Chap 88 : Truyện Kiều AOV ss1
Tại Bắc Kinh, Trung Quốc có 1 gia đình khá giả có 1 người con trai và 2 người con gái. Người con trai là có phận sự nối nghiệp tên Murad là con út.
Còn 2 cô con gái tài sắc vẹn toàn thêu thùa, may vá, nấu ăn, đánh đàn, đảm đang,cầm kì thi họa là những gì mà 2 chị em đel có, người chị là Lauriel, cô em tên là Butterfly. Mỗi người có 1 nhan sắc riêng.
Lauriel có nét đẹp hiện đại mắt to do bấm mí, mũi cao do trang điểm, mặt V-line do phẫu thuật, nàng là người vui vẻ hay cười mỗi khi nàng cười là ma chê quỷ khóc chim xa cá chết.Tóc nàng ngã vàng vì suốt ngày đi chọc cứt trâu với vài đứa trẻ trong xóm.Đã vậy nàng còn hay sáng tác bài hát trong đó phải kể đến "Em của ngày hôm nay". Thôi giới thiệu sương sương vậy thôi
Mùa xuân năm ấy.2 chị em đanh đi bộ trên hành lang trong nhà
Lau : Em xem mới đây mà đã xuân rồi bỗng lòng ta muốn đọc thơ quá
But : Thôi thôi chị im hộ em cái, trong cái nhà này ai mà chả biết chị dốt văn nhất
Lau : Mày có im đi ko, mày nói vậy sao tao ra đường nữa
But : Sắp đến tiết thanh minh rồi phải sắm gì để mặc được
Lau : Ko cần gì nhiều chủ yếu là tấm lòng nên tao sẽ mặc cái áo zú đỏ ở trong bên ngoài tao sẽ mặc áo Adidat quần Prada thêm đôi giày gucci và chiếc bông tai PNJ sương sương nếu còn dư tiền quất luôn cái nhẫn của PNJ luôn, đánh thêm son lì 3CE nữa là chuẩn cmnr
But : Trồi ôi chị mặc vậy ko sợ bố mẹ vã rớt hàm hả
Lau : Phải chơi lớn để xem ai trầm trồ.Mặc vậy mới có zai cua chứ
But : Em sẽ học theo chị, em sẽ chơi hẳn bộ của nữ ca sĩ lây đi ga ga
Lau : Mày mặc vậy coi chừng bố vã mày chết
But : Ủa chị ko sợ sao em phải sợ
Lau : Vì tao là nhân vật chính trong tập này ok, mọi chap con Ve nó chiếm hết đất diễn rồi chap này ko có nó tao cũng zui
Tới tiết Thanh Minh, 2 chị em đang chuẩn bị chơi xuân
But đứng ngoài cửa : Chị Lau ơi xong chưa lâu quá
Lau : Tao bấm xong cái mí đã...xong rồi đi thôi
But : Chơi xuân thôi mà làm gù mà make up đậm vậy
Lau : Ủa mày ko biết hả tài tử giai nhân ko đấy nếu hên tao có thể sẽ lựa được anh nào đẹp zai thì sao
But : lau cho tỉnh đi chị
Lau : Đi thôi em
Đúng như Lau nói. Tài tử và giai nhân dập dìu chật mọi nẻo đường.
But : Ê chị ơi anh kia đẹp zai kìa
Lau : Đâu đâu tao xem
But : Anh kia nữa
Lau : Đợi tí lắm zai quá não tao lag chưa kịp
Murad : 2 chị nhặt liêm sĩ lên dùm em
But : Chị ơi ở kia có cái miếu kìa mình lại kia cầu đi
Lau : Ý hay đó em
3 người đi lại miếu chấp tay lại cầu. Cả 3 đều im lặng cầu nguyện xong rồi đi ra
Lau : Ủa But em chúc gì vậy
But : Em chúc cho chị sau này trang điểm bớt sến đi nha
Lau : Tao vã chết bố mài giờ, nghĩ sao chúc vậy
But : Còn Mu em chúc gì
Murad : Em chúc 2 chị sau này bớt khẩu nghiệp và giữ gìn liêm sỉ
LauBut : Cũng đúng
Mặt trời đã ngả về phương Tây, ba chị em nắm tay nhau thong thả ra về. Họ đi bên một dòng suối nhỏ. Bên đường, họ để ý thấy một nấm mộ nhỏ quạnh hiu, không ai chăm sóc tới. Cỏ trên nấm mộ nửa vàng nửa xanh ko ai chăm sóc
Lau : Tại sao trong ngày Thanh Minh mà nơi đây lại vắng tanh, không có ai đến viếng thăm và đốt hương như thế hả các em?
