71 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 071: Giang Lưu
Trận cuối cùng của vòng hai kết thúc vào lúc Trần Dương sơ ý dẫm lên rìa võ đài bị Cao Tuấn thừa thắng xông lên đẩy xuống.

Khâu cuối cùng, Thang Phàm đứng ra nói mấy câu có tính cổ vũ, cuối cùng mới tuyên bố tan cuộc, mọi người trở lại phòng mình, lúc này vẫn còn rất sớm, mới chỉ là giờ thân canh ba, khoảng sáu giờ tối, mặt trời còn chưa lặn.

Mặc dù trận đấu kết thúc tương đối sớm nhưng Du Tiểu Mặc lại cảm thấy rất đã mắt.

Sau khi nhìn thấy thân thủ bất phàm của các vị sư huynh đệ, hắn càng khát vọng có thể có thực lực cường đại như họ.

Cho tới nay ý nghĩ này vẫn chưa từng biến mất, chỉ tiếc hắn đã bị thân phận đan sư trói buộc tới chết, nhưng giờ đã khác xưa rồi, lúc nghe Lăng Tiêu từng nói qua, đan sư không hề yếu như mọi người nói, ví dụ như một đan sư phát triển đến thời điểm đủ mạnh mẽ, sức mạnh linh hồn của hắn có thể hóa thành thực thể để tấn công người khác.

Tuy rằng Lăng Tiêu nói chỉ có đan sư cao cấp mới có thể làm được điều này, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ mà.

Hơn một tháng trước, từ sau khi hắn trở thành đồ đệ của Khổng Văn, địa vị của hắn như nước lên thuyền lên, về sau hắn không còn là một đệ tử ký danh nữa, cho nên quyền hạn cũng tăng cao kha khá, hiện tại hắn đã có thể đi vào tầng thứ hai của Tàng Thư Các.

Lệnh bài vẫn là lão giả Tàng Thư Các đưa cho hắn, từ hôm đó bởi vì có nhiều việc xảy ra kèm theo bận rộn bế quan, cho nên hắn vẫn chưa dùng tới tấm lệnh bài kia.

Hiện tại đúng là cơ hội tốt, cho nên hắn quyết định tới Tàng Thư Các đi đạo, nhìn xem có thể tìm được quyển sách nào liên quan tới sức mạnh linh hồn hay không, trong đó hẳn phải ghi một chút kiến thức hắn vẫn chưa biết, Du Tiểu Mặc vẫn luôn tin tưởng, trời không tuyệt đường người!

Lăng Tiêu biết hắn muốn tới Tàng Thư Các, liền muốn đi chung.

Tàng Thư Các không nằm ở trung mạch, cho nên nếu muốn ra ngoài phải có người dẫn hắn ra, bằng không thì lớp kết giới kia sẽ nhốt hắn ở bên ngoài.

"Ngươi muốn đi mượn sách gì?" Lăng Tiêu suy nghĩ một lát rồi hỏi.

"Sách liên quan đến sức mạnh linh hồn, còn cả mấy loại điển tịch về linh thảo linh đan, Tàng Thư Các có mấy tầng nhưng ta mới chỉ vào tầng thứ nhất, cho nên lần này muốn xem ở tầng hai." Du Tiểu Mặc không khai báo mục đích thực sự, chỉ nói bảy tám phần sự thật.

"Sức mạnh linh hồn? Ngươi không phải đã tu luyện sức mạnh linh hồn sao, còn cần xem sách gì nữa?" Lăng Tiêu nhìn thẳng vào Du Tiểu Mặc, nếu nói xem sách về linh đan và linh thảo thì còn có thể thêm chút kiến thức, nhưng y cảm thấy không cần thiết phải tìm hiểu thêm về sức mạnh linh hồn.

Du Tiểu Mặc chột dạ né tránh ánh mắt của y, "Híc, ta còn có vài vấn đề chưa hiểu rõ."

