Bất diệt kiếm thể Q5:C159 - C176

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tại trong tổ nó còn

                  có bốn đứa con, đứa lớn nhất tu vi chỉ vừa nhị giai, làm sao

                  có thế thoát khói tay bốn người này?

                  Lợi trảo khổng lồ màu vàng mạnh mx hữu lực chẳng khác gì long

                  trảo, thân hình khổng lồ của nó lay động, xuất ra tốc độ linh

                  hoạt kinh người.

                  Chỉ trong thoáng chốc, ba con Long Bằng Điểu nhỏ đã được nó

                  chộp lấy, còn đứa lớn vô cùng nhanh nhạy, ôm lấy lòng đuôi của

                  mẹ. Ánh sáng vàng chợt lóe trên không, nháy mắt cả bốn con

                  Long Bằng Điểu đã biến mất ngay tại chỗ.

                  - Thoát được sao?

                  Tên Kiếm Tông kia tuy kinh hãi vì tốc độ của Long Bằng Điểu,

                  nhưng đã sớm chuẩn bị, cho nên cũng đã dự liệu điều này.

                  Quả nhiên chỉ trong nháy mắt. Long Bằng Điểu đã bay ngược trở

                  về với tốc độ như lúc bay đi.

                  - Ẩm... ầm...

                  Long Bằng Điểu đụng gãy liên tiếp mười mấy gốc cổ mộc cao hàng

                  chục trượng, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, nhưng từ mỏ

                  chim màu vàng của nó cũng đã trào ra một dòng linh huyết màu

                  vàng.

                  - Sao hả. Tỏa Linh kiếm trận Địa giai của ta có uy lực thế

                  nào, phải chăng ngươi chưa từng nếm thử mùi vị của nó? Truyện

                  "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc

                  (LuongSonBac.com)

                  Tên Kiếm Tông kia cười cười, ra vẻ đắc ý nhìn Long Bằng Điểu

                  trước mặt:

                  - Không hổ là dị chủng Man Hoang, nếu là hung thú ngũ giai

                  bình thường, e rằng lúc này đã hòn mẻ, huống chỉ tốc độ của

                  ngươi nhanh như vậy, quả nhiên thân thể hùng mạnh vô cùng.

                  Tên Kiếm Tông này là một lão nhân râu đỏ, nhìn bề ngoài của

                  lão khoảng chừng sáu mươi tuổi có thừa, khí thế toàn thân như

                  núi lửa chờ bạo phát, khí tức mạnh mẽ cho dù cố gắng che giấu

                  cũng không thể được.

                  - Sư thúc, người xem...

                  Tên Đai sư huynh bên cạnh khom người nói.

                  Lão nhân khoát tay:

                  - Ngươi cứ yên tâm, bắt được bốn con Long Bằng Điểu này, tự

                  nhiên sẽ có phần cho ba người các ngươi, ta chỉ cần con mẹ.

                  - Vậy đa tạ sư thúc.

                  Nghe lão nhân hứa hẹn như vậy, ba tên trung niên bên cạnh lập

                  tức lộ vẽ vui mừng.

                  Lão nhân này là một tên trưởng lão trong gia tộc bọn chúng,

                  năm xưa bị bệnh kín, cần tinh huyết của linh thú có huyết mạch

                  Chấn Long tối thiểu từ lục giai trở lên mới có thể khôi phục,

                  hiện giờ đã tới kỳ hạn cuối cùng. Lần này cũng bị đám con cháu

                  xúi giục cho nên mới mạo hiểm tới đây. Tuy rằng Long Bằng Điểu

                  chỉ có tứ giai, nhưng vì là huyết mạch trực hệ, cho nên dù chỉ

                  tứ giai nhưng tinh huyết không kém gì linh thú có huyết mạch

                  Chân Long lục giai thông thường.

                  Hơn nữa lão nhân này còn là một Đại sư kiếm trận. Tỏa Linh

                  kiếm trận có thể đản hồi trở lại tất cả các linh lực dưới ngũ

                  giai, vừa khéo phù hợp dùng đối phó Long Bằng Điều. Sau khi ẩn

                  nấp một lúc lâu, lão nhân đã bày ra Tỏa Linh kiếm trận ở xung

                  quanh không gian tổ Long Bằng Điểu ngàn trượng. Chỉ cần Long

                  Bằng Điểu còn chưa đột phá ngũ giai, vậy không thể nào vượt

                  qua khoảng không gian ngàn trượng này. Tốc độ của nó vì vậy mà

                  bị giảm xuống tới chín thành.

