Do you love me : Khi em trưởng thành (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấm thoắt mười lăm năm trôi qua, Rikimaru từ lúc học đại học đã rời khỏi phố Beika, bận rộn lăn lộn vừa học vừa làm, chỉ có những dịp nghỉ lớn sẽ về thăm những đứa trẻ mới ở trại mồ côi. Thời gian trôi như con thoi đưa qua đưa lại, kí ức từ thuở bé thơ lúc đậm lúc nhạt, nhưng hình bóng cậu bạn nhỏ Santa vẫn còn in đậm trong tâm trí Riki. Santa là mặt trời may mắn của anh, không những cùng anh chơi vui vào mùa thu năm đó, trước khi đi còn để lại một đống đồ chơi thú vị. Nhờ đó mà những đứa nhỏ trong trại năm ấy cứ quấn lấy anh đòi mượn, từ ấy mà rất quan tâm anh, anh được trải qua một tuổi thơ vui vẻ cùng bạn bè. Số đồ chơi đó anh chia sẻ cho các bạn, giữ lại vài món. Tới lúc phải rời phố đến Tokyo học thì lại tặng tiếp cho em bé nhút nhát nhất trong trại trẻ hiện tại, chỉ giữ lại một con thuyền be be bằng gỗ đơn giản, chế nó thành chiếc móc khóa gài vào túi cam mang theo.

Rikimaru từ nhỏ đã rất thích nhảy múa, nhưng vì điều kiện không cho phép mà phải từ bỏ ước mơ. Tuy vậy những concert lấp lánh vẫn luôn lôi cuốn anh, và nếu thích thì ta sẽ tìm cách ,hiện tại anh theo công việc kiến trúc và thiết kế sân khấu. Suốt những năm tháng cày cuốc và học tập, vừa theo thầy đi trải nghiệm và thực hành, anh ra trường một năm, hợp tác với đồng nghiệp cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ. Mỗi sân khấu là một tác phẩm nghệ thuật, Riki là một nghệ thuật gia. Và nghệ thuật gia này đây sắp đi gặp một nhà nghệ thuật khác - là một nhà thiết kế ánh sáng, hợp tác với anh trong concert nho nhỏ lần này của ca sĩ Umi Ai.

Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê vintage ở chiếc ngõ còn xíu yên tĩnh hiếm hoi trong thành phố tấp nập. Riki chờ vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ với ly latter và một tập báo gần cửa sổ số bàn 502. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len khá mỏng và rộng màu be, quần rộng bo ống, một đôi giày thể thao màu lam. Trên mặt đeo một chiếc kính mát to bản, một đầu tóc nâu bù xù, tóc vừa dầy vừa dài quá rồi nên lười chải. Nhìn như thiếu niên 17,18 bên Tây cà chớn vô lương tâm. Với làn da trắng đến phát sáng và khẩu âm như người nước ngoài kết hợp với cách sử dụng tiếng Nhật hết sức kì quái, không biết đây là lần thứ bao nhiêu các nhân viên tiệm hỏi anh dùng gì bằng tiếng Anh nữa.  Rikimaru thở dài. Xuyên qua lớp kính mát, anh âm thầm quan sát quang cảnh xung quanh mình từ nãy tới giờ. Đây vừa là thói quen, vừa là sở thích của anh, thích ngắm nhìn thế giới, để bớt ngượng ngùng thì đeo thêm một chiếc kính mát, chẳng biết đây là chiếc số mấy trong tủ đồ của mình rồi. Hờ hờ.

