Chương 161: Tà dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Trì Dã như bị dội một xô nước lạnh, dội đến mức hắn không chỉ tỉnh lại ngay, mà đến cả lông tơ cũng dựng đứng. Hắn ngồi dậy, nhìn Tiêu Phương Húc trân trối trong giây lát, đầu rỗng tuếch, như thể bị ai đó thụi cho một cú trí mạng, đến cả mặt trong lồng ngực cũng rữa nhừ. Hắn bỗng đẩy Tiêu Phương Húc ra, xuống giường toan xỏ ủng vào, nhưng lại đụng phải góc bàn suýt không đứng dậy nổi, ủng mẹ kiếp không tìm thấy nổi.

Thần Dương và Cốt Tân vốn đang đứng gác bên ngoài lều, thấy rèm gạt phắt lên, Tiêu Trì Dã một chân lê như cô hồn dã quỷ, một chân giẫm xuống đất, đến cả áo ngoài còn không khoác, đi gỡ ngay dây cương của Lãng Đào Tuyết Khâm ra.

Cốt Tân phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức bước đến kéo lấy dây cương, vội vàng nói: "Chủ tử!"

Thần Dương đi ngay đằng sau, toan vào tìm quần áo và ủng.

Tiêu Phương Húc cúi người đi ra, hoang mang hỏi: "Ngươi không biết sao? Không phải chuyện này xảy ra lâu rồi sao? Lúc y đến Trà châu đấy."

Thần Dương nhìn nét mặt của Tiêu Phương Húc, đầu bỗng tỉnh thừ ra, vỗ ót một cái rồi quay người lại gọi với theo: "Trà châu! Chủ tử, là Trà châu! Công tử không sao!"

Gọi í ới mấy lần như thế, thần kinh đang hoảng loạn của Tiêu Trì Dã mới quay về. Hắn quay lại đi thẳng về phía Tiêu Phương Húc, bị kích động đến mức mắt đã đỏ hoe, đến bên cạnh Tiêu Phương Húc, lại đi vòng một vòng tại chỗ, cuối cùng mới lau mặt kêu lên một tiếng: "Cha!"

***

Vết sẹo trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên cũng chìm xuống, chỉ còn lại một đường vết thương.

Tháng Tám vừa qua, mưa của Từ châu tạnh ngay, sương giá dày thêm, trời càng rét. Mấy bữa này Diêu Ôn Ngọc bị phong hàn, ôm ấm sưởi ở riết trong phòng rất ít khi ra ngoài. Bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên vẫn có Phí Thịnh đi theo, Lịch Hùng thì lại rất ít khi nhắc đến Lôi Kinh Chập.

"Hàn Cận vẫn còn trong ngục à?" Thẩm Trạch Xuyên uống cạn thuốc, đứng cạnh cửa sổ hỏi Phí Thịnh.

Phí Thịnh đáp: "Vẫn còn, chủ tử từ bi nhân hậu, không giết hắn, thế mà hắn dám làm ầm lên suốt cả ngày, chẳng mảy may có ý hối cải gì cả."

Thẩm Trạch Xuyên nâng chiếc bát sứ trong tay, nhìn hoa văn một chốc rồi nói: "Hắn là em trai của Hàn Thừa mà."

Phí Thịnh không hiểu sao lại rũ mắt xuống, rùng mình một cái.

Hàn Thừa giết Tề Huệ Liên giữa đường, theo phỏng đoán của Phí Thịnh dựa vào con người Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên giữ lại Hàn Cận mãi không giết, hoàn toàn không phải để uy hiếp Khuất đô, mà là giữ lại cho mục đích lớn khác. Phí Thịnh không dám đoán, cũng không muốn đoán, hắn là cận vệ, chính là dao găm của Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên bảo hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm cái đó.

Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên, nhìn ánh nắng lạnh lẽo ngoài cửa sổ rọi xuống mặt đất, phơi bày cả những giá sương ra trước mắt. Y không dưng chợt cười một tiếng, nói: "Thả người ra đi."

Phí Thịnh vâng.

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Tắm rửa thay quần áo cho hắn, cho hắn cơm ăn nệm mềm. Kể từ hôm nay, không cần hắn làm bất cứ việc gì cả, cứ để hắn chơi cho đã đi."

Phí Thịnh không dám trái lời, lại vâng một tiếng rồi lui ra. Hắn vừa lui thì Kiều Thiên Nhai vén rèm bước vào.