                  - Các ngươi lui ra phía sau, chờ thời cơ hành sự, bắt chim non

                  lại.

                  Lão nhân lập tức trầm giọng nói.

                  -Dạ!

                  Ba người đáp lời, sau đó lui về bên cạnh kiếm trận, chỉ còn

                  mình lão nhân đối mặt với Long Bằng Điểu.

                  Chỉ nghe Long Bằng Điểu hót lên một tiếng giận dữ, trong không

                  trung, linh khí Cương Phong vô biên hội tụ, chỉ trong thoáng

                  chốc, một lưỡi đao gió màu trắng tinh thuần cao chừng trăm

                  trượng hiện ra. Đồng thời khí Động Hư nhè nhẹ hội tụ, ngưng

                  kết phía trên đao gió. Ngay tức khắc, một vòng gợn sóng không

                  gian nhàn nhạt khuếch tán ra.

                  - Vút...

                  Ngay sau đó, lưỡi đao gió này bắn nhanh về phía lão nhân kia

                  với một đạo quỹ tích huyền ảo.

                  Tốc độ Long Bằng Điểu hơn xa linh thú cùng giai, linh chú công

                  kích của nó cũng nhanh không thể tả. Dưới hồn thức kinh hãi

                  của lão nhân, lưỡi đao gió kia gần như vượt ra khỏi hạn chế

                  của không gian, bay tới trước mặt lão.

                  Tuy nhiên lão nhân cũng không phải là hạng tầm thường, mỗi một

                  tên Đại sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn đều có chỗ không tầm

                  thường.

                  Chỉ trong thoáng chốc, chỉ thấy thân hình lão nhân như một

                  đống lửa nổ tung, rất nhiều bóng người bắn nhanh về phía bốn

                  phương tám hướng.

                  Vù...

                  Lưỡi đao gió thật lớn phá được một bóng người, sau đó biến mất

                  phía sau mười mấy cổ mộc.

                  Trong nháy mắt, mười mấy cổ mộc kia đứt đôi, mặt cắt bằng

                  phẳng bóng loáng như gương. Ngay sau đó, vô số cổ mộc bị Cương

                  Phong toát ra nghiền nát, hóa thành gỗ vụn tung tóe đầy trời,

                  bay lả tả theo gió.

                  Kiếm quang màu đỏ sẫm toát ra trong mắt, mười mấy bóng người

                  kia tụ hợp lại cách đó không xa, trở lại bộ dáng trước kia của

                  lão nhân.

                  Thần sắc lão nhân trở nên ngưng trọng hẳn, chậm rãi rút sau

                  lưng ra một thanh thần kiếm màu đỏ sẫm, trên thân kiếm tràn

                  ngập kiếm văn màu vàng, đồng thời một cỗ hỏa khí nồng đậm mang

                  theo khí Phong Mang màu vàng bốc lên. Lá rơi dưới đất bị nhiễm

                  hỏa khí, lập tức bùng cháy, ngọn lửa màu vàng bốc lên, không

                  khí trở nên vặn vẹo.

                  Bên kia, ánh mắt của Long Bằng Điểu cũng vô cùng ngưng trọng.

                  Bộ pháp của lão nhân vừa rồi quả thật đã ra ngoài dự liệu của

                  nó, tuy tốc độ của lão không nhanh, nhưng phối hợp với hồn

                  thức che mắt, khiến cho linh thức của nó không có cách nào

                  chộp được bản tôn của lão, do đó chỉ chém trúng một hư ảnh mà

                  thời không phải là công kích của nó không có chút uy hiếp nào

                  với đối phương.

                  Thần quang chớp động trong đôi mắt màu vàng thoáng chốc tiêu

                  tan, ánh mắt Long Bằng Điểu lộ vẻ quyết tử. Nếu như mình và

                  đối phương cùng giai, cho dù lão nhân phối hợp hồn thức, cũng

                  tuyệt đối không thể qua mắt nó được, nhưng hiện tại...

