Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhiều năm rồi mà hắn vẫn cắn chặt không chịu nhả!" Nghiên Phong nhả một khói, đầu điếu thuốc cháy đỏ dí vào phần tên trên văn kiện đặt trước mặt.

Sau khi trở về từ bữa tiệc của công ty Ánh Dương, ông đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Ông nhanh chóng cho người đi điều tra, quả nhiên là có chuyện.

Nhìn văn kiện trên bàn mà Nghiên Phong không khỏi phiền lòng. Ông và kẻ kia là đối thủ nhiều năm, hắn và ông đều yêu Giản Hạ chỉ là cuối cùng người Giản Hạ chọn là ông.

Chuyện năm đó vẫn chưa đủ để khiến hắn ta chết tâm, nhưng hiện tại ...

Ngón tay Nghiên Phong gõ gõ trên mặt bàn, chuyện này khiến ông có chút đau đầu.

Vốn thế lực của hai bên đang cân bằng nhưng không biết bằng cách nào mà hắn ta lại có quan hệ với công ty Ánh Dương.

Công ty Ánh Dương không chỉ là một công ty chế tác có địa vị lớn trong giới mà quan trọng là người đứng sau công ty này chính là gia chủ của Bạch gia, gia tộc đứng đầu trong các gia tộc lớn ở nơi đây.

Nếu không dám đắc tội với Bạch gia chỉ sợ đến cha ông gia chủ Nghiên gia cũng không cứu được ông.

Nhưng nếu tình huống cứ bất lợi như thế này thì chỉ sợ một mình ông không thể chống đối nổi.

Ánh mắt Nghiên Phong bất giác nhìn về phía điện thoại, chần chừ một lúc cuối cùng ông vẫn phải cầm điện thoại lên gọi đến dãy số mà ông không muốn gọi nhất.

Đầu dây bên kia vang lên năm hồi chuông cuối cùng cũng có người tiếp "Alo"

Nghiên Phong hít sâu một hơi "Ba..."

---

Giản Hạ ngồi trong vườn hoa tắm nắng, ánh mắt bà hướng về cửa sổ thư phòng tầng hai.

Từ ngày họ được gặp Nghiên Giản Tinh đến nay đã mười lăm ngày, dù bà có nói bóng nói gió thì Nghiên Phong vẫn không chịu để cho bà đi gặp con gái một lần nào nữa.

Những ngày ở nhà dưỡng thai khiến bà không nhịn được, bà rất nhớ con. Cũng trong khoảng thời gian này bà có thể cảm thấy rõ ràng bản thân mình trong khoảng thời gian qua đã vô tâm đến mức nào.

Khoảng thời gian trưởng thành của con gái trong ký ức bà gần nhưng trống rỗng. Những ký ức nhiều nhất chính là những cuộc gọi đường dài. Là gương mặt con gái qua màn hình điện thoại.

Hiện tại, bà cảm thấy dù mình có làm gì. Có muốn bù đắp như thế nào cũng đã muộn rồi. Con gái dường như đã không còn cần bà nữa rồi.

Bây giờ muốn liên hệ với con gái bà cũng không thể tự mình gọi mà phải thông qua một người khác mới có thể nói chuyện với con mình. Nghĩ đến đây nước mắt bà không tự chủ được lăn dài trên gương mặt.

Đúng lúc này đứa bé trong bụng đạp một cái, Giản Hạ nhìn xuống bụng mình, khẽ vuốt ve.

"Con cũng nhớ chị đúng không? Mẹ cũng vậy!"

Dừng một lúc, bà lại cảm thấy khi mình mang thai Nghiên Giản Tinh dường như chưa từng một lần nói chuyện với con.

Nghĩ đến đây, bàn tay vuốt ve bụng liền khựng lại. Bàn tay bà dường như có chút bài xích, muốn tránh xa vùng bụng tròn đã sớm nhô lên của mình.

Cảm nhận đứa trẻ trong bụng ngày càng lớn, nhìn những yêu thương ấm áp mà vợ chồng bà dành cho đứa trẻ này ở một gọi nào đó Giản Hạ cảm thấy rất đau đớn rất dày vò.

Ngày đó khi biết có Nghiên Giản Tinh họ cũng chưa từng vui vẻ như vậy. Thậm chí bà còn từng có ý định bỏ Giản Tinh.

Bà đã nhiều lần tự biện minh cho bản thân vì đó là khoảng thời gian quan trọng trong sự nghiệp của mình. Nhưng cuối cùng vẫn không thể phủ nhận nhận bà từng có ý nghĩ độc ác với chính gọt máu mình mang.

Càng nghĩ, cảm giác tội lỗi càng đè nặng lên trái tim Giản Hạ khiến bà cảm giác như không thở nổi. Nhìn vùng bụng đang nhấp nhô cửu động của đứa bé liền sinh ra cảm giác bài xích, chán ghét.

Nếu như không phải đứa nhỏ này, chắc chắn Giản Tinh sẽ không trốn tránh bà như vậy. Chắc chắn Giản Tinh của bà vì không thích đứa nhỏ này chiếm lấy vị trí của mình.

