Chương 181~200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 181: Bị bắt

Đứng trước mặt pho tượng, Lăng Tiêu nói vô cùng rõ ràng.

Nếu như hôm nay không phải là y, mà là đám người Lạc Thư Hà, đoán chừng rất có khả năng sẽ vì mấy món bảo bối ở đây mà chém giết lẫn nhau, nhưng đáng tiếc là pho tượng lần nãy đã tìm nhầm người rồi.

Đợi mãi đợi mãi mà không nhận được câu trả lời, pho tượng bỗng phun ra một chữ, "Giết!"

Sau đó, cái cặp mắt đỏ như máu kia bỗng bắn ra hai tia sáng màu đỏ, nơi ánh sáng kia bắn tới chính là nơi bọn họ đứng lúc trước, chỉ là mặt đất không bị đục thủng như Du Tiểu Mặc tưởng tượng, có vẻ như không đợi được hai người tự giết nhau, cho nên phải tự ra tay.

Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc tránh thoát khỏi đòn tấn công của pho tượng, cười lạnh một tiếng, "Rốt cục cũng không đợi nổi hả?"

Pho tượng đáp lại bằng đợt công kích tiếp theo, cùng lúc đó, ở một nơi nào đó sâu trong cung điện đột nhiên phát ra âm thanh ken két, bên ngoài vòng sáng xanh lét kia, là một đám khôi lỗi giống y đúc hai thủ vệ ngoài cửa đang vây quanh họ, nếu muốn tìm điểm khác biệt, có lẽ chính là khí thế.

Thực lực của đám khôi lỗi này mạnh hơn hai thủ vệ kia một chút, kẻ yếu nhất cũng đã có tu vi Nguyệt cảnh, hơn nữa nhìn tình huống lúc này, đám khôi lỗi cứ không ngừng dũng mãnh tiến ra, đếm sơ sơ đã hơn một trăm cái rồi.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt, "Ra tay ầm ĩ quá nha."

Cuối cùng hắn cũng hiểu cái vụ bẫy rập mà Lăng Tiêu nói rồi, trong cung điện này cất giấu nhiều khôi lỗi như vậy, nếu mấy môn phái kia tới đây, chỉ sợ sẽ không kịp trở tay, đến lúc đó hẳn là tiền mất tật mang.

Chỉ là hắn vẫn không hiểu, nếu đã có bẫy rập, sao bọn họ lại cứ ùn ùn kéo tớ, bất chấp cả nguy hiểm, chẳng lẽ mấy món đồ trên bệ đá kia thật sự hấp dẫn bọn họ tới mức tính mạng cũng không cần sao?

Lăng Tiêu đánh một chưởng, lập tức có tầm mười cái khôi lỗi đã bị đập cho nát bấy.

Khôi lỗi là một thứ không có cảm giác, không có sự sống, chúng không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chỉ biết tiến tới chém giết mục tiêu, mãi cho tới khi chúng không thể cử động nữa mới thôi.

Lăng Tiêu cũng biết rõ điểm này, vậy là y đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì một đám đã thành đống vụn, mặt đất rơi lả tả từng đám từng đống mảnh vụn, đúng là nát triệt để.

Không thể 'nhìn' khôi lỗi bị đánh thành đám bột vụn nữa, pho tượng đã phẫn nộ rồi.

Hậu quả của sự tức giận đó là, nó đứng lên, vốn lúc đầu còn ngồi thoáng chốc đã đứng dậy.

