Fufuhuhu End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
 Kageyama Tobio hôm nay đến muộn.

Hinata Shouyou cảm thấy kỳ lạ sau khi đợi ở cửa suốt năm phút mà không thấy người đâu, cậu tự ghi một lần thắng trong lòng và quyết định đợi Kageyama đến sẽ cười nhạo cậu ta, sau đó vui vẻ chạy vào và bắt đầu khởi động.

Mỗi khi có người bước vào, cậu đều phân tâm và nhìn xem có phải là chuyền hai tóc đen không, tâm trạng cũng thay đổi từ vui vẻ tự hào lúc đầu sang nôn nóng khỏ hiểu, Kageyama chưa bao giờ đến tập muộn, cậu ta gặp chuyện gì chăng? Hay bị bệnh?

Cho tới khi mọi người đều đến đủ ngoại trừ Kageyama, Sawamura Daichi gọi mọi người đến tập trung cũng không khỏi thắc mắc: "Kageyama vẫn chưa đến à?" Anh gãi tóc nhìn Sugawara Koshi: "Em ấy không xin tớ qua, có nói gì với cậu không?"

Sugawara lắc đầu: "Không, có lẽ em ấy gặp chuyện gì?"

Việc tập luyện sẽ không bị hoãn lại chỉ vì một người chưa đến, mọi người nhanh chóng tản ra để bắt đầu các hạng mục tập luyện khác nhau, Hinata đệm bóng một cách mất tập trung, cậu ta rất muốn đập cú chuyền của Kageyama, tên đó đâu rồi nhỉ, sau đó cậu ta chợt tỉnh ngộ: Đây chính là cơ hội tốt để bí mật luyện tập vượt qua Kageyama! ! !

Ngay lập tức, cậu ta trở nên hăng hái và gầm lên trước mặt Nishinoya Yu, người không biết chuyện gì đang xảy ra. Nishinoya xúc động không thôi và cũng hét lớn đáp trả, Tanaka ở bên kia sân tập nghe tiếng liền hào hứng gia nhập tổ đội gào rú, thế là trong sân vận động liên tục vang lên tiếng gầm gừ như sở thú.

Tsukishima Kei liếc nhìn ba người gây ồn ào bên kia, tự hỏi liệu anh có đi nhầm vào bệnh viện tâm thần hay không, may mà tên Ou ngu ngốc vẫn chưa đến nếu không cảnh tượng sẽ chỉ trở nên đẫm máu hơn thôi, mà nói thì sao Ou chưa đến nhỉ? Anh cảm thấy điều này thực sự kỳ lạ, cuộc sống của Kageyama Tobio về cơ bản không có chút niềm vui nào khác, tất cả đều xoay quanh bóng chuyền và bóng chuyền, khả năng cậu ta đến muộn trong buổi tập buổi sáng còn ít hơn khả năng sao chổi đâm vào trái đất.....không lẽ tận thế đến thật rồi? Tsukishima lơ đãng nghĩ.


Ngày tận thế vẫn chưa đến vì cánh cửa phòng tập cuối cùng cũng bị mở ra. Tsukishima chưa kịp ngước mắt lên nhìn thì đã nghe thấy tiếng rú của Hinata vang vọng khắp trời: "Kageyama!!!!!!!!! ".

Khi anh nheo mắt nhìn qua thì tên lùn tóc cam đã lao ra ngoài bay đến trên người Kageyama, Kageyama vỗ một tát vào quả đầu cam, cậu ta vẫn cau mày như thường ngày với biểu cảm có ai thiếu nợ mình, cúi đầu 90 độ với Daichi và Sugawara đang đi tới: "Xin lỗi! Em đến muộn!"

Daichi xua tay, đây cũng không phải là vấn đề lớn, thay vào đó Hinata dùng một tay che đầu và ầm ĩ: "BaKageyama , tay cậu lạnh chết được! Cậu bị ốm à?"

