Chương 163: Chu Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch Xuyên liếc cả người Tiêu Trì Dã trọn một vòng, như thể đang kín đáo chòng ghẹo không để lại một dấu vết, vỏn vẹn trong nháy mắt mà thôi, chớp nhoáng đến độ Tiêu Trì Dã chỉ có thể bắt được thoáng dư âm cuối cùng.

"Ta cho ngươi mượn hỗ thị, thế ngươi cho Ly Bắc được lợi gì?" Tiêu Phương Húc lau tay, "Ly Bắc không sống bằng đường giao thương."

"Trước đây thế gia dùng kế xa thân gần đánh để áp chế Ly Bắc, làm cho Ly Bắc không có chỗ dựa ở phía Nam, đẩy Ly Bắc vào tình cảnh một thân một mình. Giờ ta sẵn sàng để Trung Bác bắt tay một lần nữa với Ly Bắc, trở thành khu vực hòa hoãn giữa Ly Bắc và Khải Đông." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ly Bắc muốn đánh một trận dài với Biên Sa mà lại không thể trở thành đồng minh với Trung Bác, vậy thì thật sự quá nguy hiểm."

Tiêu Trì Dã ngồi xuống cạnh Tiêu Phương Húc, Thần Dương dâng đũa, hắn nhặt thịt dê từ trong đĩa lên ăn.

Tiêu Phương Húc liếc Tiêu Trì Dã, sau đó mới quay sang nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Ngươi không phải Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, lời của ngươi còn chưa đủ để đại diện cho sáu châu Trung Bác đâu. Ta biết ngươi lấy cớ 'mượn đường' để cướp Từ châu của Chu Quế, rồi còn lấy cả cớ 'tặng lương' để thuần phục Trà châu của La Mục, nhưng Dực vương của hai châu Phàn, Đăng và thổ phỉ ở núi Lạc hai châu Đôn, Đoan không phải do ngươi nắm giữ."

Thẩm Trạch Xuyên đã có tính toán sẵn trong lòng rồi, y nói: "Dực vương là dân thường bị thổ phỉ ép phản, binh lực của hai châu Phàn, Đăng còn chưa đến ba vạn, hắn tiến Đông không đánh nổi kỵ binh Biên Sa, xuống Nam không dám đối đầu với Thích Trúc Âm, chỉ có thể lập một cái triều đình con ở Phàn châu, toan bắt tay với thổ phỉ núi Lạc, tên này chẳng hơn gì con cọp giấy cả, không đủ sức uy. Thổ phỉ núi Lạc bây giờ loạn như châu chấu, tan đàn xẻ nghé, không đáng là họa của Trung Bác từ lâu rồi. Vả lại cả hai phe này đều sẽ không giao du với Ly Bắc, chỉ có duy nhất Từ châu là mang lòng thành. Giờ tuyến giao thương Hòe Từ Trà nên, Từ châu có thể đi vòng qua Khuất đô đến thẳng Quyết Tây để chuyển bạc, nếu Ly Bắc cần, Từ châu sẽ cung cấp được cho đường lương mã Đông Bắc."

Có tiền!

Tiêu Phương Húc và Tả Thiên Thu không hẹn mà cùng nghĩ.

Cung cấp cho đường lương mã Đông Bắc chính là cung cấp quân lương cho Ly Bắc, nguồn lực lớn nhất của Thẩm Trạch Xuyên ở Quyết Tây là cửa hàng của Hề gia, từ tận lúc rời Khuất đô y đã quyết định sẽ tiếp tục sử dụng đường lương mã Đông Bắc. Án quân lương quẫy thực trạng đầu cơ trục lợi lương thực ở Quyết Tây lên bề mặt, còn để Thẩm Trạch Xuyên nắm được cả lỗ hổng. Trước kia Hề Hồng Hiên buôn lương đều phải đi đường thủy của Hà châu, đi lên Bắc thì bị Hoa gia thành Địch hãm chân, nhưng giờ Thẩm Trạch Xuyên có Hòe châu tiếp sức, y có thể mua được lương thực từ Quyết Tây.

"Nhưng đồng thời," Thẩm Trạch Xuyên chuyển ý, "ta cũng hy vọng quân phòng vệ mới lập của sáu châu có thể có được sự chỉ dẫn của thiết kỵ Ly Bắc, về sau có thể mua được ngựa chiến từ núi Hồng Nhạn."

