Tôi mơ về Sự sống...và Cái chết (DC comic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Darkside/Batman, Superman/Batman, không phải Mỹ Cường
Cre Ao3: DontAskWhy
"Dịch để luyện tiếng việt và tiếng anh nên nếu mọi người thích fic này nên đọc bản eng để đúng tình tiết."
C

hap 1: Tôi mơ về Sự Sống...và Cái Chết

Người hùng vĩ đại và mạnh mẽ - Superman, bị kéo lê đầu gối trên những viên đá nhẵn nhụi nhưng đang báo trước một điềm gỡ. Dây xích xanh quấn quanh trên khắp cơ thể anh, trong khi tên nô lệ của Apokolips kéo anh đi. Granny Goodness bước đi đằng sau, liên tục dùng vũ khí của cô ả đánh lên anh cho một trận cười thoả thích. Cuối cùng, họ dừng chân trước những cánh cửa mà Clark chỉ một lần chạm đến trong tình trạng này. Đại sảnh nơi đặt ngai vàng của Darkseid.

Ngay khi bị đẩy vào phòng, Clark ngừng thở trước cảnh tượng trước mặt anh, trên đỉnh các bật thang, Darkseid ngồi trên chiếc ghế sừng lớn với phong nền màu tím đằng sau. Trên đùi của tên bạo chúa, những giọt máu khô chảy xuống chân hắn, với đôi cánh đen đang bị giữ chặt trong vòng tay và cổ cùa hắn, Darkseid nắm chặt lấy cả hai cánh tay của người đó. "Batman! Agh!" Anh gục ngã, một lần nữa vì cú sốc điện mà người phụ nữ mang đến.

"Đừng tự tiện nói khi ngài Darkseid chưa cho phép, nhóc con!" Superman nhe hàm răng của anh đối ả ta, trước khi quay lại nhìn về Bruce.

Những vết thương ở khắp mọi nơi trên vùng da thịt bị lộ ra của anh ấy, nhịp tim anh giật lên một chút khi anh cúi đầu và cau mày. Ngẩng đầu để nhìn lên tên khốn nạn đang giam giữ người dơi, thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm đó, hắn nói "Granny Goodness đã báo cho ta về nỗ lực trốn thoát của ngươi"

Trong sự thoả hiệp, Kal-El giữ vững chính mình, run rẩy dưới cơn giận dữ không thể kiềm chế, "Ngươi đã làm gì với em ấy!" Anh hỏi nhưng một lần nữa da thịt bị thiêu đốt là câu trả lời của hắn.

Tên bạo chúa đứng dậy từ trên ghế, Batman đung đưa trên cao bên cạnh, hắn đi xuống đến khi dừng trước mặt tù nhân của hắn, "Dường như cả hai ngươi đang từ chối vai trò mới của mình, nên ta tin rằng cần một hình phạt khắc nghiệt hơn"

The Dark Night (Kỵ sĩ bóng đêm) bị ném xuống sàn nhà, anh ấy khó khăn nâng người dậy nhưng rồi lại bị chiếc giày to nặng đè xuống, "Không, dừng lại! Để em ấ-eech!"

"Hắn, kẻ có sức mạnh mà ta cần cho người kế vị, một minh chứng cho sự cai trị của ta không chỉ tìm một con người, mà còn là một Omega. Một Omega loài người trong tất cả." Gạt đi chân của Bruce, hắn quỳ một chân, nắm lấy tóc Bruce làm anh đối mặt với the Man of Steel (Người Đàn Ông Thép), "Hắn sẽ tạo ra đứa con mang theo di sản của ta. Một đứa trẻ mạnh mẽ được chỉ huy bởi ta cùng với mẹ của chúng, một khi hắn nhận thức được vị trí của bản thân bên cạnh ta". Khuôn mặt của Darkseid càng gần khuôn mặt đang nhăn lại của Bruce bao nhiêu, thì Clark lại càng kéo giật xích sắt trên người anh bấy nhiêu, không chỉ vì bản năng bảo vệ một Omega chưa bị đánh dấu của Alpha, mà còn vì anh muốn xé nát Darkseid và cứu Bruce khỏi điều sắp xảy ra.

Darkseid cầm lấy một cánh tay của Omega và vặn nó ra đằng sau trong khi hắn xé rách chiếc quần bó sát của con mồi bằng bàn tay còn lại của hắn. Tên nô lệ bắt đầu chảy nước miếng và liên tục lắc lư qua lại, còn Granny thì bất chợt cười to. "Dừng lại! Dừng lại!"

"Kal". Bruce thở hổn hển trong khi Clark bất lực nhìn Darkseid ngày càng áp cơ thể của hắn lên người anh.

"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại-"

"Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại" Không khí kinh khủng xé toạc Clark với những tiếng hét không thành tiếng. Hoảng hốt bật dậy, anh nuốt một ngụm khí lớn mà anh rất cần như thể anh vừa thoát ra từ những rãnh sâu nhất của đại dương. Clark đánh giá xung quanh mình: nửa trần truồng, dưới những tấm vải lụa, trong một căn phòng tối chỉ có ánh trăng chiếu rọi, và Bruce bên cạnh anh, ngủ say, có vẻ đang mơ một giấc mơ dễ chịu, và trên vai anh ấy là dấu răng vinh quang của anh. Nhẹ thở ra một hơi, Kal cuộn người lại phía sau bạn đời của mình, hôn lên thái dương của anh ấy trước khi làm bản thân dễ chịu-

"Wah! Waaaaaah!"

Bruce giật nảy mình như thể anh ta được bật công tắc lên xuống ngay lập tức; đầu và tay nâng lên trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, "Không sao đâu em yêu. Để anh." Hôn lên má anh ấy, anh nghe thấy Kỵ sĩ bóng đêm lầm bầm một vài từ, mà Clark nhận ra từ lâu là cách mà Batman nói 'cảm ơn'. Mặc lên chiếc áo choàng, anh trèo ra khỏi giường và tiến tới lời kêu gọi của đứa trẻ 3 tháng tuổi đang kích động. Bước vào phòng em bé, anh thủ thỉ khi đến gần chiếc nôi. Bế lên chiếc bọc nhỏ và đung đưa nhẹ nhàng. Chẳng bao lâu, tiếng khóc giảm dần chuyển sang tiếng nấc cục. "Con cũng gặp ác mộng nhỉ, cậu bé". Nắm tay nhỏ bé lắc trước khuôn mặt béo tròn trắng bóc, được thừa hưởng tất cả những nét đẹp trai của Bruce, "Đừng lo, Tommy, ta ở đây. Ta sẽ bảo vệ con, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ con và mẹ." Clark hôn lên cái trán nhỏ bé.

Nở nụ cười, Tommy nâng mí mắt nhìn cha mình, với đôi mắt to tròn màu đỏ thẫm.

https://archiveofourown.org/works/21608407/chapters/51524686

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net