Hai bàn tay khổng lồ dùng sức vồ xuống nơi họ đang đứng, cái lực kia như muốn đập cho hai người bẹp dí, nhưng lúc sắp tới gần lại như đập vào không khí, vì mặt đất chỉ lay động một cái, rồi bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Tiêu nhướn mày, khóe mắt liếc qua trận pháp vẫn còn nguyên vẹn kia, đột nhiên nhếch miệng, chỉ thấy y giơ tay lên, ngọn lửa nóng bỏng ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa, ném thẳng xuống mặt đất, tiếng vang ầm ầm, trận pháp vốn còn nguyên vẹn rốt cục đã bị đập nát, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

Tiếng vang ầm ầm kia đương nhiên không thể tránh khỏi mà rơi vào tai mấy môn phái đang chật vật leo lên tới đỉnh, thậm chí họ còn cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung động, mọi người lập tức hoảng hốt.

Lạc Thư Hà giật mình ho: "Đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có người tới sớm hơn chúng ta một bước sao?"

Không chỉ mình Lạc Thư Hà, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đang suy đoán không biết kẻ nào lại nhanh tới vậy, đồng thời càng đi nhanh hơn, miễn cho đến lúc tới nơi bảo bối đã bị cướp sạch.

Đáng tiếc là mặc kệ bọn họ có đi nhanh tới đâu, thì vẫn không qua nổi hồ nước cạn, Thủy Yêu dù có yếu thì vẫn là Thủy Yêu, dưới sự cản trở của chúng, cho dù họ có cố bay nhanh thế nào cũng vô dụng.

"Một kẻ chỉ biết tự đại, đúng là chết rồi cũng không yên ổn!"

Lăng Tiêu tránh đi nắm đấm của pho tượng, sau đó đưa Du Tiểu Mặc đến một nơi an toàn, đồng thời đem Tiểu Hắc ra khỏi không gian để bảo vệ hắn.

Du Tiểu Mặc ôm Tiểu Hắc đã hiện ra nguyên hình, ló đầu ra khỏi cái cột khổng lồ, lại cúi đầu thì thầm.

"Tiểu Hắc, ngươi nói Lăng sư huynh có thể cướp hết mười món bảo bối không?"

Tiểu Hắc khinh bỉ, cũng chỉ là một cái tàn hồn thôi mà, sao có thể là đối thủ của đại nhân.

Du Tiểu Mặc lờ nó đi, đột nhiên liếc về mười món bảo bối đang nằm im trên bệ đá, hơn nữa đám ánh sáng bảo vệ chúng cũng đã biến mất, vội vàng đề nghị: "Tiểu Hắc, hay là chúng ta đi tới đó, tranh thủ lúc họ còn đang đánh..."

Chưa kịp nói hết, một tiếng nổ vang lên, cả pho tượng đã bị một quyền của Lăng Tiêu đập nát, đá vụn bay tứ tung, một linh hồn màu đỏ bay ra khỏi pho tượng vỡ vụn, chỉ là còn chưa kịp đào tẩu đã bị ngọn lửa màu tím bao vây, đốt cháy thành tro tàn.

Một tiếng kêu thảm thiết như tiếng quỷ khóc bỗng nhiên vang lên, âm thanh kia lớn tới mức màng nhĩ đau đớn, giống như truyền tới từ một chỗ sâu trong cung điện, ngay sau đó là một tiếng nói phẫn nộ vang lên, "Còn dám hủy diệt một mảnh linh hồn của ta, đánh chết, ta sẽ bắt ngươi trả giá!"

Tiếng gào thét kia như muốn điên cuồng, tới mức cả tòa cung điện đều bị chấn động...

Lăng Tiêu bỏ qua tiếng gào rú kia, vọt đến trước mấy bệ đá hốt hết đám bảo bối vào không gian.

Hiển nhiên là chủ nhân của tàn hồn không muốn buông tha cho y dễ dàng như vậy, sau vài tiếng gào qua đi, tất cả mấy ngọn nến đều tắt rụi, một cơn gió lạnh lập tức bao phủ cả tòa cung điện. "Tiểu Hắc, đừng có sờ ta."

Du Tiểu Mặc bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh ùa tới từ dưới lòng bàn tay, sau đó cũng cảm giác cánh tay mình bị cái gì đó đụng một cái, còn tưởng rằng Tiểu Hắc làm, cũng không thèm quay đầu đã cằn nhằn một câu.