Kageyama sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt có chút khẩn trương một cách kì lạ, nhưng vẫn lớn tiếng như cũ: "Cậu ồn ào quá Hinata boke !"

"Nhanh ném bóng cho tớ đi!!!! Sáng nay tớ đã thắng!!!" Hinata nắm lấy cổ áo Kageyama và kéo cậu ta vào sân, "Tớ muốn đánh quả bóng wowhwoa đó!!!"

Kageyama dùng sức gõ đầu đối phương, phát ra tiếng cong cong như gõ một quả cầu sắt: "Biết rồi! Bực mình quá! Lần sau tôi sẽ thắng!"

Tsukishima từ từ đưa ánh mắt quay trở lại, khung cảnh máu tanh, anh nghĩ. 
  
 
 Học sinh giỏi Tsukishima được giáo viên gọi mang giúp bài tập về văn phòng sau tiết học thứ hai, khi ngang qua lớp của Kageyama, anh vô thức liếc nhìn vào trong và không bất ngờ gì khi thấy Ou-sama đang bất tỉnh trên bàn, ít nhất cậu ta giấu khuôn mặt trong cánh tay nên không làm người khác sợ hãi khi đi ngang qua, Tsukishima tò mò liệu có phải Kageyama ngủ từ tiết một đến giờ không nhỉ, nhìn vào điểm số của Kageyama ở nhiều môn học có thể thấy cậu ta không giống một học sinh biết nghe giảng trong lớp, tên ngốc bóng chuyền. 
  
Khi đặt bài tập xuống Tsukishima vô tình làm mực dính vào ngón tay mình, thực ra anh có một ít thói ở sạch, nếu không rửa nó anh chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, anh tạm biệt giáo viên và đi toilet rửa tay.

Anh vừa đi đến góc tường, một cơn gió màu đen xông ngang suýt nữa đụng vào anh, chỉ nghe được tiếng nghẹn ngào "Tôi xin lỗi" rồi nó lao vào phòng vệ sinh.

Tsukishima nhướng mày, bóng lưng trông quen quá.

Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi anh, chế nhạo Kageyama Tobio là một trong những thú vui hiếm có trong cuộc đời anh, sinh vật đơn bào có đầu óc đơn giản, miệng lưỡi vụng về đụng vào là nổ, đi đi lại lại cũng chỉ biết nói "đồ khốn", "đồ đần" , dù có nghe nó suốt tám tiếng đồng hồ cũng không thể tổn thương đến anh, ngược lại vẻ mặt chán nản của Kageyama Tobio làm anh giải trí và vui vẻ cả ngày, vậy tại sao không làm.

Tsukishima chậm rãi bước vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt, bình tĩnh chờ đợi, đảm bảo Kageyama sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi mở cửa bước ra, anh sẽ vừa rửa tay vừa nói. 'Một Ou-sama không bao giờ rời bỏ ngai vàng của mình trừ khi ăn, uống, vệ sinh thế mà làm cho thường dân đây gặp phải, oya..oya..vinh hạnh mấy đời...'

Nhưng anh nghe thấy tiếng ho âm ỉ trong phòng toilet.

Lúc đầu nó rất trầm, sau đó chuyển thành tiếng ho như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, trộn lẫn với tiếng hít vào thở ra đau đớn của, cơn ho dữ dội gần như có chút đáng sợ, như thể tim và phổi của cậu ta đều đang bị ho ra ngoài.

Tsukishima cau mày không chắc lắm mà đi về phía phòng trong cùng nơi phát ra âm thanh, tất cả các phòng đều trống rỗng, nên chỉ có thể là Kageyama, anh cong ngón trỏ, lưỡng lự tiến đến gần cửa định gõ cửa, vào lúc các đốt ngón tay sắp chạm vào cửa, anh nghe thấy một tiếng ho dữ dội hơn, sau đó là tiếng nôn mửa, Tsukishima kinh ngạc lùi lại một bước, sau tiếng nôn một lúc, tiếng động của Kageyama chuyển thành tiếng thở hổn hển, nghe như không còn chút sức lực nào.