Lăng Tiêu nhướn mày nhìn hắn, đem toàn bộ nét mặt của Du Tiêu mặc đều nhìn ở trong mắt, nụ cười trên miệng không khỏi càng thêm vui vẻ, nói dối cũng không biết che giấu, Lăng Tiêu tập tức muốn đùa giỡn hắn: "Có cái gì không rõ ngươi có thể hỏi ta, thời gian vẫn còn sớm mà."

Trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, Du Tiểu Mặc không ngờ được tên này lại truy cứu tới cùng như vậy, u oán nhìn y một cái, nhụt chí cúi đầu xuống, thành thành thật thật khai báo mục đích thật sự, "Không phải buổi sáng ngươi đã nói còn gì, cái chuyện đan sư cũng có thể công kích người khác ấy, nhưng mà bởi vì chỉ có đan sư cao cấp mới làm được, ngươi cũng biết tư chất của ta không tốt mà, cho nên ta chỉ muốn tìm xem xem, có đường tắt nào làm sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể không."

"Ngươi là đồ ngốc hả?" Lăng Tiêu nhíu mày lại.

"Ta không phải là đồ ngốc." Du Tiểu Mặc không hiểu vì sao y lại nói vậy, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác một câu.

"Nếu ngươi không phải đồ ngốc, vì sao không tập trung mà tu luyện công pháp, lại còn đòi tới Tàng Thư Các tìm cái thứ đường tắt vớ vẩn gì nữa?" Lăng Tiêu vẫn luôn biết hắn rất ngốc, nhưng không ngờ hắn còn ngốc tới mức này.

Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, chợt hiểu y đang nói gì, trợn tròn mắt kinh ngạc lắp bắp: "Ngươi nói quyển Thiên Hồn Kinh kia hả? Chỉ cần tu luyện nó thì có thể khiến sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể?"

Lăng Tiêu cốc đầu hắn một cái, "Đương nhiên, nếu không tại sao lại gọi nó là công pháp thượng phẩm!" Thật là ngốc hết sức.

"Hức... lúc đó ngươi đâu có nói cho ta biết tu luyện Thiên Hồn Kinh sẽ được thế này đâu, ta chỉ cho rằng nó làm tăng sức mạnh linh hồn mà thôi." Du Tiểu Mặc ôm đầu khóc nức nở, làm sao hắn biết được công pháp thượng phẩm là thứ gì cơ chứ.

"Bây giờ ngươi biết chưa?" Lăng Tiêu nhìn hắn đang giả bộ đáng thương, bị chọc tức tới mức bật cười.

Du Tiểu Mặc do dự một lát mới hỏi: "Vậy phải tu luyện bao lâu mới có thể làm được?"

Lăng Tiêu nghĩ lại nội dung của Thiên Hồn Kinh, "Thiên Hồn Kinh có tổng cộngsáu tầng, ba tầng trước khá dễ, nhưng muốn đột phá lên tầng thứ tư rất khó, cũng vì thế, lúc ngươi có thể đột phá đến tầng thứ tư, sức mạnh linh hồn của ngươi sẽ có biến hóa về chất."

"Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện tới tầng thứ tư." Du Tiểu Mặc nghe xong thì mong đợi cực kỳ, lúc này hắn cũng lập ra mục tiêu thứ hai, mục tiêu đầu tiên là kiếm thật nhiều tiền để mua hạt giống, còn mấy tháng nữa là tới bài kiểm tra nhập môn rồi, tuy rằng hắn đã thành đệ tử chính thức của Thiên Tâm, nhưng hắn vẫn bắt buộc phải làm bài kiểm tra này.

"Đồ ngốc!' Lăng Tiêu thấy hai mắt hắn sáng lên, không nhịn được lại cốc đầu hắn một cái, "Bây giờ còn muốn tới Tàng Thư Các nữa không?"

