Q1C49-Q2C42
đặc biệt là cấp bậc nhập môn học đồ, chỉ cần họ có thể hoàn
thành tiến độ mà sư phụ đề ra, nắm vững những kiến thức được
truyền thụ thì sư phụ cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá
nhân của bọn họ.
Còn như Tiêu Ân ư……
Pháp sư Maren ngoài việc truyền thụ cho hắn một vài thứ cơ bản
nhất ra sau đó cũng không bố trí bất kỳ bài tập gì nữa.
Đối với một thiếu niên hoàn toàn dựa vào bản thân mày mò tự
học thành tài mà nói, hắn cuối cùng có thể đạt đến mức độ nào
hoàn toàn quyết định bởi thiên phú và nỗ lực của chính hắn.
Trước khi rời khỏi ma pháp tháp, Tiêu Ân đã hỏi thăm Danny một
chút về việc mẩu giấy đó, hóa ra là do kỵ sỹ Scott nhờ sứ giả
của Công tước tiện thể chuyển đến.
Mặc dù kỵ sỹ miễn cưỡng cũng có thể tính là quý tộc nhưng đẳng
cấp quý tộc thấp nhất này chưa có tư cách tiến vào ma pháp
tháp. Cho nên hắn đành phải thỉnh cầu vị sứ giả được công tước
đại nhân cử đi vận chuyển vật tư mỗi tháng một lần giúp đỡ,
đem mảnh giấy này chuyển cho Tiêu Ân.
Còn như Tiêu Ân sau khi nhận được tin có bằng lòng gặp mặt hay
không thì hắn cũng không thể nắm chắc được.
Tất nhiên, trong quá trình tờ giấy này chuyển đến tay Tiêu Ân
không kẻ nào dám ngăn chặn hoặc đụng tay đụng chân gì, bởi
chẳng ai mong muốn kết oán với một vị ma pháp sư cả, dù cho
Tiêu Ân vẻn vẹn là một học đồ chỉ có thể phát ra ba cái ma
pháp cấp 1 mà thôi.
Sau khi biết được tình huống như vậy, Tiêu Ân liền dặn dò
Danny, về sau nếu có thư từ của kỵ sỹ Scott hết thảy đều đưa
thẳng đến phòng mình.
Được Danny vâng vâng dạ dạ bảo đảm, Tiêu Ân rời khỏi ma pháp
tháp vốn đã sống được một năm, cuối cùng lại được hít thở
không khí trong lành bên ngoài.
Tuy rằng không khí trong ma pháp tháp cũng trong lành như vậy,
nhưng lại mang đến cho người ta một chút cảm giác không giống.
Đột nhiên hắn dường như cảm thấy một luồng ánh mắt đang tập
trung nhìn mình, quay đầu nhìn lại một thanh niên người mặc áo
bào học đồ hướng về phía hắn cung kính hành lễ, sau đó từ từ
rời khỏi.
Tiêu Ân gãi gãi đầu, nhìn lại trên áo mình có gắn một tấm bảng
bạc nhỏ, đột nhiên hiểu ra duyên cớ bên trong.
Pháp sư học đồ hành lễ vừa rồi hiển nhiên chính là học đồ bình
thường cư trú xung quanh phạm vi ma pháp tháp, những người này
thiên phú không đủ, không được ma pháp sư chính thức nhìn
trúng nên chỉ có thể cư trú ở chỗ này, cũng nhau giao lưu học
tập.
Chẳng qua phương pháp học tập tản mạn này và hiệu quả của việc
có sư phụ chỉ điểm tuyệt nhiên không giống nhau. Không nói cái
khác, chỉ xét đến tài nguyên trong tay mỗi người thì học đồ
bình thường cùng với nhập môn học đồ, thậm chí so với giúp
việc cho học đồ cũng có chênh lệch cực lớn.