Cô gái chủ tiệm hình như tên là Yume, nếu xét vẻ ngoài thôi thì cùng lắm 19, 20 tuổi. Nhìn thiết kế quán và quần áo cô ấy mặc có lẽ thích phong cách trưởng thành nữ tính, pha chút trong sáng. Nhân viên quán có cỡ 7,8 người , đi lại rất nhẹ trong bản nhạc Pháp Aline dịu dàng lãng mạn. Nơi như khiến Riki buông thả cảm xúc của mình hơn, thật sự rất thư thái với một người đã thức trắng mấy đêm để vẽ thiết kế, và hai mắt đã thành đồng loại của gấu trúc Trung quốc dễ thương. Cơ mà, buồn ngủ quá ... hic . Tokyo là siêu đô thị, kinh tế phát triển, có tới cỡ 34 triệu người sống cùng nhau trên thành phố, vô tình tắc nghẽn giao thông cũng bình thường lắm. Nhưng vị kia mà lâu thêm một lát thì anh gục mất thôi. Nghĩ đến đây thì bồi thêm một cái ngáp bày tỏ cơ thể anh thật sự sắp chịu hết nổi rồi. Cầm tờ báo trên tay lật lật mà mắt anh cứ dán vào cánh cửa tiệm. Một thanh niên khá điển trai bước vào. Trên người là chiếc áo khoác mỏng dài tới đầu gối màu nâu trầm. Chân đi giày da đen Elly Homme. Đầu đội chiếc mũ beret cổ điển. Umh, phong cách thu hút lịch lãm. Sau vài câu chào hỏi với cô gái chủ tiệm, người đó tiến đến trước mặt anh, giơ tay ra chào :

'' Anh là nhà thiết kế sân khấu của chị Umi Ai ạ ?? ''

Riki đứng dậy bắt tay với cậu.

''Đúng rồi! Rất vui được làm quen với em. Tôi là Rikimaru Chikada ''

Người kia nắm tay anh, nở nụ cười tươi rói :

'' Chào anh Chikada. Em là Uno Santa !''

Uno Santa !

Rikimaru giật mình, trái tim trong ngực anh vừa lỡ một nhịp. Ánh mắt hơi mung lung , may mà có chiếc kính đen hộ vệ.

Thấy Riki sững người, Santa hơi ngạc nhiên, có chút không hiểu sao :

'' Anh ơi sao vậy ạ ?''

'' À, không có gì. Xin lỗi Santa nhé. Do mắt anh ... nên ...''

Riki chỉ vào chiếc kính đen trên mặt. Santa cười tỏ vẻ đã hiểu :

'' Không sao đâu ạ. Anh Chikada cứ tự nhiên''

Hai người ngồi đối diện nhau, cùng lén lút đánh giá đối phương một chút. 

Vị Chikada này có phần hơi khác với suy nghĩ của Santa. Bề ngoài hơi nổi loạn tùy hứng, nhìn giống thiếu niên lang vừa đi du học về, giờ đi thực hành nghề. Tuy nhiên khi mở miệng nói chuyện lại khá chậm, có vẻ là người ôn hòa trầm tĩnh, cậu từng xem qua  sân khấu anh dựng, cũng lạ lùng và cấu trúc làm người ta rất ngạc nhiên. Hình như người này rất thích mình, hoặc là không thích mình ? Không biết có phải do cậu tự biên tự diễn hay không mà hình như Rikimaru đặc biệt để ý tới cậu. Nãy giờ cứ lén lút nhìn cậu mãi. Lúc cậu quay lên thì lại tránh mặt đi, còn tưởng cậu không biết nữa chứ! Người này dễ thương ghê ~ Cậu nói người ta mà còn không thèm nhìn lại bản thân nãy giờ cũng lén nhìn người ta đó thôi!

