3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐓𝐎̂̉𝐍𝐆 𝐓𝐀̀𝐈 𝐊𝐄̂́𝐓 𝐇𝐎̂𝐍 𝐗𝐎𝐍𝐆 𝐂𝐔̃𝐍𝐆 𝐊𝐇𝐎̂𝐍𝐆 𝐕𝐄̂̀ 𝐍𝐇𝐀̀

3.

Hai nhà Giang Thịnh liên hôn là chuyện lớn, cơ hồ đã thu hút sự chú ý của toàn bộ giới thượng lưu. Bởi vì hôn lễ này có hiệp nghị ràng buộc, khiến nó không đơn giản chỉ là hai họ kết thân, càng đừng nói đến hôn lễ đã xuất hiện chuyện đổi người động trời.

Dòng chính Thịnh gia mà chưa kết hôn chỉ có một mình Thịnh Vãn Hâm, tuy hắn không ở trong giới kinh doanh lại còn đang học tiến sĩ, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực của hắn. Tất cả mọi người đều đồng ý việc liên hôn này nhất định sẽ là Thịnh Vãn Hâm. Ai mà ngờ được nửa đường lại nhảy ra một Thịnh Tuyển Ninh.

Nghe nói Giang Chính Hình ngẫu nhiên nhất kiến chung tình với Thịnh Tuyển Ninh, cũng biết Thịnh Tuyển Ninh hóa ra cũng là con cháu của dòng thứ Thịnh gia. Thế là Giang Chính Hình liền tự mình đến Thịnh gia thỉnh cầu được đổi đối tượng liên hôn.

Giới thương trường toàn là yêu quái, ai cũng nhìn được Giang Chính Hình là loại nhàm chán đến mức không buồn bịa chuyện xưa. Hôm đó Giang Chính Hình đã nói gì ở Thịnh gia, không ai biết, chỉ có Thịnh Tuyển Ninh lấy được từ Thịnh phu nhân 50 vạn.

Thịnh Tuyển Ninh đầy mặt chấm hỏi mà nói chuyện với Thịnh phu nhân qua điện thoại, Thịnh phu nhân tỏ vẻ rất là cảm ơn anh đã câu dẫn Giang Chính Hình bằng bất cứ giá nào, lại làm cho Giang Chính Hình ngỏ lời đổi người trước, tránh cho Thịnh Vãn Hâm bị người đồn đãi vì đổi người kết hôn trước, nên 50 vạn này là thù lao của anh.

Thịnh Tuyển Ninh đã lấy tiền đến chết lặng.

Trước hôn lễ một ngày, Thịnh Tuyển Ninh mới dọn từ phòng mình sang biệt thự mà Giang Chính Hình đã chuẩn bi trước. Dù lúc trước anh đã qua xem một vòng rồi nhưng cũng không muốn vào sống trong đó tí nào. Biệt thự lớn thật, nhưng trang trí đơn giản chẳng có tí sức sống nào, như cái nhà ma. Quanh đó cũng chẳng có cửa hàng nào, chuyện đấy khiến cho Thịnh Tuyển Ninh là một người bình thường cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giang Chính Hình làm việc chu đáo, đưa chìa khóa mọi phòng cho Thịnh Tuyển Ninh. Thịnh Tuyển Ninh chỉ chọn một phòng cho khách. Anh cũng đến phòng ngủ chính lặng lẽ xem qua chút, giống y như những chỗ khác, trống huơ trống hoác, xem ra Giang Chính Hình cũng chẳng có ý định về nhà tí nào.

Ngày kết hôn, thời tiết rất đẹp. Cho dù Thịnh Tuyển Ninh đã rất rõ chuyện mình lấy tiền ký hợp đồng hôn nhân, thì anh vẫn thở dài khi thấy lễ phục không hợp với mình tí nào.


Áo sơ mi lớn hơn thân hình Thịnh Tuyển Ninh cả một cỡ, một đám người liền luống cuống tay chân dùng kim băng cố định lại giúp anh.

