Chương 170: Quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngón tay phải của Thẩm Trạch Xuyên càng run dữ dội, cảm giác đau đớn như thiêu đốt làm y tỉnh lại ngay tức thì. Y mệt mỏi nâng cánh tay phải lên, lúc mở bàn tay ra mới phát hiện hai ngón tay không thể cử động tự nhiên. Ánh sáng mù mờ xuyên qua ô cửa sổ giấy, y đã ngủ thẳng đến tận giờ này.

Thẩm Trạch Xuyên lại đặt tay xuống, mặc mồ hôi chảy dọc trán. Khoảng phút chốc sau, y trở mình dậy, lúc mặc đồ hai ngón tay khẽ cong lại.

Phí Thịnh nghe thấy tiếng động, bèn ngoái đầu vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ bưng thuốc đến chờ. Cửa vừa mở, Phí Thịnh vén rèm bước vào, Thẩm Trạch Xuyên đang đứng rửa mặt bên chậu đồng.

"Chủ tử," Phí Thịnh đi vòng sang bên, nhẹ giọng nói, "sáng sớm đã gọi đại phu rồi, đang chờ ở bên kia, chúng ta truyền vào xem nhé?"

Thẩm Trạch Xuyên đặt khăn lại vào chậu, hiếm khi thấy không gạt hắn đi, chỉ bảo: "Gọi đi."

Phí Thịnh tức thì mừng húm gọi người đến, trong lúc đợi, hắn bảo Thẩm Trạch Xuyên: "Đêm qua đã thả người ra ngoài rồi, có bạn cũ của Lục Nhĩ, tin sẽ đến sớm thôi. Chủ tử, Lôi Kinh Chập đang ở trong thành đấy!"

Thẩm Trạch Xuyên đứng cạnh cửa, liếc Phí Thịnh một cái, như có điều suy tư.

Lôi Kinh Chập phản ứng nhanh đến vậy, chứng tỏ bọn chúng đã ghi nhớ lộ trình áp vận quân nhu, còn tính đến cả khả năng bị chậm trễ. Trong những ngày không thấy đội áp vận đến nơi, Lôi Kinh Chập đã lập tức đến Đôn châu, xem ra là muốn điều tra rõ xem bọ cạp là bị ai cướp.

"Quân nhu đến Từ châu có thiết kỵ Ly Bắc đi theo trông coi, tin tức không thể truyền nhanh như vậy được, giờ hẳn phải vào Từ châu rồi, cho dù Lôi Kinh Chập có tra ra hay không đi nữa, cả đồ lẫn người đều đã là của chúng ta." Phí Thịnh đứng dịch ra, nhìn Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, "Nhưng ở trong thành bắt sống Lôi Kinh Chập thì rất khó, chủ tử, trong Đôn châu còn có bốn trăm bọ cạp đang canh gác lũ thổ phỉ bị bọn chúng bắt làm tù binh, đó cũng có thể coi như binh của Lôi Kinh Chập, người của chúng ta quá ít."

Thẩm Trạch Xuyên hơi cau mày: "Giờ Lôi Kinh Chập vẫn còn chưa dứt điểm núi Lạc và Đoan châu, chứng tỏ binh trong tay hắn không đủ dùng, chuyển lậu quân giới rất có thể là để lấy lòng Biên Sa, thế nên bốn trăm bọ cạp trong thành Đôn châu chưa chắc đã chịu nghe hắn sai khiến. Vả lại chúng ta đến Đôn châu là vì thiện chí làm ăn, chứ không phải để cường thủ hào đoạt, việc gì cũng có thể từ từ." Y đưa bát nhẵn cho Phí Thịnh, "Từ châu dạo này không có việc quan trọng, thứ ta có chính là thời gian để chơi với hắn."

Lúc nhận bát Phí Thịnh nhìn thấy tay của Thẩm Trạch Xuyên trong ống tay áo rủ xuống, tức thì biến sắc, vén áo quỳ xuống: "Đây là bị gãy rồi chủ tử! Đi đường gấp quá, tôi đúng là mù mất rồi, không..."

"Phải đi gấp, dọc đường cũng không tìm được đại phu tốt." Thẩm Trạch Xuyên nhìn dáng vẻ kinh hãi của Phí Thịnh, nói, "Chỉ gãy hai ngón tay thôi, không có đứt, lát nữa bảo đại phu buộc châm thép vào, quấn lại dưỡng nửa năm là ổn rồi."

Thẩm Trạch Xuyên nói đến dửng dưng, Phí Thịnh nghe mà hãi điếng người. Chẳng biết hắn là chân tình hay giả ý, chống đất đỏ hoe cả mắt, run run giọng: "Chủ thương tớ chết, làm gì có chuyện cận vệ ở ngay bên cạnh mà còn để chủ tử bị thương." Hắn vừa nói vừa giơ tay tự tát mình mấy phát, "Lại còn để chủ tử phải đích thân ra tay cứu, đều là bọn tôi quá vô dụng! Xin chủ tử trách phạt!"

Giờ Phí Thịnh đang cầm đầu Cẩm y vệ, hắn quỳ ở nơi gọn gàng sạch sẽ này tự tát mình mấy cái, đồng thời cũng là tát người ở bên ngoài, chính là hạ thấp tư thái xuống, để tất cả những người trong ngoài đều biết, chuyện này là một hồi chuông cảnh tỉnh, từ nay về sau không thể tái phạm, Thẩm Trạch Xuyên không thể bị thương. Bọn họ bị Hàn Thừa vứt bỏ, đến Trung Bác, từ cái giây phút bị Tiêu Trì Dã cự tuyệt ấy, người có thể làm chủ tử duy nhất chỉ còn có Thẩm Trạch Xuyên.

Kiều Thiên Nhai cũng quản thuộc hạ, thậm chí hắn còn được thuộc hạ thích hơn cả Phí Thịnh, nhưng hắn quá tự do. Có đôi khi, hắn còn coi Thẩm Trạch Xuyên như bạn nhiều hơn. Từ hành động đưa Kiều Thiên Nhai đến bên Diêu Ôn Ngọc của Thẩm Trạch Xuyên, Phí Thịnh đã đoán ra được rất nhiều điều.

Thân thể của Diêu Ôn Ngọc có thể sớm khỏi sao? Nếu không, Kiều Thiên Nhai sẽ ở cạnh Diêu Ôn Ngọc thẳng mấy năm liên tiếp. Chỗ trống bên người Thẩm Trạch Xuyên sẽ chuyển cho Phí Thịnh, ấy là một ám hiệu ngầm cho Phí Thịnh, hắn phải ở vị trí này làm toàn vẹn những việc mà Kiều Thiên Nhai không thể làm. Hắn phải khiến cho tất cả Cẩm y vệ có mặt đều hiểu rõ, Thẩm Trạch Xuyên không truy cứu sự thiếu trách nhiệm của bọn họ là vì nể mặt Kỷ Cương, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể năm lần bảy lượt mắc lỗi mãi được.

Việc Thẩm Trạch Xuyên không đồng ý, Phí Thịnh chắc chắn sẽ không làm. Việc Thẩm Trạch Xuyên phân phó, bất kể xấu hay tốt, Phí Thịnh chắc chắn sẽ làm đến cùng. Hắn hiểu rõ vị trí của mình hơn Kiều Thiên Nhai rất nhiều, hắn là cận vệ của Thẩm Trạch Xuyên, chứ không phải bạn của Thẩm Trạch Xuyên, cho nên chuyện Thẩm Trạch Xuyên bị thương, hắn sẽ không tự mình bẩm báo cho Tiêu Trì Dã.

Cẩm y vệ dưới hiên đồng loạt quỳ xuống, nghe thấy tiếng vả đôm đốp của Phí Thịnh mà tự mặt mình cũng đau rát. Phí Thịnh tát đỏ tấy cả hai má, tay hẵng còn đang giơ, bỗng bị cây quạt chặn lại.

"Tỉnh rồi là được rồi, việc không quá tam ba bận thì không sao." Tay trái của Thẩm Trạch Xuyên lấy cây quạt đi, "Trong viện đều là nam nhi bảy thước cả, có sai ắt có phạt, về Từ châu tự ta sẽ sắp xếp, ngươi đứng lên đi."

