Chuyến xe buýt 375

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiện giờ chiếc xe buýt mang số 375 đã thay đổi tuyến đường thành cửa cung phía bắc đến cửa Tây. Ngay từ đầu nó đi tuyến đường 333, sau đó đổi sang 330, cuối cùng mới đổi thành đường 375 như trong bài viết.

Ngày 14/11/1995 giữa đêm khuya, không trăng không sao, trời rét lạnh. Một chiếc xe buýt chậm rãi ra khỏi bến xe ở Viên Minh Viên, và dừng lại ở trạm dừng phía cửa nam của Viên Minh Viên, đây là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hôm đó.

Trên xe chỉ có một bác tài xế lớn tuổi, một cô gái bán vé trẻ trung, xe dừng lại mở cửa ra, bốn hành khách bước lên, đó là một đôi vợ chồng trẻ, một cụ bà lớn tuổi cộng thêm một cậu nhóc nhỏ. Sau khi lên xe, hai vợ chồng trẻ ngồi hàng ghế ngay sau bác tài tỏ ra khá thân mật với nhau, cậu nhóc và bà lão thì lần lượt ngồi ở hàng ghế đơn hàng sát cửa ra vào. Thấy khách đã ngồi ổn định hết, bác tài mới bắt đầu lái xe đi về trạm Hương Sơn.

Đêm ngày càng lạnh và yên tĩnh hơn, bên tai chỉ còn nghe được tiếng máy nổ, trên đường vắng tanh chẳng có lấy một bóng xe. Trời đêm Bắc Kinh vốn đã cực kì rất lạnh, trên đoạn đường vắng thế này lại càng lạnh lẽo.

Xe tiếp tục đi qua thêm hai trạm nữa, vừa qua khỏi trạm cửa cung phía Bắc khoảng 300m, các hành khách đột nhiên nghe tiếng bác tài la mắng: "Mẹ nó, ngày quỷ quái gì thế này, còn chẳng thèm vào trạm đứng đợi." Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy, đằng trước có hai bóng người đang quắc tay gọi xe. Cô gái bán vé thấy vậy bèn nói: "Cứ dừng xe lại đi chú! Ngoài đó lạnh lắm, xe này lại còn là chuyến cuối nữa."

Bác tài dừng xe, hai người khách bước lên xe, lúc này mọi người mới nhận ra là còn một người nữa, tóc tai bù xù, được hai người còn lại đỡ lên. Sau khi lên xe, cả ba đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, ngồi im không nói không rằng, người tóc tai bù xù thì luôn cuối gầm mặt. Lạ là cả ba người này đều mặc quan phục thời nhà Thanh, sắc mặt thì trắng bệnh đến bất thường. Ai nấy nhìn đều hoảng hồn, chỉ có bác tài vẫn chuyên tâm lái xe đi tiếp. Cô bán vé thấy mọi người e ngại, bèn lên tiếng trấn an: "Mọi người đừng sợ, chắc họ vừa quay phim cổ trang xong, uống nhiều quá nên quên thay đồ thôi." Mọi người nghe cô gái nói vậy cũng bình tĩnh hơn. Chỉ có bà cụ vẫn thi thoảng lại quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn ba người khách mới lên.

Xe đi thêm ba bốn trạm nữa, đường phố vẫn im lặng như cũ, gió thì ngày càng lớn hơn. Lúc này đã không còn hành khách nào đón xe nữa, đôi vợ chồng trẻ cũng xuống xe từ trạm trước; lái xe thì đang nói chuyện với cô bán vé. Đột nhiên, bà cụ đứng lên nhào lại đánh cậu nhóc như điên, miệng la lối bảo cậu nhóc này đã trộm tiền của mình. Cậu nhóc nóng nảy, đứng phắt dậy mắng bà cụ: "Bà lớn vậy rồi sao còn nói dối hại người ta chứ!" Bà cụ không thèm đáp trả, chỉ vươn tay tóm chặt áo cậu nhóc không chịu buông. Cậu nhóc xoay tới xoay lui hoài cũng không thoát được, một lúc sau, bà cụ mới nói: "Đằng trước là đồn công an, chúng ta tới đó nhờ phân xử." Cậu nhóc nghe vậy cũng hất cằm đáp: "Đi thì đi, ai thèm sợ!"

Bác tài chỉ đành dừng lại thả cả hai xuống, xe buýt bừa khuất khỏi tầm mắt, bà cụ thở phào một tiếng, cậu nhóc đứng bên cạnh thì la lối, bực dọc: "Đồn cảnh sát ở đâu chứ?". Lúc này bà cụ gõ đầu cậu nhóc một cái nói: "Bà vừa cứu mạng mày đấy." Cậu nhóc không rõ hỏi lại: "Bà cứu mạng tôi hồi nào, tôi còn đang yên đang lành đây mà."

Lúc này bà lão mới toát mồ hôi kể lại: Hoá ra từ lúc ba người khách kia đi lên xe bà đã thấy có gì đó là lạ, nên thường xuyên quay đầu nhìn cả ba, không biết là do may mắn hay là trời phù hộ, trong một lần quay đầu nhìn lại, bà cụ vô tình thấy gió thổi qua, tốc tà áo trước của một trong ba người nọ lên, đáng sợ là đằng sau vạt áo ấy không hề có chân. Bà biết ngay cả ba không phải là người, bèn tìm cớ kéo cậu nhóc xuống xe.

Sau khi nghe bà cụ kể lại chuyện, cậu nhóc vội vàng gọi điện báo cảnh sát. Lúc đầu cảnh sát không chịu tin tưởng, cho rằng hai người đang bịa chuyện. Đến sáng ngày hôm sau, cảnh sát lại nhận được tin báo án rằng chuyến xe cuối cùng đi từ Viên Minh Viên đến Hương Sơn của họ đã mất tích, cùng với đó còn có tài xế và cô bán vé.

Nhận thấy cả hai chuyện có quan hệ với nhau, cảnh sát lập tức tìm tới bà cụ và cậu bé đã báo án hôm qua để điều tra thêm.

Ngày thứ ba, ở đập nước cách Hương Sơn hơn 100km, cảnh sát tìm được chiếc xe buýt mất tích và ba cái xác đã hư thối nghiêm trọng. Cảnh sát triển khai điều tra và đưa ra ba điểm đáng ngờ:

Một, xe buýt bình thường không thể nào chạy xa như vậy chỉ trong một ngày, thứ đựng trong bình xăng xe không phải xăng mà là máu tươi.

Hai, chỉ trong vòng 2 ngày, thi thể không thể nào hư thối nghiêm trọng đến thế, cho dù là vào mùa hè nắng nóng oi bức.

Ba, cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ camera quan sát trên các tuyền đường, nhưng không hề thấy sự hiện diện của chiếc xe buýt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi