C 1700-1750
Quyển 10: Tung hoành giới nội.
Chương 1700: Quyết định
Trên boong thuyền, Vương Lâm kéo tấm buồm mặt quỷ xuống, hai tay hướng ra ngoài
phất một cái ánh mắt lấp lánh, cẩn thận nhìn mặt quỷ. Tấm buồm chuyển động,
khiến cho mặt quỷ trên đó giống như sống động, dữ tợn nhìn chằm chằm lại Vương
Lâm.
Phàn San Mộng tại Tiên Cương đại lục sở dĩ có thể thi triển Đại Hồn chân ảo
thuật từ xa, mà có thể đạt tới trình độ đáng sợ song trọng huyễn chủ yếu là
nương theo lực lượng của tấm buồm
Vương Lâm nhớ rõ ràng chính mình trong ảo giác vừa rồi có nhìn thoáng qua mặt
quỷ này. Từ đó về sau hắn không còn tự giác, cho tới cuối cùng khi phá vỡ được
ảo thật này, trong một khắc mở bừng hai mắt thì hắn lại thấy tấm buồm này đang ở
trước mặt.
Giống như tất cả ảo giác đều sinh ra trong tích tắc khi Vương Lâm nhìn vào tấm
buồm mặt quỷ này.
-Đây là pháp bảo của Đại Hồn Môn chúng ta, cũng chính là chủ hồn trên chiếc
thuyền này...
Phàn San Lộ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
-Chuyện tỷ muội các người Vương mỗ không để ý. Thệ huyết không cần trao đổi nữa.
Mục đích chúng ta giống nhau, nếu không có ý định bày mưu với nhau thì cũng vẫn
có thể hợp tác.
Chỉ là hành động của tỷ tỷ ngươi vừa nãy rất thú vị. Ngươi nói cho nàng biết,
tấm buồm mặt quỷ này ta lấy đi. Chiếc thuyền này Vương mỗ cũng muốn. Việc này
đổi với những chuyện không thoải mái lúc trước coi như là vật bồi thường cho
Vương mỗ!
Tay phải Vương Lâm vung lên, lập tức thu tấm buồm mặt quỷ vào trong không gian
trữ vật, xoay người bình tĩnh nhìn Phàn San Lộ.
Phàn San Lộ há mồm định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra nổi, chỉ trầm mặc
đứng đó, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
-Ngươi cũng không cần rời khỏi chiếc thuyền này. Ta có thể ký hồn ở trên chiếc
thuyền này, đợi khi ta muốn sẽ gọi về. Mặt khác tế đàn mà ngươi nói tới trong ảo
thuật có tồn tại trên thuyền này thật hay không?
Vương Lâm vừa nói, ánh mắt vừa lóe lên hàn quang.
Phàn San Lộ trầm mặc hồi lâu, lắc đầu, ngọc thủ vung về phía trước. Một ngọc
giản bay ra tiến về phía Vương Lâm, bị hắn bắt lấy. Vương Lâm ngưng thần nhìn
vào bên trong, thấy trong đó có một bản đồ.
-Không gian này tồn tại vô số mãnh thú. Nơi này hình thành là do trận chiến năm
đó ở động phủ gây ra vết rách. Nhưng không biết vì sao chỗ này lại tiếp giáp kỳ
dị với một giới. Ngươi theo mô tả của bản đồ này mà đi sẽ thấy được tế đàn nọ.
Bên trong ngọc giản này có một thuật thần thông, chính là thuật mà lúc trước
trong huyễn giới ta đã nói - Thuật có thể thôn hồn của người thứ ba. Ngươi xem
xét tu luyện đi.
Phàn San Lộ nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xa, mơ hồ có vẻ
nhớ nhung.
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, hướng về phía Phàn San Lộ ôm quyền, xoay
người cất bước, đang muốn rời khỏi chiếc thuyền này thì phía sau lại vang lên
một tiếng thở dài sâu kín.
-Tỷ tỷ ta vì báo thù mà không để ý tới tất cả, ngay cả ta cũng bị lợi dụng...
Hợp tác giữa ngươi và ta ta có thể toàn lực giúp ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu là
ngươi khi mở được động phủ này, đi về Tiên Cương đại lục thì hãy mang ta đi
cùng...ta muốn về nhà...