...Gì vậy? Cảm giác rất nghiêm trọng, Tsukishima bước đến gõ mạnh vào cửa, tiếng động bên trong đột nhiên im bặt, có lẽ vì cô đang cố nín thở.

"Này, Ou-sama?" Tsukishima gõ cửa, "cậu ổn chứ?"


"...tôi không sao." Kageyama uể oải trả lời.

"Mở cửa, tôi đưa cậu đến phòng khám y tế."

"Không cần, tôi đã bảo là tôi ổn." Kageyama nói qua cánh cửa.

"Lúc nãy ngài đã nôn như sắp chết đến nơi đấy Ou-sama ạ." Tsukishima xoa thái dương "Chăm sóc Ou-sama là trách nhiệm của thường dân, mở cửa nhanh lên."

"...Tôi không có nôn mửa, tôi chỉ bị sặc nên ho thôi." Kageyama nhỏ giọng nói: "Cậu nghe nhầm rồi."
  
Tsukishima cuối cùng không nhịn được chế nhạo, cảm thấy gân xanh nổi lên, "Cậu cho rằng tôi ngốc như cậu à? Hay cho rằng tôi bị điếc?"

"Thật sự không có." Không biết vì sao giọng Kageyama có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cậu đột nhiên mở cửa, "Nhìn xem, không có gì cả."

Tsukishima bị cậu ta làm mất cảnh giác, anh vô thức nhìn vào và nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kinh tởm ám ảnh, tuy nhiên nhà vệ lại sinh sạch sẽ vô cùng và ngay cả thùng rác bên cạnh cũng trống rỗng.

..Không thể nào, anh rõ ràng nghe được Kageyama nôn mửa, cũng không có tiếng dội nước.

Anh quay lại nhìn Kageyama Tobio đang đứng ở cửa, khuôn mặt của chuyền hai tóc đen tái nhợt hơn cả bức tường, môi không có chút máu nào, trên trán có chút mồ hôi và một phần tóc mái dính vào nhau, nhưng vẻ mặt rất tự tin, đó là kiểu biểu cảm "Nhìn xem sạch sẽ chưa, không có bằng chứng gì, hahaha".

Làm anh phẫn nộ.

Tsukishima trả lời với một nụ cười lạnh, "Cậu nên soi gương nhìn khuôn mặt của mình đi" anh nói, "Trông như bệnh sắp chết đến nơi."

Kageyama Tobio cau mày như mọi khi, "Không phải việc của cậu, cậu quan tâm làm gì?"

Cậu nói đúng, tôi ăn no rửng mỡ, Tsukishima chế nhạo: "Vì bây giờ chỉ có hai người chúng ta ở đây, nếu cậu chết, tôi sẽ là người bị nghi ngờ nhất, tôi muốn suy nghĩ cho danh dự của mình."
  
Hai người trừng nhau hai giây, chuông vào học đúng lúc vang lên, Tsukishima quay người bước ra khỏi cửa thì bị Kageyama từ phía sau chen lên chạy trước khiến anh tức giận và sắc mặt đen thui khi quay lại lớp, Yamaguchi ngồi cạnh anh giật mình, "Sao vậy, Tsukki?"


Tsukishima lười trả lời, ủ rũ lật cuốn sổ tiếng Anh của mình, kết quả để lại một vết đen vào trang giấy mịn màng, tuyệt vời, anh quên rửa tay! Tsukishima nghiến răng, lật bàn tay ra nhìn vết mực lấm lem trên đầu ngón tay liền nghĩ đến những lọn tóc đen trên đầu Kageyama, anh nhận ra rằng hoàn toàn không có cách nào có thể gạt tên khốn khó chịu đó ra khỏi tâm trí trong giờ học này, anh cảm thấy càng ngột ngạt hơn.