Thịnh Tuyển Ninh mới hiểu được kích cỡ này là được làm theo dáng người của Thịnh Vãn Hâm, cho dù Giang Chính Hình có cẩn thận cỡ nào thì cũng có việc không để ý tới.

Thẳng đến khi anh ngồi trên xe hoa rồi đến hội trường hôn lễ, mới cảm giác được chuyện lớn đời người cứ thế mà bị đem ra giao dịch! Mặc trên người là lễ phục không hề vừa người, “bạn bè thân thích” toàn là người lạ, thậm chí nhân vật chính còn lại cũng chỉ mới gặp qua ảnh chụp. Nếu ba mẹ ở trên trời có linh, không biết…

Không biết sẽ có bao nhiêu vui vẻ!

Trời biết, anh có bao nhiêu tiền!!!

Nơi diễn ra hôn lễ là ở một trang viên ngoại thành, che trời lấp đất là một biển hoa trắng hoa hồng, thảm đỏ trải từ cửa trang viên uốn lượn vào trong không thấy điểm cuối. Khách khứa cười nói, nam thanh nữ tú tao nhã giơ cốc, bất động thanh sắc mà đánh giá Thịnh Tuyển Ninh vừa xuống xe.

Thịnh Tuyển Ninh thật sự bị kinh sợ , không hợp lý tí nào…… Kẻ có tiền đều tiêu tiền như vậy hả?

Bí thư Tiểu Tống lúc trước cùng đi lãnh chứng đã đến bên người Thịnh Tuyển Ninh, thấp giọng nhắc: “Quản lý biểu cảm.”

Thịnh Tuyển Ninh vội vàng thu lại cằm đã mở ra từ nãy, wink một cái với đồng chí Tiểu Tống rằng mình biết rồi. Bọn họ cũng đã trao đổi qua, vai chính của hôn lễ lần này cũng chẳng phải anh, Thịnh Tuyển Ninh chỉ cần sắm vai một tiểu bạch hoa thiên chân vô tà gả vào hào môn là đủ rồi.

Thịnh Tuyển Ninh: Quá được quá được. 2500 vạn thì để tôi đi đẩy ma cũng được!

Cha mẹ Thịnh Tuyển Ninh đều đã qua đời, là Thịnh phu nhân nắm tay anh đưa đến chỗ Giang Chính Hình.

Giang Chính Hình một thân tây trang màu đen, vừa vặn bao lấy hình thể hoàn mỹ, đẹp hơn gấp một tỷ lần Thịnh Tuyển Ninh như đứa trẻ mặc đồ người lớn. Trên mặt y chẳng có biểu tình gì, giống như đang ở trong phòng làm việc chứ không phải hôn lễ. Nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra diện mạo nổi bật của y, đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, càng thêm sinh động, cũng càng diễm lệ. Làn da y rất trắng, đuôi mắt nhướn cao mê hoặc lòng người như có cả một ngân hà bên trong mắt, một mỹ nhân hàng thật giá thật. Nếu không phải y cũng tầm 1m9 thì rất dễ khiến người ta cho rằng y yếu ớt nhỏ bé.

Thịnh Tuyển Ninh còn đang cảm khái nhan sắc Giang Chính Hình, nhưng Giang Chính Hình lại chẳng buồn liếc mắt nhìn anh một cái.

Nói đây là một hôn lễ, không bằng nói là một buổi xã giao của giới thượng lưu. Toàn bộ quá trình hôn lễ diễn ra đơn giản, không tuyên thệ, không hôn, chỉ trao nhẫn. Từ đầu đến cuối Giang Chính Hình không hề nhìn Thịnh Tuyển Ninh cái nào.

Kết thúc hôn lễ nhanh như chớp, Giang Chính Hình liền đi cùng khách khứa thăm hỏi đôi bên, Thịnh Tuyển Ninh được Thịnh phu nhân đưa đến một chỗ an tĩnh hơn.

Thịnh phu nhân nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Thịnh Tuyển Ninh, không khỏi nói nhỏ: “Cậu làm tốt hơn tôi dự kiến đấy.”

Thịnh Tuyển Ninh lanh mồm lanh miệng cười cười: “Đương nhiên rồi bác gái.”