Động phủ này muốn mở ra cực kỳ gian nan chỉ có hồn thứ ba xuất hiện, chỉ có trí
nhớ của hắn mới hiểu được thiên đạo, triệu hồi được thiên đạo, nhờ nó dẫn đường
mà vào được nội phủ của Thất Thải Tiên Tôn...
Nội phủ của tiên tôn cũng chính là nơi đại chiến năm đó. Nơi này dù đã tổn hại
vô cùng nhưng lại có một cánh cửa thông tới Tiên Cương đại lục. mở cánh cửa này
ra là có thể phong bế động phủ này.
Bước chân Vương Lâm sững lại, trầm mặc một lát liền xoay người nhìn về phía Phàn
San Lộ
trông rất hiu quạnh lúc này, nhìn nàng một cái rồi gật đầu.
-Ta đáp ứng ngươi!
Vương Lâm rất ít khi hứa hẹn với người khác. Đây là lời hứa đầu tiên sau khi hắn
đạt tới tu vi bước thứ ba.
Không vì thứ gì khác, không có quan hệ tới chuyện tin hay không, chỉ bởi vì bốn
chữ của nữ tử này.
-Ta muốn về nhà...
Phàn San Lộ cắn môi dưới, nhìn Vương Lâm, sau khi nghe thấy câu trả lời của hắn
liền nhẹ nhàng gật đầu cắn chót lưỡi phun một ngụm máu tươi. Máu tươi đó tỏa ra
ánh sáng đỏ đậm nhưng rất nhanh liền biến thành màu vàng, bay thẳng về phía
Vương Lâm.
-Đây là thệ huyết của ta!
Vương Lâm nhận lấy đám máu màu vàng nhạt đó, sau khi dung nhập vào cơ thể liền
xoay người đi vào trong tinh không đen tối.
Cấm chế trên thuyền Này Vương Lâm không cần nghiên cứu nữa. Ảo thuật nhị trọng
đáng sợ kia giống hệt sự thật, trong ảo thuật đó Vương Lâm cảm ngộ và nghiên cứu
cấm chế lại vẫn tồn tại như trước.
Giống như Phàn San Lộ trong ảo thuật bị thương, sau khi phá tan ảo thuật rồi lại
vẫn mang thương thế, thần thông này của Đại Hồn Môn đúng là quỷ dị khó lường.
-Cánh buồm trên chiếc thuyền này cũng không đơn giản chỉ có một mặt quỷ như vậy.
Trên đó còn có rất nhiều cấm chế. Những cấm chế này bao gồm toàn bộ cấm chế trên
thuyền rồi.
Chỉ cần luyện hóa được cánh buồm này là ta chẳng những nắm giữ được càng nhiều
cấm chế mà còn dùng nó để điều khiển được chiếc thuyền!
Vương Lâm đi trong tinh không, ánh mắt lộ vẻ suy tư, thần thức lại dung nhập vào
không gian trữ vật, chậm rãi luyện hóa tấm buồm mặt quỷ. Trong quá trình này hắn
dần dần hiểu rõ một chút phương pháp điều khiển. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng
thời gian trôi qua, hắn
cuối cùng sẽ nắm toàn bộ trong tay.
Một lát sau, ánh mắt lóe lên không lo lắng chuyện cánh buồm mặt quỷ nữa mà đưa
tay lên sờ vào mi tâm.
-Từ con trai của Diệp Mịch ta đã thu được tám giọt tâm huyết. Tám giọt máu này
là do nguyên thần biến thành. Ta nếu có thể dung luyện toàn bộ thì thân thể Cổ
Thần sẽ càng mạnh hơn! Phải nhanh chóng tìm hiểu tế đàn kia một chút xem, có lẽ
có thể có được cơ duyên....tu vi của ta hôm nay so ra dường như cũng không bằng
với bậc toàn năng Không Huyền ...
Mà hiện giờ đại chiến ở viễn cổ tiên vực sắp bắt đầu. Mục đích của bọn họ là tìm
kiếm người thứ ba... Do vậy ta cũng phải tới một phen. Lúc này chính là cơ hội
tốt nhất để ta đề cao tu vi!
Vương Lâm trầm ngâm, tốc độ càng lúc càng nhanh, thần thức cũng tản ra, cẩn thận
quan sát bốn phía.