                  Nhìn ba tên Kiếm Chủ như hổ đói rình mồi ở xa xạ, Long Bằng

                  Điểu biết không thế trì hoàn được nữa.

                  Ngay sau đỏ. Long Bằng Điểu truyền âm cho bốn đứa con mình:

                  - Đợi mẹ mở ra một lỗ hồng, các con nhanh chóng chạy trốn, đi

                  tìm ca ca!

                  - Mẹ, chúng con không đi!

                  Không để cho bốn đứa con phản kháng, đôi cánh khổng lồ của

                  Long Bằng Điểu chấn một cái, đánh bay bốn đứa con mình ra

                  ngoài. Đồng thời trên chiếc sừng của nó nổi lên mộ vầng sáng

                  trắng chói mắt, trong vầng sáng trắng này lại có một sợi tơ

                  đen thật mỏng. Ngay tức khắc, linh khí Cương Phong trong cả

                  đất trời nhanh chóng hội tụ. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được

                  copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)



       2 ngày trước

            Lăng Độ Vũ

            -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

            1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

            Bài viết: 128916 / Điểm: 1290

            Tâm trạng:

      Quyển 5

      Chương 161

      Trở lại núi Chân Viêm

      Nguồn: vip.vandan

      Đả tự: dukenny - Lương Sơn Bạc

      Nội dung thu gọn

                  Không chờ linh khí Cương Phong hội tụ đến cực hạn, không gian

                  xung quanh chiếc sừng của Long Bằng Điểu lập tức toát ra một

                  vòng sóng gợn không gian. Sóng gợn không gian có hình như gợn

                  nước khuếch tán ra nhanh chóng về phía bốn người lão nhân.

                  Sắc mặt lão nhân bất chợt đại biến, bộ pháp chuyển động, toàn

                  thân lại như núi lửa mỗ tung, lắc mình bay ra bốn phương tám

                  hướng. Ba tên trung niên còn lại ở gần kiếm trận cũng tung

                  mình lên.

                  Gợn sóng không gian không có chút nào trở ngại công kích vào

                  kiếm trận vô hình, lập tức tạo ra nhưng trận gợn sóng vô hình.

                  Gợn sóng không gian không có hệ thuộc tính, nếu nói hệ thuộc

                  tính chính là hệ Động Hư bên ngoài Thiên Đạo. Lần này Tỏa Linh

                  kiếm trận không thể đàn hồi lập tức, toàn bộ Tỏa Linh kiếm

                  trận vô hình bố trí xung quanh vang lên tiếng ầm ầm trầm đục.

                  Đất bằng dậy lên từng cơn trốt xoáy Cương Phong, lá rụng bay

                  tứ phía cùng bụi đất. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ

                  diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Trong nháy mắt, sừng của Long Bằng Điểu chớp động, một đạo ánh

                  sáng trắng từ đó bắn nhanh ra, nháy mắt đã bắt kịp bốn đứa con

                  đang bay trên không, xuyên qua khe hở giữa chúng, bắn mạnh vào

                  vách kiếm trận rộng ngàn trượng.

                  Lúc này sợi tơ đen trong vầng sáng trắng kéo dài ra, nháy* mắt

                  đã tới cuối.

                  -Phập...

                  Giống như một tấm gương vô hình vỡ nát, ngoài ngàn trượng xạ

                  lập tức lộ ra một lổ thủng rộng hơn hai mươi trượng, có thể

                  nhìn rõ bên ngoài có cổ mộc xanh biếc, bừng bừng sức sống, có

                  cả ánh mặt trời cùng làn sương buổi sớm.

                  Bốn con chim nhỏ dừng lại bên cạnh lổ thủng.

                  Một tiếng hót ngàn vang chấn động không gian, lại bị vách trận

                  ngăn trở, tạo thành hồi âm lãng đãng.

                  - Chạy mau!

                  Long Bằng Điểu mẹ truyền âm, đồng thời hót lên một tiếng giận

                  dữ. Tiếng hót lần này của nó đã biến hóa tới cực độ, trên thân

                  nó lúc này dần dần nổi lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt,

                  trên đó còn có một lớp linh lực Cương Phong màu trắng đục.

