Chương 16: Mưa dông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến gió nổi lên, mưa theo rơi xuống.

Tiêu Trì Dã đội mưa phi ngựa, lúc đến Quốc Tử Giám nghe thấy Cao Trọng Hùng đang ngửa mặt hô lớn: "Không giết quốc tặc, lòng dân khó bình!"

Chúng học sinh phía sau dập đầu, đồng thanh hô theo: "Không giết quốc tặc, lòng dân khó bình!"

Mưa bụi bắn ướt quần áo và mái tóc đeo quan của các học sinh.

Tiêu Trì Dã ghìm cương, vó ngựa giậm tại chỗ, hắn nhìn một lát mới cao giọng: "Sao không đi sớm hơn? Nếu năm đó dư nghiệt vào đô mà chư vị cũng quỳ thế này thì chắc chắn y đã không giữ được cái mạng này rồi."

Ngực Cao Trọng Hùng phập phồng: "Tổng đốc đại nhân, tuy mất bò mới lo làm chuồng, nhưng thời gian vẫn còn. Hiện giờ dư nghiệt chưa đủ lông cánh, chỉ cần Hoàng thượng chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban, nghiêm trị y, đã coi như là an ủi cho các oan hồn ở Trung Bác rồi!"

"Khẩu dụ của thiên tử tuyệt không có chuyện sáng nắng chiều mưa." Tiêu Trì Dã nói, "Các ngươi quỳ như vậy, không phải là xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, mà là ép Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Chư vị đều là những người hiếu đễ trung tín[1] của thiên hạ, có cả trăm cách để cầu xin, cần gì đến mức phải dùng hạ sách thế này?"

1.

Hiếu trung tín thì mọi người đều hiểu rồi, còn "đễ" là kính trọng anh trai.

"Tổng đốc đại nhân." Cao Trọng Hùng ngửa đầu, "Văn chết gián, võ tử chiến! Nếu muốn ta trơ mắt nhìn Hoàng thượng bị người lừa gạt, mắt mù tai điếc mà hành sự, thà hãy để bọn ta máu bắn ngự đài, lấy chết tỏ chí đêm nay đi!"

Tiêu Trì Dã nói: "Cứ hở ra một tí là lấy chết ép người, xưa nay văn thần chỉ có mỗi cái tài này thôi à?"

Mưa càng rơi càng nặng hạt, chúng học sinh vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Trì Dã xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Cao Trọng Hùng. Mưa to như thác đổ, hắn ghé sát vào hỏi: "Rốt cuộc là ai xúi?"

Vẻ mặt Cao Trọng Hùng cương quyết: "Lòng trung quân hối thúc!"

Tiêu Trì Dã tỏ vẻ vô lại, hắn nói: "Ta không nghĩ thế đâu. Nếu ngươi muốn bảo vệ người ngoài thì cũng được thôi. Nhưng việc ngươi làm đêm nay sẽ liên lụy đến ba nghìn đồng môn ở phía sau. Nếu thiên tử nổi giận, khiến cho đêm nay máu chảy thành sông, ngươi sẽ chẳng khác gì dư nghiệt Thẩm thị kia, đều là tội nhân thiên cổ. Sợ nhất còn chả phải thế, sợ nhất chính là đầu ngươi rơi xuống đất rồi, Hoàng thượng lại vẫn không chịu thu hồi mệnh lệnh kia. Ngươi vất vả đèn sách suốt mười hai năm, chỉ để làm gậy làm thương cho kẻ khác hay sao?"

Cao Trọng Hùng nâng tay lau nước mưa trên mặt, nói: "Việc ta làm là việc trung nghĩa, hoàn toàn không giống Thẩm thị bán nước! Cho dù đêm nay ba nghìn học sinh chúng ta bỏ mạng tại đây, máu tắm ngự đài, cũng đều là vì Hoàng thượng!"

Tiêu Trì Dã nói: "Giờ chuyện đã đến nước này rồi, trong cung vẫn không thu hồi lệnh nhậm chức của Thẩm Trạch Xuyên, cũng không ban thánh chỉ trấn an học sinh. Ý của Hoàng thượng, ngươi còn chưa rõ hay sao?"

"Hoàng thượng một ngày không thu hồi mệnh lệnh đã ban." Cao Trọng Hùng nói, "Chúng ta sẽ một ngày không ăn, không dậy, không lùi!"

Dông tố nổ vang trời, Tiêu Trì Dã đứng dậy. Thần Dương muốn che ô cho hắn, lại bị hắn giơ tay ngăn lại. Nước mưa thấm ướt áo bào, yêu bài bên hông cũng chảy nước ròng ròng.