Tiểu Hắc liếc hắn một cái, "Ta sờ ngươi lúc nào?"

"Vừa mới đó, không phải ngươi thì là..." Du Tiểu Mặc giật mình qua đầu lại, chữ "Ai" còn chưa kịp thốt ra, một cái mặt xanh lét rùng rợn đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, lúc này, gương mặt kia đang nhìn chằm chằm hắn vô hồn, "MA!!!"

Du Tiểu Mặc gào thét.

Cái lão già này lại còn dám chơi giương đông kích tây, bởi vì thực lực của Tiểu Hắc không bằng đối phương, mà kẻ này như tu luyện một loại công pháp gì rất quỷ dị, Tiểu Hắc vừa kịp nhìn sang, Du Tiểu Mặc đã biến mất, bị tàn hồn kia bắt đi ngay trước mắt nó.

Thời điểm hơi thở của Du Tiểu Mặc biến mất khỏi đại điện, Lăng Tiêu là người đầu tiên nhận ra, một giây sau đã đứng cạnh cái cột nơi bọn họ đang trốn, lúc này chỉ còn một con yêu thú nào đó, Lăng Tiêu im lặng nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc xấu hổ cúi đầu, nó biết nó sai rồi, sớm biết như vậy thì sống chết gì nó cũng phải bắt chủ nhân vào trong không gian.

Nói tới Du Tiểu Mặc bị tàn hồn bắt đi, một người một hồn rất nhanh đã xuất hiện lại ở một góc khác của cung điện.

Đây là một thạch thất không nhỏ hơn đại điện là bao, ngay phía trước là một huyết trì* to lớn, ở giữa huyết trì là một cơ thể đang ngâm bên trong, gương mặt người này tương tự với gương mặt của tàn hồn.

Tàn hồn mang theo Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh huyết trì, giơ hắn lên, không do dự ném thẳng Du Tiểu Mặc vào trong đó...

Du Tiểu Mặc hết hồn, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng, ngay thời điểm hắn sắp rơi vào huyết trì, cả người lập tức biến mất.

Đồng tử xanh lét của tàn hồn co lại, trong miệng lại phát ra cái giọng nói khàn khàn kia, lúc này còn mang theo chút khó tin nổi: "Không gian?"

Con ngươi xanh lét đảo qua lại như không cam lòng, nhanh chóng quét qua bốn phía huyết trì, đáng tiếc là, khi còn sống gã chẳng luyện ra nổi không gian chân chính, thì sau khi chết sao có thể phát hiện ra không gian kì lạ của Du Tiểu Mặc.

Trong lúc gã còn mải tìm, Du Tiểu Mặc đã điều khiển không gian rời khỏi thạch thất.

Thạch thất này cho hắn cảm giác như bị áp lực đè nén tới khó thở nổi, giống như đang tiến hành nghi thức tế tự nào đó, đặc biệt là cái huyết trì kia, mùi máu tươi nồng nặc vô cùng, hơn nữa không chỉ có người, thậm chí hình như còn có đủ các loại yêu thú...

Chỉ là vì chạy khỏi thạch thất, Du Tiểu Mặc thoáng cái đã dùng hết sức mạnh linh hồn của mình, hiện tại dù hắn là đan sư cấp bốn, nhưng tối đa cũng chỉ có thể điều khiển cho không gian di động khoảng hai trăm thước, nếu còn đi thêm chắc chắn sức mạnh linh hồn sẽ bị khô kiệt.

Bởi vì tốc độ của tàn hồn quá nhanh, hiện tại Du Tiểu Mặc cũng không biết mình đang ở đâu trong cung điện rộng lớn này, đành phải vừa uống linh thủy, vừa mò mẫm tìm đường ra.