 Trong buổi huấn luyện buổi chiều, Kageyama cuối cùng cũng không muộn, cậu và Hinata tập luyện ở đó với sự hưng phấn gần như khiến Tsukishima nghi ngờ người ốm yếu trong toilet buổi sáng không phải là Kageyama, anh thực sự đoán sai? Anh đã nghe nhầm thật? Tsukishima thỉnh thoảng liếc nhìn sang, muốn xem Kageyama có đột nhiên cúi xuống nôn ra máu không, một lòng không thể dùng cho hai việc, sau một vài sai lầm Yamaguchi không nhịn được nói: "Tsukki, cậu nhìn Kageyama lắm thế."

"Tớ không nhìn Ou." Tsukishima thẳng thừng phủ nhận, anh chỉ đang tìm kiếm bằng chứng để chứng minh sự thật mà anh đã nghe sáng nay.   
  
"Ừ, cậu không nhìn Kageyama." Yamaguchi lải nhải, "Cậu có gì muốn nói với cậu ta à?"

Tsukishima lắc đầu và liếc nhìn thấy hai người đang bắt đầu đi lấy nước, nơi đặt bình nước là ở bên trái phía sau anh và Yamaguchi, anh quay đầu qua, anh thấy Hinata ngẩng đầu lên và uống nước với vẻ hào hùng vô cùng, nhưng động tác của Kageyama còn khoa trương hơn, lúc nuốt xuống còn dùng tay vỗ ngực, phía trước cậu ta không có thói quen này.

...Giống như cố gắng nuốt chửng thứ gì đó cùng với nước vậy.

Yamaguchi không thể chịu đựng được nữa: "Tsukki!"  
 
Tsukishima bình tĩnh quay đầu lại, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng anh không để điều đó biểu hiện trên mặt, Yamaguchi ôm quả bóng thở dài: "Cậu nhìn Kageyama đến mức sắp khoan được cái lỗ trên người cậu ta luôn, nếu có chuyện gì muốn nói với cậu ta thì đi đi."

"Tớ đã nói không......." Trước khi Tsukishima kịp nói hết lời, tiếng ho nghẹn ngào của Kageyama và tiếng cười của Hinata vang lên từ phía sau, "BaKageyama uống nước cũng sặc nên tớ lại thắng một lần..... "Anh quay phắc lại thấy Hinata mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lưng Kageyama, Kageyama một tay che miệng ho khan, tay kia còn không thể giữ vững bình nước.
 
Yamaguchi tiến lên hai bước và đẩy Tsukishima về phía trước, "Tsukki, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tớ thật sự không chịu nổi cậu đâu." Anh bất lực thở dài, "Đi nói chuyện đi..."

Kageyama vẫn đang che miệng ho và thở hổn hển. Hinata giúp cậu vỗ lưng và lấy chai nước từ tay cậu. "Cậu sặc đến mức này thì ngồi nghỉ một lát đi đồ ngốc Kageyama." trong khi cầm bình nước Hinata vô tình chạm vào ngón tay của Kageyama, cậu chớp mắt, "Tay của Kageyama lạnh cóng."

Kageyama nhanh chóng đảo mắt và nói mơ hồ giữa những tiếng ho: "Tớ đi... Toilet..." cậu quay người định bỏ chạy nhưng lại đụng phải Tsukishima và Yamaguchi, may thay họ đã đến gần và cậu chưa kịp tăng tốc, hai người nhanh chóng ngăn cậu ta lại.
  
"Kageyama?" Yamaguchi ngạc nhiên bước tới, "Cậu khó chịu à?"
Kageyama lắc đầu, cuối cùng cũng ngừng ho, nhưng vẫn dùng tay che miệng, cũng che đi nửa dưới khuôn mặt, cậu vội vàng muốn đi vòng qua Tsukishima, nhưng Tsukishima cau mày: "Ou-sama ngài lại muốn nôn à?"

