ở cạnh P'Mangkorn đó Min. P'Namkong đang bận việc mất rồi. "

" Tại sao mày luôn ở cùng P'Mangkorn thường xuyên như vậy?, Namtarn. "

" Muay quên sao? Anh ấy là người dẫ dắt của tao. "

" Húi! Thực sự muốn xem P'Mangkorn sẽ 'nuôi dạy' bạn của chúng ta như thế nào quá đi. "

" Được rồi mọi người, chúng ta trở về trước đi, trời rất lạnh, hơn hết xe có thể bị kẹt." Deer nói, không để ý đến các bạn khác nữa.

" Chờ với Deer, tụi tao cũng muốn về. Namtarn, cho tụi tao đi với. " hai cô gái không tiếp tục nói đùa mà vội vàng chạy theo những người bạn còn lại với tốc độ cực nhanh.

Khi đến gần, họ nhận ra ba người đã đi cùng một hướng nên thường đón taxi cùng nhau.

" Này, những người này! " Moon khoa năm nhất lắc đầu.

" Vậy Namtarn định đợi à? "

" Min, đi tập trước đi, chắc P'Mangkorn sẽ đến ngay thôi mà. "

" Nếu vậy, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé "

" Tạm biệt Min. " người nhỏ con giơ tay tạm biệt bạn mình trước khi quay trở lại tòa nhà của khoa để ngồi đợi người kia xuất hiện.

Vài phút trôi qua, cựu Moon đi đến trong bộ đồ thể thao, rất đúng giờ mà Namtarn đã nói, nhưng đứa nhỏ có vẻ như đã đợi rất lâu.

" Sao vậy Nong? "

" Hôm nay có người đến muộn ba phút nên phải mua cho em ba thứ." Người con trai nhỏ bé ngẩng đầu lên khỏi điện thoại khi màn hình hiển thị 16:03.

Đối với những người khác, ba phút có thể là một khoảng thời rất gian ngắn và thậm chí có vẻ không muộn nhưng đối với Namtarn, thời gian là quý giá, bởi vì mì có thể được luộc chín trong ba phút!

" Ừng, ba món. Sẽ có ba món như em yêu cầu nhé. Chúng ta đi chứ? "

" Oa, chậm một chút, hôm nay Namtarn muốn ăn thạch thảo." Vào ban đêm, các máy làm đá đã bán hết nhanh chóng.

Hai ngày trước, vì Mangkorn ngừng luyện tập muộn hơn thời gian dự định nên anh ấy đã lái xe đưa cả đến quán đá bào muộn, những lựa chọn lẽ ra phải có rất nhiều, đó là một buổi chọn món rất khó khăn đối với Namtarn.

Chiếc BMW đẹp đẽ chạy từ trường đến căn tin trung tâm như thường lệ. Bên cạnh người tài xế, một cậu bé đang cúi mặt chăm chú vào chiếc điện thoại. Nếu là ngày thường, Namtarn sẽ phàn nàn về việc đến cửa hàng đá bào muộn nhưng hôm nay, chàng trai có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

" Namtarn. "

....

" Bé nhỏ. "

"Này, đừng gọi em là bé ! Namtarn giận dỗi Phi dấy."

" Tại sao bạn lại không vui? Phi gọi em nhiều lần mà em lại không nói gì.Bây giờ hãy cho tôi biết nó là gì? Tại sao Namtarn lại cảm thấy khó chịu? "

" Namtarn căng thẳng ạ "

" Nong đang căng thẳng về điều gì? "

" Namtarn không biết phải làm sao. Bạn bè đã chọn được công ty hết rồi mà Namtarn vẫn không chọn được" Cậu bé vừa nói vừa phóng to màn hình điện thoại lên cho người kế bên xem mà không quan tâm anh ấy coa đang nhìn nó hay không. Mangkorn có cách cư xử, khi anh nhìn vào màn hình di động của cậu nhóc, Mangkorn đắt đi đèn flash phía trước xe trước khi rời khỏi bãi đậu.

" Project của giáo sư Kamjorn? "

" Vâng ạ, em phải nộp vào thứ Năm tới trước khi đến Ratchaburi!"
Namtarn nói chắc nịch.

" Chúng ta đã đến nơi rồi."

Cả hai ra khỏi xe mà chủ nhân của nó đã quên bấm điều khiển từ xa để khóa lại cho an toàn.

Namtarn lầm bầm từ chỗ ngồi cho đến quán đá bào, đến nỗi Mangkorn đôi khi còn tự hỏi rằng tại sao cậu lại giỏi phàn nàn như vậy. Mà thật lòng thì, anh cũng thích nghe Namtarn phàn nàn mỗi khi em ấy cảm thấy bực bội, vì trông giống như một chú cún nhỏ đang vồ lấy thức ăn na.

" Công ty DP, họ đã được chọn bởi ba người và Namtarn không thể chọn trùng. Dì đặt thạch ngô cỏ. Hừm ... và sau đó chỉ còn lại Công ty Fauls, nhưng Namtarn không biết gì về công ty đó! "

" Namtarn, gọi món trước rồi kêu ca sau được không em. "

Dì chủ tiệm nở nụ cười trìu mến với vị khách hàng nhí luôn muốn ăn đồ ngọt. Mangkorn muốn ngăn lại nhưng trái tim anh đã bị lung lay mất tiêu.

" Cho nhiều nước đỏ vào nha dì, P'Mangkorn sẽ đưa tiền ạ " cậu bé mạnh miệng nói ra yêu cầu của bản thân, nhưng câu cuối cùng là gì ấy nhỉ?

