Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dễ thương quá đi mất.
Kei cứ ngẩn ra nhìn đứa bé, đôi mắt anh như bị cuốn vào đôi đồng tử nâu to tròn của thằng nhỏ.
"Chú ơi, chú có làm sao không thế?" Thằng bé con chau mày, hỏi lại lần nữa.
"À ờ, chú không sao" Anh vội dùng tay miết miết thái dương, không thể nào, đứa bé này làm sao có thể là Tadashi được chứ. Tadashi của anh đã mãi mãi rời xa dương thế cách đây 6 năm rồi mà.
"Cháu thấy chú cứ ngồi đăm chiêu hoài, cứ nghĩ chú có chuyện gì buồn" Thằng bé nói, đôi mắt to của nó vẫn không rời khỏi mặt anh "Nhưng mà chú không sao là tốt rồi" Thằng bé tiếp tục nói, lại còn nở một nụ cười tít mắt làm Kei lại đứng hình mấy giây, nụ cười đó thật giống nụ cười của Tadashi làm sao, một nụ cười trong trẻo, tươi sáng mà anh đã từng muốn bảo vệ, tiếc thay, anh chẳng còn cơ hội nữa rồi.
"Thôi, tạm biệt chú nhé, cháu phải về rồi" thằng bé giơ tay vẫy vẫy, chào Kei lần cuối rồi chạy biến đi, thoáng chốc đã thấy nó khuất sau ngã rẽ cuối đường.
Tim Kei vừa mới lỡ một nhịp.
Là thiên thần sao?
Kei lắc đầu, nghĩ gì vậy chứ, trước giờ anh vốn đâu có thích trẻ con. Chắc là anh chỉ ấn tượng vì cứ thấy thằng bé giống Tadashi. Nhưng mà nó giống quá, từng đặc điểm, cử chỉ đều như đúc ra từ Tadashi. Tadashi là con một, và Kei quen biết em đủ lâu để biết rằng nhà em không có nhiều họ hàng, thế thì đứa bé này có liên hệ gì với em ấy?
Trùng hợp chăng?
Đột nhiên Kei cảm thấy đầu óc choáng váng, anh lấy hai tay ôm đầu, ngồi khụy xuống. Những kí ức xưa cũ lại tiếp tục tràn về.

"Tsukki, cậu có tin vào kiếp sau không?"
"Tch, kiếp sau, làm gì có chuyện đó chứ"
"Tớ thì tin đấy, tớ đã đọc nhiều câu chuyện có thật về nó trên mạng rồi"
"Cậu nói mấy lời đó để làm gì?"
"Vì đôi khi tớ nghĩ, ước gì tớ có thể chơi với Tsukki lâu ơi là lâu. Nếu như có kiếp sau, tớ lại muốn được trở thành bạn thân của cậu đấy Tsukki"

Không thể nào. Không thể nào. Không thể có chuyện đó được. Chắc là anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Kei ôm đầu, lắc thật mạnh như muốn lắc bay cả cái ý nghĩ viễn vông đó ra khỏi đầu. Anh cần phải trở về nhà rồi đi ngủ thôi, cả ngày hôm nay có lẽ đã nhớ Tadashi đến gần như hoa mắt và có khi đứa bé kia cũng là do anh tưởng tượng ra chăng?