Ngay tại thời điểm hắn đang mờ mịt tìm đường, Lăng Tiêu đã mang theo Tiểu Hắc tìm được thạch thất, tuy không thấy được Du Tiểu Mặc, nhưng ít nhất y biết Du Tiểu Mặc đã không sao.

Tàn hồn không ngờ hang ổ của gã lại bị đối phương tìm được trong thoáng chốc.

Hai bên bắt đầu giao chiến, lần này Lăng Tiêu không nương tay nữa trực tiếp đánh cho chân thân nằm trong huyết trì của gã thành một mớ nhão nhoét, một huyết trì nuôi dưỡng ít nhất phải ngàn năm, đã tan tành như vậy.

Tàn hồn tận mắt nhìn thân thể mình bị tàn phá, sau khi choáng ngợp qua đi bỗng biến thành một vật thể như hố đen, các mảnh hồn phân bố ở mọi ngóc ngách cung điện bị gã gọi về toàn bộ, bổ sung vào linh hồn không trọn vẹn, cũng chỉ trong giây lát, một linh hồn gần như hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu...

Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết gì về trận quyết đấu ở thạch thất, hắn đang điều khiển không gian của mình lảo đảo đi từng đoạn ngắn, hắn rất muốn rời khỏi không gian, nhưng hắn lại sợ quỷ hồn kia đột nhiên xuất hiện dọa cho hắn sợ chết khiếp.

Bốn phía im lắng không một tiếng động, Du Tiểu Mặc rốt cục không chịu nổi, cẩn thận chui ra khỏi không gian.

Đây là một hành lanh rất dài và rộng, chỉ liếc nhìn gần như không thấy được phía cuối hành lang, hai bên là những phòng như thạch thất, một số phòng còn không đóng cửa, thậm chí có thể đi thẳng vào bên trong, nhưng một số phòng thì cửa đã đóng chặt.

Chương 182: Yêu Phong sụp đổ

Du Tiểu Mặc dò xét mấy cái căn phòng đã được mở cửa sẵn, lúc này mới phát hiện đây hẳn là nơi tu luyện dành cho các tu luyện giả, có phòng đơn sơ tới mức chỉ có mỗi một cái giường đá, có phòng thì trên mặt đất rơi đầy vũ khí và công pháp.

Vì làm một người đi tìm kho báu đúng chuẩn, hắn còn chuẩn bị một cái túi trữ vật riêng, hốt sạch đám đồ trong mấy căn phòng, bất kể tốt hay xấu, càn quét xong phòng này lại qua phòng khác, còn mấy căn phòng đã đóng chặt cửa, hắn tạm thời không muốn sờ tới, ai mà biết có thứ quái vật gì đột nhiên xồ ra từ bên trong không.

Ngay tại lúc Du Tiểu Mặc dọn sạch căn phòng thứ mười, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc.

Mùi thuốc rất nồng, không ngừng thẩm thấu ra khỏi căn phòng bên cạnh.

Du Tiểu Mặc đi đến trước cửa thạch thất, nhìn cái cửa đá đóng chặt, có lẽ đã lâu rồi không ai mở cánh cửa này ra, bên trên mọc đầy rêu xanh biếc, chẳng lẽ, đây là một căn phòng chứa linh thảo?

Mặc kệ đáp án là gì, nếu như có mùi thuốc thì chắc chắn bên trong sẽ có linh thảo.

Du Tiểu Mặc lập tức vén tay áo lên, dùng tất cả sức lực yếu ớt của mình đẩy một cái, một tiếng "Két" vang lên, rốt cục hắn cũng đẩy ra được một cái khe hẹp, lúc này, mùi thuốc phát ra từ linh thảo tập tức ùa ra khỏi khe cửa, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy tinh thần phấn chấn.

Phải mất tới mười phút, Du Tiểu Mặc mới đẩy ra được một khe hở đủ để chui vào.