Tinh không đen kịt một vùng, cũng có khí tức của mãnh thú thỉnh thoảng xuất
hiện. Đám mãnh thú này đối với Vương Lâm không có chút uy hiếp nào, thường chỉ
bị thần thức của Vương Lâm đảo qua một cái là liền run rẩy lui lại phía sau.
Trong tinh vực xa lạ, tâm thần Vương Lâm luôn cảnh giác. Dù đám mãnh thú bốn
phía đối với hắn không gây được chút áp lực nhưng Vương Lâm lại có một điểm
không dám xác định, đó là đạo nhân bảy màu có phải đã thật sự tới nơi này hay
không!
Cho nên thần thức hắn tản ra cũng dùng toàn bộ tinh thần mà quan sát, nếu có nửa
điểm dị thường thì sẽ lập tức bỏ chạy. Tuy rằng làm như vậy rất nguy hiểm nhưng
hắn không thể không đi tới tế đàn kia.
Nếu bởi một chuyện không xác định mà lại bị hù dọa cho không dám đi tới nơi này
thì Vương Lâm hắn cũng không thể đạt được tới trình độ hiện nay, có được tu vi
như lúc này.
Tiến bước đi tới, sau mấy canh giờ, đột nhiên bước chân Vương Lâm sững lại, thần
sắc lập tức biến hóa không do dự chút nào mà thân thể lùi nhanh lại, trong nháy
mắt liền biến mất.
Nhưng trong tích tắc khi sắp sửa biến mất, Vương Lâm hả nhẹ một tiếng, nhìn chằm
chằm
vào tinh không, thần sắc biến hóa bất định.
Thần thức của hắn trong một khắc vừa rồi thấy ở ngoài mười ngàn trượng có một
thân ảnh đang ngồi khoanh chân trên thi hài của mãnh thú. Toàn thân kẻ đó tỏa ra
ánh sáng bảy màu, ngồi yên bất động.
Thần sắc hắn khi thì phức tạp, khi lại mê man, lúc lại bi thương và hưng phấn.
Hắn chính là đạo nhân bảy màu!
Trầm ngâm trong chốc lát, hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Bộ dáng bổn nguyên lúc này
rất quỷ dị nhưng Vương Lâm vừa mới trải qua ảo giác, lúc này hơi cân nhắc một
chút, lập tức nhìn ra đối phương rất có khả năng cũng đang đắm chìm trong ảo
giác, không thể tự kiềm chế.
-Ảo thuật này rất có khả năng là do Phàn San Mộng thi triển. Với tu vi của đạo
nhân bảy màu mà cũng bị bao phủ trong ảo thuật này...việc này...việc này không
thích hợp!
Tâm trí Vương Lâm cực cao, hơi suy nghĩ một chút liền lập tức hiểu ra vấn đề.
Trầm mặc trong chốc lát, tâm thần hắn chấn động, nội tâm xuất hiện sự giằng co
hiếm thấy. Nếu lúc này hắn lập tức rời đi thì với trạng thái này của đạo nhân
bảy màu hiển nhiên sẽ không truy kích được.
Như thế mà nói, chuyến đi tới tế đàn này của Vương Lâm sẽ không có chút nguy
hiểm gì.
Nhưng mặt khác Vương Lâm cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Nếu hắn có thể đi vào
trong ảo giác của đạo nhân bảy màu thì hắn sẽ biết được một chút bí ẩn chính
thức. Hắn luôn cảm thấy đạo nhân bảy màu sở dĩ chìm đắm trong ảo giác sợ rằng
không phải là do lực lượng của Phàn San Mộng mà có điểm khác đáng ngờ hơn.
Hắn mơ hồ cảm thấy nếu bỏ qua cơ hội ngàn năm một thủa, chỉ có thể ngộ không thể
cầu trước mắt thì ngày sau sẽ phải hối hận!
Sau thời gian nửa nén hương, hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang!
-Phú quý hiểm trung cầu!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên thân ảnh biến mất, mang theo vẻ cẩn thận mười phần
liền
xuất hiện cách đạo nhân bảy màu hơn vạn trượng.
Nơi này tràn ngập thi thể mãnh thú. Vương Lâm đứng trên một thi hài mãnh thú cúi
đầu cẩn thận nhìn dưới chân. Chậm rãi, hai mắt hắn lóe sáng.