Rikimaru nhìn Santa mà tim trong ngực nhảy bịch bịch bịch. Ban nãy ngược sáng không thấy rõ, nhưng bây giờ  ngồi đối diện anh có thể thấy ! Rõ mồn một ! Kí ức hồi bé thớ hiện tại không quá rõ ràng. Nhưng cái tên Uno Santa anh đã niệm không dưới trăm ngàn lần. Còn có nốt ruồi dưới mắt của bạn nhỏ đó ! Đầu Riki vì mấy bữa thiếu ngủ, xong lại gặp phải cú shock bất ngờ, ù ù cạc cạc làm gì cũng thấy thiếu tự nhiên, người ta âm thầm cười mình cũng không biết! Riki với chiếc túi cam sau ghế để lên bàn, cố tình chìa chiếc móc khóa hình con tàu nhỏ trước mắt Santa, nói :

'' Bản thiết kế phác thảo của tôi ở trong đây nè. Đợi xíu nữa vào việc sau nha ! Bây giờ thì mình làm quen trước nhé?! À, em thấy thiết kế chiếc đồ chơi nhỏ thế nào ?'' Riki thật sự nóng ruột quá rồi, anh muốn thử Santa một chút, tiện thể lấy thêm chút thông tin về người kia.

Santa thấy anh nhỏ yêu yêu xách theo chiếc túi cam cam như trẻ mẫu giáo, phải kiềm chế lắm mới không thét lên : Kawaiiiiiiiiiiii í ì i ~ . Trên tay cầm món đồ chơi mà làm gì có tâm trí nào thưởng thức, thay vì sờ con tàu thì cậu càng muốn sờ sờ người đối diện hơn, mà theo phép lịch sự vẫn nhìn rồi nói : '' Tuy thiết kế đơn giản nhưng cũng rất dễ thương ạ ''

Riki đang háo hức thấy Santa hết nhìn chiếc móc khóa be bé rồi lại nhìn mình đắm đuối, còn tưởng em nhớ ra cái gì, nghe thấy câu trả lời thì thất vọng hẳn.

Bỗng nhiên bầu khống khí trầm xuống. Linh cảm của Santa mách bảo anh bé này đang không vui. Chiếc mặt trắng vừa ửng lên giờ ỉu xìu xuống, tự dưng làm cậu áy náy, không biết mình đã làm sai cái gì rồi. Đang không biết mở miệng ra làm sao thì may quá, ly cà phê sữa của cậu được bê tới, nhẹ nhàng : tách! trên đĩa sứ. 

'' Vậy ... chúng ta bắt đầu làm việc ?! Anh nhé ?!''

Riki hồi thần, dù thế nào thì trong công việc  luôn phải là người chuyên nghiệp. Cả hai người đã bước vào trạng thái nghiêm túc.

... 

3 hours later...

Uhm...

''Trời đang nắng tự dưng lại mưa

Mùa đông liệu đã về chưa ?''

Rõ ràng anh đã xem dự báo thời tiết trời đẹp mà ? Tối rồi còn bướng bỉnh nổi cơn mưa làm gì ...  Anh với Santa bàn luận xong thì trời đã tối mịt. Cả quán còn đúng một chiếc ô, anh còn mân mê đứng hứng mưa thì Santa đã dúi chiếc ô cuối cùng vào tay anh, sau đó trùm áo chạy biến. Riki cầm ô ngơ ngác. Xòe tán ô rồi để ô thật sát đầu, đi tránh mấy cái vũng nước một cách vất vả, rón rén như mèo con sợ mắc mưa, vừa đi vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra. Santa và anh đã xảy ra một cuộc tranh luận khá gay gắt. Là do quan điểm không hợp thôi, trong công việc không thiếu những lần tranh cãi. Nhưng lần này làm lòng anh nặng nề quá ! Có thể là do người đó là Santa ... Santa không ủng hộ anh sao ...

Riki thấy buồn, từ lúc bắt xe tới lúc về đến nhà cứ tâm trạng mãi. Lúc tháo giày vô nhà nghĩ nè, lúc để chiếc túi vô làm bàn việc vẫn nghĩ, trong nhà tắm lúc gội đầu, xả nước cũng nghĩ. Nhớ lúc đó anh còn cáu gắt với ẻm nữa cơ. Anh luôn là người kiềm chế rất tốt, chẳng hiểu sao ...