Lần này không chỉ Tiêu Phương Húc, mà cả Tiêu Trì Dã cũng quay sang nhìn.

"Ngươi cũng muốn thành lập kỵ binh sao?" Tiêu Phương Húc nổi hứng thú, "Ở Trung Bác, dọc sông Trà Thạch à?"

Thẩm Trạch Xuyên uống sữa nóng, người ấm lên được một ít, nói: "Đoan châu cần kỵ binh."

Trung Bác không có thảm cỏ, cho nên quân phòng vệ của cả sáu châu Trung Bác đều lấy bộ binh làm đầu, nhưng địa thế của Trung Bác lại không được ông trời ưu đãi như Khải Đông, có hai ải Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan bảo vệ. Tuyến đường dọc sông Trà Thạch đất rộng, phòng tuyến Đoan châu thiết lập ở đó không thể chống chọi nổi những đợt tấn công liên tiếp của kỵ binh Biên Sa, Trung Bác phải xây lại đội quân phòng vệ Trà Thạch từ rất lâu rồi.

"Đại ca ta tên là Kỷ Mộ, lúc binh bại ở Trung Bác, ca đang làm tiểu kỳ trong quân phòng vệ Đoan châu." Thẩm Trạch Xuyên thoáng dừng lại, "Ca rất thông thạo tuyến đường dọc sông Trà Thạch, đất ở nơi đó bằng phẳng như vùng biên giới Ly Bắc vậy, doanh phòng ngự xây lúc đó vừa không có đài lửa hiệu vạn dặm như quận Biên, lại vừa không có ưng trinh sát như Ly Bắc, lúc kỵ binh Biên Sa đánh phá vào căn bản không kịp truyền quân tình."

Đây là một trong những nguyên nhân Đoan châu thất thủ, ngựa trạm dịch ở quan đạo không bì được với tốc độ của kỵ binh Biên Sa, chưa quá nửa đường đã bị làm thịt. Quân tình chững giữa đường, các thành ở phía sau không thu được bất cứ tin tức nào, thứ phá cổng thành chính là loan đao của kỵ binh Biên Sa, theo sau ấy là một màn thảm sát.

Kỷ Mộ chết không nhắm mắt.

Bốn vạn quân phòng vệ trong hố tử thần Trà Thạch cũng chết không nhắm mắt, bởi vì bọn họ có chí quyết tử bảo vệ nước nhà, nhưng lại chẳng có cơ hội. Tuyết lớn lấp vùi hố Trà Thạch, nam nhi Trung Bác hóa chó hoang Đại Chu từ đây.

"Đoan châu cần khinh kỵ," Thẩm Trạch Xuyên kiên định nói, "sau binh bại, dọc sông Trà Thạch lập tức rơi vào tay người Biên Sa, tất cả số doanh phòng ngự ít ỏi còn lại của Đoan châu đều bị phá, nếu muốn lập lại thì Đoan châu cần một đội quân khinh kỵ."

Tiêu Phương Húc vuốt cằm: "Nếu ngươi chỉ cần một đường để truyền quân tình nhanh thì thiếu gì cách, lập thêm nhiều trạm dịch san sát dọc sông Trà Thạch, sửa thẳng mã đạo đi, muốn bao nhiêu nhanh thì có ngay bấy nhiêu nhanh. Nhưng nếu ngươi muốn một đội quân khinh kỵ đánh lại nổi kỵ binh Biên Sa thì Ly Bắc không giúp được ngươi đâu."

Tả Thiên Thu gật đầu rồi giải thích cho Thẩm Trạch Xuyên: "Cái mạnh của kỵ binh Biên Sa không chỉ ở tốc độ, mà còn ở chỗ bọn chúng quen lưng ngựa hơn bất kỳ binh nào của Đại Chu, về khoản này thì đến cả thiết kỵ Ly Bắc cũng không cách nào sánh bằng."

"Huống hồ Đoan châu vứt đi quân phòng vệ thì cũng chả khác gì nhãi ranh quấn tã cả." Tiêu Phương Húc thấy Tiêu Trì Dã lặng lẽ đẩy đĩa thịt đến gần Thẩm Trạch Xuyên trong khóe mắt, ông bèn thò chân xuống đạp con trai một phát dưới bàn.

Tiêu Trì Dã khẽ hít vào một hơi, rồi nói: "Con thấy... Được đấy!"

