Chương 159: Vô danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc của Diêu Ôn Ngọc có vấn đề, đại phu Phan phủ lại không tìm được nguyên nhân, chuyện này không thể không dính dáng đến Phan Viễn chăm sóc cho y. Sau đó quận chúa Chiếu Nguyệt đi điều tra vị thương nhân long du trả nợ cho Phan Viễn kia, đối phương đã sớm biến mất. Sau khi Diêu Ôn Ngọc rời đi không được bao lâu thì Phan Viễn ngã ngựa chết, rốt cuộc hắn bị ai xúi hạ độc Diêu Ôn Ngọc, chuyện ấy cũng đứt đầu mối theo, nhưng Phan Lận tính món nợ này lên đầu Tiết Tu Trác, quan hệ giữa hai người ở Khuất đô càng lúc càng tệ.

Cao Trọng Hùng nhận ra không khí trong phòng càng nặng nề, nghĩ tới mình và Phan Viễn cũng có giao tình thì như ngồi trên bàn chông, sợ Diêu Ôn Ngọc sẽ vì thế mà trách mình. Hắn không chịu được sự yên tĩnh này, bèn cất lời: "Dù ta có quen Phan Viễn, nhưng không phải người cùng đường, chè chén xưa nay cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Hắn không giỏi nịnh nọt, giờ cứ lắp ba lắp bắp, "Nhưng ta lại rất kính nể tài học của Nguyên Trác... Năm Hàm Đức chúng ta từng gặp ở thi lầu, thần thái của Nguyên Trác siêu phàm, khiến người ta nhìn mà quên tục..."

Diêu Ôn Ngọc chờ Cao Trọng Hùng nói xong mới điềm tĩnh nói: "Mộng cũ chuyện xưa, không đáng nhắc lại. Ngươi ta có thể còn sống mà gặp lại ở Từ châu, chính là duyên phận. Nay ta đã tìm được lương chủ, chẳng biết sau này ngươi định thế nào?"

Cao Trọng Hùng nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Ta đã lưu lạc đến đây, nào còn tính toán gì nữa." Hắn vừa nói vừa cười khổ, "Chuyện hôm nay cũng khiến người ta chê cười... Ta học hành vất vả suốt nhiều năm như vậy, cuối cùng đều chỉ là công cốc."

Thẩm Trạch Xuyên nắm cây quạt trong tay áo, thấy trong phòng lạnh, đã đến lúc phải chuẩn bị ấm sưởi rồi. Trong nháy mắt y đã kéo lại tâm tư về, ngọc châu hơi nghiêng, khách sáo đáp lời Cao Trọng Hùng: "Thế cục hiện giờ bất ổn, anh hùng khắp nơi thi nhau xuất hiện, nếu Thần Uy tiên sinh đã đến Từ châu thì chi bằng cứ tạm thời ở lại phủ ta đi, rồi từ từ tính tiếp."

Cao Trọng Hùng nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên gọi mình là "Thần Uy tiên sinh" thì không khỏi xúc động khôn tả, dọc đường hắn đã gặp rất nhiều khổ sở, bao lần đụng mặt đều chẳng gặp lương chủ, giờ đứng dậy, vái Thẩm Trạch Xuyên một cái thật sâu, càng líu cả lưỡi vào. Thẩm Trạch Xuyên trấn an qua, lại non nửa canh giờ nữa, Cao Trọng Hùng mới lui ra.

Diêu Ôn Ngọc nhìn rèm trúc rủ xuống, đợi Cao Trọng Hùng đi ra hành lang rồi mới nói: "Có phải đồng tri cảm thấy người này không có chỗ dùng không?"

Dù Thẩm Trạch Xuyên có nghĩ như vậy thật cũng không thể nói thẳng, y đáp: "Ngươi tiến cử hắn như thế, hẳn phải có chỗ hơn người."

"Đúng thế," Diêu Ôn Ngọc nói, "Cao Trọng Hùng tự Thần Uy, xưa nay ở Thái học có danh 'Bút sắc'. Năm đó Hề Hồng Hiên làm dấy lên phong ba ở Khuất đô, lúc kích động làn sóng Thái học sở dĩ lựa chọn Cao Trọng Hùng, chính là bởi ngòi bút của hắn. Hắn là học sinh vào đô năm Hàm Đức thứ tư, đúng năm đó Trung Bác binh bại, sáu châu khắp chốn tan hoang,《 Trà Thạch vị thán 》hắn viết sau khi uống rượu được các học sinh thi nhau chép, truyền đến tay Sầm Dũ, lại khiến Sầm Dũ rơi lệ trước nến, xúc động vô cùng."

