Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu biệt thự Vệ Thần, Giản Hạ vui vẻ nấu một bàn đồ ăn, Nghiên Phong một thân quần áo thoải mái bước vào ôm lấy bà từ đằng sau. Nhìn một bàn đồ ăn phong phú liền tỏ ra ghen tỵ.

"Hiếm khi em vào bếp, còn làm nhiều đồ ăn như vậy. Thế mà lại không có một món nào làm cho anh."

Giản Hạ ngọt ngào đánh lên bàn đang ôm mình, "Con đã lâu không về nhà, em muốn bồi bổ một chút cho con thôi mà."

Hai người nói qua lại, nói lại bầu không khí tràn ngập sự ấm áp. Lúc này vị quản gia già có chút không nỡ phá hỏng nhưng có những điều bà cần phải nói.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân!"

Gương mặt Nghiên Phong và Giản Hạ vẫn chưa mất đi ý cười nhìn quản gia nhà mình.

"Dì Từ, dì không phải câu nệ với chúng con như vậy đâu. Giờ dì đi sao?" Giản Hạ thân thiết đi đến cầm lấy bàn tay già nua của Từ quản gia, nhìn hành lý của bà đã xếp ở cửa đang được chuyển lên xe, cô có chút buồn bã.

Nói bà là mẹ của hai người cũng không quá. Bà vốn là bảo mẫu của Nghiên Phong, Giản Hạ lại là cô bé nhà bên. Từ nhỏ đến lớn hai người họ đều ăn cơm bà nấu mà thành người. Ngay cả Nghiên Giản Tinh cũng đều một tay bà chăm sóc.

Bây giờ bà cũng đã lớn tuổi, thời gian trước bạn đời của bà đề nghị về quê dưỡng già. Bà cũng đã đồng ý, hôm nay chính là ngày bà sẽ rời đi. Nhìn Nghiên Phong và Giản Hạ lần nữa bà có chút không yên lòng.

Dù sao đây là hai đứa trẻ mà bà đã nuôi lớn.

"Tiểu thư đã ba năm rồi chưa từng về nhà một lần nào. Lần này chắc cũng... sẽ không trở về." Bà rất yêu thương họ bao nhiêu thì giận họ bấy nhiêu.

Giận họ vì đã không làm tốt vai trò của người cha, người mẹ với Giản Tinh. Giận họ vào lúc Giản Tinh cần họ nhất nhưng lại không xuất hiện. Giận họ đã đánh mất Nghiên Giản Tinh của họ.

"Dì Từ, dì nói vậy là sao?" Nghiên Phong có cau mày hỏi lại Từ quản gia.

Quản gia Từ, nắm lấy tay hai người. Ánh mắt không giấu được sự đau lòng cùng thất vọng.

"Tiểu Phong, tiểu Hạ! Hai đứa đã hoàn toàn bỏ lỡ tuổi thơ của Giản Tinh rồi có biết không?"

Giản Hạ nghe xong có chút run rẩy, như đó là sự thật. Khi đó họ còn trẻ mải mê chạy theo sự nghiệp mà gần như không xuất hiện trong suốt cả tuổi thơ của con gái mình.

Từ quản gia buông tay Nghiên Phong, nắm lấy tay Giản Hạ áp lên bụng cô.

"Đừng để đứa nhỏ này trở thành một Giản Tinh thứ hai. Ta mong các con hiểu, có những thứ không thể bù đắp đắp bằng vài ngày ở bên nhau, càng không thể bằng vài bữa cơm. Thứ các con thiếu Giản Tinh vĩnh viễn không thể bù đắp nữa rồi. Sau này có thể một ai khác sẽ đến bên con bé bù đắp tất cả những gì con bé thiếu hụt. Nhưng chắc chắn không phải hai đứa."

Giản Hạ đã khóc, giọng của cô run rẩy "Dì Từ, con có thể bù đắp cho con bé. Chỉ cần có thời gian, chúng con sẽ lại là một gia đình hạnh phúc."