Khuôn mặt Du Tiểu Mặc đỏ lên, biểu lộ buồn phiền vì xấu hổ, vội vàng lắc đầu, "Tạm thời không cần, đợi lúc về đi mượn là được, tranh thủ giờ còn sớm, ta đi luyện đan." Dứt lời liền chạy biến.

Lăng Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên có loại cảm giác Du Tiểu Mặc không có y thì không sống nổi, ngốc quá mức cho phép.

Nghĩ như vậy, sung sướng và thỏa mãn nhanh chóng phồng tên trong nội tâm y, giống như muốn nổ tung lồng ngực vậy, y chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, Lăng Tiêu không khỏi nhíu mày lại, hình như y càng ngày càng quan tâm Du Tiểu Mặc, nhưng đáng tiếc là nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên do, vì thế đành rời phòng đi tìm mấy người La Hạ.

Vốn Chu Bằng là người mà y tín nhiệm nhất, bởi vì trong trí nhớ của Lâm Tiếu, Chu Bằng luôn là một người tuyệt đối trung thành, còn trận đấu ngày hôm qua, lí do chính là Chu Bằng không muốn để cho đại sư huynh của mình bại lộ thực lực nên mới cố ý bỏ quyền thi đấu, nhưng việc lên cấp cũng không nói ngoa, để diễn cho chân thật một chút, Lăng Tiêu còn cố ý nhắc nhở hắn vài câu.

Về phần Tần Vũ Sĩ và La Hạ, hai người này trong trí nhớ của Lâm Tiếu vẫn chỉ ở giai đoạn đang quan sát.

Chỉ là hôm nay lúc nhìn thấy La Hạ nhận lấy linh đan từ tay Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu cảm thấy có thể cho La Hạ một cơ hội, trước khi rời đi, y lại bày một tầng kết giới bên trong căn phòng.

Du Tiểu Mặc biết Lăng Tiêu đã đi ra ngoài cũng không quan tâm, lấy mấy công cụ luyện đan từ trong túi trữ vật ra. Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa, Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng Lăng Tiêu đã quay lại, đang muốn chạy ra mở cửa, đột nhiên nghĩ đến nếu người kia là Lăng Tiêu, y chẳng cần phải khách khí như vậy, cho nên người đứng bên ngoài chắc chắn không phải là y, lúc này mới quay lại cất hết linh thảo và lô đỉnh vào trong túi trữ vật, sau đó mới đi ra mở cửa.

Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy người đứng bên ngoài, hơi ngạc nhiên, "Ngươi..." Hắn quên tên.
Người kia thấy hắn, mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Ta là Giang Lưu, ngươi còn nhớ ta không?"

Nghe thấy cái tên này, Du Tiểu Mặc lập tức nghĩ tới, nghe nói thiếu niên này cũng ở cùng một thôn với hắn, về sau bởi vì thiên phú cao đã được Thiên Phong chọn, lúc ấy là khi hắn mới tỉnh lại, người đầu tiên hắn thấy chính là người này, cho nên có chút ấn tượng.

"Thì ra là ngươi, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?" Du Tiểu Mặc cười hỏi, người này cho hắn ấn tượng không tệ lắm.

"Bây giờ ngươi có rảnh không?" Giang Lưu cười vui vẻ.

"Bây giờ hả, chắc có." Du Tiểu Mặc nhớ tới hắn vừa mới chuẩn bị luyện đan ấy, nhưng mà khó lắm mới có dịp gặp lại đồng hương, hắn đành phải nén lại tâm trạng háo hức chuẩn bị luyện đan, dù sao hắn còn muốn nghe ngóng mấy chuyện về thôn Đào Hoa, để tránh sau này có về lại nơi đó cũng không bị lòi đuôi.

"Đã vậy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?" Nụ cười của Giang Lưu thoạt nhìn có chút chất phác, cũng có chút ngốc nghếch.

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó cũng đồng ý, hắn quay về phòng ghi một tờ giấy cho Lăng Tiêu sau đó mới đi cùng Giang Lưu.