Hiện tại Tiêu Ân mỗi tháng đều có thể từ chỗ sư phụ Maren thu
được 10 viên ma hạch cấp 1 và 1 viên năng lượng thạch, mặc dù
đều là đẳng cấp thấp nhất nhưng so với những pháp sư học đồ
bình thường trôi dạt như bèo tấm này nói thì đã tốt hơn rất
nhiều rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Ân trong lòng nổi lên một trận phân
vân, bản thân phải chăng cũng nên tìm lấy hai người giúp việc
rồi? Bằng không ngày tháng trong ma pháp tháp cũng có phần quá
cô đơn rồi.
Chỉ là vừa nghĩ tới học tập cơ trong tay mình, ý tưởng này lập
tức bị hắn ép xuống ngay.
Đến được đường lớn, ngước mắt nhìn quanh, ở đây chẳng hề có
bất luận xe cộ gì có thể đi nhờ được, trong lòng hơi lưỡng lự
một chút, hắn cũng không kiên nhẫn chờ đợi nữa, liền sau đó co
tay búng một cái, một luồng sáng trắng trên người hắn lóe lên,
tiếp đó Tiêu Ân co chân chạy thẳng về phía thành Louis.
Phía xa xa, bốn học đồ bình thường ngẩn người nhìn theo tốc độ
cực nhanh của Tiêu Ân, trong mắt họn họ đều hiện lên thần sắc
không thể tin tưởng.
“Đây là…… pháp sư sao?”
“Không, phải là chiến sỹ chứ, ngươi xem tốc độ của hắn, khẳng
định là chiến sỹ cao cấp rồi.”
“Nhưng còn ma pháp ba động trên người hắn? Đó hình như là ma
pháp Khinh linh thuật.”
Người cuối cùng lầm rầm nửa ngày cuối cùng lẩm bẩm nói: “Là
Tiêu Ân, liệu có phải là hoa mắt không?”
Tiêu Ân chẳng hề hay biết sự tình phát sinh ở sau lưng mình,
hắn chỉ là thả lỏng tâm tình, trong lúc lấy toàn lực lao về
phía trước đem tâm tình không chút giữ lại mà tận lực phóng
thích ra, loại cảm giác say sưa thoải mái này thì ở lỳ trong
ma pháp tháp tuyệt đối không thể lĩnh hội được.
10km đường không hề ngắn nhưng dưới sự gia trì của Khinh linh
thuật đã bị Tiêu Ân vốn đã hoàn thành bộ động tác lớn thứ nhất
của sơ cấp thể thao nhẹ nhàng giải quyết.
Nhìn thấy cánh cổng thành khoáng đạt rộng lớn, Tiêu Ân hãm dần
tốc độ, quẹt ngang mồ hôi trên trán, cười lớn hai tiếng rồi
tiến về phía trước.
Lúc này mặc dù đã sáng rõ nhưng người muốn vào thành vẫn còn
không ít, mỗi người muốn vào thành phải nộp một Cray đồng, đây
cũng là một nguồn thuế quan trọng của pháo đài Louis.
Tiêu Ân dạo bước tiến về phía trước, ban đầu vốn cũng muốn xếp
hàng nhưng khi đến gần cửa thành những thương nhân và nông phu
đang xếp hàng ở đây từng người đều cung kính nhường đường cho
hắn.
Hơi ngớ ra, Tiêu Ân nhìn lại trang phục của mình một chút, hóa
ra hắn vẫn còn đang mặc áo choàng học đồ.
Đối với người ngoài mà nói, ma pháp sư và ma pháp học đồ thực
ra chẳng có gì khác biệt cả, cho nên sau khi trông thấy Tiêu
Ân mặc áo choàng ma pháp sư thì họ tránh còn chẳng kịp nữa là.
Hơi hơi lắc đầu, Tiêu Ân công khai hưởng thụ điểm đặc quyền
này, trực tiếp tiến đến cổng thành.