Khi hắn dùng hết hơi hết sức chen vào trong thạch thất, vừa nhìn thấy cả phòng trồng toàn linh thảo, cuối cùng cũng cảm thấy đáng giá.

Đây là một gian thạch thất còn rộng hơn cả đại điện, thực ra cũng không thể xem như thạch thất, nơi này như một thế giới thu nhỏ, trên đầu không phải trần nhà mà là một mảnh trời màu lam, dưới mặt đất là ruộng linh thảo rộng lớn, có cây đã thành thục, có cây vẫn chưa, thậm chí có cây còn mới nảy mầm.

Đa số là linh thảo cấp thấp, sau đó là linh thảo trung cấp, cuối cùng mới là linh thảo cao cấp.

Khá buồn là linh thảo cao cấp chẳng có bao nhiêu, thời điểm Du Tiểu Mặc tìm được chúng, cũng chỉ thấy một mảng linh thảo cao cấp nho nhỏ nằm cô đơn trong góc phòng, nhìn sơ qua chắc không hơn một trăm cây.

Du Tiểu Mặc vừa tiếc, vừa đào hết đám linh thảo cao cấp cho vào không gian.

Cùng lúc đó, đám người của các môn phái trải qua trăm cay ngàn đắng rốt cục cũng bò được tới đỉnh núi, nếu không phải nhờ Lăng Tiêu giải quyết con Thủy Yêu cấp chín kia, đoán chừng bọn họ còn tới chậm hơn.

Chỉ là thứ chào đón bọn họ, là một đại điện đã có trăm ngàn lỗ thủng.

Sắc mặt Lạc Thư Hà vô cùng khó coi, "Quả nhiên có người đã tới trước chúng ta một bước."

Mức độ tổn hại của đại điện vượt xa dự liệu, hắn còn tưởng dù có người đến sớm hơn, nếu thực lực không cao mà bị thủ vệ chặn ở ngoài thì cũng vô dụng, không ngờ thực lực của đối phương lại tới mức này.

Mấy thế lực khác cũng chạy tới, thời điểm nhìn thấy tình trạng trong đại điện, phản ứng của họ không khác gì Lạc Thư Hà.

Lúc này, Mạc trưởng lão của phái Thanh Thành tinh mắt phát hiện ra Lâm Tiếu của phái Thiên Tâm không có mặt, khẽ nhắc nhở Lạc Thư Hà một câu.

Lạc Thư Hà nhìn qua đám người của phái Thiên Tâm, quả nhiên không thấy Lâm Tiếu, trong lòng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ cái người tới trước họ lại là Lâm Tiếu sao?

Thế nhưng nghĩ kỹ lại thấy không phải, thực lực của Lâm Tiếu cũng chỉ có Tinh cảnh hai sao thôi, mấy vị trưởng lão thực lực khá mạnh của phái Thiên Tâm đều ở đây, kể cả họ thực sự phái Lâm Tiếu đi trước một bước, nhưng chỉ dựa vào một mình y, cũng không thể tạo thành loại tình cảnh này, huống chi tiểu đan sư luôn kè kè bên cạnh y cũng không ở nơi này.

Bởi vì tình hình trong cung điện đã vượt quá dự kiến của mọi người, cho nên mấy thế lực quyết định gác thành kiến qua một bên, cùng thương lượng xem phải đối phó với tình thế trước mặt ra sao.

Lạc Thư Hà nhìn sang đại biểu của phái Thiên Tâm, vô tình nói một câu: "Thạch trưởng lão, sao không thấy Lâm Tiếu huynh trong đội ngũ của các ngươi? Đừng nói là các ngươi lại để cho hắn đi trước một bước?"

Nhờ sự nhắc nhở của hắn, nhưng người khác cũng chú ý tới điểm này, đồng loạt nhìn về phía Thạch trưởng lão.