Những suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng quấn lấy tâm chí của Giản Hạ. Khiến Giản Hạ luôn bị mâu thuẫn, những mâu thuẫn đó ngày một tích tụ ngày càng nhiều.

Và vẫn chưa ai phát hiện ra sự bất thường của Giản Hạ.

---

Thời gian trôi rất nhanh, đến ngày đóng máy của Nghiên Giản Tinh. Nhân vật của cô chết trước khi bộ phim kết thúc. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì hôm nay là lúc là ngày cuối cùng của Nghiên Giản Tinh ở đoàn phim.

Không ngoài dự đoán, Nghiên Giản Tinh hoàn thành công việc mà không mắc phải lỗi gì. Mọi thứ đều hoàn hảo nếu như bạn diễn của cô thể không kéo dài thời gian.

Cảnh quay cuối cùng là cảnh số 12 chết trong lòng nhân cách J do Tư Ninh thủ vai. Trước đó không biết vì quá nhập vai hay sao mà Tư Ninh khóc quá thương tâm hoàn toàn không phù hợp với tính cách nhân vật.

Chính vì vậy mà cảnh đó đã phải ghi hình tới sáu lần và mất hơn tám tiếng chỉ vì Tư Ninh khóc quá nhiều cần thời gian để chườm mắt.

Sau buổi lễ chia tay nhỏ, Tư Ninh lựa lúc Nghiên Giản Tinh ở một mình liền đi tới với một túi quà nhỏ trên tay.

"Nghiên lão sư, em có thời gian không?"

Nghiên Giản Tinh rời tầm mắt dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại đến gương mặt Tư Ninh.

Trong ba tháng này dù Tư Ninh là nhân vật cùng tuyết diễn với cô nhưng thực sự hai người không có nhiều cảnh diễn cùng nhau. Ngoài diễn tập và bàn kịch bản thì gần như hai người không có nói chuyện riêng lần nào.

Thấy Tưởng Hy không thể quay lại trong chốc lát, Nghiên Giản Tĩnh cũng không để ý mà gật đầu với Tư Ninh.

"Chúng ta có thể qua kia nói chuyện một lát được không?"

Theo hướng Tư Ninh chỉ là một góc hành lang ít người qua lại. Những cũng không quá kín đáo, không sợ bị giở trò xấu.

Sau khi đánh giá tình hình, cuối cùng Nghiên Giản Tinh cùng Tư Ninh đi qua chỗ đó.

"Thật ra chị cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là muốn tặng em một món quà chia tay. Hi vọng em sẽ thích!"

Tư Ninh đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Nghiên Giản Tinh nhìn gói quà được gói rất tinh xảo, liền có chút suy nghĩ. Cô vẫn chưa thể biết được Tư Ninh là bạn hay là thù, tùy tiện nhận lấy món quà này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, mà không nhận cũng sẽ có chuyện.

Nhìn xung quanh, Nghiên Giản Tinh lúc này mới nhận ra vị trí của họ rất dễ để người ta chụp lén. Đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, đánh giá Tư Ninh.

Tiêu đề bài báo ngay mai sẽ là gì nếu cô từ chối món quà này. Sẽ là cô kinh thường người ta hay không tôn trọng.

Và nếu cô nhận thì tiêu đề lại sẽ là gì? Là cô nhận hối lộ hay ép người khác tặng quà.

Không phải do Nghiên Giản Tinh suy nghĩ nhiều mà thực tế quá khứ đã từ xảy ra chuyện như vậy. Không thiếu những bài viết xúc phạm, hay đưa tin bôi đen cô chỉ vì cô nhận quà từ người khác.

Suy nghĩ một lúc bỗng cô thấy bóng hình quen thuộc mà mình vẫn chờ đợi xuất hiện trong tầm mắt. Thấy chị cô liền cảm thấy yên tâm, đối với món quà của Tư Ninh cũng buông xuống phần nào sự đề phòng.

"Em cám ơn!" lịch sự nhận lấy món quà từ Tư Ninh rồi nhanh chóng cầm quà chạy tới chỗ Tưởng Hy.

Tư Ninh nhìn hình bóng Nghiên Giản Tinh như chú chim nhỏ líu lo nói về món quà vừa được nhận với người kia.

Rồi lại nhìn người đó dịu dàng xoa đầu cô ấy, liền không giấu được sự mất mát trong ánh mắt.

Cùng lúc đó ở một góc khuất có một ánh mắt tràn đầy sự ghen tị nhìn về phía Tưởng Hy và Nghiên Giản Tinh.

Tưởng Hy xòe tay trước mắt Nghiên Giản Tinh. Nghiên Giản Tinh mỉm cười nắm lấy bàn tay to lớn của Tưởng Hy vui vẻ kéo chị ấy chạy về phía trước.

Nhìn cô bé của mình vui vẻ như vậy, Tưởng Hy cũng không keo kiệt mà mở một nụ cười tương tự. Ánh mắt của cô như có như không nhìn qua góc khuất nào đó, nhưng rất nhanh mọi sự chú ý của cô lại đặt lên Nghiên Giản Tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net