Thẩm Trạch Xuyên uống trà, nói: "Thì ra là thế."

Sóng gió Thái học mà Hề Hồng Hiên kích động, thực ra là do Thẩm Trạch Xuyên giật dây. Cao Trọng Hùng dẫn học sinh chất vấn Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi chùa, bị Phan Như Quý, Kỷ Lôi cưỡng chế đàn áp, đột ngột thay đổi hướng gió của học sinh, biến thành tranh chấp với Phan đảng, khiến cho đám Kỷ Lôi chưa kịp ra tay đề phòng không kịp, bởi vậy mất đi thế chủ động tấn công Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên hiểu nhất mấu chốt để phát huy sóng gió là gì, kể cả kinh biến Thái học mà Tiết Tu Trác khơi mào lần nữa sau này, bọn họ đều nắm được hướng lòng của đám đông, để dẫn dắt được chiều hướng của học sinh sau đó, không thể thiếu chính là ngôn từ và văn chương có sức cảm hóa đến cực điểm. Ý của Diêu Ôn Ngọc rất rõ ràng, ngòi bút của Cao Trọng Hùng có năng lực này, hắn có thể kích động sóng cuồng, mà hiện giờ Thẩm Trạch Xuyên cần một ngòi bút như vậy.

"Việc Trà châu thành, đồng tri đã hiển danh, nhưng lại bị Thẩm Vệ hãm chân, muốn quang minh chính đại dẫn dắt quần hùng, còn xa mới đủ." Diêu Ôn Ngọc hơi ngưng lại, "Dù sau này có công bố đầu đuôi án binh bại, Thẩm Vệ vẫn khó thoát tội."

Danh không chính, ngôn tất không thuận, đây là vấn đề Thẩm Trạch Xuyên không gỡ nổi.

Dực vương Phàn châu bây giờ thảo ra văn thư công kích Từ châu, nhiều lần nhắc đến án binh bại, Thẩm Vệ sợ không đánh chính là sự thật, Chu Quế muốn cãi cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Một, Thẩm Trạch Xuyên đúng là con thứ tám của Thẩm Vệ, y là con ruột của Thẩm Vệ, cái gọi là "không được yêu thương" chẳng thể làm lắng xuống lửa giận của quần chúng, đó là máu mủ ruột thịt, hoàn toàn không phải dòng thứ xa xôi như Phí Thịnh, chỉ cần mở miệng là có thể thuyết phục được người trong thiên hạ. Hai, án binh bại là gây nên bởi đám Hoa Tư Khiêm bổ khuyết quốc khố rỗng, nhưng tất cả bằng chứng đều đã bị tiêu hủy, Thẩm Vệ tự thiêu, Hoa Tư Khiêm đột ngột bị giam vào ngục, Ngụy Hoài Cổ ăn độc, cấu kết với kỵ binh Biên Sa mua bán bản đồ quân sự của Đại Chu không hề để lại một dấu vết.

Đây là bóng tối bao phủ Thẩm Trạch Xuyên thời thời khắc khắc, cũng là mối họa ngầm lớn nhất của y, tại sao lại khan hiếm nhân tài đến thế? Bởi vì nhân tài trong thiên hạ không chịu tới, bọn họ thà đi theo loại anh hào dân gian khởi nghĩa vũ trang như Dực vương, còn hơn là đi theo Thẩm Trạch Xuyên.

"Hôm nay đồng tri giết phụ tá Từ châu, là lấy lí do công khai thẩm lý mới không bị lời ra tiếng vào. Nhưng Từ châu ngày càng phát triển, Trà châu quy thuận, đồng tri muốn tiến bước nữa thì nhất định phải bỏ danh xưng 'đồng tri' này đi." Diêu Ôn Ngọc thấy sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên bình đạm, ngắm nghía cây quạt thì biết Thẩm Trạch Xuyên đã nghĩ tới rồi, bởi vậy tiếp tục nói, "Từ châu đã sớm không còn nằm trong tay Khuất đô nữa, dùng danh cũ dễ gây lẫn lộn chủ thứ, tiếp tục xưng 'đồng tri' sẽ không còn phù hợp."