Đôi mắt quản gia Từ ngấn lệ, vuốt tóc Giản Hạ "Những thứ hai đứa có thể cho, con bé đã không cần nữa rồi."

Nghiên Phong ôm lấy quản gia Từ "Dì Từ! Chúng con có thể cho Tinh Tinh tất cả những thứ con bé muốn. Chỉ cần có thời gian, tình cảm đã mất đều có thể tìm lại. Dù sao con bé cũng là con gái của chúng con."

Từ quản gia thở dài, "Chỉ mong các con có thể làm được." nói xong bà đứng dậy "Ta đã già rồi, cũng đến lúc phải quay về cố hương rồi."

Nghiên Phong đã Giản Hạ đứng dậy đối diện với bà "Dì ở lại ăn cơm với chúng con đã rồi hãy đi."

Họ biết Từ quản gia sẽ sớm rời đi, chỉ là không biết bà lựa ngày hôm nay. Có lẽ vì là ngày cuối, mà Từ quản gia phá lệ nói với họ nhiều hơn.

"Ta chỉ mong hai đứa đừng vô tình làm tổn thương Giản Tinh thêm nữa và cũng đừng tạo ra một Giản Tinh thứ hai. Có lẽ hai đứa vẫn chưa thực sự biết được mình đã làm gì tổn thương con bé. Nhưng ta biết hai đứa sẽ sớm hiểu ra, lúc đó đừng quá tự trách."

Nói xong bà cũng rời khỏi ngôi biệt thự mà đã dùng gần nửa đời người ở đó.

Từ quản gia rời đi, cả căn nhà rộng bỗng trở nên thật trống vắng. Giản Hạ ở trong lòng Nghiên Phong cũng không quá vui vẻ. Bà suy nghĩ về những gì mà quản gia Từ đã nói. Không hiểu sao một hồi chuông cảnh cáo vang lên trong trái tim Giản Hạ.

Vội vàng tìm đến điện thoại gọi cho Nghiên Giản Tinh, đầu dây bên kia đáp lại là những tiếng máy lạnh lẽo.

Giản Hạ không từ bỏ, bà gọi lại một lần nữa. Đầu dây bên kia vẫn là tiếng đáp lập trình sẵn. Nghiên Phong thấy vậy liền bảo bà gọi thử cho An, Giản Hạ nghe xong liền thấy ánh sáng, rất nhanh máy của An đã được kết nối.

[Chị Hạ có chuyện gì sao?]

"Hai người xuống máy bay chưa?"

[Xuống rồi! Chú Trương đã đón Giản Tinh rồi. Đã đi được một lúc rồi, chắc sắp về tới nhà rồi đó]

Giản Hạ ngớ người nhìn Nghiên Phong, "Em có tận mắt nhìn con bé lên xe không?"

An cũng nhận ra điều gì đó [Có, em đã xác nhận đó chú Trương. Có chuyện gì sao?]

Nghe đến đây Giản Hạ và Nghiêm Phong mới thở phào nhẹ nhõm "Không có gì. Chỉ là không gọi được cho con bé nên có chút lo lắng."

An nghe đến đây có chút hiểu ra [Điện thoại của Giản Tinh lúc quay phim bị rơi vào hồ băng rồi, còn đang đóng băng dưới đáy hồ. Hôm đó là buổi quay cuối nên em còn chưa kịp mua điện thoại mới cho con bé.]

"Chị biết rồi, xe lão Trương về rồi. Chị ra đón con bé đã."

Ngắt điện thoại xong Giản Hạ nắm tay Nghiên Phong ra cửa đợi xe của lão Trương tiến vào. Nhưng người xuống xe chỉ có mỗi lão Trương.

Giản Hạ vội chạy tới hỏi lão Trương "Giản Tinh đâu?"

Lão Trương đang lấy đồ của Nghiên Giản Tinh xuống, có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền cười cười đáp "Giữa đường có bạn gọi điện tới đón đi tẩy trần rồi. Nói hôm nay sẽ về muộn."

