Chương 166: Lục Nhĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng, Thẩm Trạch Xuyên đăm chiêu nhìn loạt dấu chân lộn xộn, hỏi Phí Thịnh: "Là xe lương ư?"

Vết bánh xe hằn rất rõ, rõ ràng là tải trọng nặng.

"Nặng hơn cả xe lương," Phí Thịnh quỳ một chân trên mặt đất, nhìn một lát rồi nói, "như kiểu chở vũ khí hạng nặng ấy. Chủ tử, bọn họ đặc biệt đi vòng qua Ly Bắc, lẽ nào định đánh lén sao?"

"Doanh Sa Tam bây giờ có binh hùng tướng mạnh, có Quách Vi Lễ trú đóng, nơi này lại còn gần doanh Biên Bác, nếu phía sau mà không có trọng binh thì đánh lén cũng chả được lợi lộc gì." Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía Nam, "Chưa kể bọn họ đi từ Đôn châu ra, biết đâu đấy lại là muốn vận chuyển đồ dọc sông Trà Thạch."

Nhưng Đôn châu thì có đồ gì kia chứ?

Kho lương của Đôn châu bị thổ phỉ tiêu hoang vét rỗng từ đời nào rồi, vả chăng biên giới Đôn châu còn không có quân phòng vệ, tội tình gì phải tốn công vô ích mà đi đường vòng?

Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, rà lại một lượt tất cả những ký ức của y về Đôn châu, nghĩ đến máy bắn đá kỵ binh Biên Sa dùng để đánh lén doanh Biên Bác hồi tháng Sáu, y bước vài bước dọc vết bánh xe, rồi chợt cất tiếng: "Quân nhu, lương thực -- quân giới." Y quay mặt lại, "Sau khi Trung Bác binh bại, bộ Binh chưa từng thu kho quân giới của sáu châu về, bởi muốn để lại để tái xây dựng quân phòng vệ, nhưng sau đó Khuất đô bỏ bê việc tuần tra, không còn ai thèm đoái hoài đến những kho quân giới đó nữa."

Phí Thịnh đứng dậy, mặc kệ bùn bám trên đầu gối, nói: "Trong đó có nhiều vũ khí nặng để công thành lắm, nếu mà rơi vào tay người Biên Sa thì Đoan châu coi như kề ngày tới số rồi."

"Bám theo tiếp đi." Thẩm Trạch Xuyên nói.

***

Bánh xe lún ngập trong bùn, ngựa kéo cũng chẳng xi nhê.

Lục Nhĩ quấn kín áo khoác, chỉ ước được rụt cổ vào trong mũ, nhưng lão chả được toại nguyện. Tên hán tử Biên Sa đóng giả làm thương nhân buôn lương đương kéo mắt cá chân lão, lôi xệch xuống xe ngựa rồi rút roi ngựa ra để đe lão dậy, quát: "Đứng lên, đẩy xe đi!"

Lục Nhĩ "Ối giời ơi" mấy câu, bèn cuống cuồng bò dậy, khập khà khập khễnh đẩy xe. Bàn tay nhăn nheo của lão run lẩy bẩy, chân giẫm lên đất bị ai đó đạp phải, đau đến mức lão mém chút nữa thì khuỵu xuống. Chuyến này có rất nhiều thổ phỉ đi cùng, tất cả đều bị người Biên Sa tước mất đao, làm cu li dưới bóng roi ngựa.

Thổ phỉ núi Lạc về đến Từ châu như đàn chim gãy cánh, tin Lôi Kinh Chập là gián điệp của cấm quân lan nhanh như lửa, thế nên núi Lạc tan đàn xẻ nghé thành mười mấy phe nhỏ, đấu đá nhau chí chóe. Lục Nhĩ Đinh Ngưu mỗi kẻ một nhánh, mơ tái hiện lại thời hoàng kim của Lôi Thường Minh, làm đại đương gia của núi Lạc. Ai dè ở Đoan châu bọn chúng bị thổ phỉ có kỵ binh Biên Sa trợ giúp đánh cho tanh bành, không chỉ mất chủ lực, mà lại còn bị bắt một lần nữa, trở thành tù nhân của kỵ binh Biên Sa.

Đinh Ngưu không chịu chuyển lương cho kỵ binh Biên Sa, tháng Bảy bị giết. Lục Nhĩ tiếc mạng, không dám chống đối nữa, giờ chuyên môn chuyển xe lương cho người Biên Sa.

Lưng Lục Nhĩ cong khoằm như con khỉ, hai hàng lông mày dài run run theo mỗi chuyển động. Lão hòa vào đám đông, không dám chây ỳ trước mắt hán tử Biên Sa. Nhưng kể cả thế cũng vẫn không tránh được đòn roi. Lục Nhĩ đau nghiến răng nghiến lợi, gắng hết sức oằn mình xuống thật thấp để người khác chịu trận hộ.

Đường khó đi, trong đêm giá chỉ có độc những tiếng thở hồng hộc ì ạch, đám thổ phỉ đã quen tung hoành này cũng không chịu nổi roi quất của người Biên Sa, những kẻ bị đánh đến tróc cả da thịt không thuộc hàng thiểu số. Đến giờ Dần xe mới dừng lại, mấy toán kỵ binh vây quanh, quát đám thổ phỉ tập trung lại.

Áo quần của Lục Nhĩ bị roi quất nát bươm, lòi ra cả xơ bông. Lão ôm tay, chân lội qua vũng bùn đã kết băng mỏng, ống quần chùng chằng, để lộ ra hai cẳng chân như hai cây sậy, lão già này đang cóng đến run cầm cập.

Các hán tử Biên Sa muốn ăn cơm, đám thổ phỉ chỉ có thể đứng bên cạnh chắn gió cho.

Lục Nhĩ lồng tay áo vào nhau, đói hoa cả mắt, liếm môi rồi lẳng lặng ngồi xổm xuống nghỉ.

"Chuỗi ngày chó má này bao giờ mới kết thúc vậy," thuộc hạ cũ bên cạnh lầm bầm, gỡ túi vải trên lưng xuống buộc vào ngang hông, "đệt mẹ nó, chuyến này bị bọn nó đánh chết tươi sớm thôi! Mấy con chó này ra tay như mọi rợ ấy vậy, đánh người mà như đánh gia súc không bằng!"

Lục Nhĩ xê chân, đói mà dịch chua trào ngược lên trong miệng, lại còn thèm thuốc. Lão lục lọi một hồi trong tay áo, moi ra được tí ti thuốc lá, bèn đưa lên mũi khịt một hơi thật đã, rồi nói: "Bọn chúng có đọc sách đâu, sao lại không đối xử với người như gia súc chứ? Người ngợm thì xăm toàn thú hoang chim dữ, uống cũng toàn uống máu tươi."

Tên thuộc hạ nhổ toẹt mấy cái, nói: "Biết thế này thì ở Từ châu tôi đã đi theo cấm quân luôn cho rồi, mẹ nó chứ lại, dù gì cũng sẽ không để bọn Biên Sa vớ hời."

"Mẹ nó toàn nói nhảm," Lục Nhĩ lại nhét chút ít thuốc lá đó về, lão lấm la lấm lét nhìn xuyên qua chân người dòm tên hán tử Biên Sa ở đằng kia, "chúng ta đều là giặc cỏ, nương nhờ cấm quân thì được cái ích gì? Có phải đi làm phản đồ quái đâu. Đưa mấy quân giới này qua biên giới rồi, đánh sẽ chính là Ly Bắc và Trung Bác, đến lúc đó có khi cả lão tử hoàng đế ở Khuất đô cũng còn phải làm tù nhân, chúng ta còn phải quỳ trước hoàng đế Biên Sa ấy chứ."

Lục Nhĩ còn chưa dứt tiếng, tên thuộc hạ đã kéo lão đứng phắt dậy. Hai chân Lục Nhĩ run lên, đứng ngay trước mặt bọn chúng, mắt chẳng cả dám liếc.

Hán tử Biên Sa này tên là Cát Đạt, đầu cạo trọc lốc, cánh tay vai u thịt bắp lồ lộ, bên trên xăm hình một con bọ cạp. Gã chùi mép, ánh mắt làm cho chân của Lục Nhĩ càng run bắn, mém tí nữa là đái ra quần luôn rồi.