Diêu Ôn Ngọc chỉ nói đến đó, cả hai đều ngầm hiểu.

Thẩm Trạch Xuyên có thể xưng "đồng tri", cũng có thể xưng "trấn phủ", đó đều là chức danh của y ở trong Cẩm y vệ, lúc y rời Khuất đô cũng mất giá trị ngay tức thì. Giờ y ở Từ châu, châu phủ Từ châu là Chu Quế, nếu không có một danh hiệu mới, thế sẽ ám chỉ y vẫn chỉ là khách, Chu Quế mới là chủ. Hôm nay nha môn xảy ra chuyện, phụ tá mắc lỗi lại có thể ngồi yên ổn ở gian bên cạnh, chính là bởi bọn họ vẫn còn coi Chu Quế là chủ của Từ châu, cho rằng mình không thuộc về Thẩm Trạch Xuyên, giữa hai bên vẫn còn một ranh giới.

Chỉ có Khổng Lĩnh từ sớm đã ý thức được vấn đề tồn tại, lần đi Trà châu trước đã nói cho Chu Quế tỉnh ngộ, lần này trước khi lên đường đi Hòe châu cũng đã nhắc nhở Chu Quế, chỉ là Chu Quế quả thực không hiểu nội tình, phản ứng chậm chạp.

Thẩm Trạch Xuyên không thể tự xưng vương, ít nhất thì hiện giờ không thể. Dực vương Phàn châu lập sớm như vậy, chính là con mồi đứng trước mặt Khải Đông. Thích Trúc Âm đã lấy lại sức, nàng bịt lỗ hổng ở quận Biên rồi, sẽ có dư sức để dẫn binh đến Trung Bác, thứ muốn đánh trước tiên chính là đám vua sơn dã tạp nham này.

"Người vô danh cũng có cái lợi của người vô danh," Thẩm Trạch Xuyên hơi ngả ra sau, "ít ra Thích Trúc Âm xuất trận vô danh, không thể vòng qua năm châu còn lại đánh đến Từ châu được."

Từ châu vừa không có nạn thổ phỉ, lại vừa không có dã vương, tám đại doanh xuất binh đuổi bắt chính là Tiêu Trì Dã cầm đầu cấm quân, Thẩm Trạch Xuyên cùng lắm chỉ là một "đào phạm", Từ châu quá lắm cũng chỉ là "chứa chấp đào phạm" mà thôi. Chu Quế không trắng trợn treo cờ phản, ở biên giới hắn vẫn là "châu phủ", nhắm mắt làm ngơ với lệnh của Khuất đô, đều có thể lấy cớ đường xá xa xôi để thoái thác, chỉ riêng điểm ấy thôi, Thích Trúc Âm đã không thể tấn công Từ châu rồi -- trừ phi nàng mượn danh trừ phiến loạn, dẫn binh đi vòng đến phía Tây Từ châu, sau đó lấy cớ mượn đường để thuận lý thành chương tiến vào Từ châu. Nhưng lao động binh lực như thế, quân lương chi tiêu cần thiết phải tăng lên gấp bội, chưa chắc Khuất đô đã cấp nổi tiền. Biện pháp tốt nhất là để tám đại doanh xuất binh, có lương thực của thành Đan tiếp viện, ở rất gần, lại có thể lấy lý do truy nã Thẩm Trạch Xuyên để khai chiến với Từ châu, nhưng Hàn Cận quá hấp tấp, không chỉ bị Tiêu Trì Dã đánh tan tác, mà còn bị Tiêu Trì Dã đánh đến ngu, khiến cho tám đại doanh co đầu rụt cổ rút lui.

Nhưng cục diện này không thể lâu dài.