Mấy binh sỹ canh cổng cúi thấp đầu kính nể cất tiếng: “Pháp sư
các hạ, hoan nghênh ngài đến Louis.”
Tiện mồm đáp một tiếng, Tiêu Ân thò tay vào túi áo, nhưng bỗng
sững người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, ở trong ma pháp tháp và
cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu rồi cho nên lần này
ra ngoài vậy mà lại quên đem tiền rồi.
Tiểu đội trưởng canh cổng cũng là loại nhanh nhẹn tinh minh,
vừa thấy thần sắc của Tiêu Ân liền hiểu ra ngay, hắn vội vã
cười nói: “Pháp sư các hạ, ngài và các lão gia quý tộc giống
nhau, không cần nộp thuế vào thành đâu ạ.”
Sắc mặt Tiêu Ân khẽ đỏ, vui vẻ liếc hắn một cái đap: “Cảm ơn.”
“Ngài quá khách khí rồi.” Tiểu đội trưởng khẽ cúi người.
Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy " được copy từ diễn đàn Lương
Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Ân trong ánh mắt tôn kính và sợ hãi tiến vào thành, nghĩ
lại biểu hiện của những người dân thường vừa rồi hắn trong
lòng lờ mờ cảm thấy, bản thân thực sự cùng với bọn họ không
giống rồi.
Quyển 1: UFO
Chương 54
Nỗi phiền não về hạt giống
Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
“Tiên sinh Bartley, xin chào.”
“Hả? Tiêu Ân ……các hạ.”
Khi Tiêu Ân bất ngờ xuất hiện trước quán trọ của Bartley, vị
chủ quán cường tráng này sau khi ngớ ra một chút liền lập tức
nhận ra hắn.
Chỉ là sau khi nhìn áo choàng ma pháp sư trên người Tiêu Ân
cho dù Bartley đã từng là dong binh và mạo hiểm giả nhưng cũng
không kìm được lộ ra một chút hâm mộ.
“Tiên sinh Bartley, tôi vẫn chưa phải là ma pháp sư chính
thức, còn chưa thể có được quyền xưng hô các hạ.” Tiêu Ân cười
nói: “Nếu như để thầy của tôi nghe thấy chỉ sợ sẽ nghiêm khắc
giáo huấn cho một trận mất.”
Bartley cười lúng túng đáp: “Không sao đâu, ở đây nói chuyện
sư phụ của ngài về cơ bản khó có khả năng nghe thấy mà.”
“Cái đó cũng chưa chắc đâu.” Tiêu Ân hàm hồ nói: “Ma pháp là
thứ rất thần kỳ, trời mới biết có hay không một loại ma pháp
nào đó có thể tiến hành giám sát ở cự ly xa chứ, nếu như sư
phụ vừa hay lại sử dụng ma pháp này, vậy thì hai người chúng
ta đúng là xui xẻo rồi.”
Vẻ mặt Bartley khẻ biến, ánh mắt nhanh chóng đảo nhanh một
vòng xung quanh, vào lúc này, gã dường như phục hồi lại nhạy
bén và cảnh giác trong kiếp sống mạo hiểm ngày trước vậy, toàn
thân tức khắc tỏa ra một luồng khí thế mãnh liệt.
Tiêu Ân nhếch mép, khẽ cười không nói.
Ma pháp quả thực thần kỳ, có hay không loại ma pháp có thể
tiến hành giám sát ở cự ly xa Tiêu Ân cũng chẳng biết, nhưng
có một việc hắn có thể khẳng định, đó chính là sư phụ Maren
tuyệt đối sẽ không lãng phí tinh thần lực quý báu để quan tâm
bản thân mình.