Nghiên Phong cau mày "Không phải điện thoại con bé mất rồi sao?"

Lão Trương lắc đầu "Đâu có, tôi vẫn thấy con bé xài điện thoại mà."

"Bạn con bé là nam hay là nữ." Giản Hạ vội hỏi.

"Tôi cũng không biết, người đó không xuống khỏi xe. Giản Hạ vừa lên xe là đi luôn, tôi không kịp hỏi."

Nghe xong hai người đều ngây người, Nghiên Phong nắm chặt tay của Giản Hạ trấn an bà "Chúng ta gọi cho bạn con bé hỏi một lượt là được."

Giản Hạ như lại thấy lại hi vọng vội vàng trở vào nhà gọi điện cho Trần Hinh hỏi. Rất nhanh cả ba người Trần Hinh, Khả Như và An xuất hiện tại nhà của họ.

Qua lời nói của An, họ có thể tự lý giải mọi chuyện đều do Nghiên Giản Tinh tự mình sắp xếp, loại bỏ chuyện bị bắt cóc. Có thể con bé chỉ muốn đến nhà bạn chơi.

Nhưng họ lại không biết con bé người bạn nào ngoài giới giải trí của Nghiên Giản Tinh cả. Lúc này An liền nhớ đến một người.

"Trong ba năm nay có một trợ lý ở cạnh con bé hơn sáu tháng, sau đó con bé cũng lấy cớ đuổi đi nên em không để ý. Nhưng nghĩ lại hình như cô bé đó căn bản không phải loại người sẽ không phạm phải những lỗi cấp thấp đó."

Lời này khiến mọi người dường như thấy được ánh sáng, An nhanh chóng gọi điện cho vị trợ lý kia.

[Alo! Xin hỏi ai vậy?]

Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên một giọng nữ lạnh nhạt.

An nhanh chóng hỏi "Có phải là Tưởng Hy không?"

Tưởng Hy ở đầu dây bên kia đang đứng trước một căn phòng đóng kín. Cô nhìn cánh cửa đóng kín một lần nữa rồi mới đi tới lối thoát hiểm tiếp điện thoại.

"Đúng là tôi! Xin hỏi chị là ai?" Tưởng Hy chưa từng xóa số của họ, cô hỏi lại như vậy không phải vì không biết người gọi là ai mà là tỏ ra không biết.

[Tôi là An! Không biết cô có gặp Nghiên Giản Tinh không?"

Tưởng Hy nhìn cánh cửa đóng kín cách đó không xa, giọng điệu mang theo sự mỉa mai "Sao, tiểu công chúa của mấy người, mấy người không quản tìm tôi hỏi làm cái gì!"

An có thể nghe ra sự không chào đón của Tưởng Hy, nhất thời không nói được gì. Tưởng Hy rời công ty trong không khí không mấy vui vẻ nhưng cũng chính vì vậy mà An thấy cô ấy đáng nghi nhất. Nhưng hiện tại có vẻ cô nhóc này khá ghét Nghiên Giản Tinh.

Đa phần những trợ lý Nghiên Giản Tinh đổi sẽ quay tổng bộ đợt điều chỉnh, đợi sắp xếp công việc hoặc được phân cho nghệ sĩ khác trong công ty nhưng Tưởng Hy lại cãi nhau với công ty một trận rồi nghỉ việc.

Tưởng Hy cũng không tiếp điện thoại lâu, sau khi quay lại chỗ ngồi. Cánh cửa kia vẫn đóng kín, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không vui. Họ gọi đến cô thì chuyện này e không giấu được lâu. Nhưng chỉ cần Tinh Tinh không muốn thì cô nhất định sẽ không để họ tìm được con bé.

Nhớ lại chuyện ngày đó nếu cô chỉ đến trễ một chút e rằng trên đời này đã còn một cô bé mang tên Nghiên Giản Tinh rồi.

"Đi thôi!"

