Chap 8.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagome: Mặc dù, anh ấy có một điểm. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ở lại đây. Anh không có đi theo chúng tôi anh biết mà... Không phải là tôi không muốn anh ở đây! Tôi có! Ý tôi là!!! Anh hoàn toàn có quyền ở bất cứ đâu anh muốn!!!

Sesshomaru: Ta có lý do của ta.

Kagome: Vẫn bí ẩn như thế. Cũng tốt, tôi sẽ không tọc mạch nữa. Nhưng ít nhất anh cũng có thể ăn thử đồ ăn của mình.

Sesshomaru: Thức ăn của con người không phải thứ tham khảo của ta.

Kagome: Nhưng Sake thì sao?

Sesshomaru: Hn. Cũng không hoàn toàn là khó chịu.

Inuyasha: ...

Kagome: Hmm...? Âm nhạc...

Tiếng sáo? Nó phát ra từ trong vườn... Nó rất hay.

Kagome: Eh? Đã dừng rồi.

- Con người nên cần nghỉ ngơi.

Kagome: NNGGYAAAAH!

Kagome: Sesshomaru! Tôi... Uh... Tôi nghe thấy có người chơi nhạc, anh cũng nghe thấy, phải không?

Sesshomaru:... Và nó không kéo dài bao lâu, vậy cô nên quay lại giường ngủ của cô đi.

Kagome: Còn anh? Anh không định đi ngủ sao? Anh không ngủ được à?

Sesshomaru: Yêu quái cần nghỉ ngơi rất hiếm. Ấn tượng của cô về ta đúng là thú vị nhất.

Kagome: Xin lỗi.

Sesshomaru: Ấn tượng của cô về cô dâu và người hầu của cô ta là gì?

Kagome: Cô Jun và Yu- san sao? Họ rất tuyệt, nếu không phải là có chút lập dị. Sao anh lại hỏi như vậy?

Sesshomaru: Họ không giống như là vô tình xuất hiện.

Kagome: Đúng, anh nói vậy sớm hơn. Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Tôi... Tôi không cảm thấy bất kì điều tiêu cực hay yêu khí của họ. Trên thực tế, họ đều giống một con người hơn.

Kagome: Anh có chắc là anh không cảm giác sai không?

Sesshomaru: Nhớ thận trọng với bọn họ đó, miko.

Kagome: Nó là cái gì? Đi dạo! Chỉ là đi dạo thôi!

Kagome: Inuyasha! Có vẻ như mọi người đều dậy hết rồi. Cậu có nghe thấy tiếng nhạc không? Giống tiếng sáo...

Inuyasha: Cậu có mùi giống hắn.

Kagome: Huh? Giống ai?

Inuyasha: Anh trai của tôi.

Kagome: Oh! Đúng, anh ấy từng ở đây. Nhưng anh ấy lén xuất hiện ở đâu đó.

Inuyasha: Không chỉ tối nay. Sau lễ hội Obon, tôi có thể ngửi thấy mùi của hắn trên cậu nữa. Và lần đó cậu để anh ta giữ cái ô của cậu? Đã xảy ra chuyện gì?!

Kagome: Cái ô của tôi? Sao cậu lại biết những chuyện này?

Inuyasha: Đó là điểm bên cạnh! Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?!

Kagome: Xảy ra chuyện gì? Cậu nói với tôi giữa tôi và Sesshomaru có chuyện gì xảy ra?

Inuyasha: Tôi không biết! Cậu trả lời tôi đi!

Kagome: Bình tĩnh đi! Cậu sẽ đánh thức mọi người trong nhà đấy! Tôi và anh ấy chỉ nói chuyện. Và nó không thể như tôi phải chạy trốn khỏi anh ấy mọi lúc, nó chỉ vô tình xảy ra!

Inuyasha: Đúng, và hắn chỉ vô tình trò chuyện với cậu. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ta có ý gì với cậu không.

Kagome: Ý nghĩ của cậu thật lố bịch!

Inuyasha: Tôi không tin hắn, Kagome! Và cậu cũng không nên tin hắn! Hắn chỉ đang lợi dụng cậu, tôi biết điều đó. Đừng tin hắn như một đồ ngốc! Tôi muốn cậu mau tránh xa Sesshomaru ra! Tôi cấm nó!

Kagome: Cậu cấm--?!

Kagome: Trước hết, đừng nói cho tôi biết mình phải làm gì! Tôi có thể tự đưa ra quyết định của mình! Thứ hai, sao cậu dám?! Cậu là một kẻ đạo đức giả!

Inuyasha: Đạo đức giả?!

Kagome: Cậu tưởng tôi không biết cậu đã ở đâu trong lễ hội Obon hả? Tôi không phải con người siêu phàm để cảm nhận mùi của người khác tìm ra hai người!

Inuyasha: C- Cái đó! Chuyện đó là chuyện khác! Và đó là ý gì hả? Cậu định phản bác lại sao?