Thạch trưởng lão phiền muộn, đương nhiên sao lão có thể nói cho họ biết là, thực ra phái Thiên Tâm không hề nói cho Lâm Tiếu biết về Yêu Phong, việc này vốn là chuyện riêng của phái Thiên Tâm, nếu như để người khác biết, rất có thể sẽ lợi dụng sơ hở, nếu như để Lâm Tiếu biết, không thể đảm bảo y sẽ không có hành động trả thù gì.

"Lâm Tiếu có việc nên tới trễ, chắc lúc này vẫn còn trên đường, hẳn là mọi người cũng biết Thiên Đường Cảnh đầy nguy hiểm rình rập, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, kế hoạch không thể đúng như dự định là chuyện bình thường."

Lạc Thư Hà phủi phủi tay áo có chút bẩn, cười nói: "Xem ra Lâm Tiếu huynh không được may mắn lắm rồi."

Thạch trưởng lão nheo mắt, nhìn lướt qua đệ tử của phái Thanh Thành, cũng nói: "Không nói Lâm Tiếu, hình như Diệp Đan công tử và Lý trưởng lão của quý phái cũng không có mặt, chẳng lẽ 'cũng' bị chậm trễ trên đường sao?"

Sắc mặt Lạc Thư Hà lập tức trầm xuống, trong đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia sát ý khó phát hiện.

Đương nhiên Thạch trưởng lão không hề biết, Diệp Dan đã chết trong tay Lăng Tiêu, mà người của phái Thanh Thành còn biết 'hung thủ' chính là người của phái Thiên Tâm, mấy câu này của lão như chọc đúng vào chỗ đau của mấy người bên phái Thanh Thành, vậy mà bây giờ họ không thể nổi giận, đại khái thì đây chính là cấp bậc cao nhất của sự vô tri đó mà.

"Nếu như các ngươi muốn 'ôn chuyện' thì Tinh La Môn chúng ta sẽ không phụng bồi."

Tinh Thập Nhị của Tinh La Môn thấy hai người châm chọc đối phương, ta một câu ngươi một câu không ai chịu thua, trên mặt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, tính tình của họ vốn không hợp với sự kiểu cách của hai môn phái kia, huống chi lần này còn có mục đích khác, càng khinh thường hợp tác với họ, nói xong tự dẫn người đi ra khỏi cửa.

Tinh La Môn vừa đi, những người khác cũng hiểu được có hợp tác cũng chẳng đi tới đâu, vốn vẫn phải dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi, không bao lâu, Thạch trưởng lão cũng dẫn người rời đi, tiếp theo là ba thế lực nhỏ cũng lần lượt rời khỏi, trước đại điện tan hoang chỉ còn lại đám người của phái Thanh Thành.

"Thiếu chủ, sao chúng ta không mượn cơ hội này giết đám người phái Thiên Tâm?" Mạc trưởng lão thắc mắc.

Lạc Thư Hà lắc đầu, "Bây giờ còn chưa phải lúc, thương thế của Lục Lôi Thiên Điểu quá nặng, mặc dù đã nghỉ ngơi hơn nửa tháng, nhưng cũng chỉ khá được hai, ba phần mà thôi, bên chúng ta ít cao thủ, nếu đánh nhau ở đây có khi lại tạo cơ hội cho kẻ khác, huống hồ bên phái Thiên Tâm cũng đã khế ước được mấy con yêu thú trung giai, sức chiến đấu không thể khinh thường."

Một đệ tử không cam lòng: "Thiếu chủ, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua cho chúng như vậy?"

Lạc Thư Hà cười lạnh, "Đương nhiên là không, đợi ra khỏi Yêu Phong, ta sẽ trả lại cho phái Thiên Tâm một cái giá rất lớn."

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngay tại lúc mấy thế lực vừa tách ra, chuẩn bị tiến vào cung điện tìm bảo bối, cung điện đã lập tức chấn động, tần suất của lần chấn động này còn mãnh liệt hơn lúc họ gặp ở sườn núi nhiều, mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.