Thẩm Trạch Xuyên không để Phí Thịnh tiếp tục tự tát mình, nghĩa là không có ý định làm nhục bọn họ. Y kính trọng những người đọc sách, đối với Cẩm y vệ cũng chẳng kém gì. Lương hàng tháng trong phủ đều phát đúng hạn, đổi thành bạc dựa theo tiêu chuẩn của Khuất đô. Chỗ ở của Cẩm y vệ đều là nhà cửa rộng rãi sáng sủa, lại còn được Kỷ Cương chỉ điểm công phu mỗi khi cần. Hồi đầu bọn họ đều tưởng tính khí Thẩm Trạch Xuyên thất thường, khó hầu hạ, nhưng lâu dần mới nhận ra thật ra sở thích của Thẩm Trạch Xuyên rất riêng biệt, có thưởng có phạt, ra lệnh quyết đoán trực tiếp, trước nay chưa bao giờ có chuyện giận cá chép thớt với người bên dưới.

Phí Thịnh gạt nước mắt, dập đầu mấy cái với Thẩm Trạch Xuyên rồi mới đứng lên nép người sang. Đinh Đào đứng bên cạnh ngớ ra, trong lòng sinh ra nỗi thẹn thùng khôn tả. Đại phu bên ngoài vừa lúc đến, Phí Thịnh vén rèm lên, đón đại phu vào.

Hai ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên bị gãy thật, nhưng may mà không gãy lìa. Giống như y đoán, đại phu buộc châm thép vào, dưỡng nửa năm là khỏi.

"Thời gian này, gia đừng nâng đao kéo cung nữa." Đại phu là một ông lão lớn tuổi, vì được trả tiền xem bệnh rất hào phóng, cho nên lúc đứng dậy mới đặc biệt dặn dò thêm, "Vết thương này bị bỏ không mấy ngày rồi, may mà không lỡ hôm nay đấy, không thì có buộc châm thép vào cũng chẳng ăn thua đâu. Ta thấy thân thể gia không tốt, giờ đang là tháng Tám, nóng lạnh thất thường, ăn mặc đều phải chú ý hơn, đừng để ngã bệnh nữa."

Đại phu vén tay áo lên, trong lúc thu dọn hòm thuốc lại nhớ tới gì đó.

"Có phải gia hay ngủ không ngon không?" Ông nói, "Làm ăn phải làm, nhưng lao tâm khổ tứ thế, đêm ác mộng đè người, lâu dần người sẽ không chịu được. Lát ta sẽ lấy thêm một túi gấm, bỏ hương liệu giúp ngủ vào, buổi tối gia để dưới gối thử xem."

Phí Thịnh khom người xách hòm thuốc cho đại phu, tiễn người ra ngoài.

***

Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế, im lặng quan sát tay phải của mình một chốc. Hai ngón tay bị quấn chặt vào nhau, duỗi ra bất tiện, cầm đao thì khỏi nói, chưa gãy hẳn đúng là may thật.

Nhưng sao y lại mơ thấy phủ Kiến Hưng vương chứ?

Giấc mơ đêm qua tựa như một tấm vải hồ đã khử vàng, bà vú chỉ thấy mỗi bóng lưng, bởi vì Thẩm Trạch Xuyên vốn không hề nhớ trông bà ta thế nào. Y vì cái chén ấy mà khóc đến tê tái, nhưng y quả thực là vì cái chén ấy ư?

Thẩm Trạch Xuyên đặt cùi chỏ lên tay vịn, chậm rãi ngả ra sau, ánh mắt men theo tấm rèm buông một nửa trông ra ngoài hiên, ở nơi đó có cái bóng cây mờ mờ. Y thả chậm giấc mơ trong đầu lại, thử trải từng phân một ra nhìn.

Bà vú câm điếc ngồi dưới mái hiên.

Viện rất nhỏ, hướng nhà xấu, vừa đến xế chiều là trong nhà tối rất mau. Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn rất thấp, thấp đến nỗi chẳng cần cúi mình cũng đã dòm được vào phòng trong. Y muốn uống cái chén nước kia quá đỗi, cả cổ họng đều như bị lửa thiêu đốt. Nhưng y không với tới, bởi vậy y bèn kiễng chân.

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghển cổ.