"Tổng đốc." Thần Dương bỗng thấp giọng, "Cẩm y vệ tới!"

Tiêu Trì Dã ngoảnh lại trong mưa, thấy Kiều Thiên Nhai vừa phi ngựa đến, xuống ngựa hành lễ với hắn từ xa.

Chúng học sinh thấy đề kỵ thì lập tức xôn xao lên.

"Chuyện này khó xử lý, không cần làm phiền đến Tổng đốc." Kiều Thiên Nhai đỡ đao cười, "Liên quan đến Cẩm y vệ bọn ta, đương nhiên là nên để Cẩm y vệ bọn ta tự mình giải quyết."

"Giải quyết." Tiêu Trì Dã giả bộ vô tình nâng tay, gác lên vai Kiều Thiên Nhai, "Trấn phủ muốn giải quyết thế nào? Một đám học sinh tay không tấc sắt, đâu đến mức phải phiền đến Cẩm y vệ."

"Ở Khuất đô này, Hoàng thượng là lớn nhất." Kiều Thiên Nhai liếc mắt, "Kẻ nào dám cả gan làm trái hoàng mệnh, kẻ đó chính là kẻ thù của Cẩm y vệ."

Tiêu Trì Dã nhìn thẳng vào hắn, tích tắc sau cả hai cùng cười phá lên.

"Huynh đệ khá lắm." Tiêu Trì Dã nói, "Dũng cảm đấy."

"Mưa to trời lạnh." Tay cầm đao của Kiều Thiên Nhai siết chặt, "Để ta sai người đưa Tổng đốc về phủ."

"Ta vừa mới đến thôi." Tay của Tiêu Trì Dã trên vai Kiều Thiên Nhai hề không nhúc nhích, khiến cho tay cầm chuôi đao của hắn không thể động đậy, trên mặt vẫn cười, "Chờ một lát nữa cũng không sao."

Kiều Thiên Nhai: "Việc này khó làm, Tổng đốc cần gì phải khuấy vũng nước đục này nhỉ?"

Tiêu Trì Dã: "Chính vì khó làm nên mới không thể diệt tận gốc. Đám học sinh này đều là nguyên khí quốc gia, thiếu một người cũng không gánh nổi."

Người xuống ngựa ở đằng sau mặc áo rộng mỏng, không cả đeo đao, đứng giữa một toán Cẩm y vệ trông vô cùng nổi bật.

Kiều Thiên Nhai buông tay đang nắm đao ra, gọi: "Lan Chu, ngươi qua đây."

Thẩm Trạch Xuyên xoay người, cùng Tiêu Trì Dã liếc nhau một cái.

Kiều Thiên Nhai ung dung đẩy tay Tiêu Trì Dã ra: "Tổng đốc lo là phải, nhưng Cẩm y vệ bọn ta làm việc cũng không phải chỉ biết phá lối. Ta đã sắp xếp ở đầu bên kia rồi, lệnh của Hoàng thượng sẽ đến ngay thôi... À, các ngươi là bạn cũ mà nhỉ? Lan Chu, ra đây đứng chờ cùng Tổng đốc đi, hắn đang lo kìa."

Thẩm Trạch Xuyên chắp tay áo nhìn học sinh trong mưa.

Tiêu Trì Dã nhìn y vài lần, nói: "Treo yêu bài nhanh đấy."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Lệnh bài của Nhị công tử cũng đến nhanh đấy."

Giữa mày Tiêu Trì Dã lạnh lùng, nhưng lại mỉm cười: "Chuyện này nhìn thì có vẻ nhắm vào ngươi, nhưng thật ra lại là nhắm vào trong cung. Sao thế, hôm qua thu hoạch được ít quá nên vừa được thả ra đã phải đi gây sóng gió rồi à?"

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô cùng ngây thơ nhìn hắn: "Nhị công tử đánh giá quá cao rồi, ta làm gì có cái tài hô mưa gọi gió nhường đó. Nếu là nhằm vào trong cung, giờ ai đang mong Hoàng thượng và Hoa gia trở mặt thành thù, Nhị công tử phải rõ hơn ta chứ nhỉ?"

Tiêu Trì Dã: "Ta không rõ, mấy chuyện lằng nhằng quanh co thế này ta không rõ nhất đấy."

Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười với hắn: "Chúng ta quen biết lâu rồi mà, sao còn khách sáo với ta làm gì."

Tiêu Trì Dã không đáp lời này, nâng tay lướt nhẹ qua yêu bài của Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: "Sở thuần tượng là chỗ tốt, vui không?"