Tình huống của Giang Lưu không khác Du Tiểu Mặc là mấy, tuy rằng cũng vừa nhập môn mấy tháng, nhưng thiên phú của cậu ta rất tốt, lần này tình cờ gặp được giải thi đấu của Võ Hệ, sư phụ Giang Lưu liền mượn cơ hội này cho cậu ta đi học hỏi, kết bạn với một vài đồng môn, nhưng không như Du Tiểu Mặc, Giang Lưu có một sư phụ lo lắng cho mình, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là thiên phú phải tốt.

Du Tiểu Mặc không biết đường, bởi vì phần lớn thời gian trong hai ngày này hắn đều dùng cho việc luyện đan.

Cho nên tới bây giờ hắn vẫn mù mờ với hoàn cảnh ở Trung Mạch, Giang Lưu dẫn hắn đi đâu chính hắn cũng không biết, chỉ là nguyên một quãng đường, bọn họ chưa từng gặp các sư huynh sư tỷ của Võ Hệ, Du Tiểu Mặc cảm thấy chỉ nói mấy câu mà thôi, đâu cần phải đi xa như vậy, liền gọi Giang Lưu lại.

"Giang Lưu sư đệ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

Giang Lưu vẫn bước tiếp, tựa hồ không nghe thấy gì.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, dứt khoát không đi tiếp, hắn đứng im tại chỗ để xem bao giờ người kia mới chịu nhận ra.

Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, Giang Lưu rốt cục cũng dừng bước quay người lại, bởi vì không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cậu ta còn tưởng Du Tiểu Mặc đã rời đi, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh hoảng, nhưng lúc nhìn thấy Du Tiểu Mặc đang đứng cách đó vài mét liền lén lút thở phào một hơi.

Điều này làm cho Du Tiểu Mặc đang quan sát nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi sinh nghi.

Chương 072: Mất tích
"Du sư huynh, sao ngươi không đi tiếp?" Giang Lưu thấy hắn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trong mắt lóe lên một chút lo lắng.

Tuy Du Tiểu Mặc thường vứt đồ bừa bãi, hay quên trước quên sau, nhưng ở trên địa bàn của người khác, hắn vẫn hiểu phải để tâm một chút, tên Giang Lưu này biểu hiện cổ quái như vậy, thật sự làm hắn không thể nào an tâm mà đi tiếp, huống gì Giang Lưu còn là người của Thiên Phong.

"Giang sư đệ, chúng ta chỉ nói mấy câu thôi mà, cần gì mà đi xa như vậy?"

"Việc này... không gạt ngươi, thực ra ta có một thứ muốn cho ngươi xem, cho nên mới muốn dẫn ngươi tới thẳng đó."

Giang Lưu ấp úng kiếm cớ, thật ra trước khi đến cũng đã nghĩ tới các loại hậu quả, nhưng không ngờ Du Tiểu Mặc lại dứt khoát đi cùng với mình như vậy, cho nên mấy cái cớ cậu ta nghĩ kỹ lúc trước hiện tại đã phát huy công dụng rồi.

"Nếu như ta đoán không nhầm, thì hướng hẳn là đi tới phía sau núi phải không, chẳng lẽ thứ ngươi nói lại ở sau núi?" Du Tiểu Mặc khó tin dò hỏi, nếu như hắn không lầm thì cái tên Giang Lưu này cũng giống như hắn, lần đầu tiên tới Trung Mạch mới đúng.

"Đúng, đúng vậy." Giang Lưu căng thẳng nói.

Du Tiểu Mặc không còn gì để nói, người này nói dối cũng không biết đường mà che giấu, nhìn cái bộ dạng căng thẳng kia, rõ ràng có vấn đề.

Tuy nhiên Lăng Tiêu lúc nào cũng nói hắn ngốc, nhưng dù hắn có ngốc đến mấy, cũng không thể không nhận ra nổi chút sơ hở này, nghĩ đến thân phận của Giang Lưu, cùng với hành động vô duyên vô cớ tự dưng tới tìm mình, rõ ràng là bị người khác sai khiến, mà cái người kia, rất có thể là kẻ hận hắn tới tận xương tủy - Thang Vân Kỳ, nếu thật là cô ả, thì tất cả đều hợp lý rồi.

