Trường Sinh Bất Tử QIV C180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 4
Chương 121
Tứ diện mai phục
Nguồn: Sưu Tầm:
Đả tự: dukenny - Lương Sơn Bạc


Chung Sơn dẫn theo hai mươi vạn quân ở đại huyền quân đệ nhất doanh tới Vô Song
Thành. Cùng với hai mươi vạn đại quân đó là một hòn đảo di động, trên đảo còn có
một căn phòng nhỏ giản dị.
Đi tới gần, Chung Sơn vung tay lên một cái.
Rống.
Hai mươi vạn đại quân rống to lên một tiếng đồng thời dừng lại. Chung Sơn đứng
trên một ngọn núi phía xa xa nhìn về phía Vô Song Thành.
Cửa Vô Song Thành đóng chặt, trên thành có rất nhiều binh sĩ, trong vó vẻ xơ xác
tiêu điều.
- Vô Song Thành? Loại tiên thành này sao có thể công được đây?
Chung Sơn lộ vẻ tươi cười, hiển nhiên đã chuẩn bị trước.
- Tường Vô Song Thành là một chỉnh thể không thể công được, chỉ có cửa thành mới
có thể công phá. Thực lực của Nạp Lan Đại Đế chắc chắn hơn Đại Huyền Vương nên
mới có thể công phá cửa thành chứ không thể công thành bằng cách bay lên không
trung được.
A Đại nói.
- Không trung?
Chung Sơn cười hỏi.