"Vui." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Vừa hay ta lại rất tâm đắc với việc thuần dưỡng thú dữ."

"Không phải tâm đắc." Tiêu Trì Dã nói, "Cái đấy gọi là trò chuyện cùng đồng loại."

"Nào dám trò chuyện." Thẩm Trạch Xuyên ho nhẹ, "Nếu đàm phán thất bại, lại có người đạp cho một cú thì chẳng phải ta sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

"Dùng răng ấy." Tiêu Trì Dã nhận ô từ tay Thần Dương, bật ô qua đỉnh đầu, tiện tay che luôn cho Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói, "Không phải mồm miệng ngươi sắc bén lắm sao, sợ cái gì."

"Ta còn yêu mạng lắm." Thẩm Trạch Xuyên khẽ thở dài như cảm khái, "Thường nói ân bằng giọt nước cũng phải báo đáp bằng dòng suối, những thứ mà ta muốn báo đáp Nhị công tử vẫn còn nhiều."

"Nhầm người rồi." Tiêu Trì Dã cười.

"Không nhầm được." Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng mắt, tâm bình khí hòa đáp lời Tiêu Trì Dã, "Ta nhận đúng người mà."

"Được." Tiêu Trì Dã cũng nghiêng mắt, "Ta cũng muốn xem thử, ta thiếu ngươi bao nhiêu."

Tiếng nói ngoài ô bị ngăn cách, hai người đứng sóng vai nhau, thành ra lại lộ khác biệt về chiều cao.

"Thật ra ngươi cũng không thể đứng ngoài cuộc." Tiêu Trì Dã nhìn học sinh trong mưa, "Đêm nay mà chết một người, thể nào cũng sẽ có người tính lên đầu ngươi."

"Bốn vạn oan hồn chỉ nhiều chứ không ít." Thẩm Trạch Xuyên dửng dưng, "Nếu bọn họ đã sợ chết thì cần gì phải làm đao trong tay người khác? Lần này cho dù có người muốn tính lên đầu ta, ta cũng vẫn phải nhận."

Hai người lại rơi vào yên lặng.

Kiều Thiên Nhai vào lều ngồi cắn hạt dưa, thấy đã sắp đến giờ thì giũ áo đứng dậy, quả nhiên thấy một cỗ kiệu đi tới trong đêm.

Lúc vén rèm lên, người tới lại là Phan Như Quý.

Tiểu thái giám đỡ Phan Như Quý, Kỷ Lôi đi bên cạnh che ô. Phan Như Quý mặc áo đính bổ tử thêu ngũ độc ngải hổ[2], đầu đội mũ yên đôn, theo Kiều Thiên Nhai dẫn đến chỗ học sinh.

2.

"Mưa to như vậy." Kiều Thiên Nhai thu lại ý cười, "Lại để xưởng công phải đại giá."

Phan Như Quý liếc Cao Trọng Hùng rồi hỏi Kiều Thiên Nhai: "Hắn không lui?"

Kiều Thiên Nhai nói: "Người đọc sách toàn người cứng đầu, mềm cứng không ăn."

"E là chưa đủ cứng rồi." Hôm qua Phan Như Quý mất một cánh tay, cáu một bụng mà chưa có chỗ xả. Lão được người đỡ, đi đến trước mặt Cao Trọng Hùng, "Đều là người đọc đủ thứ thi thư, sao lại không hiểu hai chữ 'vượt quyền'? Việc trong triều thì luận trong triều, đến lượt đám ranh con miệng còn hôi sữa các ngươi nói à!"

Cao Trọng Hùng thấy nanh vuốt đại danh đỉnh đỉnh của "Hoa đảng" thì không khỏi ngồi thẳng lưng dậy: "Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách[3], học sinh của Quốc Tử Giám nếu đã ăn lộc của vua thì phải trung với vua! Giờ bên cạnh Hoàng thượng toàn là gian nịnh, lại không..."

3.

Ai cũng có một phần trách nhiệm trong sự hưng vong của thiên hạ.

"Gian nịnh!" Phan Như Quý cười lạnh, "hay cho câu gian nịnh! Ngươi nghe ai xúi mà dám phỉ báng triều đình, phỉ báng Hoàng thượng hả!"

"Ta vì lòng trung tín..."

"Bớt nói nhảm đi." Phan Như Quý chợt ra lệnh, "Ngươi nghe kẻ gian xúi giục, công khai kháng chỉ, kích động đàn đảng, phỉ báng triều dã. Kẻ này không phạt thì còn đâu luật pháp, người đâu, bắt lấy hắn cho ta!"