But : Trồi ôi chị ko biết đâu đây là mộ Marja ngày xưa cỗ xinh lắm nhưng do mê trai bán nước giống con Châu gì đó, xong bị bắt quả tang xong bị phạt rồi mặt trở nên biến dị xấu quá ko sống được nên tự vẫn đó
Lau : Trồi ôi ghê quá
But : Ủa sao chị ko khóc
Lau : Mắc gì tao phải khóc
But : Theo truyện là chị khóc mà
Lau : Ủa vậy hả
But : Ừ nè đọc đi
Lau : À~~...Mu ơi nhỏ chị vài giọt nước
Mu : Ngửa mặt lên chị
Lau : Từ từ thôi coi trừng cái lông mi giả của tao
Lau bật khóc nức nỡ ôm lấy cái mộ : SỐ PHẬN ĐÀN BÀ THẬT ĐAU ĐỚN...hic...
But : Chị???Chị...
Lau : Sao em
But : Làm lố quá rồi ko cần ôm mộ đâu
Lau : Trời sao mày ko nói sớm làm tao diễn sâu quá nè...vai gì mà khó quá trời
But : Chị chọn mà
Lau khóc nức nở : Số phận người đàn bà thật đau đớn. Thì ra cái danh từ 'phận mỏng' cũng là để nói lên được nỗi đau khổ, bất hạnh của rất nhiều người. Ông trời quả thật phũ phàng. Tuổi trẻ đi qua, sắc đẹp tàn phai mau chóng, khi còn sống thì phải làm má thiên hạ khắp nơi, còn khi chết đi lại trở thành ma không chồng.Này các em, nếu đã không có ai đoái hoài tới Marja thì tiện đây chị em chúng ta nên dừng lại để thăm viếng và thắp một vài nén hương trên mộ nàng. Cũng là một cách tỏ bày tấm lòng lân mẫn khi có dịp gặp nhau. Mong Marja dưới suối vàng biết cho lòng ta.
Mu : Ok chị
3 chị em khấn vái vài lạy. Rồi Lau lấy chiếc trâm của mình ra khắc lên da cây viết thơ tặng Marja.Khi mặt trời sắp lặn do mãi nghĩ tới số phận của Marja thì Lau còn cố nén lại dần dần 2 hàng nước mắt chảy ra
But : Chị này thật là buồn cười. Nước mắt đâu mà chị có dư dả để khóc những người đời xưa như thế?
Lau : Con đạo diễn nó bắt tao làm thế thì tao phải làm thôi chứ mày nghĩ tao thích đứng đây khóc lắm à:))
Mu thấy vậy can thiệp vào : Chị này đứng vấn vương người xưa làm gì.Em không đồng ý với chị chút nào. Ở đây âm khí nặng nề, ngột ngạt. Hoàng hôn đã xuống mà đường về còn xa. Thôi chúng ta về đi thôi.
Lau : Đợi tí nữa con đạo diễn nó làm khổ tao đợi tao đứng đây khi nào gió nổi mạnh cây ào ào mới được về
Mu : Khổ vậy nữa chứ
Chưa ai kịp đáp lại lời nàng thì bỗng một trận gió nổi dậy làm đổ lộc rung cây ào ào. Trong gió mọi người thoáng nghe có mùi hương bay. Theo chiều gió mà nhìn, mọi người thất kinh khi thấy hiện ra những dấu giầy in trên rêu xanh
But :Trồi má ghê quá chị ơi
Lau : Thôi chị em ta về ở lại đây có mà trúng gió chế
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net