***
Kei sắp xếp lại đống giấy tờ trước mặt, thật là, chỉ mới là tháng đi làm đầu tiên mà đã nhiều việc thế này rồi. Kéo hộc bàn ra định nhét đống giấy tờ vào đó, Kei bỗng khựng lại bởi một chiếc hộp nhỏ, là chiếc hộp anh cất giữ những kỉ niệm với Tadashi. Anh lôi chiếc hộp ra khỏi hộc bàn và mở nắp, bên trong là một xấp ảnh của Tadashi mà anh năn nỉ xin được từ gia đình của em, một con khủng long bằng nhựa nhỏ mà em đã từng tặng cho anh năm mười hai tuổi, một tấm thiệp sinh nhật có chữ viết của em, một chiếc đĩa lưu video về hai đứa và cả một búi tóc nhỏ màu xanh rêu của em được bọc trong một gói giấy.
Kei cầm mớ tóc lên, chợt nhớ về thằng bé anh gặp hôm qua, nó cũng có mái tóc màu xanh rêu y hệt như vậy, Kei biết màu tóc này không quá phổ biến, trước giờ anh chỉ gặp vài người sở hữu màu tóc xanh lá, mà tóc đúng tông màu xanh rêu đậm như em lại càng hiếm. Thế nên Kei rất thích mái tóc của Tadashi, ngày trước Kei thường đưa tay nghịch nó khi hai đứa ngồi cạnh nhau, tất nhiên là khi chỉ có hai đứa, vì Kei ngại thể hiện điều đó ở chốn đông người. Cho đến lúc Tadashi bị bệnh, hóa trị làm em phải cạo đi mái tóc xanh rêu đẹp đẽ của mình, Kei đã đem về được một nhúm làm kỉ niệm, nhưng anh chẳng dám cho Tadashi biết điều đó, vì anh sợ em lại khóc khi nhớ về mái tóc của mình. Bây giờ, khi gặp thằng bé đó, Kei lại nhớ da diết mái tóc ấy, lại muốn có thể được xoa tay lên nó, đan những ngón tay vào mái tóc ấy một lần nữa.
Đầu thai chuyển kiếp.
Kei không biết tại sao những ngón tay của mình lại gõ nhanh dòng chữ ấy vào thanh tìm kiếm Google của máy tính nữa. Kei ghét phải tin vào những chuyện tâm linh, nhưng hiện tại anh chỉ muốn tìm một chút hi vọng nhỏ nhoi.
Đây rồi. Kei nhấp chuột vào bài báo "Những trường hợp đầu thai chuyển kiếp kì lạ trên thế giới" và bắt đầu đọc. Trong bài báo có đề cập đến những trường hợp mà hai người giống nhau đến kinh ngạc; và có nhiều trường hợp họ nhớ và kể lại được tiền kiếp của mình rất chi tiết.
Liệu thằng bé đó có nhớ-
Ý nghĩ đó vừa tràn vào đầu lập tức bị Kei gạt phắt đi, còn chưa chắc thằng bé đó có phải là kiếp sau của Tadashi hay không cơ mà, có khi là họ hàng xa hay người giống người gì đó cũng nên.
[...] Đứa bé ấy có một vết bớt trên cổ giống như vết sẹo của người chị quá cố từ một tai nạn xe năm xưa [...]
Kei lục lại trí nhớ, không biết Tadashi có vết sẹo gì trên cơ thể không nhỉ? À nhớ rồi, trước khi mất, Tadashi phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và một trong số những cuộc phẫu thuật ấy đã để lại trên ngực em một vết sẹo rất lớn, Kei đau lòng khi nghĩ về điều đó, hẳn em đã phải đau đớn lắm.
Kei nhấp vào dấu X bên phải trang, đúng vậy, Kei tắt nó đi, nghĩ về mấy chuyện này chỉ khiến Kei bức bối khó chịu. Dù sao mai cũng phải đi làm sớm và Kei không muốn phải đến trễ lần thứ hai, anh sẽ mất việc mất. Kei leo lên chiếc giường cỡ lớn của riêng mình, quấn người trong chăn và chìm vào giấc ngủ.

***
Kei lại đi bộ ra công viên, chẳng biết vì lí do gì, là đi tìm thằng bé đó sao?
Kei lại chọn đúng chiếc xích đu đó để ngồi, lần này anh không thơ thẩn theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình như lần trước mà đưa mắt nhìn quanh, có chủ ý tìm kiếm một bóng hình.
Không có ai cả.
Kei khẽ cười thầm, làm gì mà thằng nhỏ lại xuất hiện đúng lúc anh đến cơ chứ. Thằng bé kia gầy thó, nhỏ tí hi, chắc chỉ tầm bốn, năm tuổi gì đó thôi; chắc cũng tầm bằng tuổi đứa cháu họ của anh; mà cháu anh thì vẫn còn được bố mẹ bảo bọc lắm, chẳng dám cho ra khỏi nhà một mình ở cái tuổi này đâu. Đoán có lẽ thằng bé kia cũng thế, hôm trước chắc lỡ trốn khỏi nhà một bửa chứ làm gì đến đây thường xuyên để anh tìm kiếm chứ.
Một mái đầu xanh rêu lấp ló nơi lối vào công viên, chỉ một lát sau, một thân ảnh nhỏ xíu lon ton chạy vào, là thằng bé ấy.
Kei thấy tim mình như vừa lỡ một nhịp, sao lại trùng hợp như vậy?
Kei lập tức lao tới bên đứa bé, nhưng không vội hỏi gì cả, anh chỉ đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào nó như muốn xác nhận bản thân không phải là đang mơ hay ảo giác gì.
"Chú... là chú hôm trước sao? Sao chú lại nhìn cháu như vậy?"
Kei như chợt tỉnh ra, nhớ lại mục đích của mình nên mới bắt đầu lên tiếng:
"Không, không có gì, chú chỉ muốn nói chuyện với cháu một chút, cháu có vui lò-"
"Cháu rất sẵn lòng"