                  Trong đó, vô số sợi tơ đen rất nhỏ xoay vần, toát ra một cỗ

                  khí tức khó hiểu khiến cho người ta ngạt thở.

                  Bốn tiếng hót non nớt vang lên. Long Bằng Điểu mẹ ở xa xa lại

                  vung cánh vỗ mạnh, một đạo Cương Phong bay nhanh tới, bốn con

                  chim non bị Cương Phong đánh trúng, lập tức bay ra ngoài lỗ

                  thủng lúc này đang dần dần khép lại, sau đó biến mất không

                  thấy nữa.

                  - Đáng ghét!

                  Ba tên trung niên kinh hô thất thanh, đồng thời ngự không bay

                  đi, muốn đuổi theo chim nhỏ. Bên cạnh, lão nhân tranh thoát

                  gợn sóng không gian, đồng thời rút thần kiếm ra khôi vỏ, thần

                  kiếm màu đỏ sẫm toát ra kiếm cương hệ Hỏa nóng bỏng chém ngang

                  không gian, khí kình mạnh mẽ chụp vào Long Bằng Điểu trên

                  không. Uy Thiên Đạo giáng xuống, đồng thời đè ép.

                  Bên ngoài Tỏa Linh kiếm trận, bốn con chim non chỉ nghe một

                  tiếng hót thê lương của Long Bằng Điểu mẹ, lập tức nước mắt

                  trào ra.

                  Bốn con chim non hót lên một tiếng đây căm phẫn, lập tức hóa

                  thành bốn tia chớp màu vàng, bay nhanh về phía núi Chân Viêm.

                  Ngoài ba ngàn dặm về phía Nam có một ngọn núi lửa cao chừng

                  năm ngàn trượng. Cả ngọn núi lửa này có màu đỏ tím, dung nham

                  màu đỏ tím thinh thoảng lại theo miệng núi lửa phun ra, rất

                  nhiều khói đen tràn ngập. Trên mặt đất trong phạm vi mấy trăm

                  dặm hiện ra màu đỏ sẫm, linh khí hệ Hỏa nồng đậm tràn ngập cả

                  một vùng trời đất. Khí Địa Hỏa nằm dưới lòng đất, thỉnh thoảng

                  lại phun lên một trụ dung nham cao vài trăm trượng, đốt cháy

                  khiến một khoảng không gian chấn động kêu lốp bốp.

                  Thế nhưng trên mảnh đất màu đỏ đậm này, có vô số sinh linh màu

                  đỏ lửa nhảy nhót sinh sống, con nào con nấy giống như linh thú

                  loài hổ, nhưng ở giữa trấn lại sinh ra một chiếc sừng màu tím

                  đỏ, có một chiếc bờm thật to màu lửa đỏ, nhìn qua uy vũ bất

                  phàm.

                  Đám linh thú này chạy nhảy không ngừng trên mảnh đất màu đỏ

                  đậm này. Nhìn qua một vòng, phải có chừng vài vạn con, mỗi con

                  cao hai mươi trượng, dài bốn mươi trượng, chạy lồng lên gầm

                  gào không ngót. Từng đợt sóng khí màu tím đỏ theo tiếng gầm

                  của chúng bay ra khỏi miệng, hội hợp lại với nhau. Chỉ trong

                  thoáng chốc, trong phạm vi vài dặm không gian, hư không phá

                  nát, khuếch tán ra từng vòng sóng gợn không gian. Tiếng gầm

                  nhức óc đỉnh tai của chúng, dù là tiếng núi lửa trào sôi cũng

                  không thể nào che lấp được.

                  Đây là linh thú tam giai. Bạo Viêm Độc Giác Thú.