Nhìn thấy vẻ tươi cười mang ý vị sâu xa trên mặt Tiêu Ân,
Bartley lập tức phản ứng lại, gã cười khổ nói: “Tiên sinh Tiêu
Ân, ngài lại lấy tôi ra làm trò cười rồi.” Truyện "Dị Giới Chi
Quang Não Uy " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
(LuongSonBac.com)
“Không dám.” Tiêu Ân thấy thế liền thôi, hỏi: “Tiên sinh
Bartley, xin hỏi kỵ sỹ Scott còn ở đây không?”
“Còn, lần này hắn đến đã ở đây được 10 ngày rồi.” Bartley hừ
một tiếng, ngữ khí có phần khoa trương nói: “Tôi còn tưởng hắn
mê mấy cô nàng kỹ nữ ở đông thành rồi chứ, giờ mới biết vốn dĩ
hắn đang chờ ngài.”
Tiêu Ân hơi hơi gật đầu, kỵ sỹ Scott không thông báo việc gặp
gỡ mình cho Bartley lại có chút ngoài dự tính của hắn.
Không lâu sau Tiêu Ân và Barley đã lên đến lầu trên, trong một
căn phòng rộng rãi giản dị kỵ sỹ đại nhân đang ngồi trầm mặc,
trên bàn trước mặt hắn có mấy bình rượu, xem ra là đang mượn
rượu giải sầu.
“Kỵ sỹ đại nhân, xin chào.” Lông mày Tiêu Ân khẽ nhíu lại,
hiểu rằng hắn khẳng định đã gặp phải sự tình thúc thủ vô sách
nào đó.
“Tiêu Ân?” Trên mặt Scott bỗng nhiên hiện ra thần sắc kinh hỷ
đan xen, hắn lập tứ đứng dậy, nói: “Ngài cuối cùng đến rồi.”
“Đúng thế, sau khi nhận được thư của ngài tôi liền lập tức
xuất phát.” Tiêu Ân đi thẳng vào vấn đề: “Ngài có việc gì cần
tôi cống hiến sức lực sao?”
Scott thở dài một hơi, khẽ hất đầu, Bartley lập tức hiểu ý ra
khép cửa lại.
“Tiêu Ân các hạ, ngài hẳn vẫn nhớ tên thích khách lần trước
chứ?”
“Tất nhiên.” Vẻ mặt Tiêu Ân trầm xuống, đây là lần đầu tiên
hắn bị người ta ám sát trong đời, kẻ đó chắc chắn là suốt đời
khó quên.
“Việc đã đến nước này ta cũng nói luôn.” Scott thấp giọng nói:
“Kỳ thực thích khách này là do Bá tước Robin phái tới, mục
đích của hắn là truyền đạt lời cảnh cáo cuối cùng, buộc ta
phải khuất phục đồng thời giao ra hạt giống thực vật đó.”
“Kỵ sỹ đại nhân, ngài lần trước không phải nói sự việc đã dàn
xếp xong rồi sao?”
Mặc dù Tiêu Ân đã bắn chết tên thích khách kia, thực sự đã đắc
tội với bá tước Robin, nhưng bởi vì hắn được ma pháp sư Maren
thu làm nhập môn đệ tử, từ sau khi có được thân phận này kỵ sỹ
Scott đã lén nói cho hắn biết chủ nhân của thích khách kia đã
lặng lẽ chấm dút hành động rồi. Không những không truy cứu
việc giết chết thích khách của hắn mà cũng không tiếp tục tính
kế về loại thực vật đó nữa
Scott cười khổ một tiếng đáp: “Đúng thế, một năm trước hắn quả
thực đã từ bỏ rồi. Nhưng vào hai tháng trước, hắn bỗng nhiên
mời được một người cho nên mới lại bắt đầu mưu đồ.” Truyện "Dị
Giới Chi Quang Não Uy " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
(LuongSonBac.com)
Thần sắc Tiêu Ân khẽ động, hỏi: “Hắn đã mời đến …… một vị ma
pháp sư?”