"Thư từ Ly Bắc," Kiều Thiên Nhai để thư xuống mặt bàn Thẩm Trạch Xuyên, "gửi cấp tốc đến, chắc là có chuyện gì đó muốn nói với chủ tử."

"Nguyên Trác đỡ chút nào chưa?" Thẩm Trạch Xuyên vừa lấy thư ra vừa hỏi.

Kiều Thiên Nhai còn chưa kịp đáp, đã thấy Thẩm Trạch Xuyên nghệt mặt ra, rồi đọc đi đọc lại thư mấy lần liền.

"Chuyện liên quan đến hỗ thị vào mùa đông," Thẩm Trạch Xuyên ngưng lại giây lát, "ta phải đích thân đến chiến địa gặp Ly Bắc vương nói chuyện."

***

Ngày của Ly Bắc càng lúc càng ngắn, ánh mặt trời còn sót lại của mùa thu rất ít, nhưng cứ mỗi lần xuất hiện là lại nóng đến mức khiến người ta muốn cởi đồ.

Cuối tháng Tám Tiêu Trì Dã trở về chiến địa, tạm thời không đi nữa. Sau trận thua lần trước, hắn chưa hề nghỉ ngơi, cho dù là ra Bắc vận chuyển quân nhu, hay là đi Tây liên lạc với đại cảnh, đều là hắn tự mình chạy. Hắn như thể đã bị Tiêu Phương Húc mài hết các góc cạnh, bắt đầu cam tâm tình nguyện làm một tướng quân quân nhu nhỏ.

Lúc đi xách nước, Thần Dương nhìn thấy Tiêu Trì Dã đang đứng ở bãi cỏ khô thuần ngựa. Nói là thuần ngựa, nhưng thật ra lại dịu dàng hơn nhiều, con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trên ngực điểm chút màu đen ấy chính là con ngựa Lục Diệc Chi để dành cho vợ hắn. Tháng trước lúc chạy việc, Tiêu Trì Dã đã dẫn thẳng nó ra ngoài, muốn tự mình thuần.

Tiêu Phương Húc phi ngựa từ phía đằng kia tới, Mãnh xé gió lao xuống, sượt qua người Tiêu Phương Húc rồi lại bay vút lên không trung theo đường cỏ, xoay thân dưới liệng đi.

Tiêu Phương Húc xuống ngựa, ném dây cương cho phó tướng ở phía sau. Cởi mũ sắt xuống, nhổ bụi trong mồm, híp mắt nhìn Tiêu Trì Dã. Hồi lâu sau, ông cởi bộ áo giáp nặng trịch ra, giỡ cả yên trên ngựa của mình xuống, sau đó lại xoay người trèo lên, vẫy tay với Tiêu Trì Dã ở đằng xa.

Tả Thiên Thu đang nằm trên rào chắn, tóc bạc bay bay trong gió, nhìn hai cha con bọn họ dàn hàng. Ổ Tử Dư chạy vài bước đến, giẫm lên rào nhảy lên. Thiết kỵ Ly Bắc và cấm quân ở đằng sau cũng túm tụm lại, chen kín mít hàng rào.

Đàm Đài Hổ bị chen đến mức không giơ nổi tay, bèn duỗi cổ gào lên: "Đang làm cái gì vậy!"

Ổ Tử Dư giơ cái bánh bao lên, ngoác giọng đáp khàn khàn giữa bầu nhốn nháo: "Nếu hôm nay công tử thắng, vậy thì đội áp vận tháng này sẽ làm ông! Ăn cơm cũng phải xới cho chúng ta thêm hai muôi!"

Tả Thiên Thu nghe vậy thì cười: "A Dã muốn thắng cha nó thì còn phải mấy năm nữa."

"Nhị công tử đừng chịu thua nhé!" Đàm Đài Hổ lau mồ hôi chảy ròng xuống má, mặt cháy nắng vừa đen vừa đỏ, không phục mà gào lên.

Tả Thiên Thu nói: "Nếu vương gia thắng thì sao?"

Thần Dương toan đáp gì đó thì lại nghe thấy Đàm Đài Hổ nói oang oang: "Vậy thì bọn tôi sẽ chạy dọc thảm cỏ, vừa chạy vừa sủa--"

Cốt Tân ở đằng sau Ổ Tử Dư lập tức nhảy dựng lên bịt miệng hắn lại.