"Giang sư đệ, ta cảm thấy tốt nhất đừng tới phía sau núi, dù sao đây cũng là Trung Mạch, đừng tùy tiện chạy loạn."

Du Tiểu Mặc nghĩ rất có thể Giang Lưu đang bị Thang Vân Kỳ uy hiếp, tuy rằng đồng tình với cậu ta, nhưng hắn không phải là người đã biết rõ nguy hiểm rình rập mà còn theo vào, đành phải vòng vo ám chỉ cho Giang Lưu, hy vọng cậu ta hiểu được.

Giang Lưu cắn cắn môi dưới, trong mắt lóe lên một ít giãy dụa.

Du Tiểu Mặc thấy thế cũng khônh đành lòng, liền nói, "Ta biết Thang Vân Kỳ sai ngươi làm việc này, nếu không thì vậy đi, ngươi hãy nói thẳng với Thang Vân Kỳ, nói kế hoạch đã bị ta đoán được, ta bảo cô ta tự đến mà tìm ta, như vậy chắc là Thang Vân Kỳ sẽ không làm khó ngươi đâu."

"Du sư huynh, vô dụng thôi." Mắt Giang Lưu rơm rớm nhìn hắn, chợt cúi đầu xuống, "Nếu Thang sư tỷ biết rõ ta không làm tốt việc nàng giao, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, tuy ta là đệ tử của Thiên Phong, nhưng sau khi Thang sư tỷ biết rõ ta và ngươi là đồng hương, nàng vẫn rất ghét ta, có đôi khi còn dẫn người tới tìm ta gây phiền phức, nàng thậm chí còn uy hiếp ta không được nói cho sư phụ."

Nghe xong lời này, hàng lông mày của Du Tiểu Mặc nhíu chặt, hắn thật không ngờ Thang Vân Kì lại là loại người này.

Bởi vì ghét hắn, thậm chí còn ghét lây cả đồng hương của hắn, còn ỷ mình là con gái của chưởng môn để ức hiếp Giang sư đệ, loại hành vi này quá độc ác, nhưng đồng tình thì cũng chỉ là đồng tình mà thôi, hắn cũng bất lực, nếu như không có Lăng Tiêu che chở chỉ sợ chính hắn đã bị Thang Vân Kỳ hành hạ tới chết rồi.

"Giang sư đệ, ta cảm thấy ngươi cần phải nói chuyện này cho sư phụ ngươi biết, sư phụ ngươi đã vừa ý với tiềm năng của ngươi, chắc ông ấy cũng sẽ xem trọng ngươi thôi, nếu ngươi nói với sư phụ, nhất định sư phụ ngươi sẽ ra mặt." Du Tiểu Mặc thành tâm thành ý mà đề nghị.

"Cám ơn ngươi, nhưng Thang Vân Kỳ là con gái của chưởng môn. Ta... ta không đấu lại, sư phụ có thể giúp ta, nhưng không giúp ta cả đời được." Đôi mắt Giang Lưu ngấn lệ, nhưng ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc lại tràn đầy cảm kích.

Du Tiểu Mặc bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt này, đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi trào dâng.
Nói cho cùng, cậu ta bị xa lánh hoàn toàn bởi vì hắn, nếu không phải hắn đắc đội với Thang Vân Kỳ, cô ả cũng sẽ không biết Giang Lưu là đồng hương của hắn rồi còn trút hết cơn giận với hắn lên người Giang Lưu, thực sự là hắn đã làm phiền Giang Lưu.

"Như vậy đi, ngươi chuyển lời giúp ta, nói với Thang Vân Kỳ là ta hẹn nàng ở lối rẽ chúng ta mới đi qua, ta sẽ tự mình nói với nàng."

