Do you love me? : Bận lắm!(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần thưởng nghỉ 7 ngày của Riki đã kết thúc.

Anh phải chạy song song giữa làm việc bên công ty và chạy dự án, bận tối mặt tối mũi, kế hoạch thiết kế đang vẽ dang dở còn chưa có nói với Santa.

Riki vò đầu, thời tiết hanh khô, tóc tơ bị ma sát chổng lên chổng xuống xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn đến là hài. Áo sơ mi rộng bung hai chiếc cúc, giày vứt một góc xỏ đôi xép lê như ở nhà, anh nheo mắt, một tay đẩy gọng kính đen to bản, một tay với đại một ly cà phê để bên cạnh.

'' Anh Chikada, cái đó là cà phê từ hôm qua rồi '' Đồng nghiệp nữ hoảng hốt kêu lên, cô bé này hình như là thực tập sinh vừa được công ty tuyển vào làm chính thức.

Riki ngẩn người, nước vào đến cuống họng vội vã phun lại vào ly, rút khăn giấy lau miệng.

''Xin lỗi em ''

Rachi bên cạnh phì cười, cô nàng sành điệu trong phòng tổ cũng buông thả, đầu bù tóc rối, sớm thay mấy bộ đồ công sở thành mấy bộ thoải mái hình thù kì lạ, xác định ăn ngủ ở công ty vì dealine, chuyện thường ở huyện thôi mà. Riki liếc xéo cô ả :
"Em cũng có khá hơn đâu, anh chụp đại một tấm trong đây truyền ra thì mấy cậu theo đuổi Rachi không chạy hết thì cũng xách dép chuồn một nửa"
" Em có ế cũng không vấn đề, chẳng phải còn một Riki trấn thủ tộc Alone ở đây sao??? Còn lâu mới đến lượt em bị khịa "

Riki đỡ trán :

''Anh không giống em, anh là người xác định theo chủ nghĩa độc thân không yêu đương cơ mà ''

''Đấy là Riki chưa bị con đũy tình yêu quật thôi, người như anh mà bị quật có khi khóc ngất mất ''

Akio bối rối cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai người, mọi người cũng hay dùng cách này để giúp nhau xả stress , nhưng anh chị ơi, lần này thật sự bận lắm huhu :

''Không ạ không ạ, để em mang mấy ly cà phê cũ đi đổ ''

Anh thở dài, mới nghỉ mấy hôm mà đầu óc mất hết cả sự minh mẫn :

''Để anh đi cho, tiện rửa mặt súc miệng ''

''Dạ '' Akio thở dài. Tổ thiết kế dạo này đúng là bận bù đầu, phải nói là mỗi lần có dự án mới thì đều như vậy hết á, đàn anh đàn chị đến công ty đều fasion muôn vẻ rạng rỡ như đi dự tuần lễ thời trang, bước vào căn phòng tổ thì giày mũ đồ ngoài chợ hay đồ trong shop cũng ném mỗi thứ một nơi, mông gắn chặt với ghế bằng keo 502, làm việc quên ăn quên ngủ, không biết trời trăng mây gió. Haizz, dù đã thực tập qua nhưng khi vào làm chính thức cô vẫn còn choáng ngợp bởi tiết tấu này!

Riki lết xác tới phòng vệ sinh, vốc nước lạnh lên mặt, cưỡng ép bản thân tỉnh táo. Cảm thán bận rộn thật đấy !  Anh phải làm hoàn thiện kế hoạch đã vẽ ra hôm nay, sau đó về nhà hoàn thành bản vẽ ngân hạnh,  gặp Santa bàn luận lần cuối, chốt thiết kế, xong hợp đồng với bên ca sĩ Umi. Sau đó có thể bình bình an an quẩy hạn chót cho quý công ty , dành ra chủ nhật tuần này và tuần sau tới phòng tập nhảy.

Riki thích âm nhạc và thích nhảy. Theo lời cô Rino nói thì anh cảm  nhạc khá tốt, chân tay cũng gọi là linh hoạt, nếu rèn giũa từ nhỏ có khi nổi danh cũng nên. Mà Riki không quan tâm chuyện đó mấy, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi, được người ta công nhận, có hay không cũng ổn. Có thì vui, không có cũng không quá thất vọng !