Nhưng tối nay Cát Đạt không tính kiếm chuyện với bọn chúng, dẫn người đi lên phía trước, ở đó có một chiếc xe tải trọng lớn chở nỏ máy , người Biên Sa rất hứng thú với loại vũ khí công thành cỡ lớn như cái nỏ máy này.

Toán thổ phỉ nghỉ ngơi tại chỗ, lương khô đã ẩm rục hết, bốc mùi ẩm mốc. Hàm răng vàng khè của Lục Nhĩ là do hút thuốc, lão gặm lương khô. Bọn chúng túm tụm lại sưởi ấm, may mà đêm nay trời không mưa, nếu không thì số người chết đã chẳng dừng lại ở con số ít ỏi như vậy. Mọi người ngồi trên đất, không dám ngủ.

Lục Nhĩ già rồi, dần dà không chống đỡ nổi nữa, bèn tựa vào bánh xe ngủ gà ngủ gật.

***

"Sao binh đi theo lại ít thế nhỉ?" Phí Thịnh lại ngồi xổm xuống kiểm tra dấu chân, "Chủ yếu là thổ phỉ đẩy xe, kỵ binh Biên Sa chỉ có bấy nhiêu đấy thôi."

Du kích đội mũ sắt lên, ngồi trên lưng ngựa trông như một pho tượng giội sắt. Lúc kìm ngựa, hắn cất tiếng nghèn nghẹn: "Bọn chúng cải trang là vì không muốn đánh động đến người khác, e là trong núi Lạc có nội ứng, nếu không thì không dám đi sâu vào đến vậy đâu. Phủ quân, nếu muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đang nội ứng ngoại hợp với bọn chúng, vậy thì phải ngăn chúng lại thẩm vấn cho rõ ràng trước khi bọn chúng tiến vào núi Lạc."

Thiết kỵ Ly Bắc đi cùng tuy không nhiều, nhưng đều là quân tinh nhuệ ở chiến địa, đã đi theo Tiêu Phương Húc đánh bộ Hãn Xà. Trời tối sương dày, có Cẩm y vệ trợ lực, chặn đường toán người nhỏ ấy không thành vấn đề.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn trời đêm, nói: "Đinh Đào ở lại, Phí Thịnh, đi theo thiết kỵ Ly Bắc."

***

Lục Nhĩ bị cóng mà tỉnh lại, xoa xoa hai chân, cảm thấy nửa cái mạng mình chắc đóng băng chết ngắc luôn rồi. Lão ngẩng mặt trông về kỵ binh Biên Sa ở đằng xa phía trước, tất cả đều đang quây quần quanh chiếc nỏ máy. Sức một người tuyệt đối không kéo nổi chiếc nỏ nọ, loại này thường dùng để ép trận hoặc thủ thành, là món vũ khí hạng nặng cực phẩm khi đối chiến, rất phổ biến trong doanh trại Ly Bắc, kỵ binh Biên Sa đã ăn bao nhiêu vố đau vì cái thứ này rồi.

Lục Nhĩ im hơi lặng tiếng, lão chống hai tay xuống đất, nương theo xe ngựa che chắn, bèn lặng lẽ chui ra đằng sau. Lão bò rạp xuống gầm xe, càng sát càng tránh tầm mắt. Khi lão bò được đến cuối rồi, gần như đạp giày bổ nhào về phía trước, nhếch nha nhếch nhác mà chạy.

Cát Đạt đang lau tên, bỗng khóe mắt chợt lóe một cái, bèn quát lên bằng tiếng Biên Sa: "Có người chạy!"

Trong nháy mắt, kỵ binh Biên Sa phóng người lên ngựa, vung roi hò hét đuổi theo.

Lục Nhĩ đâu có ngờ mắt Cát Đạt lại độc vậy chớ! Cách xa lắc la lơ thế, trời tối om như thế mà còn nhìn thấy mình được sao. Lão muốn lấy cớ đi tiểu, nhưng lão ngoái đầu lại thì thấy loan đao kia đã ra khỏi vỏ, biết ngay tối nay mình không chạy thì chỉ có chết!

Lục Nhĩ cuống như bị lửa đốt mà thắt chặt đai lưng, rớt mất giày trong bùn. Lão té chổng vó rồi lại lồm cồm bò dậy, trước mắt chỉ toàn dáng vẻ của Đinh Ngưu trước khi chết.