Tả Thiên Thu nào để cơ hội vuột mất, bèn kêu: "Duyệt! A Dã, nghe thấy chưa? Nếu hôm nay mà chạy thua cha con, toàn đội các con phải sủa gâu gâu đấy nhé!"

Tiêu Trì Dã giơ tay huýt một tiếng, Lãng Đào Tuyết Khâm phá vây đi ra, chạy đến bên cạnh hắn, hắn lên ngựa rồi hỏi Tiêu Phương Húc: "Chạy đến đâu?"

Tiêu Phương Húc như còn hơi do dự, nói: "Đến đâu..."

Còn chưa dứt lời, ông đã thúc ngựa lao vọt đi.

Cấm quân đồng loạt hít một hơi, Đàm Đài Hổ giãy nảy lên, vội vàng ngoác mồm kêu: "Sao vương gia lại chơi bẩn thế!"

Lãng Đào Tuyết Khâm giống như mũi tên đen rời cung, trong chớp mắt gió nổi lên. Ánh sáng cuối chân trời chói chang, bóng hai cha con phi trên lưng ngựa gần như y đúc nhau. Mãnh chợt xé tan mây, gấp gáp ra sức đuổi theo, ghim chặt bóng lưng Tiêu Trì Dã, nhìn xuống hai mũi tên một trước một sau kia. Cỏ bị vó ngựa đạp bay, gió quét qua tràng cỏ bạt ngàn vô tận, bọn họ ở trong đó, giống như hai đốm lớn nhỏ rơi vào sóng biển, vạch ra dấu vết dài ngút ngát giữa cỏ.

Tiêu Trì Dã lắng nghe tiếng gió, nhìn bóng lưng của Tiêu Phương Húc.

Tiêu Phương Húc còn chưa già, sao ông già được cơ chứ, trông ông khỏe mạnh lực lưỡng nhường ấy, dường như chẳng khác gì hai mươi năm trước cả, chỉ cần ông giơ hai tay lên là có thể nâng được cả hai đứa con trai, đứng giữa thảm cỏ vừa cười giòn vừa tung chúng nó đến phát khóc.

Tiêu Trì Dã dần đuổi kịp, Lãng Đào Tuyết Khâm khỏe hơn con ngựa kia nhiều, cũng non hơn nhiều. Nó sung mãn lao đi, mắt chỉ chú mục về phía trước, như thể chẳng có thứ gì có thể khiến nó dừng lại cả.

Hai người dần ngang hàng, chạy đến mức mồ hôi chảy đầm đìa. Nắng rọi trên đỉnh đầu, phơi nóng ran lưng bọn họ, đây có lẽ là ngày trời quang nắng tỏa cuối cùng của Ly Bắc năm nay.

Ở điểm kết thúc có một tấm bia đá, bên trên khắc tên của thiết kỵ Ly Bắc chết trận năm ngoái, có hùng ưng đã ngã xuống cùng bọn họ, có cả những con ngựa chiến đã chở bọn họ. Ngay trong giây phút cuối cùng khi hai cha con sắp sửa đến đích, Mãnh phi tới còn nhanh hơn cả bọn họ, liệng xuống bia đá, vinh danh hạng nhất.

"Đó là ưng của con," Tiêu Trì Dã chậm lại, nói, "nên là con thắng."

"Đây là đất của ta," Tiêu Phương Húc cũng dừng lại, quay lại chỉ vào dưới chân Tiêu Trì Dã, "ta còn đến trước con cả tám đời đấy."

Tiêu Trì Dã làm lơ gạt phắt những lời này đi.

Bọn họ xuống ngựa, mặt trời đã ngả về đằng Tây. Tiêu Phương Húc giẫm lên thềm đá, đứng trước tấm bia đá, giơ tay lau đi một mảng bụi ở phía trên. Ở đây gió rất lớn, thổi tóc ông, khiến cho hai bên tóc bay ngổn ngang, để lộ ra một ít màu bạc, ông nói: "Ở đây còn có anh em ta."

Tiêu Trì Dã đuổi đến từ phía sau, đứng cạnh Tiêu Phương Húc.

"Mười năm trước ta dẫn anh con đến đây," Tiêu Phương Húc chỉ mông lung, "ở đây có một thằng nhóc, tên là Tuy Ninh, tên đặc biệt lắm, tầm tầm tuổi anh con."