                  Một tiếng gầm rất lớn vang lên trên bầu trời núi Chân Viêm,

                  một con Bạo Viêm Độc Giác Thú cao chừng hai trăm trượng chui

                  ra từ một luồng dung nham Địa Hỏa, bước trên không. Từ chiếc

                  sừng màu tím đen của nó, nhiệt lượng nóng kinh khủng toát ra

                  khiến cho không gian vặn vẹo, toát ra từng vòng gợn sóng không

                  gian. Toàn thân con Bạo Viêm Độc Giác Thú này mọc đầy lông màu

                  tím đen, phía trên lởn vởn một tầng Địa Hỏa Chân Viêm màu tím

                  đỏ. Nhìn qua bề ngoài của nó giống như một quả cầu lửa rất

                  lớn. uy nghiêm nồng đậm từ trên thân thể toát ra, trấn áp phạm

                  vi ngàn dặm đại địa.

                  ở gần miệng núi lửa, dung nham Địa Hỏa trong núi Chân Viêm này

                  xoáy tròn, ngưng kết thành một lớp đất đen rắn chắc trên miệng

                  núi lửa. Mà bên cạnh lớp đất đen này có một sơn động màu tím

                  đỏ, từ trong động sáng lên ánh lửa màu tím đỏ, linh khí Địa

                  Hỏa vô biên từ trong đó toát ra.

                  Trong tận cùng sơn động là một thạch thất có chu vi vài trăm

                  trượng, ở giữa thạch thất, có một cơn trốt xoáy màu tím bạc

                  đang không ngừng quay tròn.

                  Đột ngột, cơn trốt xoáy màu tím bạc này ngưng trệ một chút,

                  một bóng xanh từ trong đó hiện ra.

                  Đặt chân xuống đất, ánh mắt Lục Thanh lộ vẻ nhu hòa ngẩng đầu

                  quan sát vách động xung quanh. Đá trên vách núi đều là Địa Hỏa

                  Chân Kim Thiết màu đỏ tím, số Địa Hỏa Chân Kim Thiết này tinh

                  thuần vô cùng, cho dù là thứ phổ thông nhất cũng đã có ngàn

                  năm tuổi. Lúc này. Bạo Viêm Độc Giác Thú không có ở đây, nhưng

                  Lục Thanh vẫn cảm ứng được khí tức bá đao manh mẽ của nó.

                  Lục Thanh bước ra một bước ra khỏi sơn động, phía trên núi

                  lửa. Bạo Viêm Độc Giác Thú vốn đang quan sát lãnh địa của mình

                  lập tức cảm ứng được, xoay người lại nhìn Lục Thanh bằng ánh

                  mắt kinh sợ.

                  - Long Vương Đại nhân, ngài đã trở lại.

                  Bạo Viêm Độc Giác Thú thu nhỏ thân hình, đi tới trước mặt Lục

                  Thanh phủ phục xuống, đồng thời trong lòng cũng có chút khiếp

                  sợ. Chỉ mới trải qua gần hai năm ngắn ngủi, không ngờ uy

                  nghiêm trên người Long Vương Đại nhân lại nâng cao như vậy.

                  Lúc này trên người Lục Thanh. Bạo Viêm Độc Giác thú cảm nhận

                  được một cỗ uy áp nặng nề của kẻ bề trên, cỗ uy áp này giống

                  như đến từ thượng cổ, nhưng còn có một cỗ khí Man Hoang nồng

                  đậm ẩn bên trong khiến cho nó chấn động tâm thần, không thể tự

                  khống chế.

                  Lục Thanh liếc nhìn bầy thú đang chạy nhảy nô đùa phía dưới

                  vùng đất màu đỏ sẫm này hỏi Bạo Viêm Độc Giác Thú:

                  - Có thể để ta mang đi một ít tộc nhân của ngươi không?

                  Lục Thanh có thể nhìn ra. Bạo Viêm Độc Giác Thú này thuộc hệ

                  Hỏa, hoặc hệ Chân Hỏa, huyết mạch thượng cổ trong cơ thể cũng

                  hết sức tinh thuần. Giữa đám hung thú, tuy rằng thực lực của

                  chúng không phải là mạnh nhất trong số hung thú cùng giai,

                  nhưng lại có tiềm năng thay đổi mạch đất, dẫn động Địa Hỏa.

                  Nếu như lập khế ước với một con, sẽ có trợ giúp rất lớn với

                  Kiếm Giả tu luyện kiếm khí hệ Hỏa hay hệ Chân Hỏa. Truyện "Bất

                  Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc

                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net