Bọn chúng có thể phô trương thanh thế ở núi Lạc, là bởi kỵ binh Biên Sa, nay bọn chúng trở thành tù nhân ở núi Lạc, cũng là bởi kỵ binh Biên Sa!

Lục Nhĩ lớ quớ câu gì đó cầu ông cầu bà cầu cả thần phật mà lão biết. Lòng bàn chân lão già bị loét, đau nhăn nhó cả mặt mày, lão sợ chết, thậm chí còn nghĩ bây giờ quỳ xuống xin tha được không nhỉ.

Nhưng nghe tiếng quát tháo của kỵ binh Biên Sa thì hiển nhiên là không chịu đơn bản bắt Lục Nhĩ về như vậy, bọn chúng không có thiếu người, bọn chúng thiếu là gà có thể giết để thị uy. Lục Nhĩ run lẩy bẩy, ngã vào bùn.

Kỵ binh Biên Sa vây lại, lúc bấy giờ Lục Nhĩ mới khóc nấc lên. Lão giơ hai tay, cảm nhận được mình đã đái ra quần trong nước bùn lạnh buốt. Nước tiểu đục ngầu bốc mùi khai đẫm ống quần, Lục Nhĩ không hiểu tiếng Biên Sa, chỉ có thể kinh hãi dập đầu với kỵ binh.

"Ta sai rồi," Lục Nhĩ khóc đặc cả óc, "đừng giết ta!"

Kỵ binh Biên Sa ho một tràng, nhổ toẹt đờm lên mặt Lục Nhĩ. Bọn chúng dùng vỏ đao nện xuống lưng Lục Nhĩ, khiến Lục Nhĩ úp sấp vào nước nốc bùn bẩn. Cặp lông mày dài của lão bị loan đao khảy, lão khiếp đảm uống, khóc khóc cười cười, mặt bết nước mắt nước mũi bẩn thỉu.

Cát Đạt đứng yên xem kỵ binh Biên Sa vờn Lục Nhĩ, gã chống chân đạp bạt che chiếc nỏ máy ra, sai người kéo Lục Nhĩ ra xa, gã muốn dùng Lục Nhĩ để thử nỏ.

Lục Nhĩ nghe thấy tiếng nỏ dịch chuyển thì sợ điếng người, quỳ phịch xuống đất bị lôi đi, không ngừng dùng hai tay vừa tát mặt mình vừa hồ đồ chửi.

Lão chạy làm cái gì cơ chứ?!

Lục Nhĩ tát sưng đỏ tấy hai má, lão bị xách dậy, treo lên ở xa. Lục Nhĩ khom lưng thở hổn hển từng hơi, nhìn toán kỵ binh lắp tên vào máy. Cái mũi tên đó phải to bằng tay người, đầu mũi tên không phải loại thường, mà là loại đầu tròn làm bằng sắt, rơi xuống từ trên trời có thể nện vỡ tung tóe óc người ta ra. Bánh xe "răng rắc" lăn, chỉ cần Cát Đạt bóp cò, Lục Nhĩ sẽ có thể nhìn thấy mũi tên bay vút lên trời cao, sau đó bổ về phía mình.

Lục Nhĩ gào thất thanh, chẳng biết lấy gan từ đâu, nhe hàm răng vàng khè ra mà chửi: "Đệt cụ các ngươi! Đệt tổ đệt tông nhà các ngươi!"

Nước mắt Lục Nhĩ giàn giụa, khóc tu tu như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Trước đây lão cũng là thổ phỉ, nhưng không một thân một mình, trong nhà còn có con trai con gái. Vợ rất tốt, là thanh mai trúc mã rời làng với lão, luống tuổi mới sinh được ba mụn con, trong đó có hai cô con gái, đã được hứa hôn vào năm Hàm Đức thứ ba, chỉ cần qua mùa đông năm ấy là có thể gả qua rồi. Con trai sắp gia nhập quân phòng vệ, Lục Nhĩ và Lôi Thường Minh quen nhau lâu nên mới đưa được nó vào quân phòng vệ Đoan châu.

Kết quả năm ấy toàn bộ lính phòng vệ Đoan châu bỏ mạng ở hố tử thần Trà Thạch, kỵ binh Biên Sa tới đồ thành.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net