- Đúng, ví dụ như trên không trung của Vô Song Thành có một trận pháp thuật lớn,
hễ có người bay lên là bị hàng vạn đạo lôi điện oanh sát. Ngươi bên ngoài có thể
đi vào nhưng không được dùng pháp thuật, nếu như dùng pháp thuật sẽ bị vạn lôi
đánh xuống.
A Đại nói.
Nói cách khác người bay trên không trung phải rơi thẳng xuống như rơi tự do,
bằng không nếu như thi triển pháp thuật nhất định sẽ bị oanh sát.
Chung Sơn nói.
- đúng vậy, hình như nghe nói đây là đại trận cảm ứng mà lại tuân theo quy luật
thiên địa. Nếu như không thi triển pháp thuật mà bay vào trong thành nhất định
sẽ bị vạn tiễn trong thành bắn chết, những người có thể bay vào được căn bản
không được bao nhiêu. Cho nên muốn công phá thành này là rất khó khăm!
A Đại nói.
- Khó khăn thì đã làm sao? Chúng ta lập tức công thành.
Chung Sơn cười nói.
- Thế nhưng, tiên sinh, đến đó chẳng phải sẽ có nhiều người chết sao.
A Đại nói.
- Đó là do bọn họ tự nguyện, mạng sống nằm trong tay bọn họ, ta không ép buộc.
Chung Sơn nói.
Vâng.
A Đại gật đầu.
Chung Sơn nhẹ nhàng phất tay, mấy tướng quân nhanh chóng đẩy một hòn đảo di động
nhỏ tới phía trước Chung Sơn. Sau đó họ lại tiếp tục đẩy tới một bãi đất trống
trước Vô Song Thành/
Mấy tướng quân này lập tức lui về chỉ để lại giữa không trung một hòn đảo di
động nhỏ, phía trên có một căn phòng giản dị.
Chung Sơn khẽ vung tay lên, môt tên tiểu binh cầm một phong thư rất nhanh bay về
phía Vô Song Thành.
Lúc hai mươi vạn đại quân xuất hiện ở phía bắc Vô Song Thành thì đã có người
nhìn thấy.
Trong phủ của thành chủ Vô Song Thành.
- Báo.
Bên ngoài phủ thành chủ truyền đến một tiếng thông báo, sau đó một tiểu binh lập
tức chạy vào trong điện.
Vũ An cùng với đám tướng lĩnh đang thương lượng với nhau bỗng nhiên bị cắt đứt,
tất cả đều nhìn về gã tiểu binh đó.
- Khởi bẩm chủ soái, phía bắc thành xuất hiện rất nhiều binh sĩ của Đại La thiên
triều, người thống lĩnh binh lính chính là Chung Sơn.
Tiểu binh lập tức bẩm báo.
Vũ An lập tức đứng dậy.
- Cái gì?
Vũ An có phần không tin nói:
- Thành bắc xuất hiện rất nhiều binh lính của Đại La thiên triều, người thống
lĩnh binh lính chính là Chung Sơn.
Tiểu binh lại nhắc lại.
- Chung Sơn? Hắn muốn công thành sao? Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Vũ An hỏi.
- không rõ lắm vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể thấy có rất nhiều người, ngoài
ra bọn chúng có thể còn giấu binh lính trong rừng, đã phái người đi kiểm tra
rồi.
Tiểu binh nói.
- Đi!
Vũ An nói một tiếng rồi sau đó cùng với chúng tướng bay lên cổng thành phía bắc.
Không bao lâu mọi người đã đứng trên cổng thành phía bắc nhìn về phía xa xa mơ
hồ có thể cảm nhận thấy có rất nhiều binh sĩ, còn có cả một hòn đảo di động giữa
không trung.
Đảo di động?
Tại sao lại có một hòn đảo di động ở đây?
Vũ An liếc mắt một acsi là có thể nhận ra được đây chỉ là một hòn đảo hết sức
giản dị, không hề có uy lực, không hề uy hiếp gì cả.