"Ngươi thì biết cái gì." Tiêu Phương Húc nạt.

Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ: "Con lại biết chút đấy nhé."

Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, lúc bốn mắt chạm nhau, giữa bọn họ có một cơn râm ran rất vi diệu, Tiêu Trì Dã hiểu quá rõ ý của Thẩm Trạch Xuyên.

"Sao đội khinh kỵ này phải đem so với kỵ binh Biên Sa nhỉ? Có cắt giáp nặng của thiết kỵ Ly Bắc đi cũng chả hiệu quả được như kỵ binh Biên Sa." Tiêu Trì Dã ăn no rồi thì hơi lười, "Trong tay Lan Chu còn có Cẩm y vệ mà, bọn họ mà chỉ dùng làm thính ký thì phí của giời quá, nhưng chỉ cần kết hợp Cẩm y vệ với ngựa tốt nhất, bọn họ sẽ phá được phòng tuyến của Biên Sa dọc sông Trà Thạch."

"Cẩm y vệ được mấy mống?" Tiêu Phương Húc khinh khỉnh, "Lên chiến trường cũng chỉ là cọng lông trâu thôi."

"Không thể mở rộng, căn theo tiêu chuẩn tuyển chọn của Cẩm y vệ, Lan Chu không chỉ có đội thính ký nhanh nhất Đại Chu, mà còn có đội quân thích khách giỏi ngụy trang nhất Đại Chu." Tiêu Trì Dã nói, "Cứ ít người là khuyết điểm à? Chưa chắc, làm khinh kỵ ám sát, ít người mới là lợi thế của bọn họ. Thay vì gọi bọn họ là lông trâu, lý ra phải gọi là châm thép mới chuẩn, chỉ cần cây châm này có chỗ dùng thì đến kền kền cũng phải chào thua."

Thẩm Trạch Xuyên được phương thức đánh trận của Tiêu Ký Minh gợi ý, nếu y cũng có thể thiết lập một tuyến doanh trại tiếp tế dọc sông Trà Thạch, vậy thì y chỉ còn thiếu một đội quân tường đồng vách sắt như thiết kỵ Ly Bắc nữa thôi. Nhưng không thể tái tạo lại thiết kỵ Ly Bắc, nên Thẩm Trạch Xuyên bèn đổi tường đồng vách sắt thành châm thép.

Nghĩ thêm chút nữa, bắt đầu xây thành từ Đôn châu, đến Đoan châu là đã có thể dựng được một bức tường đủ dày. Thẩm Trạch Xuyên dời bộ binh đến phía sau tường, biến bọn họ thành cung binh, trang bị thêm vũ khí hạng nặng cho bọn họ, sau đó thả đội khinh kỵ hành tung xảo quyệt này vào dọc sông Trà Thạch, thế là y có ngay tầm nhìn cả ở bên trong lẫn bên ngoài tường. Đội kỵ binh này -- đúng ra phải gọi bọn họ là đội ám sát do Cẩm y vệ biến hóa mà nên, bọn họ có thể ngụy trang, bọn họ vừa là mắt lại cũng vừa là tai.

Vô thanh vô thức, không đâu không có.

Chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên muốn, y sẽ có thể nghe được hết thảy.

Tả Thiên Thu thầm hít một hơi rùng mình, ông đã đóng giữ Thiên Phi Khuyết hằng bao nhiêu năm rồi, hiểu cái loại thích khách quỷ quyệt này hơn gì hết, chỉ cần tưởng tượng thôi đã đủ khiến người ta phải phát hãi.

Trong lều lặng ngắt, tất cả đều đang chờ Tiêu Phương Húc lên tiếng. Tiêu Phương Húc trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói với Thẩm Trạch Xuyên: "Dùng lương thực đổi ngựa thì được, nhưng nếu đội khinh kỵ này lập thành công, đừng có để bọn họ đặt chân vào Ly Bắc." Ông đẩy cái đĩa ra, dằn tay xuống, nở một nụ cười với Thẩm Trạch Xuyên, "Nếu không ta sẽ giết bọn họ, giết cả ngươi nữa."

Thế oai ấy đè trĩu xuống như một thực thể, Tiêu Trì Dã còn toan mở miệng, đã bị Thẩm Trạch Xuyên ấn tay lại. Y đón ánh nhìn chú mục của lão lang, trong giây khắc dài đằng đẵng ấy, chậm rãi cất tiếng: "Đồng ý."