" Hiểu rồi, con trai, hai mươi lăm baht. "

" Dạ, cảm ơn ạ. " Namtarn lấy một cốc đá bào lớn trước khi quay người ngồi đợi ở bàn, rõ ràng là không để ý đến những thứ xung quanh mình!

Mangkorn đã trở thành ví tiền cá nhân của Namtarn khi đưa cho dì chủ tiệm hai tờ tiền xanh, chờ tiền lẻ rồi vội vã chạy theo người nhỏ bé.

" Hả, về thôi. Em muốn hỏi P'Namkang ạ. " Mangkorn khẽ nhíu mày. Người cố vấn của em ấy đang ngồi ở đây, nhưng em ấy vẫn muốn một người khác.

" Người cố vấn của em chắc chắn sẽ không chỉ là một chiếc ví cá nhân." Mangkorn nói

" Em đã quên mất tôi? "

" P'Mangkorn, anh có thể giúp Namtarn không?Namtarn có thể nhờ P'Namkang giúp mình. P'Namkang giỏi lắm", cậu bé khoe về anh trai của mình.

P'Namkong giỏi nhất thế giới!

" Tôi có làm tốt khi chỉ mới 19 tuổi. Tôi là người giỏi nhất trong lớp của anh trai em đấy. "

Trên thực tế, Mangkorn được 18,5, giảm 0,5 và về điều này, anh ấy là người giỏi nhất, nhưng đối với Mangkorn điểm 0,5, điều đó có nghĩa là nó phải được làm tròn. Hãy nhìn xem, tôi đang ở trên cùng giống như Namkang.

" Thật ạ? Phi giúp Namtarn với " giọng điệu mà Namtarn nói không giống nhau.

" Khi cần hãy gọi cho tôi và tôi sẽ gửi cho em qua LINE nhé. "

" Namtarn không thể cho Phi nick LINE được. "

" Huh? "

Cậu bé do dự một chút nhưng dường như người nhỏ con tuân thủ một ý trí nhất định, khăng khăng rằng không thể cung cấp bất kỳ phương tiện liên lạc nào với người cố vấn của mình.

" Min nói không được đưa LINE của tôi cho người lạ. "

"Min là ai thế? Au là mặt trăng năm nay." Mangkorn nói.

( câu gốc có hơi quá đáng 1 xí với mình nên mình dịch nó nhẹ hơn, thái độ của Nantarn khúc này xin mọi người đừng thắc mắc nhé. )

" Đừng nói về Min như thế! "

" Vâng, tôi xin lỗi. Vì vậy, chúng ta sẽ không thể liên lạc, phải không? " Mangkorn nghiến răng nhẹ nhàng và có vẻ như moon Min chắc chắn sẽ là mục tiêu chú ý mới được đưa vào danh sách.

" Được, nhưng mai Namtarn tôi không thể cho em phần tham khảo được. Em phải cho mình LINE để tôi gửi cho nhé. Tôi đã nộp hết bản gốc rồi, chỉ còn file lưu trong máy tính thôi. Nếu không cho tôi LINE của em, tôi sẽ không thể gửi bài được."

" Vậy thì tốt. "Cậu bé mở ba lô và lấy một tờ giấy và một cây bút.

Người đó đã viết trên tờ giấy mà họ đã lấy được một lúc trước khi đưa nó cho anh ta khi hoàn thành.

" Min nghiêm cấm việc cho LINE của em với người lạ, P'Namkang cũng nói rằng tôi không được cung cấp bất kỳ thông tin liên lạc nào cho người không thân thiết. Vì vậy, hãy lấy cái này và gửi tài liệu đến mail bv Namtarn nhé. "

Nararit Channimit

123/456 Đường Borommaratchachonnani, Chim Phli, Taling Chan.

XXXXX*

Mangkorn há hốc mồm, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay với mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

" Tóm lại, tôi thực sự phải gửi nó cho em, phải không? "

" Phải, vì chúng ta không thân thiết với nhau.Vậy thì Namtarn không thể cho P'Mangkorn LINE của mình ạ. "

Mangkorn muốn hỏi tại sao không thân, nhưng anh cuối cùng cũng không có hỏi.

" Xin hãy gửi đến Namtarn trước khi em vào trường ngày thứ Hai tới, đừng quên nhé Phi. "

" Được rồi, chuẩn bị nhận bài đi nhóc con. " Mangkorn cười nham hiểm.

Anh đã nghĩ ra một kế hoạch cho đứa trẻ bướng bỉnh. Khi anh ấy nói với người nhỏ rằng anhsẽ gửi tài liệu qua đường bưu điện, Mangkorn thực sự sẽ gửi chúng nhưng ...

Namtarn ngồi cầm cốc đá bào ăn vui vẻ, ăn cả 2 cái sandwich và còn được người lớn nhất nhà và cũng là một trong những người giỏi nhất ghi điểm nhưng Namtarn không biết người cố vấn của mình từ đâu đến.

Namtarn có thể quên rằng LINE của bản thân nằm trong nhóm trò chuyện nhóm trong nhà, Mangkorn đã là thành viên nhưng vì Nong của anh ấy nói rằng họ không thân thiết nên anh ấy sẽ không nhấn " Add ".

Anh sẽ đợi cho đến khi cậu bé cho phép trước...

^^^^^^^^^

Húi, 11h 12 phút đêm mình dich cái chương mà hông biết nên cười hay khóc cho P'Mangkorn nữa. Đúng là muốn tán tỉnh để lấy lòng trai đẹp thật sự không có một chút nào dễ dàng.

Chân thành cảm ơn các tình yêu đã vote cho mình ở chương trước. Hehe các bạn luôn thật sự vô cùng dễ thương đối với Noon.

Một chút khích lệ của bạn là nguồn động lực to lớn của mình.

Chúc các bạn một đêm ngon giấc 🌜.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net