Nhữung lúc như này thì phớt lờ Tsukishima sẽ tốt hơn, nhưng Kageyama và Tsukishima đối đầu trong một thời gian dài nên cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện, một khi Tsukishima nói chuyện với cậu thì cậu phải nói lại điều gì đó mới thoải mái được, vì vậy theo bản năng Kageyama mở miệng: "Tôi không..."

Cảm giác như có một vật lạ đột nhiên trào ra, mọi nỗ lực che đậy trước đó đều vô ích, cậu nôn khan, nheo mắt và loạng choạng không đứng vững được, cậu cảm giác cánh tay bị đỡ lấy và giữ chặt cẳng tay cậu, giọng nói của Tsukishima vang lên từ phía trên: "Đợi một chút, Ou-", Yamaguchi hét lên và chạy đến đỡ lấy cậu ở phía bên kia, không ngừng nói gì đó, Hinata cũng khi la lớn lên, cậu nhận ra rằng mọi người trong phòng tập sẽ nhìn sang và cậu không thể che giấu được nữa, ý nghĩ này khiến cậu nôn khan dữ dội hơn, kèm theo đó là một cơn ho khó thở, cậu sắp nôn ra——

Kageyama cong lưng, nôn ra sàn phòng tập.

"Trời đất ơi..." Yamaguchi lầm bẩm.  




..................................................




"Hanahaki?"


Daichi lặp lại, với vẻ mặt như thể đang nghe thấy mặt trời quay quanh mặt trăng, "Hanahaki?"

  
 Kageyama đang ngồi nghỉ ngơi, trên tay cầm chai nước, các thành viên trong đội của Karasuno đứng thành vòng tròn xung quanh cậu, lúc này, giấy chẩn đoán của Kageyama đang được chuyển đi một vòng, theo lời cậu ta nói, sáng nay thức dậy cậu ta đã thế vì vậy cậu ta không đi chạy bộ mà đến bệnh viện để khám, nên mới đên tập muộn.

"Đây là cái gì?" Tsukishima cau có, từ chối nhận giấy chẩn đoán, "chẩn đoán vô lý vậy mà có thể làm bác sĩ sao?"

Sugawara lo lắng: "Anh chưa bao giờ nghe nói đến căn bệnh này..."

Yachi sợ hãi chậm rãi nói: "Tớ... tớ từng nghe qua, à không, không tính là nghe qua, tớ chỉ đọc trong truyện tranh thôi... nghe nói người mắc bệnh này... nếu không nhận được nụ hôn của người họ yêu sẽ nôn ra hoa cho đến chết, .....nhưng, nhưng..."


"Nhưng lần đầu tiên chị thấy nôn bông tuyết." Shimizu bình tĩnh tiếp lời.

Kageyama chớp mắt, thành thật nói: "Em cũng không biết tại sao."

Tsukishima nhíu mày, anh thực sự không muốn nhớ lại cảnh tượng phản nhân loại Kageyama nôn ra những bông tuyết khắp sàn nhà, anh nghĩ đêm nay mình sẽ gặp ác mộng. Nhưng điều này cũng giải thích tại sao anh không nhìn thấy gì vào buổi sáng - những bông tuyết tan quá nhanh, chốc lát đã biến thành nước, cậu ta cần một nụ hôn từ người mình yêu, nếu không sẽ liên tục nôn ra hoa và chết, thật khó tin rằng tình tiết trong manga nữ sinh như này lại có thể rơi xuống đầu Kageyama, điều khó tin hơn nữa là cậu ta không nôn ra một bông hoa xinh đẹp nào mà lại là những bông tuyết, không có yếu tố lãng mạn nào cả nhưng bất ngờ là nó hợp lý.
  
Hinata đưa tay chạm vào mặt Kageyama, "BaKageyama," ngón tay cậu dán vào gò má chuyền hai, "Mặt cậu lạnh cóng."