Y kiễng chân -- đây không phải chuyện xảy ra một lần, y biết chén trà có thể sẽ rơi xuống đất, cho nên lúc kiễng chân y đã liếc vào phòng trong. Bên trong phòng quá tối, cửa sổ đều không mở, tấm rèm châu buông một nửa đã chết, màu trắng rớm ra từ trong bóng tối, không một thoáng lay động.

Thẩm Trạch Xuyên cau mày, trân trân nhìn xuống dưới.

Tại sao y phải nhìn vào trong?

Đứa bé Thẩm Trạch Xuyên nhón chân bò lên bàn, nhìn vào khoảng không tối đen như mực. Nó chớp mắt mấy lần, không dời mắt đi, lại không kìm được mà thò ngón tay ra, va phải mép chén trà. Bên trong khoảng đen có người đang chuyển động mạnh, trong lúc lơ là Thẩm Trạch Xuyên sểnh tay gạt phải chén. Tiếng chén vỡ cực kỳ chói, như nện ngay bên tai, người trong phòng giật mình quay mặt lại. Cái bóng quái dị mang cánh tay lặp đi lặp lại của bà vú không một tiếng động tóm lấy chân của Thẩm Trạch Xuyên, giây phút ấy, Thẩm Trạch Xuyên bắt gặp một gương mặt kinh hãi.

Thẩm Trạch Xuyên bỗng hít vào một hơi, bình phục tinh thần lại, nhận ra mình đã vô thức nắm tay phải, hai ngón tay đau dữ dội. Hôm nay rất nóng, nhưng lưng Thẩm Trạch Xuyên lại sũng mồ hôi lạnh.

Y nhìn thấy Thẩm Vệ.

Gương mặt vặn vẹo vì kinh hãi của Thẩm Vệ quá gai mắt, làm Thẩm Trạch Xuyên phải đứng dậy. Y khó chịu buông thõng tay phải, trông về bóng cây dưới hiên, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc Thẩm Vệ đang làm gì.

Tại sao Thẩm Vệ lại sợ hãi như vậy?

Bên trong phòng quá tối, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn được bất cứ thứ gì, đến cả gương mặt của Thẩm Vệ cũng như cái bóng ngụ trong bóng tối đen ngòm. Y cố nhớ lại mãi, nhưng vẫn vô ích, trí nhớ như thể đã bị bịt kín, chững lại ngay trước gương mặt ấy của Thẩm Vệ.

Mẹ kiếp.

Thẩm Trạch Xuyên biết đè nén vững vàng cơn cáu gắt xuống dưới mặt băng, nhưng lần này lại không được, nỗi chán ghét lộ ra trên mặt y tỏ rõ y đã chạm đến cực hạn rồi. Y giống như một con thú bị nhốt, nhắm mắt lại trong ánh mặt trời, trán rịn mồ hôi.

Ngón tay bị cắt ứa ra máu, nhuộm bẩn áo choàng, trắng nhờ và đỏ tươi lại một lần nữa chồng lên nhau. Tấm rèm châu đã chết rồi, nhưng trong những hình ảnh gào thét lướt qua, nó lại sống lại, nó đang đong đưa dữ dội. Cái bóng quái gở tóm được Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vẫn đang ứa máu. Bà vú không ngừng duỗi tay, không ngừng thêu, cái bóng kéo dài dần dần biến hóa, biến thành một con bọ cạp đang vung đuôi.

"Rắc" một tiếng!

Thẩm Trạch Xuyên bỗng đảo mắt.

Đinh Đào ngã phịch xuống đất, như đang nhìn một người xa lạ, lông tơ cả người dựng đứng. Kẹo theo đó rớt ra ngoài, lăn lóc trên đất, va vào cây quạt gãy của Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống, nhặt kẹo trên mặt đất lên, đưa về phía Đinh Đào. Nhưng Đinh Đào lại sợ, sợ hãi lùi về sau, trốn khỏi cái bóng của Thẩm Trạch Xuyên, không hề đưa tay ra.

Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên động, tựa như một con yêu quái vừa mới lột da xong, bại lộ hoàn toàn dưới ánh nắng thiêu đốt. Chiếc cổ tái nhợt toát nên vẻ mong manh, gió thổi tay áo y, y cười một tiếng trong tràng im lặng dài đằng đẵng, nhẹ nhàng ném viên kẹo đi.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net