Tưởng Hy ngước lên nhìn gương mặt tái nhợt của Nghiên Giản Tinh nhất thời nghẹn lại. Đứng dậy, đi tới bên Nghiên Giản Tinh, từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho Nghiên Giản Tinh "Đợi chị chút nha!"

Nói xong cô ấy đi vào căn phòng mà Nghiên Giản Tinh vừa đi ra. Thời gian Tưởng Hy đi vào không lâu, chưa đến năm phút cô đã đi ra.

Tưởng Hy lại gần ngồi xuống trước mặt Giản Tinh. Cô nhìn con bé một lúc nhưng chẳng nói gì, rất nhanh lại đứng thẳng dậy. Đi tới ghế ngồi trước đó thu dọn, cầm theo túi xách của mình và balo đi đến bên cạnh Giản Tinh, Tương Hy xòe tay ra "Chị nắm tay em nha!"

Nghiên Giản Tinh nhìn bàn tay của Tường Hy một lúc rất lâu, Tưởng Hy cũng không thúc giục cô mà kiên nhẫn chờ đợi.

Bàn tay nhỏ của Nghiên Giản Tinh do dự một lúc cuối cùng cũng không nắm lấy bàn tay của Tưởng Hy.

Lúc này bỗng nhiên Tưởng Hy lại nói "Chị nắm đây."

Nghiên Giản Tinh không kịp phòng bị, bàn tay lạnh lẽo của cô liền bị bàn tay nóng như lửa bao lấy.

Trong đôi mắt của Nghiên Giản Tinh không giấu được sự kinh hoàng. Tưởng Hy đau lòng nhưng cô cũng không bỏ ra mà càng nắm chặt hơn.

Tưởng Hy tận dụng lợi thế chiều cao hơn một mét chín của mình, ôm chọn lấy Nghiên Giản Tinh vào lòng.

Không ngoài dự đoán, Nghiên Giản Tinh phản ứng rất kịch liệt. Cả cơ thể cô ấy run lên, tìm mọi cách thoát khỏi Tưởng Hy.

Có thể với người khác sức lực này của Nghiên Giản Tinh dư sức đẩy ngã họ, nhưng lại không chút tác dụng với Tương Hy.

Hơi thở của Nghiên Giản Tinh càng lúc càng gấp gáp, đôi mắt dại ra không còn chút ánh sáng. Cả cơ thể đều theo bản năng vùng lên đánh lên cơ thể của Tưởng Hy.

Tương Hy như không cảm nhận được sự đau đớn, một ôm chặt eo của Nghiên Giản Tinh, một tay khác dịu dàng xoa đầu cô ấy "Tinh Tinh chị là Tưởng Hy! Tinh Tinh chị là Tưởng Hy! Tinh Tinh chị là Tưởng Hy! ...."

Tưởng Hy liên tục lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, như thần chú thôi miên. Hơn mười phút sau Nghiên Giản Tinh đã không còn sức để đánh Tưởng Hy. Cả cơ thể cô mền nhũn dựa hoàn toàn vào Tưởng Hy, nhưng cơ thể cô vẫn không khống chế được sự run rẩy.

Tưởng Hy hơi buông Giản Tinh ra, đỡ lấy gương mặt tái nhợt, đầy mồ hôi của cô ấy. "Không sao đâu, có chị ở đây không ai có thể làm hại em cả."

Nhìn đôi mắt đờ đẫn của Nghiên Giản Tinh, Tưởng Hy không biết cô ấy có nghe được không. Nhưng cô vẫn muốn nói cho em ấy biết, mình sẽ luôn bảo vệ em ấy.

Người bác sĩ trung niên trong phòng không biết đã quan sát họ bao lâu. Khi ánh mắt Tưởng Hy chạm đến ông, ông chỉ nghiêm túc gật đầu chỉ vào điện thoại.

Tưởng Hy nhìn hiểu ý của ông, gật đầu coi như chào hỏi rồi ôm Nghiên Giản Tinh đã mệt lả rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net