Kageyama tức giận né tránh ngón tay của Hinata và nói: "Bởi vì tớ đã nôn ra bông tuyết! Đồ đần!" Trên thực tế, toàn bộ cơ thể cậu như bị đóng băng, những bông tuyết như mọc từ cơ thể cậu, lúc nôn ra cậu cảm giác mình như một khúc băng, từ dạ dày đến cổ họng đến bên trong răng đều bị đông cứng, cậu thậm chí nghi ngờ khi nói chuyện sẽ có khí lạnh phụt ra.

Sugawara cầm điện thoại di động tra cứu thông tin về Hanahaki với vẻ mặt bàng hoàng: "Sẽ chết sao? Có thật sẽ nguy hiểm đến tính mạng không??? Khoa học công nghệ hiện nay chưa có cách giải quyết sao???"

"Em thấy căn bệnh này vốn không khoa học." Ennoshita suy nghĩ rồi đáp.

"Ừm, theo lý thuyết Kageyama chỉ cần hôn người mình yêu, ừm, là giải quyết được sao?" Daichi lắp bắp nói, thật sự, anh ấy không có chút hứng thú nào với chuyện tình cảm của đàn em.

Nhưng anh ấy không quan tâm không có nghĩa là những người khác không quan tâm, Nishinoya và Tanaka gần như ngay lập tức bắt đầu reo hò và lao đến bên cạnh Kageyama để gào rú: "Ai vậy ~~~" "Người mà Kageyama thích là ai~~" ~" Kageyama định hôn ai vậy~~~"


Kageyama cau mày nhặt quả bóng chuyền đặt cạnh ghế lên, định đưa bóng lại gần thì bị Tsukishima đứng cạnh đánh bay.


"Ê!!"

 "Bóng chuyền không phải là người." Tsukishima giơ ngón trỏ và nhấn mạnh: "Không phải."


"Tôi biết," Kageyama u ám nói, "Tôi thử qua." Cậu nhặt lại quả bóng lên và ôm lấy nó, ôm bóng sẽ khiến cậu thấy thoải mái hơn, sau đó cậu cảm thấy mọi người đều im lặng nhìn cậu.

Tsukishima mở miệng mấy lần, "Cậu..."

Cậu ta bị ngốc thật hả? Ít nhiều phải có giới hạn đúng không? Anh đột nhiên cảm thấy có lẽ mình không nên nói gì với cái tên ngốc sẽ hôn bóng chuyền này, nói nhiều có khi cũng bị ngốc lây luôn.

Daichi cạn lời vỗ vai Kageyama, nhận về ánh mắt bối rối của đàn em, anh thở dài và cảm thấy mình già đi mười tuổi.

Sugawara đã được mở ra thế giới mới nhanh chóng đọc xong tư liệu về Hanahaki, cùng các cô gái nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi: "Người ta nói rằng ngôn ngữ của hoa Hanahaki liên quan đến tình yêu thầm kín của bệnh nhân dành cho người yêu, ý nghĩa của bông tuyết là gì?

"Tiền bối..." Yachi rụt rè nói: "Bông tuyết không phải là hoa."

"Tôi muốn xin Tổ chức Y tế Thế giới đặt tên cho căn bệnh này theo tên Ou-sama." Tsukishima bình tĩnh nói, người yêu, buồn cười thật, Ou có bao giờ để ý đến thứ khác ngoài bóng chuyền đâu....

"Không sao đâu," Kageyama lại nói, "Bác sĩ nói sẽ không chết đâu, Hanahaki của em không nặng như người khác! chỉ thỉnh thoảng nôn ra những bông tuyết, sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện tập của em!"

"Không, nhưng nó rất khó chịu đúng không?" Daichi lo lắng nói: "Vừa rồi Kageyama nôn mửa nhìn như sắp chết, giải quyết sớm sẽ tốt hơn."