Scott bật cười khanh khách đáp: “Điều đó là bất khả thi, ở
trong công quốc, ngoại trừ Công tước đại nhân ra, trừ khi là
gia tộc ma pháp sư, bằng không đều không xứng để mời đến ma
pháp sư chính thức.”
“Không phải ma pháp sư.” Tiêu Ân đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ
quái hỏi: “Đó là loại người nào?”
“Là ma pháp học đồ.”
Cặp mắt Tiêu Ân nhất thời trợn ngược, vị kỵ sỹ này cố ý trêu
đùa mình đây mà ……
Ma pháp học đồ tất nhiên không phải là ma pháp sư chính thức
rồi, cho nên dù là được quý tộc mời đến cũng không phải việc
kỳ quái gì.
Nhưng suy xét tỷ mỷ một chút thì sự việc này tuyệt đối không
đơn giản.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói, chỉ sợ còn khó mà
phân rõ được sự khác biệt giữa ma pháp sư chính thức và ma
pháp học đồ, nhưng là kỹ sỹ tất phải hiểu rõ quan hệ trong đó,
vậy thì một ma pháp học đồ bình thường làm sao có thể đắc tội
với một nhập môn học đồ có chỗ dựa vững chắc là ma pháp sư
chính thức được chứ? Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy " được
copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tên ma pháp học đồ đó rất lợi hại hay là dựa vào bối cảnh nào
đó sao?” Tiêu Ân thờ ơ hỏi.
Trong mắt Scott lóe lên một tia tán thưởng, Tiêu Ân có thể
phản ứng lại nhanh như vậy đích xác đã vượt qua khỏi dự liệu
của hắn.
“Nghe nói người này là một người hầu học đồ, mà hắn đã đi theo
nhị tinh ma pháp sư Chritton ròng rã 20 năm. Bởi vì thiên tư
quả thật quá kém, cả đời cũng không có hy vọng thăng cấp, cho
nên ma pháp sư Chritton mới để cho hắn rời đi, hưởng thụ một
chút phồn hoa của thế tục, và cũng là để lưu lại con cháu đời
sau.
Tiêu Ân khẽ gật đầu, ma pháp sư là nhân tài vô cùng khó có
được, người có thiên tư ma pháp đã ít lại càng ít hơn, cho nên
những người có thiên phú ma pháp nhưng cả đời không có hy vọng
tiến giai thành ma pháp sư chính thức đa số đều trước 50 tuổi
kết hôn sinh con, mặc dù con cái những người này sinh ra không
nhất định có được thiên phú ma pháp nhưng nếu so sánh với đời
sau của người bình thường mà nói thì tỷ lệ này đã là rất cao
rồi.
“Được rồi, Robin rốt cuộc muốn điều kiện như thế nào? Hắn
không phải muốn ta đền mạng cho tên thích khách kia chứ.”
“Tiêu Ân, ngài lại đùa rồi. trừ khi Robin phát điên, còn không
thì hắn tuyệt đối không đề xuất loại yêu cầu tự tìm đường chết
như vậy đâu.” Scott vội vã xua tay nói: “Hắn chẳng qua là muốn
cùng với chúng ta tiến hành một trận ma pháp đối quyết, từ đó
mà quyết định hạt của loại thực vật kia cuối cùng thuộc về
ai.”
Quyển 1: UFO
Chương 55
Qua trường
Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
(过场 - qua trường: là để chỉ nhân vật trong kịch truyền thống
của Trung Quốc sau khi lên sân khấu không dừng lại lâu mà
nhanh chóng từ một góc khác của sân khấu xuống đài. Nói thẳng
ra là nhân vật phụ.)
Tiêu Ân khẽ nhếch mày, cười hỏi: “Tên người hầu học đồ đã ở
bên ma pháp sư Chritton 20 năm học tập ma pháp kia lại muốn
cùng một học đồ mới học tập ma pháp được một năm như ta tiến
hành thi đấu ma
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net