Bởi vì tám đại doanh ắt sẽ trở lại, chờ đến khi ba phương Khuất đô tiến vào thời kỳ ổn định, bộ Binh sẽ chọn lại chủ tướng ngay. Vì phòng bị cho tình huống này, Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên mới mua trường săn Bắc Nguyên từ trong tay Chu Quế, dùng làm doanh trại của cấm quân. Như vậy, hai vạn cấm quân chính là lá chắn ở phía Tây của Từ châu, đặc biệt dùng để chống lại tám đại doanh. Song đồng thời, chỉ cần cấm quân về đến biên giới Từ châu, Thích Trúc Âm sẽ có thể lấy cớ phản quân để Bắc tiến thẳng đánh Từ châu.

Thế nên Thẩm Trạch Xuyên không vội tiêu diệt Dực vương Phàn châu, y muốn Dực vương trở thành ngọn núi chắn ngang giữa y và Khải Đông, nhưng y cũng không thể để yên cho Dực vương huênh hoang được.

"Ta từng đề nghị đồng tri phải nhanh chóng bắt lấy Phàn châu, giờ không còn là thời cơ tốt nữa rồi." Trà trong tay Diêu Ôn Ngọc đã nguội ngắt, y nói, "Đồng tri phải nuôi Dực vương, trước tiên phải chặt đứt bàn tay duỗi về phía Bắc của hắn."

"Mấy tháng trước," mắt Thẩm Trạch Xuyên sáng rõ, "Lôi Kinh Chập được Sách An đưa về núi Lạc, trở thành tấm bia đả kích, không thể điều khiển đám thổ phỉ nữa, thành ra núi Lạc loạn lạc, các phái trong nội bộ xích mích thành thù. Giờ Dực vương muốn liên minh với núi Lạc, Lôi Kinh Chập luôn ao ước đông sơn tái khởi sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Mắt Diêu Ôn Ngọc khẽ động: "Ý đồng tri là..."

Thẩm Trạch Xuyên mở quạt ra, che đi nửa mặt, ánh mắt ngậm nét cười, từ tốn nói: "Ta muốn giúp hắn một tay."

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, trời sắp mưa.

***

Hàn Cận đã bóc vôi tường đến tróc cả mười ngón tay, hắn ở trong ngục Từ châu gần ba tháng, gầy đến mức không còn ra hình người, lại còn bị người ta lăng mạ. Ban đầu hắn chịu không nổi, vẫn còn dùng nước mắt rửa mặt, nhưng thời gian trôi đi, hắn dần tê dại.

"Ăn cơm." Cai ngục thọc vào trong, gõ cái muôi gỗ vào chấn song, quát lên, "Ăn cơm!"

Bọn họ thạo việc này, có thể nhanh chóng múc canh, đổ đầy bát không rớt một giọt. Hàn Cận nghe thấy tiếng thì vội vàng lại gần cửa lao, duỗi tay với lấy bát. Nào ngờ cai ngục vừa đó lúc đi qua đá một phát bay luôn bát cơm, cơm canh lẫn lộn rơi đầy đất.

Hàn Cận đói đến nẫu cả dạ dày, hắn quỳ xuống, dùng tay vét cơm trên mặt đất, liều mạng nhét vào mồm. Bên trong lẫn đất cát, còn có cả sạn, cứng đến mức đau răng hắn. Hắn dí trán vào cửa lao, dùng chính bàn tay bẩn đã bỏ vào miệng móc đá.

Đang ra sức làm, bỗng thấy một đôi chân dừng lại bên ngoài cửa lao.

Hàn Cận e dè ngước mắt lên, nhìn ra ngoài một cách né tránh.

Cao Trọng Hùng nào biết Hàn Cận lại biến thành cái bộ dạng này, hắn vốn định đến thăm chủ cũ một tí.

Hàn Cận là em trai ruột của Hàn Thừa, hồi ở Khuất đô cũng coi như là công tử phong lưu. Hắn thay Hề Cố An đảm nhiệm chức Tổng đốc tám đại doanh, đợt án cống rãnh cũng xuống nước, lúc đó còn rất kính trọng Tiêu Trì Dã.

Cổ họng Cao Trọng Hùng hơi chát, mấy lần hắn muốn mở miệng, lại chẳng nói nên lời.

Hàn Cận ngơ ngơ ngác ngác nhìn Cao Trọng Hùng, rồi chợt nhào tới, nắm lấy chấn song, vừa nức nở vừa hỏi: "Anh ta đến sao? Là anh ta đến sao?"

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net