Mà nghĩ tới việc Santa quên bay quên biến không còn nhớ mình, không nhận ra mình là anh đã thấy không ổn từ đấy rồi. Hơn nữa có khi cậu ấy chẳng phải bạn bé mà anh quen hồi nhỏ đâu. Dù nếu đúng là cậu ấy thì sao ? Hồi đó anh 7 tuổi và bé ấy mới 5 tuổi, bé xíu xiu có khi không nhớ những kí ức khi còn bé nữa. Cuối cùng em vẫn là mặt trời trong tim anh, còn anh chỉ là ngọn gió thoảng qua giữa cuộc đời đầy phong phú của em thôi, Santa ạ ... Riki cứ nghĩ mãi, tự dưng thấy người mình hơi nóng, lại hơi lạnh, đầu óc ong ong, mệt mỏi không lết xuống giường được. Í chết, ba bốn đêm không ngủ rồi lại bắt gió mưa, áo thì mỏng tanh, về nhà thì não như trên mây, tắm gội còn không biết bật nước nóng. Thanh niên 22 tuổi cứ ỉ mình khỏe, giờ thì bị ông trời cho một bài học rồi đây. Riki đã quen cảnh tứ cố vô thân nơi thành đô náo nhiệt, ốm đau thế này cũng trải qua vài lần, lười dậy uống thuốc. Cứ thế sáng mai là khỏi bệnh thôi... Mi mắt trĩu xuống, anh thật sự nghĩ không nổi nữa rồi ...

...

Riki bên này bị cưỡng ép vào giấc ngủ sâu, ở một bên khác lại có thanh niên trắng đêm chẳng ngủ được. Hôm nay gặp Riki, cậu cảm giác bản thân nửa tỉnh nửa mê quá, cứ như mọi chuyện buổi tối nay đều là giấc mộng, còn Riki là người trong mộng. Anh ấy thật kì lạ. Và cậu không phủ nhận sự kì lạ này cuốn hút cậu mạnh mẽ. Tuy mình vẫn là sinh viên chưa ra trường, nhưng những lần hợp tác như này cũng diễn ra vài lần, quan điểm khác nhau cũng là thường xuyên gặp. Mà không ngờ lần mà cậu có thiện cảm với đối phương nhất lại là lần xảy ra tranh cãi lớn nhất. Thêm cả, hình như cảm xúc của Rikimaru không được ổn định cho lắm, cậu nghĩ là bình thường Riki sẽ không phản ứng gay gắt như thế, chẳng lẽ do là mình nên anh ấy mới vậy. Ầy nghĩ gì vậy chứ, tại sao là mình lại làm Riki giận hơn bình thường ??? Hai người thậm chí chưa gặp nhau bao giờ. Cậu thật sự không nhớ mình đã làm gì đắc tội con mèo trắng thích cáu kỉnh này rồi !! Lúc kết thúc bàn luận trời mưa to quá, còn tối nữa, Santa sợ mèo con nhỏ bé bị ốm nên nhét luôn chiếc ô cuối cùng trong giỏ vào tay anh, thực ra còn muốn cởi luôn áo khoác chắn gió cho Riki, mà anh bé còn giận mình. Cậu làm xong thì chạy đi ngay khi người kia còn ngu ngơ, chứ thật ra nấp vào hẻm để nhìn bé mèo rón rén tránh nước mà vẫn bị mưa ở trên tạt hết vào người , cục dễ thương làm Santa vừa yêu vừa xót, ban nãy có tức giận anh cũng bay sạch. Nhìn người ta lên xe rồi mới mãn nguyện về nhà. Santa cũng chẳng hiểu sao mình quan tâm anh ấy như thế, cứ như có duyên nợ tự khi nào ...

( Mụi người thích hay khum thích truyện t viết cũng trò chiện với t nha ~ Người đừng lặng im đến thế. Vì lặng im sẽ giết chết con tym~ . T còn hư zinh lắm, t còn muốn đọc comt để cố gắng lấp hố mà [ ngất lâm sàng TT.TT ] )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net