Được nhảy coi như là niềm hạnh phúc be bé của anh, vừa xả stress vừa khiến cơ thể dẻo dai, khỏe mạnh, coi như tập thể dục là được. Studio anh học là của cô Rino, thầy hướng dẫn là Shori, tuổi 20 đã thoát ế được một thời gian, bạn gái là em gái nhỏ Hina, cá tính rất mạnh, trong giới coi là tuổi trẻ tài cao, cả hai xem là xứng đôi vừa lứa ! Nghe bảo Hina tuần trước ra nước ngoài tham dự một cuộc thi, Shori bận không kèm được, Hina còn giả bộ giận dỗi mấy ngày, Shori vác khuôn mặt đi đưa đám tới tìm anh giúp. Anh gọi điện cho cô bé, nàng còn cười phá lên, nói em đùa chút thôi, lớn rồi đâu vì mất chuyện vặt vãnh mà tức giận, khiến anh người yêu vừa khóc vừa cười, xấu hổ chạy thẳng, chẳng cần anh tiễn! Tình yêu lạ lùng kì lạ hơn cả tính cách của anh luôn! Riki chép miệng nhận xét.

***

Santa làm chuột gặm sách qua ngày trong thư viện được 3 hôm rồi, giây phút đồ án hoàn thành được 2/3, đúng là vui hơn Tết. Cậu phủi mông xách thân về kí túc xá, lẩm bẩm tính xem mấy ngày nữa là đến hẹn với Riki nhỉ.

Santa bước ra khỏi cửa nhà tắm, nước nhỏ từng giọt trên thân thể mạnh mẽ khỏe khoắn, cậu lau qua loa mái tóc ướt sũng, tâm trạng rối bời. Đó là lần cuối cùng em được gặp anh với danh nghĩa hợp tác, sau đó thì phải làm sao để được tiếp xúc đây. Cậu ảo não lấy ra điện thoại , ngoài số điện thoại của anh thì Santa chẳng có gì hết, mà có khi đây còn là số anh làm việc thôi. Uno Santa chợt cảm thấy tìm cách ở cạnh anh còn khó hơn làm đồ án năm cuối.

Em nằm ngẩn ngơ, chiếc Iphone được giương cao bằng hai tay song song với khuôn mặt đẹp trai.

''Santa ! Tối đi ăn lẩu với anh em đi ''

Cậu bạn Lãng Di miệng đủ to hét từ cửa phòng hét vào, Santa giật mình, điện thoại rớt bụp cái xuống mặt đau điếng. Em xoa xoa cái trán đáng thương, chắc mấy ngày nữa chắc nó tím lịm mất, đau suýt gớt nước mắt ra ngoài thế này cơ mà!

Não Santa đang chết máy một lúc mới phản ứng lại :

''Ăn gì cơ ??''

''Lẩu, bạn ông vừa mang từ Trung Quốc sang, cay lạt đủ cả. Đi không ?''

Santa đảo mắt. Rikimaru cũng từng nói rất thích ăn lẩu cay. Mấy món cay ở Trung cũng khá nổi tiếng, không bằng đi thử xem.

Lãng Di là du học sinh Trung , bạn cùng phòng của cậu, ngoài ra thì còn một bé năm nhất là Kenno khoa thể dục và năm 3 Mitsu khoa công nghệ . Lãng Di năm 3 bằng tuổi cậu, nhưng Santa nhảy lớp từ lúc còn nhỏ, nên hiện tại học năm cuối .

''Đi ! Mấy giờ ? ''

'' 6h tối, tầm 1 tiếng nữa''

Santa ra hiệu OK. Lãng Di tít mắt :

'' Hẹn ở quán nhà nhóc Kenn nhớ ''

''Ô Kây ''

Cậu bạn đi khỏi, Santa muốn gạt hết rắc rối trong đầu đánh một giấc thật ngon. Em cứ tưởng mình sẽ không ngủ nổi đâu, ai dè vừa ôm chăn 15 phút đã dần chìm vào mộng, cũng do dạo này bận bịu quá...

Trong mơ, Santa thấy một bé mèo trắng có bộ lông xù xù đang ngáp, làm em cũng buồn ngủ theo. Em kéo cục tròn đó vào người, xoa xoa mấy cái định bụng nhét mèo vào chăn của mình, ngủ...

'' Nắng có cầu vòng

Mưa có cầu vòng

Gió đưa lá đi

Lá bay theo gió ...~''

Chuông điện thoại reo vang phá tan mộng đẹp của Santa. Em niệm trong đầu tự hỏi thằng cha nào thất đức thế, cầu cho hắn tối nay ăn no quá ngủ không nổi ! Santa nhíu cả mắt quơ quơ thấy chiếc điện thoại, ngái ngủ tâm trạng thật tệ, giọng khàn khàn nghe qua là cảm nhận rõ sự khó chịu của chủ nhân hiện tại:

''A.lo.''

Shori ở đầu dây này xoắn xuýt, đang nghĩ có nên nói hay không, cậu nhận ra nhóc bên kia đang rất không tình nguyện nghe alo của mình. Shori cắn môi, vì tương lai tươi sáng rực rỡ của mình, cậu phải hy sinh bạn thân thôi, dù là nhóc kia dạo gần đây hình như khá bận :

''Tui gọi ông nhờ một xíu, cuối tuần này Hina về Nhật, tui dù dầu sôi lửa bỏng cũng phải đi đón ẻm về. Cơ mà aaaaa, chủ nhật có lịch hướng dẫn cho một học viên, không thể chuyển lịch được, mà người này là người quen của tui, ông tới hướng dẫn người ta giúp được không ???''

Santa vò đầu:

''Chú cũng biết anh tuần này tàn tạ thế nào mà ... ''

Shori hạ giọng đau khổ :

''Ông cũng biết người yêu tui ẻm dữ dằn thế nào mà ''

''Sợ là không có thời gian ấy, người kia tui còn không quen ''

Não cậu bạn lóe lên ánh sáng nho nhỏ, nói vậy là có cơ hội rồi :

''Ông còn sợ hướng dẫn người không quen à ? Trước ở Studio của chị Yumi chả làm việc suốt. Chú nên giúp tui đi để tui chia cho ít vía yêu đương''

Santa : '' ... '' Cái này quả thật cậu nên cân nhắc.

''Còn nữa, Rikimaru là người rất dễ thương dễ gần, yên tâm, tui hứa tui thề tui đảm bảo, chắc chắn ông gặp rồi sẽ mến ! Giúp bạn đi mò ..ooo''

Santa ngồi dậy suýt ngã ngửa, cảm giác mình vừa nghe lộn, nhớ người ta đến lú lẫn, lập tức hỏi lại :

''Ai cơ ? ''

Shori thấy bạn thân phản ứng thái quá thì giật mình :

'' Rikimaru ''

''Rikimaru Chikada ?''

''Đúng rồi ! Hai người quen nhau hả ? Thật tốt quá ! ''

''Ừ ! Anh sẽ giúp chú, yên tâm mà đi đón Hina đi, không ẻm lại cốc cho u đầu ''

'' Phải thế chứ! Tui sẽ đội ơn ông suốt 1 ngày ''

''Nhớ gửi in4 Riki cho anh đấy ''

''Rồi rồi ''

Santa nào nghe được Shori lẩm bẩm luyên thuyên cái gì nữa, cả người em đang lâng lâng đây ! Hơ hơ hơ. Mình với anh bé đúng là duyên trời tác hợp, dây dưa không dứt . Cậu lăn tròn trên chiếc giường bé tẹo, quên mất đây là giường ở kí túc chứ không phải nhà thuê, lăn đùng cắm đầu xuống đất.

Santa cười ngốc, trong một buổi chiều mà trán sưng hai cục, nhưng lần này lại chẳng thấy đau.

Riki ơi Riki, thuận thiên địa, hợp nhân tâm, em thiết nghĩ chúng ta nên yêu nhau luôn thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net