Kỳ thật Du Tiểu Mặc cũng không có nhân cách cao thượng tới vậy, lén gặp Thang Vân Kỳ là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng mà dù sao thì Giang Lưu cũng là đồng hương của hắn, cũng là người đầu tiên hắn gặp từ sau khi tới đây, cũng may mà quen biết cậu ta, hắn mới biết mình đang ở thế giới nào, hiện tại Giang Lưu lại vì mình mà bị giận cá chém thớt, có lẽ hắn phải chịu một phần trách nhiệm.

"Làm vậy có được không?" Đôi mắt Giang Lưu đẫm lệ.

"Ta nói được là được, dù sao lần này không thành, Thang Vân Kỳ vẫn sẽ nghĩ cách tìm ta gây phiền phức, còn không bằng giải quyết hết một lần."

Khóe mắt Du Tiểu Mặc có chút run rẩy, hắn cứ tưởng Giang Lưu là một thiếu niên hoạt bát sáng sủa, không nghĩ cậu ta lại thích khóc như vậy, tuyến lệ còn tốt hơn cả con gái nữa, nói khóc là khóc được luôn.

"Cám ơn ngươi!" Giang Lưu rốt cục cũng ngừng khóc, run run nói cảm tạ.

"Ừa, vậy ngươi đi nhanh đi, miễn cho nàng chờ lâu lại giận lây sang ngươi, ta đi tới chỗ kia chờ." Tiếc là cậu ta không phải nữ hài tử, nếu không Du Tiểu Mặc rất có thể ga lăng một lần, lấy khăn tay cho cậu ta lau mặt.

"Vậy ta đi trước nha, gặp lại sau Du sư huynh." Giang Lưu vẫy vẫy tay với Du Tiểu Mặc, sau đó mới chạy đi báo cho Thang Vân Kỳ.

Chờ Giang Lưu chạy mất, Du Tiểu Mặc rốt cục không giả bộ được nữa rồi, ai bảo ngươi làm màu, ai bảo ngươi mềm lòng, giờ thì vui rồi, lát nữa lại phải gặp đại tiểu thư điêu ngoa kia, thật sự là... có chút sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy hay là gọi Lăng Tiêu tới thì tốt hơn, nếu Thang Vân Kỳ muốn ra tay với hắn, ít ra còn có Lăng Tiêu cản lại.

Vì vậy, một đám người cứ nghĩ là sẽ đi gặp một mình Du Tiểu Mặc, hoàn toàn không ngờ tới hắn lại muốn kéo Lăng Tiêu vào chuyện này.

Giải quyết xong vấn đề này, Du Tiểu Mặc vừa ngâm nga một bài hát vừa dò theo đường cũ trở về.
Ngay lúc hắn chưa đi xa, một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện ở vị trí hai người mới đứng, bóng đen nhìn phía Du Tiểu Mặc rời đi, thân hình thoắt một cái là biến mất, phương hướng tàn ảnh đi tới đúng là nơi Du Tiểu Mặc đang đứng.

Bên kia, Giang Lưu đã chuyển lời của Du Tiểu Mặc lại cho Thang Vân Kỳ.

Thang Vân Kỳ vừa nghe tới Du Tiểu Mặc lại dám can đảm hẹn nàng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ vui sướng, "Giang sư đệ, ngươi nói thật không, Du Tiểu Mặc thực sự hẹn ta gặp ở chỗ kia hả, có phải hắn đã biết kế hoạch của ta rồi không, cho nên cố ý nói thế để trốn thoát khỏi chúng ta?"

"Không có khả năng, chắc chắn hắn sẽ tới." Giang Lưu cúi đầu, không ai thấy rõ nét mặt.