Lúc này người đi thám thính đã trở về.
- khởi bẩm chủ soái, đã điều tra ra tình hình đối phương. Hai mươi vạn đại quân
này hẳn là đại huyền quân đệ nhất doanh.
Gã thám tính quỳ xuống nói.
- Ừ.
Vũ NA gật đầu rồi vẫy người này lui ra.
Từ phía xa xa lại có một gã tiểu binh bay tới, thế nhưng lần này là người của
địch.
- Ngươi là ai?
Trên thành lầu truyền xuống tiếng hỏi.
- Đại soái sai ta mang bức thư này giao cho Vũ An tướng quân.
Gã tiểu binh kêu lên.
- Ném lên đây.
Người trên thành kêu lên.
Gã tiểu binh lập tức ném phong thư lên thành lầu rồi quay đầu đi.
Hai quân giao chiến không giết sứ giả bởi vậy gã tiểu binh này được an toàn trở
về.
Trên thành lầu, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ An, nhìn vào bức thư trong
tay hắn.
Vũ An thần tình có chút cổ quái nhưng vẫn giở bức thư ra xem.
Từ ngày từ biệt tại Thiên Không Chi Thành, Chung Sơn vẫn luôn nhớ tới Vũ An
tướng quân, muốn gặp tướng quân một lần. Thế nhưng lúc trước Chung Sơn thân phận
hèn mọn, không có quyền thế nên không dám mở lời.
Đại Đô Đốc Dịch Diễn đã từng muốn tại hạ gia nhập vào đại vũ đế triều, Chung Sơn
không phải là không nghĩ quá thế nhưng lúc đó nội bộ Đại Vũ đế triều lại quá
phức tạp, nếu như ta gia nhập vào nhất định sẽ có nhiều người bất phục, hơn nữa
lại có Cự Lộc Vương nữa.
Dựa vào quan hệ với công chúa, Đại Huyền Vương đã ban thưởng cho ta hai mươi vạn
đại quân, thế nhưng Đại Huyền Vương đã an bài từ trước rồi.
Chung Sơn đã từ lâu ngưỡng mộ tướng quân nên hôm nay vì biểu đạt thành ý nên đa
đem hai mươi vạn đại quân tới đầu nhập vào quân đội Đại Vũ. Tạ hạ mang tới một
hoàn đảo di động nhỏ, mong rằng Vũ An tướng quân có thể tới, chỗ đó chỉ có ba
người, ngươi, ta và A Đại.
Xem xong bức thư của Chung Sơn, thần sắc Vũ An trở nên kinh nghi bất định.
- Tướng quân.
Một gã tướng quân kêu lên.
Vũ An giao bức thư cho hắn, mấy gã tướng quân khác cũng đến để xem.
- Tướng quân, Chung Sơn muốn đầu nhập vào chúng ta sao?
Một gã tướng quân hưng phấn nói.
- Nếu như có thể chiêu hàng được Chung Sơn thì đúng là lập được một đại công.
Một gã tướng quân khác nói.
- Không, không đúng, có thể bên trong có âm mưu gì đó.
Một gã tướng quân khác hoài nghi.
- Âm mưu? Mặc kệ âm mưu là gì, hai mươi vạn đại quân của hắn không là gì đối với
chúng ta. Hai mươi vạn đại quân đó căn bản không thể công phá được Vô Song
Thành.
Một gã tướng quân lúc ttước nói.
- Tướng quân, ngày thấy thế nào?
Một người hỏi.
- Ta sẽ đi xem sao?
Vũ An suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thế nhưng tại nghĩ đây là quỷ kế của Chung Sơn, đại nhân không nên mạo hiểm.
Người kia nói.
- Mạo hiểm? Cái này không thể tính là mạo hiểm được, hòn đảo di động này ta muốn
tới thì tới, muốn đi thì đi. Thế nhưng vẫn phải đề phòng, triệu tập toàn bộ sáu
mươi vạn binh lính tới phía bắc thành. Phải coi chừng đại quân của Chung Sơn,
nếu không có lệnh của ta không ai được ra khỏi thành, không được khai chiến.

Vũ An nói.
- Vâng!
Mọi người lập tức đá.
Cứ như vậy thì mọi người yên tâm, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì. Sáu mươi
vạn quân canh chừng hai mươi vạn quân, huống hồ Vô Song Thành lại có địa thế
hiểm yếu, Chung Sơn cho dù bản lĩnh cao cường thế nào cũng không thể giở trò
được.
Vô Song Thành điều động binh lính, trên thành lầu nhân số càng ngày càng tăng.
Tất nhanh đội tham thính đã thống kê được số lượng cho Chung Sơn.
- Tiên sinh, đúng như lời ngươi nói, phía bắc thành có sáu mươi vạn quân, còn ba
cừa thành còn lại cùng lắm chỉ có ba mươi vạn quân.
A Đại hưng phấn nói.
- Đúng vậy, đi thôi, để biểu đạt thành ý chúng ta tới đảo di động trước.
Chung Sơn cười nói.
- Vâng!
A Đại hưng phấn nói.
Chung Sơn và A Đại chậm rãi bay về phía hòn đảo di động, lúc này ở trên thành
lầu phía bắc, Vũ An thấy được phía xa xa có hai người đang bay lên.
- Nhớ kỹ lấy, lúc nào cũng phải canh chừng hai mươi vạn quân của Chung Sơn.
Vũ An hạ lệnh.
- Tuân lệnh!
Chướng tướng đáp.
Vũ An gật đầu, sau đó cũng rời khỏi thành lầu, chậm rãi bay về phía hòn đảo di
động.
Bên trong một sơn cốc phía nam Vô Song Thành.
Thủy Vô Ngân thống lĩnh mười lăm vạn tàn binh. Không, hiện tại chính là tinh
binh, mười lăm vạn tinh binh mai phục trong sơn cốc. còn ba mươi vạn quân nữa
không biết Chung Sơn đã an bài đi đâu. Cách đó không xa có mấy người bay tới,
mấy người này vài ngày trước đã cùng với ba trăm người hội đàm với Chung Sơn
trong sơn cốc.
- Thủy tướng quân, còn phải chờ bao lâu nữa? Đã quá nửa canh giờ rôi, chúng ta
vẫn còn ở bên ngoài cửa thành phía nam không phải là lãng phí thời gian sao? Hơn
nữa chúng ta chỉ còn hai ngày để công thành, ngươi dự định kéo dài tới buổi tối
sao? T

Một nam tử vẻ mặt lo lắng nói.
- Đúng vậy, thủy tướng quân, đại soái bảo chúng ta chờ thế nhưng có người đã bắt
đầu không kiên nhẫn được nữa rồi. Nếu như ngươi không hạ lệnh công thành thì bọn
họ sẽ tự đi đấy.
Một nam tử nói.
Thủy Vô Ngân nhìn mấy người này, tuy hơi dao động nhưng vẫn nói:
- Chờ thêm một chút nữa, phải chờ tín hiệu của đại soái. Chư vị cần phải trấn
tĩnh người dân Vô Song Thành, nếu như để bại lộ thì sẽ công sức chúng ta sẽ đổ
xông đổ biển hết.
- A.
Mọi người tuy sốt ruột nhưng lại không có biện pháp gì

Goncopius05-06-2011, 06:54 PM
Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4
Chương 122
Tứ diện khai hoa

Nguồn: Sưu Tầm:
Đả tự: dukenny - Lương Sơn Bạc
Vũ An sau khi bay lên trên hòn đảo di động liền dùng thần thức kiểm tra xung
quanh hòn đảo, kiểm tra cẩn thận từng cọng cỏ, phiến đá, từng khoảng đất một.
- Vũ An tướng quân, đã lâu không gặp!
Chung Sơn cười nói.
- Chung Sơn tiên sinh, đã lâu không gặp!
Vũ An cũng cười nói.
Nhìn tu vi của Chung Sơn, Vũ An thực sự cảm thấy kỳ lạ, Kim Đan kỳ? Một Kim Đan
kỳ mà cũng có thể khởi tranh giành với mình, không, phía sau hắn là một người tu
vi Hoàng Cực cảnh, thậm chí người này còn làm hộ vệ cho hắn. Chung Sơn quả thật
là người không tầm thướng.
- Bên trong phòng ốc sơ sài, tại hạ đã chuẩn bị sẵn trà rồi, mời tướng quân vào
thưởng thức, chúng ta bàn việc luôn.
Chung Sơn nói.
- Mời!
Vũ An lập tức đáp.
Vào đến bên trong, Vũ An và Chung Sơn ngồi đối diện nhau, A Đại rót trà cho hai
người rồi đi ra phía sau Chung Sơn.
Chung Sơn ố ý quay ra ngoài nhìn một chút, đặc biệt chú ý tới đại huyền đệ nhất
quân danh phía sau, rồi nhíu mày nói:
- Vũ An tướng quân, ngươi xem chúng ta nói chuyện có phải alf không nên để người
ngoài nghe thấy không?
- Tự nhiên là không nên.
Vũ An lập tức gật đầu, có phần kích động nhìn về phía Chung Sơn. Chung Sơn thực
sự muốn hàng sao? Chung Sơn vẫy tay một cái, A Đại liền vung tay lên, một lượng
hắc khí rất lớn che phủ toàn bộ hòn đảo di động, đồng thời ngăn cách thanh âm,
cắt đứt thần thức xuất nhập.

Vũ An lộ vẻ bất an, thế nhưng chỉ một trận pháp cấp thấp này thì đối với Vũ An
cũng không đáng là gì.
- Chung Sơn tiên sinh, ta đại diện cho Đại Vũ đế triều chân thành mời người gia
nhập vào Đại Vũ đế triều.
Vũ An lập tức nói.
- Chung Sơn thoáng nhíu mày, có chút do dự.
- Làm sao vậy?
Vũ An bắt đầu nghi hoặc nói.
- A, cái này thì Chung Sơn tiên sinh cứ yên tâm. Vương gia đã từng nói muốn mời
tiên sinh, chỉ là lo lắng Đại Đô Đốc nhanh tay hơn thôi. Hiện tại vương gia đã
trở thành Đại Đô Đốc, thế nên không còn thành kiến với tiên sinh như trước nữa.
Vũ An cười nói.
- sao? Vương gia trở thành Đại Đô Đốc rồi sao?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, lần này chinh phạt Đại La thiên triều, Đại Vũ đế triều đã lập nên
hai Đại Đô Đốc, một người là chinh bắc Đại Đô Đốc Cự Lộc Vương, người còn lại là
thủ quốc Đại Đô Đốc Thiết Huyết, cho nên Chung Sơn tiên sinh cứ yên tâm.
Vũ An nói.
Chung Sơn hơi khựng người lại. Nạp Lan Phiêu Huyết làm cái gì vậy? Tại sao lại
lập nên hai Đại Đô Đốc?
Qua lời nói của Vũ An, Chung Sơn cũng biết thêm nhiều thông tin, ít nhất thì
việc lập nên hai Đại Đô Đốc cũng là chuyện hết sức trọng yếu, đồng thời bên
trong còn có ý tứ sâu xa khác.
- Thê nhưng tại hạ thụ đại ân của công chúa, làm như vậy thì?
Chung Sơn tiếp tục nói.
- Thiên U công chúa và Chung Sơn tiên sinh cũng đâu có quan hệ gì sâu đậm đâu,
huống hồ vị A Đại này trước đây theo Thiên U công chúa, thế nhưng hiện tại không
phải theo tiên sinh sao?
Vũ An cười nói.
Cũng đúng lúc này, trong một sơn cốc ở phía nam thành.
Thủy Vô Ngân phái ra rất nhiều người đi thám thính, bỗng nhiên thấy thành bắc
hắc khí cuồn cuộn, đó chính là chỗ hòn đảo di động của Chung Sơn. Hắc khí dùng
để ngăn cản thần thức bên ngoài xâm nhập, đồng thời cũng là tín hiệu đối với
Thủy Vô Ngân.
Trước mặt Thủy Vô Ngân lúc này có hơn mười người đang đứng.
- Tướng quân, đã một canh giờ rồi, chúng ta tổng cộng có hai mươi bốn canh giờ,
ngoài việc công thành và đối phó với quân đội Đại Vũ thì không còn bao nhiêu
thời gian nữa. Người mau hạ lệnh đi.
Một người lo lắng nói.
Thủy Vô Ngân lúc này thấy xa xa có tín hiệu hắc quang truyền tới.
- Được, không kéo dài nữa. Thế nhưng chư vị cần phải hăng hái lên, nếu như có
chút chần chờ là sẽ uổng công chúng ta đấy. Đánh vào cửa thành, nhớ kỹ lấy,
nhiệm vụ của các ngươi là đánh vào cửa thành.
Thủy Vô Ngân nói.
- Vâng, tướng quân yên tâm!
Mọi người hưng phấn nói, sau đó cấp tốc bay về bốn phía.
Bên trên thành lầu nam là Mạc Bách Lý, người mà trước đây dã từng tranh đoạt
chức thành chủ Vô Song Thành với Thủy Thiên Nhai.
- Đại nhân.
Một tướng quna quay sang Mạc Bách Lý nói.
- Làm sao vậy?
Mạc Bách Lý nghi hoặc nói.
- Rõ ràng vừa rồi ta thấy ở phía kia có người thế nhưng bây giờ lại không thấy
đâu nữa. Kỳ lạ thật!