Kagome: Phản bác?! Đó là những gì cậu đang nghĩ?

Inuyasha: Nghe này... Không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Kikyo trong buổi tối hôm đó cả.

Kagome: Vì vậy cậu có thể ngừng cảm thấy không thoải mái với Sesshomaru. Agh! Cậu không hiểu! Tôi thậm chí không cậu vì cậu đi gặp Kikyo. Tôi không ép buộc tất cả mọi thứ về cậu! Cậu phải tự vượt qua chính mình! Và Sesshomaru! Chúng tôi thậm chí không... Tôi không biết chúng là gì, nhưng quan hệ giữa tôi và anh ấy không như cậu nghĩ đâu. Trên thực tế, cậu và tôi thậm chí là những gì cậu đang nghĩ đúng không? Bởi vì điều này chỉ có liên quan nếu đó là những gì cậu đang nghĩ về chúng tôi.

Inuyasha:... Tôi không biết.

Kagome: Chúa ơi, Inuyasha, tôi thật sự mệt mỏi vì điều đó.

Kagome: Cậu là bạn thân của tôi, và tôi rất quan tâm đến cậu. Nhưng cậu luôn bỏ qua việc tôi cảm thấy như thế nào! Tôi không phải là thứ mà cậu muốn yêu cầu hay loại bỏ thứ gì mà cậu cảm thấy phù hợp với chính mình. Tôi có quyền của tôi, tôi có ý chí tự do của riêng tôi. Và tôi mệt mỏi khi làm theo ý cậu rồi.

Inuyasha: Kagome... Cậu đang nói cái gì vậy?

Kagome: Tôi đang nói, chúng ta cần một khoảng cách, ngay bây giờ!

Inuyasha: Kagome, đợi đã! Đừng--!!! Kagome!

Inuyasha: Kagome, đứng lại đã!

Kagome: Ngồi xuống!

Tôi... tôi không thể tin là tôi lại quát cậu ấy như thế. Ý tôi là, chúng tôi chiến tranh lạnh rất nhiều lần. Nhưng...

Đây chính xác không phải hành động của Inuyasha. Tôi thậm chí không chắc chắn cậu ấy đang giận. Ít nhất... Đó không chỉ là cậu ấy. Hm? Tiếng nhạc lại phát ra nữa rồi. Nó phát ra từ đây.

Yu: Ah! Có vẻ như tôi đã thu hút được một cô thiếu nữ.

Kagome: Yu- san! X- xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Tôi chỉ đang cố gắng để quên đi phiền muộn.

Yu: Không sao đâu. Tôi cũng đã làm như vậy. Tránh suy nghĩ về công việc, hoàn toàn trung thực.

Kagome: Công việc?

Yu: Ừm, tôi đang dự định trở về đất liền và công việc của tôi chỉ là đảm bảo rằng cô Jun được chăm sóc chu đáo.

Kagome: Anh phải quay trở về rồi sao? Nó có an toàn không sau khi anh giúp cô ấy trốn thoát và chạy trốn với một anh chàng mà họ không muốn làm gì?

Yu: Oh, họ sẽ không làm gì tôi đâu. Tôi là người rất quan trọng nên họ không muốn để mất. Và qua một thời gian họ sẽ bỏ qua sự vi phạm này.

Tôi tự hỏi công việc của anh ấy là gì... Anh ấy phải có thứ hạng và tầm ảnh hưởng rất lớn. Đây có phải lý do tại sao anh ấy làm cho Sesshomaru nghi ngờ?

Kagome:... Anh đúng là một hầu cận đáng tin tưởng của cô Jun.

Yu: Chúng tôi bị ràng buộc bởi truyền thống rất nhiều, chúng tôi không thể phủ nhận rằng chúng tôi cũng bị ràng buộc bởi người khác. Cô Jun và Hiroshi- san được kết nối với nhau bằng sợi chỉ đỏ mặc kệ địa vị và đất nước của họ.

Kagome: Sợi chỉ đỏ... Ý anh là sợi tơ hồng của số phận.

Yu: Đúng! Đó là một niềm tin phố biến ở Trung Quốc! Cô có biết nó không?!

Kagome: Khi tôi còn nhỏ... Mẹ tôi nói rằng tất cả mọi người đều có một sợi dây màu đỏ được gắn vào ngón tay của họ, và ở đầu dây bên kia, sợi dây được gắn kết với người mà họ ở bên.

Yu: Tôi rất vui vì nó cũng nổi tiếng ở Nhật Bản! Mặc dù ở đất nước chúng tôi, sợi dây này được buộc vào chân của một cặp vợ chồng. Nhưng có vẻ như câu chuyện đang làm phiền cô?

Kagome: Oh, không phải đâu! Tôi chỉ đang tự hỏi độ chính xác và uh... mãi mãi là bao lâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago