Chương 187: Lại gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cáp Sâm thở hồng hộc, má bị mảnh băng vỡ trên mặt tuyết sượt đau, phần gáy đỏ lừ vì ráng dùng sức. Tiếng gió sau lưng Tiêu Trì Dã càng dữ, bất ngờ bị một cây chùy sắt vung tới. Cáp Sâm chộp lấy cơ hội này, ngay lập tức bò dậy, nhổ vụn băng trong miệng ra.

Bò cạp lần này coi như chịu tổn thất nặng nề, mười mấy kẻ còn lại đụng độ Tiêu Trì Dã, lúc này đã chỉ còn vài tên. Bọ cạp đang đi tuần đêm ở phía xa thổi kèn hiệu, Cáp Sâm lui về sau, từ trong gió biết bầy sói đang chạy về nơi này.

Cáp Sâm phóng người lên ngựa, nhưng hắn không cam lòng. Tay hắn đặt lên chuôi loan đao, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, con chim ưng gộc đã lao xuống, tiếng thét xé tai ngay kề bên, sau đó một mũi tên dài bung tóe gió tuyết, trong đêm đen mịt mùng lao thẳng vào đầu hắn.

Tiêu Trì Dã chống đất, lưng ướt sũng, nhưng hắn không biết đó là máu hay mồ hôi. Kẽ ngón tay hắn sền sệt, nắm một vốc tuyết nhét vào miệng, nuốt ực máu giữa răng xuống rồi bò dậy, nhào về phía Cáp Sâm.

Suýt chút nữa thì Cáp Sâm đã bị lực mạnh này kéo ngã, hắn thụi cùi chỏ lại, bị Tiêu Trì Dã chộp được, sau đó trời đất quay cuồng, trực tiếp bị Tiêu Trì Dã vật ngược. Cáp Sâm còn chưa kịp đánh trả, Tiêu Trì Dã đã bổ một quyền làm hắn sặc cả dịch dạ dày. Cáp Sâm lạc giọng đi, cảm thấy răng đau tê tái lúc bị đánh. Hắn giơ chân đạp thật mạnh vào ngực Tiêu Trì Dã, tì cùi chỏ đứng dậy ngay tức khắc.

Nhưng Tiêu Trì Dã quá khó nhằn! Không kết liễu hắn thì hoàn toàn không cách nào chạy thoát.

Cáp Sâm hiểu cái cảm giác này, hắn đuổi theo ngựa, trước khi Tiêu Trì Dã kịp tấn công tiếp đã bám tay phóng mình lên. Hắn huýt một tiếng, tháo cái túi vải treo bên ngựa ra, giơ cao về phía Tiêu Trì Dã. Ngón tay Cáp Sâm siết chặt túi vải, đó là một sự không cam lòng rất mãnh liệt. Nhưng chỉ một giây sau đó, hắn bất thình lình quăng chiếc túi đi, rồi quay đầu ngựa lại, âm thanh vượt qua gió tuyết mang theo sự thù ghét: "Sau đêm nay, tên của ta sẽ bao trùm thiết kỵ Ly Bắc. Bắt đầu từ rặng đông núi, nợ của các ngươi đều sẽ phải trả gấp bội." Mái tóc đỏ của hắn giương cao phần phật, đó là cừu hận, "Mang cha ngươi cút đi!"

Trong chớp mắt, Tiêu Trì Dã hiểu ngay đó là gì, gió rét tàn phá, hắn lảo đảo giẫm lên đụn tuyết, dùng hết sức lao tới, lộn té nhào vững vàng tiếp chiếc túi vải.

Cáp Sâm tức khắc quất roi ngựa, lao vào màn tuyết trắng xóa.

Tiêu Trì Dã nằm trên mặt đất, ôm chiếc túi vải, trân trối nhìn lên không trung. Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, cắn chặt răng không không chịu rơi một giọt nước mắt nào nữa. Nhưng hắn không thể kìm nén tiếng nghẹn ngào, hắn không thể.

Hắn không thể nhìn xuống Tiêu Phương Húc đang nằm trong lồng ngực dù chỉ một cái.

Đội thiết kỵ tràn tới, Tả Thiên Thu dẫn đầu tuột khỏi lưng ngựa. Trong không gian tĩnh mịch chết chóc, vô số mũ giáp cởi xuống.

Tuyết dữ chôn vùi Tiêu Trì Dã, hắn nghe tiếng núi Hồng Nhạn khóc. Hắn cũng chẳng còn sức để đứng dậy nữa, tay chân đều đã tê dại. Hắn nhìn đăm đăm lên trời cao, cảm thấy mình đã chết.

Thiết kỵ Ly Bắc gặp phải một đòn trí mạng trong suốt hai mươi năm qua, họ bị đâm thủng. Cáp Sâm nói không sai, sau đêm nay, thiết kỵ Ly Bắc sẽ sống dưới cái bóng của hắn, bằng mấy mươi tên bọ cạp hắn đã chặt đứt tôn nghiêm của thiết kỵ Ly Bắc.

Đêm ấy dài đằng đẵng.

Bức tường sắt Ly Bắc sụp đổ điêu tàn, vô số con người bị phơi bày. Thiết giáp không còn là thế mạnh của bọn họ nữa, bọn họ tựa như những linh hồn lang thang bị xua đến đây, không tìm được một chốn che chở.

Tiêu Ký Minh đón cha ở đại cảnh, lúc xe ngựa tiến vào, cả thành lặng như tờ, những tiếng khóc kìm nén nối nhau vang lên.

Tiêu Ký Minh không khóc, hắn ăn mặc chỉnh tề, quan đeo ngay ngắn, bước từng bước xuống thềm, đứng trước xe ngựa, sau đó là một bầu tĩnh lặng đến vô tận. Cơ thể từng bị trọng thương của hắn dường như đã thấp đi một chút, vùi giữa tuyết cả mịt mùng, mặt trắng nhợt.

Bầu trời mờ đặc khói, tin tức truyền khắp Đại Chu mấy ngày sau. Khuất đô thu hết cờ xí của tám đại doanh, nhưng vì Tiêu Trì Dã vẫn còn đang mang tội danh hành thích vua, Khuất đô không phát tế văn cho Ly Bắc, chỉ là trên phố ai nấy đều tự động gỡ đèn lồng xuống, treo hoa trắng lên.

Thích Trúc Âm cởi giáp tháo trâm, mang theo một cận vệ đội tuyết chạy đến Ly Bắc.

Tiêu Phương Húc là một huyền thoại, một tiểu binh ở ải Lạc Hà đánh hạ rặng đông núi Hồng Nhạn, ông là người thành danh muộn nhất trong tứ tướng đời mình, nhưng cũng là người duy nhất được thụ phong làm vương. Đến giờ, Lục Bình yên bệnh ẩn, Thích Thời Vũ lui thân, Phùng Nhất Thánh và Tiêu Phương Húc tử trận, tất cả tứ tướng thiên hạ thời Vĩnh Nghi đều đã ngã đài. Ba mươi năm thấm thoắt trôi qua, những chàng thiếu niên hăng hái ấy đều đã trở về với non sông.

***

Sau khi chôn cất Tiêu Phương Húc, Tiêu Trì Dã rất bình tĩnh, gào thét lẫn khóc lóc của hắn hình như đã chôn theo trong cơn bão tuyết ấy, biến mất sau khi đã đoạt được cha về, ăn cơm thay thuốc tất cả hắn vẫn làm như thường, nhưng đêm xuống, Thẩm Trạch Xuyên không nghe được tiếng thở của Tiêu Trì Dã.

Hắn tựa hồ đã rơi vào một giấc ngủ thật sâu nào đó, lờ lững đón nhận từng ngày trôi qua.

"Giờ ta sẽ trình bày lại trận phục kích đêm tuyết cho các vị," Tưởng Thánh quấn băng, đứng trong đường nói với các chủ tướng, "mồng tám tháng mười hai, vương gia ở doanh Sa Nhất quyết định đánh phục kích, sau đó tự mình dẫn một doanh ba đội lên Bắc. Ta đi vòng sau lưng để tiếp ứng, định chặn đường Cáp Sâm ở phía Đông Đồ Đạt Long Kỳ. Hôm đó gió tuyết quá lớn, phải đến giờ Dậu bọn ta mới gặp được quân tinh nhuệ của Cáp Sâm. Hai bên giao chiến, bọn ta đánh một trận phủ đầu với quân tinh nhuệ của Cáp Sâm, thương vong mất một nửa."

"Đến lúc kiểm kê số lượng tàn binh của Biên Sa, bọn ta phát hiện Cáp Sâm không ở đó. Lúc đó đã là giờ Hợi, bọn ta dự định đội tuyết đi về tuyến Tây để lùng bắt hắn, bởi vậy ta và vương gia chia binh làm hai nhánh, sau đó ta đụng mặt kỵ binh Biên Sa ở phía Đông Đồ Đạt Long Kỳ, bị tiêu hao sạch binh lực còn thừa. Lúc đó ta đã phát hiện ra điều bất thường, thế nên tự quyết thay đổi kế hoạch đi Tây, quay lại tập hợp với vương gia."

"Vương gia cũng bị tiêu hao hết binh lực như ta, kỵ binh Biên Sa liên tiếp chia nhóm nhỏ ra đánh du kích, bọn ta không đi sâu nữa mà quyết định trở về doanh. Đi được nửa đường thì đến trạm dịch bỏ hoang ở doanh thường trú, ở đó gặp phải bọ cạp đóng giả làm thiết kỵ Ly Bắc."

"Bên hông tất cả bọn chúng đều đeo lệnh bài của thiết kỵ, không chỉ biết nói tiếng Đại Chu, mà lại còn có khẩu âm Ly Bắc, có thể đối đáp trôi chảy. Những tên ấy tự xưng mình thuộc ba đại doanh Liễu Dương của Triêu Huy, gặp tổn thất nặng lúc Cáp Sâm đến phá nhiễu, bị lạc giữa tuyết, buộc phải trú chân ở trạm dịch."

"Bao nhiêu người?" Triêu Huy chống gối, vẻ mặt ngưng trọng.

"Sáu mươi người." Tưởng Thánh đặt một cuốn sổ lên bàn, nhìn về phía Tiêu Trì Dã đang ngồi ở tít sau cùng, im lặng trong giây khắc, "Bọn ta đã căn theo yêu bài mà Nhị công tử mang về để chỉnh lý lại sổ tên, ngươi có thể đối chiếu thử."

Triêu Huy nhìn lướt qua danh sách, rồi nói: "Đây đều là các anh em đã tử trận."

Mấy hôm nay Quách Vi Lễ đã khóc quá nhiều, giọng khản đặc, ông ta nói: "Đệt mợ tổ tông nhà chúng nó, đến thiết giáp yêu bài bọn nó còn lượm! Phải mau chóng báo cho các đại doanh, từ giờ trở đi phải tự mình đi thu dọn chiến trường."

"Không cần."

Quách Vi Lễ bẻ lại ngay: "Sao lại không..." Ông ta nhìn thấy Tiêu Trì Dã, dần dần im lặng.

Tiêu Trì Dã mang Tiêu Phương Húc về, việc ấy khiến Quách Vi Lễ không thể bộp chộp như trước nữa. Mặt ông ta biến sắc mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được: "... Dù gì cũng phải đối phó, không thể cho bọn chúng thêm một cơ hội nào nữa."

"Biên Sa bây giờ đến cả chùy sắt còn có thể trang bị, làm giả lệnh bài đương nhiên cũng có thể," Tả Thiên Thu hiểu ý của Tiêu Trì Dã, "cái khó nhất nằm ở chỗ làm sao để phân biệt bọ cạp."

Tiêu Ký Minh khép áo, trầm ngâm giây lát: "Thu yêu bài chúng ta không dùng nữa. Ngươi nói tiếp đi."

Tưởng Thánh tiếp tục: "Bọn ta bị bọ cạp lừa cởi đao, biến cố xảy ra ngay sau đó." Ông nói đến đó thì nghiêng nửa mặt sang, "Loại chùy sắt đó được chế tạo ra để đặc biệt đối phó với thiết kỵ, nện bất thình lình vào mũ sắt, nhẹ thì hoa mắt ù tai rơi vào trạng thái bất tỉnh, nặng thì miệng mũi chảy máu chết ngay tại chỗ, binh của ta căn bản không thể phản ứng kịp, ta bị đập bất tỉnh, sau đó không biết gì nữa."

Lần này không ai lên tiếng, bọn họ biết đến bọ cạp trong thư riêng từ Trung Bác, nhưng không một ai ngờ được rằng, sức mạnh của bọ cạp lại kinh khủng đến vậy.

Cốt Tân hành lễ với xung quanh rồi thay chỗ Tưởng Thánh. Hắn nói: "Tôi kiểm tra chiến trường, suy đoán như sau. Cáp Sâm vây đánh vương gia thất bại, bởi vậy đổi sách lược, đánh bọc trước sau với đội tinh nhuệ xuất quỷ nhập thần ở trong tuyết, vây khốn vương gia giữa cơn bão tuyết, bởi vậy mà toàn quân của ba đội bị tiêu diệt hoàn toàn."

"Cút mẹ ngươi đi, ta đếch tin, vương gia đánh dã chiến là vô địch thiên hạ." Quách Vi Lễ đứng dậy, nổi xung đi đi lại lại tại chỗ, cuối cùng đỏ mắt, "Cáp Sâm thì là cái thá gì! Cái lúc hắn còn bú sữa mẹ vương gia đã là vua không ngai ở chiến trường phương Bắc rồi. Bọn ta đánh dã chiến ngót nghét hai chục năm với Biên Sa, thiết kỵ vương gia dẫn đầu không thể thua!"

Quách Vi Lễ là do Tiêu Ký Minh đề bạt lên, nhưng ông ta nhập ngũ theo Tiêu Phương Húc, ông ta không chấp nhận nổi. Kỹ năng đánh dã chiến của ông ta với Hồ Hòa Lỗ lúc ở doanh thường trú đều là học từ Tiêu Ký Minh, mặc dù Tiêu Phương Húc không dạy ông ta, nhưng phong cách của ông ta hiển nhiên là trộm từ Tiêu Phương Húc.

Tiếng bàn tán trong đường dần dần rộn lên.

Giờ phút này bọn họ dường như đã đến gần điểm sụp đổ, ai nấy đều căng dây thần kinh để cố gắng duy trì sự ổn định của thiết kỵ Ly Bắc hiện giờ, nhưng cái bầu không khí sụp đổ ấy vẫn trào lên.

Ly Bắc vương đã chết.

Lời ấy giống như một cơn ác mộng đè nặng trong lòng tất cả mọi người, bọn họ bó tay trước Cáp Sâm, hình như đến tận lúc này, bọn họ mới nhận ra thiết kỵ Ly Bắc đã bị A Mộc Nhĩ bỏ xa đến thế nào.

Tiêu Trì Dã thấy ồn, nhưng ngoại trừ câu không dùng nữa kia thì hắn không nói thêm gì nữa. Hắn ngồi ở đó, đầu đau như búa bổ. Vai tay bị thương giữ cho ý thức của hắn tỉnh táo, hắn nghe thấy Cáp Sâm, Cáp Sâm, nơi nơi đều đang kêu cái tên này.

Hai chữ ấy như bóng với hình.

Ban đêm Thẩm Trạch Xuyên ngủ không ngon, chốc chốc y lại phải dậy để xác nhận Tiêu Trì Dã vẫn còn ở đấy, nhưng đêm nay lúc y tỉnh lại, Tiêu Trì Dã lại không có trong phòng. Thẩm Trạch Xuyên ngồi dậy, vội vàng ra cửa, phát hiện Tiêu Trì Dã chỉ mặc độc một chiếc áo đơn đang đứng trong sân.

Trời lại đổ tuyết.

Vai Tiêu Trì Dã phủ một lớp tuyết mỏng, hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thoáng nở một nụ cười mơ hồ với Thẩm Trạch Xuyên, ấy là một vẻ trấn an.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.

Trong ánh nhìn chăm chú ấy, Tiêu Trì Dã dần dần buông lơi, Thẩm Trạch Xuyên nhìn nước mắt của Tiêu Trì Dã chậm rãi chảy xuống, y đều hiểu hết, đến tận bây giờ Tiêu Trì Dã vẫn còn đang chìm trong trận bão tuyết kia, sói con một mình chạy vội mười mấy dặm vốn chưa từng về tới nơi.

Thẩm Trạch Xuyên đẩy cửa ra, không cả xỏ giày.

Tiêu Trì Dã đã bắt đầu nghẹn ngào, hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên lại gần, tựa như cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi sự kiềm nén, nước mắt giàn giụa mà gọi: "Lan Chu..."

Thẩm Trạch Xuyên cố ôm lấy Tiêu Trì Dã, kiễng chân lên che gáy Tiêu Trì Dã lại, giống như một tấm lá chắn, bảo vệ hoàn toàn Tiêu Trì Dã chất chồng vết thương trong lồng ngực.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net