phong luu tieu dieu than 189-203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến bên đống lửa, tay chân lúi húi thêm vài cành cây khô nữa vào, sợ ngọn lửa lại tắt.

Trong bụng có khối thịt cá thơm ngát, Mộc Phong hăng hái tăng vọt, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, theo tường cây bò lên trên, mái nhà đã xong, giờ hắn lại làm một chiếc giường gỗ đơn sơ, dùng gỗ khô điêu khắc một cái gối gỗ, trên mặt rải cỏ khô lá rụng xốp, một cái giống như nhà được hoàn thành đúng lúc trời chạng vạng tối.

Vô Ngôn càng nhìn càng thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

Mộc Phong thư thái nhìn căn nhà gỗ chính mình mất gần cả ngày làm ra, thầm nghĩ, tại Phạt Thần dị vực dựng một ngôi nhà tựa hồ cũng không có gian nan như Đỗ Nhiễm nói. Chẳng lẽ là những thần nhân này quá mức lười biếng?

Kỳ thực Mộc Phong có điều chẳng biết, trong tay hắn có Tiêu Diêu Thần Châu cái này thần vật độc nhất vô nhị, làm mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, chứ các thần nhân khác, sau khi bị hút vào Phạt Thần dị vực này, thần khí cũng chẳng cầm được trong tay, mà binh khí bị hãm trong kinh mạch trong cơ thể lại không khả năng gọi ra. Thử nghĩ, một phàm nhân bình thường, tay không tấc sắt, sợ rằng nếu muốn chém đứt một gốc cây chương cũng không thể làm, chớ đừng nói giống như Mộc Phong tùy ý đốn ngã vài cây như vậy. Thời xã hội nguyên thuỷ con người còn đánh lửa, đốt rẫy gieo hạt, mà Mộc Phong hắn cũng đã phát triển tới thời kì cuối của xã hội phong kiến rồi. Như vậy xem ra, căn bản là không có cách nào khác so sánh được.

Trong mảng rừng cây chương này không có thần nhân an cư, dĩ nhiên là những thần nhân kia không hề có biện pháp chặt những cây đại thụ. Về sau, khi Mộc Phong biết những duyên cớ này, liền nhìn Tiêu Diêu Thần Châu với cặp mắt khác xưa, một lần nữa đánh giá giá trị của nó. Mộc Phong càng thêm khó hiểu, cũng không biết cái tên dị thần quái thai kia, công lực của hắn cũng chỉ thường thôi, sao lại có thể sinh ra loại thần khí biến thái này chứ? Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, tạm gác sang một bên.

Ở trong rừng cây chương an cư một thời gian, Mộc Phong tạm thời kết thúc những ngày khổ cực lưu lãng trong cửu giới. Nhàn rỗi không có việc gì làm, Mộc Phong liền mang theo Vô Ngôn đến bờ sông đánh cá duy trì sinh kế. Tuy hắn cũng muốn mau chóng từ Phạt Thần dị vực thoát ra ngoài, tiếc rằng theo lời của Đỗ Nhiễm, ở đây hơn một nghìn thần nhân, ngoại trừ Vô Ngôn, phỏng chừng không có ai không muốn thoát ra. Nếu lâu như vậy mà chưa có người từ nơi này đi ra ngoài, thì mình cũng đừng mong có thể dễ dàng thoát ra khỏi đây được. Tạm thời cứ để như vậy đi, chuyện gì đến sẽ đến. Trong thời gian đó, Mộc Phong thường đem cho Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi một ít cá nướng, cũng nhân tiện đáp tạ ơn nghĩa bọn họ đã thu nhận và giúp đỡ lúc ban đầu.

Đối với việc Mộc Phong nhanh như vậy ngay trong rừng cây chương mà làm dựng nhà, Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi tất nhiên rất kinh ngạc, khi biết được Mộc Phong có Tiêu Diêu Thần Châu, một trong hai kiện bảo pháp dị thần đắc ý nhất, càng cảm khái thế sự trêu người, cơ duyên tại trời. Cũng may Đỗ Nhiễm quen loại ngày tháng thanh đạm này rồi, cũng không hướng Mộc Phong mượn dùng tiêu diêu thần châu, còn căn dặn hắn cố gắng đừng xuất ra bảo vật này, để tránh cho thần nhân khác có dã tâm cướp giật. Cố nhiên tất cả mọi người không có công lực, nhưng song quyền khó địch bốn tay, thêm một chuyện chính không bằng bớt một chuyện, nếu Tiêu Diêu Thần Châu của Mộc Phong bị thần nhân khác đoạt đi, tại Phạt Thần dị vực này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vả lại không có nha môn đến phán quyết công đạo đúng sai, có khổ thì cũng chỉ nuốt vào trong bụng.

Cứ như vậy, ban ngày tại bên hồ xiên cá, buổi tối Vô Ngôn đi ngủ, Mộc Phong tĩnh tọa, thời gian trôi qua rất nhanh, tỉ mỉ tính ra, đã hơn một tháng. Bởi vì Mộc Phong là người mới về ở trong Phạt Thần dị vực, khi cùng thần nhân khác ngẫu nhiên tiếp xúc đều cư xử nhã nhặn, một điều nhịn chin điều lành, biết rằng đám thần nhân này đến dị vực sau một thời gian dài sớm đã bị năm tháng vô tình nhào nặn, đại đa số thần nhân đều sống biệt lập, nếu không ở trong một căn nhà bé nhỏ thì ở huyệt động, hầu như không mấy ai thích quần tụ. Thần nhân gặp nhau, đa phần cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi rồi lạnh nhạt vượt qua nhau mà đi. Mộc Phong và Vô Ngôn lúc đầu tiên tiến vào Phạt Thần dị vực, gặp được Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi quả thực là chuyện may mắn không dám tưởng tượng.

Ngày lại qua ngày. Một hôm, Mộc Phong sáng sớm liền thức dậy, có lẽ hắn cũng không chịu nổi loại ngày tháng buồn chán này nữa, nếu cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, nhớ lại thời gian trước, Đỗ Nhiễm từng có kể sơ qua về nơi này, hắn liền mang theo Vô Ngôn, đi tới tận cùng của Phạt Thần dị vực xem nó ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#amtri2000
Ẩn QC