-Mãnh thú này tử vong chưa lâu, hẳn là mới đây thôi...
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn đạo nhân bảy màu phía xa xa, tay phải giơ lên một cái.
Lập tức một thi thể mãnh thú lớn hơn mười trượng ở bên cạnh bay tới, bị hắn vung
lên một cái. Thi thể này gào thét lao thẳng tới đạo nhân bảy màu ở ngoài vạn
trượng.
Ánh mắt Vương Lâm lấp lánh, thân thể ngả về phía sau, chuẩn bị bỏ chạy, nhìn
chằm chằm vào thi thể mãnh thú lúc này chỉ còn cách đạo nhân bảy màu bảy trăm
trượng.
Nhưng ngay lúc thi hài này tiến vào vòng trăm trượng. Chỉ thấy ánh sáng bảy màu
phía sau đạo nhân bảy màu chợt lóe lên. Thi hài mãnh thú lập tức run rẩy, vô
thanh vô tức tan rã trong mắt Vương Lâm.
Không có huyết nhục, không có mảnh vỡ nào, tất cả đều tan biến.
-Quả nhiên là như thế!
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, cẩn thận đi về phía trước từng bước một, trái
tim đập thình thịch. Từ từ hắn vượt qua gần vạn trượng, ở trước đạo nhân bảy màu
trăm trượng, cách nơi thi hài mãnh thú tiêu tan không xa thì dừng lại.
Trầm ngâm nửa ngày, Vương Lâm cắn chặt răng một cái, trực tiếp khoanh chân ngồi
xuống, tay phải giơ lên điểm vào mi tâm, một ngón tay giống như xâm nhập vào
trong hồn phách hắn. Tay phải giơ lên, trước mắt Vương Lâm đã thấy mơ hồ. Tay
phải hắn điểm mạnh về phía trước một cái chỉ về phía đạo nhân bảy màu đang ngồi
cách đó hơn trăm trượng!
-Lấy mộng của ta vào huyễn của ngươi, Mộng Đạo thuật!
Đầu ngón tay hạ xuống, thân thể Vương Lâm đột nhiên chấn động, khóe miệng tràn
máu tươi, vẻ mơ hồ trong mắt tiêu tán. Hắn ngồi ở đó không có bất cứ biến hóa
gì.
Mộng Đạo thuật cũng không phải là cần thân thể trực tiếp chạm vào. Nhưng tu vi
của đạo nhân bảy màu rất cao, lại có cấm chế bên ngoài ngăn cản tất cả, Vương
Lâm không thể lấy mộng xâm nhập vào ảo giác của hắn.
Vương Lâm nhíu mày, thần sắc lộ vẻ không cam lòng.
Thinhbobo11-08-2011, 07:18 AM
Tiên Nghịch
Tác giả: Nhĩ Căn
Quyển 10: Tung hoành giới nội.
Chương 1701: Nguyên nhân!
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Từng luồng khí tức có thể khiến hết thảy sinh linh phải run rẩy không ngừng tràn
ra từ cơ thể của đạo nhân bảy màu. Luồng khí tức này vờn quanh khiến cho mãnh
thú nơi này chưa kịp tới gần đã bị dọa cho hoảng sợ tới vỡ mật mà lùi lại phía
sau.
Luồng khí tức này so với thiên uy còn mạnh hơn. Nơi có nó xuất hiện thì chúng
sinh không dám tới gần. Đó là một luồng uy áp khiến thiên địa phải run rẩy, làm
cho trời cao phải hoảng sợ.
Sở dĩ bốn phía xung quanh đạo nhân bảy màu tồn tại rất nhiều thi thể mãnh thú
rất có thể là do khi hắn tiến vào trong vùng tinh không kỳ dị này, trước khi đắm
chìm trong ảo giác giết chết.
Vương Lâm là người to gan lớn mật. Lúc này hắn ở cách đạo nhân bảy màu hơn trăm
trượng, nheo hai mắt trầm ngâm một chút liền cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu
tươi. Đám máu tươi này cũng không nhiều không ít, chỉ có chín mươi chín giọt.
Bên trong mỗi giọt máu tươi đều ẩn chứa khí tức tu vi toàn thân của Vương Lâm.