Hinata vươn tay muốn đoạt lấy quả bóng trong tay Kageyama, nhưng Kageyama không chịu, hai người bắt đầu đánh nhau, trong chốc lát sắc mặt Kageyama lại thay đổi, cậu che miệng ho khan một tiếng, vài bông tuyết tràn ra từ trong khe hở ngón tay và nhanh chóng tan chảy. Cậu không thể thắng Hinata bằng một tay, nhưng Hinata lại đẩy quả bóng trở lại và cau mày nhìn cậu: "Kageyama ngốc nghếch!" tên lùn tóc cam cau có: "Như vậy mà còn không sao hả? "

Kageyama đã ngừng ho một lúc lâu, nhún vai nói: "Đâu còn cách nào, cậu ta không thích tớ, tớ đâu thể bắt ép cậu ta."

"Nói cũng đúng!" Sugawara vừa nhìn điện thoại vừa động viên cậu: "Kageyama làm vậy cũng đúng, đó là biểu hiện có trách nhiệm........." anh nhấp vào một liên kết web nhưng dùng sức quá mức làm điện thoại rơi bộp xuống đất, tay anh vẫn giữ nguyên tư thế bấm điện thoại: "...Kageyama?" Sugawara ngơ ngác.

Kageyama ngẩng đầu nhìn anh: "Vâng? sempai?"

"...Chờ một chút," Tsukishima nói với vẻ hoài nghi, "...Cậu thực sự có người mình thích à?"

Kageyama khịt mũi tỏ vẻ không để tâm, nhưng tai cậu rõ ràng đang đỏ lên. Tanaka và Nishinoya mừng rỡ ôm nhau hoan hô sau đó dễ dàng bị Sawamura trấn áp, đàn anh đáng tin hôm nay đã trải qua quá nhiều cú sốc.

Hinata bị sốc đến mức lùi lại. "Cái gì!" cậu ta hét lên, "Là tớ hả Kageyama?!"

Tsukishima nhìn Hinata với vẻ mặt như nhìn thấy ma, bên cạnh vẻ mặt của Kageyama về cơ bản giống hệt, Kageyama lập tức đấm tên tóc cam: "Bị điên à, đồ đần Hinata!"

Hinata né tránh, vẫn la hét: "Cậu đâu có quen ai khác đâu, dù sao thì tên ngốc như cậu chắc chắn chỉ yêu một người chơi bóng chuyền giỏi!"

"Không, Hinata à tớ cảm thấy...." Yamaguchi định tiến lên giải vây, chỉ tiếc Kageyama đã nhảy vọt lên vồ lấy Hinata, mặt đỏ bừng, hai tay bóp cổ Hinata, "....Vậy thì liên quan gì đến cậu chứ đồ đần!"

Yamaguchi lùi về. Dùng ánh mắt giao lưu với những người còn lại : Là người chơi bóng chuyền thật kìa.

Tanaka vui vẻ: "Haha, vậy thì không phải chị Shimizu!" Dưới sự chèn ép của Daichi anh gian nan giơ ngón cái: "Đi đi Kageyama, tiến lên nào!"

Kageyama không hiểu lắm nhưng vẫn giơ ngón cái lên trả lời anh.



.......................





Tsukishima thật xui xẻo.
Vết mực trên tập tiếng Anh của anh dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch , nên mỗi khi bắt đầu lớp học tiếng anh, nhìn thấy vết mực đó anh sẽ nghĩ đến Kageyama phiền phức, Giáo viên đang nói về động từ nguyên mẫu trên bục, còn anh đang nghĩ đến cảnh Kageyama không thể đứng vững khi nôn ra những bông tuyết , lại nhớ đến đôi tai đỏ lên của Kageyama khi nói về người mình thích, là cầu thủ bóng chuyền mạnh mẽ nào lại xui xẻo bị Tobio Kageyama thích phải? Giáo viên đang gõ lên bảng nhắc nhở mọi người chú ý đến những điểm quan trọng, anh cầm bút định ghi chép lại, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net