"Được rồi, vậy ta sẽ tin ngươi một lần, ta biết ngay phái ngươi đi sẽ thành công mà, ngươi làm tốt lắm, tiếp theo không có việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi, mặt khác, ta không muốn có người khác biết chuyện này, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?" Thang Vân Kỳ hài lòng vỗ vai Giang Lưu, may mà nàng có lá bài này, lần này tuyệt đối phải cho Du Tiểu Mặc sáng mắt ra, cho hắn biết đại sư huynh là của ai.

"Ta biết rồi, Thang sư tỷ." Giang Lưu nhếch môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, nhưng đáng tiếc không ai nhìn thấy.

Vì vậy, Thang Vân Kỳ mang theo hai tên tùy tùng chậm rãi đi tới địa điểm Du Tiểu Mặc hẹn gặp mặt, tuy rằng chỗ kia thường xuyên có người qua lại, nhưng lúc này mọi người đều nghỉ ngơi sau trận đấu, làm gì còn ai hưng phấn tới nỗi đi dạo quanh, căn bản không có một bóng người, tính toán của Du Tiểu Mặc lần này đã lầm rồi.

Mang theo tâm trạng dễ chịu, đám người Thang Vân Kỳ rất nhanh đã tới địa điểm gặp mặt.

Nhưng mà, cứ tưởng Du Tiểu Mặc đáng lẽ phải đứng đó đợi họ, vậy mà hắn chưa từng xuất hiện.

"Không phải Giang sư đệ đã nói Du Tiểu Mặc sẽ đợi chúng ta ở đây sao? Căn bản chẳng có ma nào hết, chẳng lẽ chúng ta bị lừa?" Một tên tùy tùng nghi ngờ.

"Ta cảm thấy có khả năng là Giang sư đệ đã bị Du Tiểu Mặc lừa rồi." Tên tùy tùng còn lại cũng nói ra phỏng đoán của bản thân.

Sắc mặt Thang Vân Kỳ âm u, "Các ngươi nói đều có lý, chỉ là theo như Giang sư đệ nói, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ không lừa hắn, bây giờ không thấy tăm hơi Du Tiểu Mặc đâu, có phải có nguyên nhân khác không?" Nói cho cùng, nàng không muốn buông tha cho cơ hội vất vả lắm mới có được này.

"Nếu không, chúng ta chờ thêm một lát." Tùy tùng một cẩn thận dò hỏi.

"Vậy cứ làm thế đi." Thang Vân Kì lạnh giọng gằn từng chữ, nếu như Du Tiểu Mặc dám lừa nàng, thù mới hận cũ, nàng nhất định phải làm cho hắn chết cũng không yên thân.

Chỉ là cả ba người đều không ngờ được, họ không thể đợi được Du Tiểu Mặc, ngược lại còn đợi được một người khác.

Trên thực tế, lúc Du Tiểu Mặc vừa rời phòng thì Lăng Tiêu đã phát hiện, ngoại trừ có thể tạo ảo giác, thì kết giới y giăng còn có cảm giác, bất luận là ai ra vào kết giới của y, y đều biết được, cho nên y biết rõ có người tới tìm Du Tiểu Mặc, khí tức của người kia y không biết, nhưng Du Tiểu Mặc lại đi cùng người kia.

Nghĩ tới chỗ này, Lăng Tiêu cảm thấy không vấn đề gì to tát, cũng không quan tâm nữa, nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, Lăng Tiêu rốt cục cũng phát hiện ra điều kì lạ, Du Tiểu Mặc vẫn chưa về, việc này có chút kỳ quái.

Người quen biết Du Tiểu Mặc không nhiều lắm, đặc biệt là ở Trung Mạch, người quen của hắn chỉ có Phục Tử Lâm, các sư huynh đệ đồng môn của hắn cũng không thể tới Trung Mạch được, hơn nữa dù bọn họ có thể tìm tới Du Tiểu Mặc rồi gọi hắn đi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng không có khả năng không nhận ra người đó là ai.

Phát giác được chuyện kì quái, Lăng Tiêu tạm biệt hai vị sư đệ, lần theo mùi của Du Tiểu Mặc tìm tới.

Chương 073: Bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tuchan