Hai mắt hắn ngưng trọng, vung tay áo lên. Chín mươi chín giọt máu tươi này có
một giọt lập tức bay ra, lơ lửng trước mi tâm hắn.
-Đạo Cổ bất diệt...
Vương Lâm thì thào nói lực lượng Đạo cổ vận chuyển ầm ầm khắp toàn thân, cuối
cùng ngưng tụ trong một giọt máu tươi ở mi tâm này. Trong đó còn có một tia
nguyên thần của hắn.
Giọt máu tươi nọ lập tức trở nên trong suốt long lanh, từ xa nhìn lại giống như
làm bằng thủy tinh vậy!
Dung hợp đạo cổ lực của Vương Lâm xong, giọt máu tươi này tỏa ra hồng quang chói
mắt sau khi được Vương Lâm thổi một hơi liền vọt thẳng về phía trước. Chín mươi
tám giọt máu tươi nọ đồng thời bay theo, vờn quanh bốn phía sau khi ngưng tụ lại
một chỗ liền hình thành một quầng sáng màu máu.
Trong sự bảo vệ của quầng sáng này, giọt máu trực tiếp bay vào trong phạm vi một
trăm
trượng xung quanh đạo nhân bảy màu.
Trong tích tắc khi tiến vào nơi này, quầng sáng màu máu do chín mươi tám giọt
máu tươi tạo thành lập tức tản ra, vô thanh vô tức biến mất. Chỉ còn giọt máu
Đạo cổ bất diệt kia! Nhưng chúng tiêu tán lại là vì chống cự lượt sóng hủy diệt
lần đầu tiên cho giọt máu đó.
Giọt máu tươi này gào thét xuyên thấu qua hơn mười trượng. Trong mười trượng
ngắn ngủi này, nó bị hủy diệt không dưới mấy ngàn vạn lần, nhưng mỗi lần bị hủy
diệt thì nó đều được đạo cổ bất diệt khôi phục như cũ.
Trong phút chốc giọt máu này đã tiến vào trong phạm vi mười trượng quanh đạo
nhân bảy màu. Trong nháy mắt khi tiến vào nơi này lực lượng khôi phục của đạo cổ
bất diệt lần đầu tiên không nhanh bằng lực lượng hủy diệt. Chỉ thấy giọt máu
tươi đó nhanh chóng tiêu tán cuối cùng chỉ còn lại một tia.
Một tia máu tươi này mắt thường dù nhìn thấy được nhưng nếu không cẩn thận thì
cũng khó có thể phát hiện ra. Bên trong đó ẩn chứa một chút nguyên thần của
Vương Lâm dưới sự hủy diệt không ngừng, truyền tới từng cơn đau đớn, khiến cho
thần sắc của Vương Lâm trở nên vặn vẹo.
Tất cả chỉ xảy ra trong một nhịp thở. Tia máu tươi kia trong chớp mắt trước khi
bị hủy diệt hoàn toàn đã xuyên thấu qua mười trượng cuối cùng, rơi lên mi tâm
của đạo nhân bảy màu. Trong nháy mắt khi rơi vào đó, nó hoàn toàn tan thành mây
khói. Nhưng chỉ trong tích tắc này, một đám nguyên thần của Vương Lâm đã đụng
vào thân thể của đạo nhân bảy màu.
Ở bên ngoài trăm trượng, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, trong miệng truyền ra tiếng
than nhẹ.
-Mộng Đạo!
Trong nháy mắt khi hai từ này thốt ra, tâm thần Vương Lâm ầm vang. Thần thức của
hắn vờn quanh tinh không này toàn bộ sụp đổ. Trong nháy mắt khi nó sụp đổ, ánh
sáng bảy màu xuất hiện, mang theo tâm thần hắn chìm vào trong vực sâu vô tận.
Đây là một thế giới bảy màu. Trời bảy màu, đất bảy màu, ngay cả tầng mây cũng
tỏa ra ánh
sáng bảy màu. Trên mặt đất có núi non. Vương Lâm lúc xuất hiện chính là ở trên
đỉnh một ngọn núi.
Hai mắt hắn lộ vẻ mê man ngắn ngủi, sau đó lập tức nhìn về bốn phía.
-Nơi này chính là huyễn cảnh của đạo nhân bảy màu sao!