Gã tướng quân nói.
- Vậy ngươi đã phái người đi kiểm tra chưa?
Mạc Bách Lý nói.
- Đã phái người đi rồi nhưng không phát hiện ai cả. Lẽ nào ta hoa mắt sao?
Gã tướng quân nhíu mày nói.
- Yên tâm đi, ngươi cũng không phải là không biết sự vững chắc của Vô Song
Thành, không có việc gì đâu.
Mạc Bách Lý nói.
- Ừ.
Tướng quân chỉ có thể gật đầu.
- Thành nam này rất kiên cố, cho nên chỉ cần hai mươi vạn đại quân đóng ở đây là
đủ rồi. Hơn nữa hiện tại toàn quân đang tập trung tinh thần, còn gì để lo lắng
nữa đâu.
Mạc Bách Lý nói.
- Đại nhân nói đúng!
Tướng quân nói.
Gã tướng quân vừa nói xong thì tên lính gác bên cạnh lập tức hô to lên:
- Không xong rồi, địch tập kích!
Mạc Bách Lý quay đầu nhìn xuống phía dưới, trong mắt lộ vẻ bất khả tư nghị,
không biết ở đâu bỗng nhiên mọc ra vô số người?

Tại sao lại như vậy? Tại sao bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy? Trên trời
rơi xuống sao Không thể như vậy được, lẽ nào bỗng nhiên lại có nhiều binh lính
như vậy?
Cho dù có muốn tổ chức lại thì cũng phải mất một thời gian dài mới có thể tập
trung được nhiều người như thế này.
- Đại nhân, bọn chúng đào địa đạo, bên kia ngọn núi đã bị đào một khoảng lớn.
Lúc trước không phải là ta hoa mắt, đúng là có người ở gần đây.
Gã tướng quân hét lên.
- Mau, mau thông báo cho chủ soái có địch tập kích, Còn các ngươi thì khẩn
trương phòng ngự thành.
Mạc Bách Lý lập tức kêu lên.
Sau tiếng la lúc nãy, trong thoáng chốc thành nam đã bị rất nhiều người bao vây.
- Bắn cung, bắn cung.
Chúng quân lo lắng hô to.
Rất nhiều tiễn bắn ra khiến cho một số người đã chết nhưng càng ngày số người
bao vây thành lại càng đông.
Trong nháy mắt, từ gần đó đã có rất nhiều người bay ra rồi nhanh chóng bay lên
trên thành.
- Bắn bắn, không được bắn xuống dưới, bắn lên trên.
Tướng quân hét lớn.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc có bao nhiêu người đây?
Nhìn số lượng người khổng lồ như thế này, gã tướng quân cảm giác đầu mình tê dại
đi. Một trăm vạn, hai trăm vạn, ba trăm vạn, không , chỗ này có tới gần bốn trăm
vạn người.
Tại sao bỗng nhiên lại mọc ra nhiều người như vậy?
Viện binh của Đại La thiên triều sao?
Không, không phải là viện binh mà là bách tính. Bọn chúng làm cái gì vậy? Điên
rồi sao? Không muốn sống nữa à? Không biết Chung Sơn cho bọn họ ăn cái gì mà tại
sao tất cả bách tính đều liều mạng xông lên như vậy.
- Bắn, bắn mau, bắn mau.
Gã tướng quân hét lớn.
Những tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên. Chiến tranh đúng là tàn
khốc, mặc dù kế hoạch tốt như vậy, thế nhưng không thể tránh khỏi thương vong,
trong thời gian ngắn đã có rất nhiều người bỏ mạng.
- Không xong rồi, có người vào thành!
Một gã tiểu tướng hô lớn.
- Nhất doanh, nhị doanh, xuống dưới giết cho ta!
Gã tướng quân hét lớn.
Lúc này thì phá cương tiễn không còn tác dụng nữa rồi, bởi vì chỉ cần vào được
trong thành thì đại trận trên không trung sẽ bị phá vỡ lúc đó có thể thi triển
pháp thuật ngăn cản tiễn bắn tới.
Nhất doanh và nhị doanh đi xuống phía dưới đối phó với bách tính bình dân xông
vào trong thành cho nên thiếu đi những cung thủ trấn giữ trên thành tướng khiến
cho ngày càng nhiều người bay vào được bên trong.
Những người bao vào việc thứ nhất chính là xông về phía cửa thành để mở cửa
thành ra. Cửa thành được mở coi như là thành công rồi.
Nhiệm vụ của nhất doanh và nhị doanh cũng là bảo vệ cửa thành. Tuy rằng quân đội
mạnh thế nhưng cho dù mạnh hơn chăng nữa không thể chống chọi được với số lương.
Càng ngày càng nhiều người vào thành, gã tướng quân trong lòng tràn ngập sự lo
lắng.
- Phá cửa thành!
Tất cả những người vào được trong thành đều hướng về phía cửa thành lao tới.
Ở chỗ cửa thành chỉ có hai vạn binh lính nhất doanh, nhị doanh, mà những người
vào thành thì không ngừng tăng lên. Mặc dù có rất nhiều người bị giết nhưng mọi
người không ngừng lao về phía cửa thành, càng ngày càng gần, chỉ cần mở được cửa
thành là tốt rồi.
Gã tướng quân đứng trên thành lâu vô cùng lo lắng, quá nhanh, thực sự quá nhanh,
trong nháy mắt sự tình đã biến chuyển thành như thế này sao? Những bách tính này
tại sao lại không sợ chết vậy? Viện binh, ta muốn viện binh.
Viện binh?
Ở phía đông và phía tây cũng xuất hiện rất nhiều quân đội, Thủy Vô Ngân thống
lĩnh mười lăm vạn đại quân quần công phá hai cửa thành này.
Cửa thành phía đông.
- Báo, nam thành xuất hiện rất nhiều bách tính công thành. Mã tướng quân thỉnh
cầu cấp tốc hỗ trợ.
Gã tiểu binh được phái đi mời viện binh quỳ xuống nói.
- Khốn kiếp, bách tính công thành sao? Chỗ này bọn ta đang bị quân chính quy
công thành còn không thỉnh hổ trợ, Mã tướng quân dựa vào cái gì mà đòi viện
binh?
Gã tướng quân trợn mắt nói.
Nửa canh giờ sau, tại cửa thành phía bắc.
- Báo, nam thành đột nhiên xuất hiện nhiều bách tính công thành. Mã tướng quân
thỉnh cầu cấp tốc hỗ trợ.
Gã tiểu binh được phái đi mời viện binh quỳ xuống nói.
Chúng tướng trên thành lâu quay sang nhìn nhau.
- Chủ soái còn đang đàm phán trên đảo di động thế mà bách tính công thành sao?
Một gã tướng quân khác nói.
- Không xong rồi, đây là gian kế của Chung Sơn, chúng ta trúng kế rồi.
Một gã tướng quân khác nói.
- Ngươi cấp tốc mang hai mươi vạn đại quân đi hỗ trợ, chúng ta lưu lại đây bốn
mươi vạn quân chống lại hai mươi vạn đại quân của Chung Sơn.
Gã tướng quân lập tức hạ lệnh nói.
- Tuân lệnh!
Chuyện này quá khẩn cấp nên người nọ lập tức tuân lệnh.
- Mau thông báo cho chủ soái.
Gã tướng quân lo lắng nói.

Goncopius05-06-2011, 06:55 PM
Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4
Chương 123
Bình định Vô Song thành
Nguồn: Sưu Tầm:
Đả tự: dukenny - Lương Sơn Bạc
Rất nhanh có người bay ra thế nhưng hòn đảo di động đã bị ngăn cản thần thức nên
khi người nọ tới gần hòn đảo di động thì….

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net