Mỗi năm tấm bia đá này sẽ bị mài tên cũ đi, thêm tên mới vào. Ngụ ý đời đời thiết kỵ Ly Bắc đã sống ở nơi đây, cũng ngụ ý đời đời thiết kỵ Ly Bắc đều biến mất ở nơi đây. Tấm bia tựa lưng vào núi Hồng Nhạn, an nghỉ tại ấy. Bọn họ vừa là gió của núi Hồng Nhạn, cũng vừa là sao của núi Hồng Nhạn.

"Con muốn ở đây," Tiêu Trì Dã chỉ tay vào chính giữa, "đất lớn, vị trí tốt, tầm nhìn xa."

"Chỗ này là của ta," Tiêu Phương Húc keo kiệt nói, "tất cả nơi này đều là ta giành được."

"Mẹ con phải làm sao đây," Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, xét nét nhìn Tiêu Phương Húc, "cha để bà một mình ở đại cảnh."
Tiêu Phương Húc không lên tiếng, ông vượt qua tấm bia đá, ngắm núi Hồng Nhạn, thế rồi dường như bị nắng đâm vào mắt, ông quay đi nhìn về đại cảnh. Gió thổi đến mức ông không mở nổi mắt, ông nói: "Chúng ta có thể trông về nhau từ phương xa, ánh mắt sẽ mãi luôn chạm đến nhau."

Tiêu Trì Dã nhìn theo ánh mắt ông.

"Chúng ta sinh ra ở trong đó, chúng ta cũng sẽ chết ở trong đó. Người Ly Bắc gối đầu lên sông núi, đón ánh mặt trời rực rỡ, dẫu là trai hay gái, chúng ta đều là xương thiết dưới ánh dương." Tiêu Phương Húc mở bàn tay ra, gió dạt qua lòng bàn tay ông, mềm mại tựa mái tóc dài của vợ, đây là sự buông thả duy nhất của ông trong mấy chục năm qua, "Rồi một ngày kia ta ắt sẽ trở về với vòng tay nàng."

Tiêu Trì Dã nhìn sóng cỏ cuồn cuộn ngút ngàn tận chân trời tựa dòng lũ không điểm cuối, cái gọi là buồn vui li hợp của mỗi con người đều chỉ là một khoảnh khắc giữa đất trời mà thôi, chớp cái sẽ bị gột trôi, từ đó vạn thanh yên tĩnh, chẳng còn một vết tích.

Gặp được nhau là điều quá đỗi trân quý.

Tiêu Phương Húc quay lại thụi Tiêu Trì Dã một cú, rồi lại giơ tay lên ôm Tiêu Trì Dã một cái thật chặt, nhưng rất nhanh đã buông ra, nói: "Muốn vượt qua ta thì còn phải mấy năm nữa cơ!"

"Ai biết được." Tiêu Trì Dã tự vỗ ngực mình, ý bảo cao lắm rồi.

Tiêu Phương Húc đi vài bước, ra điều định nhặt gì đó ở dưới đất lên. Tiêu Trì Dã bị phân ngựa ám ảnh, ngay tức thì quay đầu bỏ chạy. Hắn vừa chạy thì Tiêu Phương Húc phá lên cười.

Gió vẫn đang thổi, hai cha con đạp lên ánh tà dương quay về.

Hoàng hôn vẫn chưa tàn, bởi vì cả người đang nhễ nhại mồ hôi, Tiêu Trì Dã bèn cởi trần thân trên đứng dội nước lạnh trong sông. Sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, lúc hắn dùng thùng gỗ xối nước, toàn bộ phần cơ bắp sau lưng đều phủ trong ánh sáng vàng đang túa ra.

Tiêu Trì Dã cúi xuống, mò đến chiếc giáp tay của hắn ở trong nước. Miếng thép ròng bị vỡ đã không dùng nổi nữa, nhưng hắn vẫn không đổi, lúc tháo gỡ cả dây buộc da chó đã bị mòn ra. Hắn quay người lại, nói: "Đưa ta thêm--"

Thẩm Trạch Xuyên phong trần mệt mỏi đứng trên sườn dốc cạnh bờ sông, ánh nắng chiều còn sót lại túa lên diềm áo y, bên trên còn vương ngọn cỏ.

Tiêu Trì Dã rất nhớ y.

Ngay trong giây phút cuối khi ánh chiều tà gần biến mất, y đã đứng trước mặt Tiêu Trì Dã.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net