Vương Lâm trầm mặc, tản thần thức ra, thân thể vọt lên bay về phía trước. Mặt
đất hiện ra dưới chân hắn. cũng không biết đã bay bao lâu thân thể Vương Lâm đột
nhiên sững lại. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỉ thấy ở trên một ngọn núi, có một người đang ngồi khoanh chân. Người này
không ngờ là đạo nhân bảy màu.
Hắn ngồi khoanh chân ở đó hai mắt mở to nhìn bầu trời, thần sắc thẫn thờ.
Ở bên ngoài thân thể hắn có chín quang cầu to bằng nắm tay đang lơ lửng, bên
trong có chín con hỏa điểu. Đây chính là chín mặt trời, cũng là pháp bảo của đạo
nhân bảy màu.
-San Mộng....ta nhớ rồi. Tên nàng là Phàn San Mộng...
Đạo nhân bảy màu thì thào.
Vương Lâm ở xa xa nhìn đạo nhân bảy màu, thần sắc lộ vẻ kỳ quái. Hắn nghe được
lời nói của đối phương nhưng đạo nhân bảy màu dường như không thể thấy được hắn.
Trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
-Chẳng lẽ là huyễn trong huyễn sao...
Một lát sau Vương Lâm đi từng bước về phía trước, tới gần đạo nhân bảy màu dần
dần tới ngọn núi kia, đi tới cách hắn hơn ngàn trượng.
Nhìn chằm chằm vào đạo nhân bảy màu ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán. Hắn đưa
tay phải về phía trước, lập tức có không gian trữ vật biến ảo ra. Chiếc buồm mặt
quỷ kia bất ngờ xuất hiện. Cánh buồm này dù Vương Lâm chưa hiểu cách dùng cụ
thể, còn chưa hoàn toàn luyện hóa nhưng đang dung nhập thần thức của bản thân
vào đó.
Xuất ra cánh buồm này, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, vung mạnh tay về phía
trước.
cánh buồm tung bay, dưới sự điều khiển của một tia thần thức hắn dung nhập vào
trong đó liền trực tiếp bao phủ thân thể hắn không ngờ lại có nguyên thần cuồn
cuộn tuôn ra, lóe lên bay về phía trước.
Nhoáng lên một cái, nguyên thần của Vương Lâm đã rời thân thể, ở trong chiếc
buồm này giống như phá tan hư vô, trực tiếp nhằm về phía đạo nhân bảy màu. Trên
bầu trời trên đầu đạo nhân bảy màu, chiếc buồm mặt quỷ phủ xuống, mặt quỷ trên
đó dần dần hóa thành khuôn mặt của Vương Lâm rơi vào trong mắt đạo nhân bảy màu
đang đầy vẻ mờ mịt.
Trong tích tắc này, trước mắt Vương Lâm như tối sầm lại. Hai mắt đạo nhân bảy
màu giống như hai hố đen, lập tức hút linh hồn hắn ra.
-Tiến vào!
Thần niệm của Vương Lâm vừa tỏa ra, bên tai liền truyền tới tiếng nổ ầm ầm cùng
tiếng cười điên cuồng quen thuộc.
Tấm màn đen sẫm phía trước hắn giống như bị một lực lượng kỳ dị nào đó xé mở,
bày ra trước mặt hắn một thế giới. Rõ ràng nơi này là một khu lầu các sụp đổ.
Nơi này giống như một sơn môn, có rất nhiều lầu các cao vút, nhiều vùng thiên
địa biến ảo ra giống như là một tông phái vậy.
Tiếng cười quen thuộc kia là từ một nam tử trung niên mặc áo xám phát ra. Nam tử
trung niên này tướng mạo anh tuấn, hai mắt lộ hàn quang, gây cho người ta một
cảm giác kiêu hãnh tới cực điểm, khiến tất cả những người nhìn thấy hắn đều cảm
nhận được điều này từ tận đáy lòng.
Giờ phút này tay phải hắn giơ lên, một tòa lầu các khổng lồ phía trước hắn đang
chuẩn bị nổ tung thì từ bên trong truyền ra một tiếng gầm nhẹ. Chỉ thấy lầu các
kia sụp đổ, ánh sáng bảy màu lóe lên. Bên trong ánh sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net