Tiêu Phương Húc khẽ cong ngón tay búng nhẹ vào chiếc bát, bình thản nhịp nhàng.

***

Người còn đã đi, Tiêu Phương Húc ngồi bên đống lửa hơ con dao găm.

"Hối hận," Tả Thiên Thu ngồi xuống, "giờ vẫn kịp đấy."

Ngọn lửa hắt lên mặt bên của Tiêu Phương Húc, ông nói: "Thằng bé này quá nguy hiểm."

"Ông biết thầy nó là ai không?" Tả Thiên Thu trấn an, "Nó vẫn là đồ đệ của Kỷ Cương mà, bản tâm không xấu đâu."

"Khỏi biện bạch với ta đi, cha mẹ sinh con trời sinh tính, Tề Huệ Liên cũng chả phải người an phận thủ thường gì cho cam." Tiêu Phương Húc chà ngón tay qua mũi dao, "Thiên hạ có vô vàn lỗ hổng, người kiểu đấy không đánh giặc, nhưng lại có thể đứng trên núi thây biển máu đấy."

Tả Thiên Thu trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: "Thế ông định trả lời nó thế nào?"

Tiêu Phương Húc nhìn lưỡi dao kia từ từ trượt, lửa nung lên thành một mảnh đỏ chói. Trong tiếng "tí tách" lắt rắt, ông săm soi chính mình trên lưỡi dao, cuối cùng nói: "Con trai ta thành cái khóa rồi."

***

Thẩm Trạch Xuyên cởi cúc áo, y quay mặt về phía ánh nến, dáng dấp có phần lãnh đạm.

Đã quá lâu rồi y chưa có cảm giác này, cái cảm giác thua cuộc vì lớp ngụy trang đã thất bại.

Chuyện khinh kỵ Đoan châu, Thẩm Trạch Xuyên chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả Tề Huệ Liên lẫn Tiêu Trì Dã. Những chuyện mà y đã làm, vô số đều mang động cơ không thuần, chỉ cần bắt thóp được là phải dùng cho tiệt. Y gọi những cái ấy là "giả tạo", trước khi Tiêu Trì Dã đến, chúng còn đáng sợ gấp bội lần, cho nên y không thể -- y không dám nói.

Thẩm Trạch Xuyên bung cổ áo ra, như có thể tạm thở được rồi.

Bên ngoài lều có tiếng bước chân, Tiêu Trì Dã đang nói chuyện với cận vệ. Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng hắn, dừng tay, vừa lúc Tiêu Trì Dã vén rèm vào.

"A Dã." Thẩm Trạch Xuyên không quay mặt lại, chỉ hơi nghiêng má, gọi.

Tiêu Trì Dã kề ngực vào y.

Thẩm Trạch Xuyên tan chảy trong hơi thở của Tiêu Trì Dã, cảm giác ban nãy tiêu tan đi một ít. Bọn họ thân mật quấn lấy nhau, nhiệt độ dần tăng, mồ hôi cùng chảy quyện. Thẩm Trạch Xuyên thở ra hơi nóng, dường như đã bị nụ hôn của Tiêu Trì Dã hun bỏng, y phô ra vẻ mặt như đau đớn, nhưng khóe mắt lại chỉ thấm đượm hoan lạc, ngập tràn trong đê mê.

Y thích nụ hôn của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã kéo lấy hai tay của Thẩm Trạch Xuyên, đưa tới sau lưng Thẩm Trạch Xuyên như trói buộc. Hắn diệt tắt nến, khi khói trắng hãy còn đương vương vấn, hắn men theo cái gáy ấy, vùi cả nỗi ủ dột của mình vào.

"Lan Chu." Tiêu Trì Dã ngậm hai chữ ấy.

Bàn thoắt cái bị gạt phắt đi, Thẩm Trạch Xuyên muốn với lấy bàn, nhưng tay lại bị trói, Tiêu Trì Dã nắm chắc đến thế, Thẩm Trạch Xuyên ngẩng mặt lên, trông được gò má của Tiêu Trì Dã.

Hôn ta.

Thẩm Trạch Xuyên lặng lẽ nghĩ.

Nhưng Tiêu Trì dã không hôn, hắn giữ nguyên khoảng cách ấy, không cử động.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net