Cao Trọng Hùng không ngờ lão dám không phân xanh đỏ đen trắng mà trực tiếp bắt người luôn, lập tức gồng tay trong mưa, khản giọng kêu: "Ai dám? Ta được Hoàng thượng khâm điểm cho đi học ở Quốc Tử Giám! Tiểu nhân trước mặt, hoạn quan hại nước! Thái hậu nắm giữ triều chính không chịu châu về Hợp Phố[4], kẻ nên bị bắt chính là đám loạn thần tặc tử các ngươi!"

4.

Trả ngọc về Hợp Phố, là một thành ngữ chỉ việc khôi phục lại một thứ bị hủy hoại về trạng thái tốt đẹp ban đầu.

"Lôi đi!" Kỷ Lôi thấy Phan Như Quý đã nổi giận, lập tức quát lên.

Cẩm y vệ tiến lên lôi người đi, Cao Trọng Hùng định bò dậy thì lại bị ngăn lại. Hắn giơ cao tay về phía vương cung hô lớn: "Hôm nay ta chết, là chết vì gián! Hoạn quan muốn giết ta, vậy thì để lão giết! Hoàng thượng..."

Kiều Thiên Nhai bóp cổ Cao Trọng Hùng, hắn thở không được, giãy giụa gào đứt quãng.

"Hoàng thượng - gian nịnh hoành hành, trung nghĩa còn đâu?!"

Tiêu Trì Dã nghĩ thầm một tiếng không ổn.

Ngay sau đó quả nhiên thấy ba nghìn học sinh đồng loạt bi phẫn, sống chết trong nháy mắt đã bị đè bẹp dưới khúc bi ca khẳng khái. Trong cơn mưa dông, chúng học sinh lồm cồm bò dậy, xông về phía Cẩm y vệ.

"Hoạn quan hại nước!" túi chiêu văn bị giật xuống, ném về phía Phan Như Quý, phẫn nộ ngập trời, "gian nịnh hoành hành!"

Kỷ Lôi vội vàng chắn cho Phan Như Quý, vừa che cho người vừa lui lại về sau, quát: "Làm cái gì đấy? Dám mưu phản à!"

"Đây mới là quốc tặc!" chúng học sinh đụng phải sự ngăn cản của Cẩm y vệ, ngón tay cơ hồ muốn chọc thủng mặt Kỷ Lôi, nước bọt phun ra rả, "quốc tặc! Quốc tặc!"

Tiêu Trì Dã bỗng vứt ô cho Thẩm Trạch Xuyên, bước nhanh xuống thềm.

Thẩm Trạch Xuyên đứng một mình ở nơi cao, lạnh lùng nhìn đám đông hỗn loạn, Phan Như Quý bị đẩy lại vào trong kiệu, Kỷ Lôi đến cả giày cũng bị giẫm rớt.

"Giang hồ nhiều sóng gió." Thẩm Trạch Xuyên đứng ở đằng xa, nhìn về hướng Kỷ Lôi thấp giọng nói, "Kỷ đại nhân, cảnh đẹp."

Nụ cười khẽ nở dưới ô, y thản nhiên xoay cán ô, lại nhìn bóng lưng Tiêu Trì Dã.

Tề thái phó và Kỷ Cương uống rượu dùng trà dưới hiên.

Kỷ Cương uống trà, hỏi: "Giết Tiểu Phúc Tử là để Xuyên nhi được ra ngoài sao?"

Tề phái phó uống rượu từng nhấp nhỏ như tiếc, ôm hồ lô nói: "Ai mà biết được, tự đoán đi."

Kỷ Cương xoay người lại: "Cho dù thế nào, an nguy của nó mới là quan trọng nhất."

Tề thái phó lắc lắc hồ lô, nói: "Binh dùng chiêu hiểm mới có thể xuất kỳ bất ý[5]. Ông dạy nó công phu chính là để nó ở trong đó gặp nguy không loạn. Sẽ có lúc phải vứt bỏ an nguy, đẩy vào chỗ chết mới có thể tái sinh."

5.

Gây bất ngờ, khiến người khác không kịp trở tay.

Kỷ Cương vẫn cau mày, nhìn mưa rơi càng lúc càng lớn, nói: "Chuyện ông bảo ta làm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

"Cái này gọi là thả dây dài." Tề thái phó móc chân, "Không kiên nhẫn mấy năm mới thu lưới thì sẽ chỉ bắt được tôm ươn cá chết thôi. Nếu có ngày ta với ông bỏ mạng giữa đường, an bài ngày hôm nay sẽ chính là sát chiêu giữ mạng cho nó."

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net