"Vậy, đó là tên chú sao, Tsukishima Kei à"
"À ừ, nhưng cháu có thể gọi chú là "Tsukki" Kei nói, chẳng biết tại sao lại muốn thằng bé gọi mình bằng cái biệt danh mà Tadashi đã đặt cho mình, một cái biệt danh mà anh không thích bất cứ ai ngoài em dùng nó "Thế còn cháu, tên cháu là gì?"
Thằng bé bỗng xìu mặt xuống, trông nó buồn buồn:
"Ch...cháu... là .. không không một hai"
"Hả?" Kei ngạc nhiên hỏi lại, rõ ràng anh hỏi tên nó cơ mà, sao nó lại đọc ra một dãy số thế?
"A..xin...xin lỗi chú. Cháu... thực ra cháu không có tên. Cháu chỉ được gọi là 0012, vì cháu đến từ cô nhi viện. Ở đó người ta không có đặt tên cho tụi cháu mà chỉ đánh số thôi"
Kei bất giác có chút buồn, một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại bị bỏ lại nơi cô nhi viện ư? Thảo nào nó lại gầy gò ốm yếu hơn so với lứa tuổi như vậy. Mà khoan đã, số hiệu của nó là 0012 à? Đó chẳng phải 12 là số áo của Tadashi trong câu lạc bộ bóng chuyền thời trung học sao?
"Chú biết không? Cháu cũng đang định đi tìm chú đó" Khi Kei đang phân vân không biết nên hỏi thêm gì nữa thì thằng bé lên tiếng.
Kei có chút bất ngờ, vội quay mặt sang bên cạnh nhìn nó.
"Tại sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần thôi mà"
"Thế tại sao chú lại tìm cháu vậy?"
Kei cứng họng, anh không thể nói cho nó biết rằng nó giống người yêu đã mất của anh được, như thế thật là khiếm nhã đối với một người mới gặp lần đầu, cho dù có là đứa trẻ năm tuổi đi chăng nữa.
"Thật ra lúc cháu nhìn thấy chú, cháu cảm thấy lạ lắm, như có một thứ gì đó ở chú cứ thu hút cháu vậy" Thằng bé không buồn nhìn lại anh, tiếp tục nói, giọng nói như ông cụ non "Chú có phép thuật không? Sao cháu cứ cảm giác mình đã gặp chú ở đâu rồi mà cháu chẳng thể nhớ, cháu cứ muốn được ở gần chú lâu hơn. Từ sau cái hôm gặp chú thì cháu lại cứ muốn được gặp chú thêm lần nữa-"
"Thế là hôm nay cháu cũng ra đây tìm chú sao?"
Thằng bé gật đầu.
Kei cảm thấy như có thêm một tia hi vọng, thằng bé cũng mong ngóng gặp anh, đây chẳng phải trùng hợp sao? Bỗng dưng, Kei nhớ lại vụ vết sẹo trên ngực Tadashi, thật sự bây giờ Kei muốn kéo áo thằng nhỏ ra để kiểm tra vết sẹo nhưng lại vậy quả thật không đứng đắn chút nào, không chừng lại bị khép vào tội ấu dâm. Thôi thì tiếp tục khai thác thông tin vậy, nhưng một đứa bé nhỏ như vậy liệu nó sẽ nhớ được chuyện gì chứ?
"Chuyện chú định hỏi là chuyện gì thế ạ?"
"Không gì, chỉ là vài chuyện cá nhân một chút" Kei ngập ngừng "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chắc khoảng năm tuổi ha"
Vậy là thằng bé ra đời sau khi Tadashi mất một năm, liệu đầu thai có tính cả thời gian mang thai không nhỉ?
"Cháu có nhớ sinh nhật của mình không?"
Thằng bé lắc đầu "Cháu được mẹ trong cô nhi viện nhặt ngoài đường lúc còn nhỏ xíu nên không nhớ chính xác sinh nhật đâu"
"Chú hiểu rồi. Cho chú hỏi thêm một chuyện nữa, liệu cháu có kí ức gì lúc trước khi cháu sinh ra đời không?" Kei cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi đặt một câu hỏi như vậy.
"Không, trước khi ra đời thì làm sao mà nhớ được" Thằng bé tròn mắt nhìn Kei như thể anh là một sinh vật lạ vừa từ hành tinh khác rơi xuống trái đất.
"Thôi chết" Thằng bé bỗng hét lên "Cũng trễ giờ rồi, cháu phải về nếu không các mẹ sẽ mắng cháu mất"
Đúng rồi, sao lại không đến cô nhi viện khai thác thông tin về thằng bé nhỉ?
"Để chú dẫn cháu về nhé? Trẻ con không nên đi về một mình đâu"
Thằng bé phá lên cười.
"Haha, ngày nào cháu cũng đi ra ngoài chơi rồi trở về, có sao đâu, mà sao cũng được, đi cùng với chú cũng vui"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net