Lúc này, đám yêu thú trên Yêu Phong cũng bị hoảng sợ, một đám yêu thú cấp cao khiếp sợ phát hiện, kết giới giam cầm chúng của Yêu Phong dường như đang dần dần mỏng đi, có vẻ sắp vỡ rồi.

Đúng lúc này, một tiếng gầm mang theo uy áp vô tận vang lên từ đỉnh núi.

Lũ yêu thú giật mình nhìn về phía cung điện, nhưng chỉ một giây sau, toàn bộ yêu thú đều quỳ rạp xuống đất, sắc mặt căng tới mức đỏ bừng, gân xanh nổi lên, sự kinh hãi trong lòng dù làm thế nào cũng không thể biến mất.

Loại hiện tượng này cũng xảy ra với đám yêu thú ở dưới chân núi, bao gồm cả những con yêu thú bị khế ước.

Thang Vân Kỳ mấy lần đều suýt té ngã, rốt cục tức giận đá Thất Vĩ Yêu hồ một cái, "Đồ ngu xuẩn, ngươi nằm rạp trên đất làm gì, còn không mau đứng dậy bảo vệ ta?"

Thất Vĩ Yêu hồ là khế ước thú của nàng, thực lực cấp bảy một sao, vừa đột phá không lâu, nếu như không phải lúc ấy nó đang đột phá, cũng sẽ không bị đám người Vương trưởng lão bắt được, tuy sau này đã đột phá thành công, nhưng cũng mất tự do, bị Thang Vân Kỳ khế ước mất, nhưng không phải là Khế ước thú bản mệnh.

Mặc kệ Thang Vân Kỳ có đá nó thế nào, nó đều co lại trên đất run rẩy, không phải nó không muốn đứng lên, mà uy áp này quá đáng sợ, nó thậm chí còn không dám phản kháng.

Yêu thú cấp sáu mà Lôi Cự khế ước cũng ở trong tình trạng tương tự, chỉ là gã không ngu xuẩn như Thang Vân Kỳ, bản thân gã cũng cảm giác được có một áp lực rất lớn đang đè nặng khắp Yêu Phong, hiển nhiên là tiếng gầm truyền tới trong cung điện kia đã làm cho yêu thú của gã sợ hãi.

Cùng lúc đó, Lục Lôi Thiên điểu cũng ngã khỏi bờ vai Lạc Thư Hà.

Tuy nó là yêu thú cấp cao, nhưng dưới uy áp của Đế Vương thú, bản thân nó cũng không thể phản kháng.

Lạc Thư Hà nhanh chóng phát hiện được tình trạng của nó, biến sắc: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói run rẩy của Lục Lôi Thiên điểu truyền vào trong đầu Lạc Thư Hà, "Không sai, tiếng gầm kia tuyệt đối là tiếng gầm của Đế Vương thú, nhưng tại sao lại xuất hiện Đế Vương thú ở Yêu Phong?"

Âm thanh như độc thoại này lại làm cho Lạc Thư Hà hít vào một hơi.

Đế Vương thú, đây là vương giả thực sự, nếu có thể khế ước được Đế Vương thú, chẳng phải hắn sẽ ngang nhiên làm chủ đại lục Long Tường sao, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu Lạc Thư Hà đã vô thức sinh ra một sự hối hận nhàn nhạt, chỉ là rất nhanh đã bị hắn đè xuống.

Hắn đã có Khế ước thú bản mệnh, tuyệt đối không thể mơ tưởng tới yêu thú nào nữa, hơn nữa tôn nghiêm của Đế Vương thú không cho phép họ ký khế ước với tu luyện giả, mặc dù là khế ước bản mệnh cũng không được, trừ khi có cơ duyên lớn, nếu không thì chẳng có tu luyện giả nào dám mơ ước tới một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net