“An tĩnh đợi, đừng có đi quấy rầy hắn,” Thịnh phu nhân đưa Thịnh Tuyển Ninh đến thiên thính, nhắc nhở anh, “Đằng sau hôn lễ này là bao nhiêu lợi ích, cậu không tưởng tượng được đâu.”

Thịnh Tuyển Ninh rất an phận ngồi ở đại sảnh, uống champagne ăn bánh ngọt.

Anh ăn đến thỏa mãn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một bàn tay đập lên vai.  m thanh ôn tồn lễ độ vang lên từ đằng sau: “Thịnh Tuyển Ninh?”

Thịnh Tuyển Ninh nhanh chóng liếm cho bằng hết kem lem ra khóe miệng, nở nụ cười công nghiệp.

Là một nam nhân đeo kính có vẻ ôn hòa, khoác tây trang trắng tinh có vài phần tương tự với Thịnh Tuyển Ninh. Sẽ không phải là người anh đang nghĩ đúng không? Người này…..

“Tôi là Thịnh Vãn Hâm.” Nam nhân mỉm cười nói.

Vãi chưởng 🙂 Thịnh Tuyển Ninh lặng lẽ nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Là sao vậy má?! Thịnh Vãn Hâm đến hôn lễ?!

Không phải nói là Thịnh Vãn Hâm với Giang Chính Hình ở chung thì có ít nhất một bị đặt lên cáng hả?!

Thịnh Tuyển Ninh nháy mắt tươi cười: “Hóa ra là Thịnh tiên sinh, ngài lạc đường sao? Tôi đưa ngài về lại sảnh chính.”

Cánh tay Thịnh Vãn Hâm còn đặt trên vai anh, không hề có ý định rút lại: “Không cần tiểu bảo bối, tôi sợ cậu lạc đường trước.”

Tiểu bảo bối…… Thịnh Tuyển Ninh nổi hết da gà da vịt lên.

Anh muốn vứt tay của Thịnh Vãn Hâm sang một bên, lại bị đối phương nắm chặt hơn. Nghĩ đến việc đây thật sự là Thịnh Vãn Hâm trong truyền thuyết kia, anh lại càng cảm thấy kỳ diệu hơn.

Giống như cảm nhận được có người đang tới, Thịnh Vãn Hâm càng đến gần anh hơn: “Đừng tỏ ra lạ lẫm thế chứ em trai, tôi thật sự tò mò đấy, Giang Chính Hình nhất kiến chung tình với cậu thật à? Cái tên kia….”

“Cậu đang làm cái gì?” Thanh âm ma quỷ của Giang Chính Hình từ cửa truyền đến như đi bắt gian.

Thịnh Tuyển Ninh vội vàng cách xa Thịnh Vãn Hâm ra, không đợi anh kịp tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ trong đầu xem nên nói cái gì thì Giang Chính Hình đã lên tiếng tiếp, uy hiếp: “Thịnh Vãn Hâm!”

Ha ha ha, tôi là hề! Thịnh Tuyển Ninh im mồm luôn.

Thịnh Vãn Hâm nghiền ngẫm mà cười một cái, đi ra cửa về phía Giang Chính Hình: “Chú ý chú ý bối phận, tôi hiện giờ là anh họ anh đấy.”

Giang Chính Hình như cũ không thèm nhìn Thịnh Tuyển Ninh.

Một đen một trắng, hai người cách không gần không xa cùng rời đi.

Đại sảnh rộng lớn chỉ có mình Thịnh Tuyển Ninh đứng cô độc. Một hồi lâu, anh cúi đầu nhấm nháp điểm tâm trong tay, trong đầu đã gõ ra 9981 tình tiết cẩu huyết hào môn.

Không biết nghĩ tới cái gì, Thịnh Tuyển Ninh cố gắng bịt miệng không dám cười to.

Xa xa, nhìn Thịnh Vãn Hâm còn cao hơn Giang Chính Hình một chút.

Thịnh Tuyển Ninh nhìn xa trong ánh mắt, mang theo khát vọng ăn dưa.

Hai người kia thật là, có gian tình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc