Chương 191: Giao Thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Tuất buổi tối, Nam Bắc quây quần.

Tiêu Trì Dã vén rèm lên, Thẩm Trạch Xuyên dắt Tiêu Tuân khom mình đi vào. Tiếng thảo luận trong phòng tạm lắng xuống, Tiêu Tuân cởi khăn quàng và bao tay đưa cho Cốt Tân, sau đó vừa nhìn thẳng vào cha vừa đến ngồi quỳ xuống cạnh cha.

Tranh thủ lúc này, Thích Trúc Âm nghiêng người hỏi nhỏ Lục Diệc Chi: "Bộ các ngươi đưa con trai cho người ta hả?"

Hai tay Lục Diệc Chi bưng chén trà, còn chưa kịp đáp đã thấy con trai mình hình như phát giác ra gì, quay qua nhìn Thích Trúc Âm. Nàng cũng nhỏ giọng đáp: "Chết, Tuân nhi nghe thấy đấy."

Tiêu Tuân hành lễ với Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm chột dạ nhấp một ngụm trà.

Dáng dấp của Tiêu Tuân giống Tiêu Ký Minh, nhưng không nho nhã ôn hòa như cha, thằng nhỏ không thích cười cho lắm, gương mặt be bé lúc không biểu cảm trông có vẻ nghiêm túc lạ thường.

Lục Diệc Chi băn khoăn: "Chẳng hiểu rốt cuộc là giống ai nữa?"

Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống phía bên kia, hai bên trái phải của y là Tiêu Trì Dã và Diêu Ôn Ngọc. Từ Tiêu Trì Dã trải tiếp sang trái là phe Ly Bắc; từ Diêu Ôn Ngọc tiếp sang phải là phe Khải Đông, đoàn Trung Bác bọn họ là ít người nhất, nhưng lại không có ai dám coi thường.

"Trung Bác hiện giờ còn ba châu chưa thu hồi," Thích Trúc Âm mở lời với Thẩm Trạch Xuyên, "bọn ta hy vọng trước mùa đông năm sau phủ quân sẽ có thể hoàn thành việc thống nhất Trung Bác."

"Nếu đại soái chịu nương tay với hai châu Phàn, Đăng," Thẩm Trạch Xuyên nói, "đương nhiên ta sẽ vô cùng tự nguyện."

"Cái đó thì khó nói lắm," Thích Trúc Âm cười, "nếu Khuất đô ép ta chinh phạt Dực vương thì ta cũng đành chịu thôi."

Diêu Ôn Ngọc hiểu ý của Thích Trúc Âm, không phải là nàng không có cách, mà là nàng muốn lấy Dực vương để trao đổi quân lương năm sau với Thẩm Trạch Xuyên, chuẩn bị chu đáo cho mình đánh bộ Thanh Thử.

"Đại soái đã có thể tọa ở Ly Bắc rồi," Diêu Ôn Ngọc ôn tồn lên tiếng, "không chinh phạt Dực vương thì cũng chỉ mất một câu chứ mấy."

Chiến tuyến Nam Bắc phải thống nhất, Thích Trúc Âm liên tục lờ đi điều lệnh của Khuất đô, nếu nàng thật sự sợ thì đã chẳng đến Ly Bắc rồi. Nhưng Thích Trúc Âm lại chính muốn thét cái giá này cơ, nàng đã nghèo đến cái mức này rồi.

"Ta đến Ly Bắc thần không biết quỷ không hay, khác hẳn với chống lại lệnh vua. Từ châu các ngươi năm nay gây nên động tĩnh lớn như thế, nếu ta mà không tiêu diệt Dực vương thì thao trường của các ngươi phải trải đến tận cổng thành Đan luôn ấy chứ." Thích Trúc Âm nói, "Cái danh 'phủ quân' này cũng đáng cân nhắc lại đấy, theo ta thấy thì không khác gì hai chữ 'Dực vương' đâu."

"Hiểu thế lại sai quá đi," Thẩm Trạch Xuyên cười, "từ Trà châu đến Đôn châu, Từ châu bọn ta đều làm việc theo đúng quy định. 'Phủ quân' thì có gì to tát đâu chứ? Các văn bản pháp luật hiện giờ cũng không hề nói nó không phù hợp, ta chỉ là khách của châu phủ Từ châu mà thôi."

Đây chính là lỗ hổng cho bọn họ chưa giương cờ làm phản, trên thực tế Từ châu đã thoát khỏi sự quản chế của Khuất đô từ lâu rồi, song Khuất đô mãi vẫn không dám phát cáo thị, một là vì kiêng dè Từ châu chó cùng rứt giậu, thật sự hợp lực với Ly Bắc đánh đến thành Đan, hai là vì sợ những địa phương khác bắt chước theo, nhưng vì áp lực của nội đấu, bọn họ lại cũng không gửi mong muốn chiêu hàng* đến cho Thẩm Trạch Xuyên, dẫn đến việc Thích Trúc Âm bây giờ chỉ có thể dùng Dực vương để uy hiếp Thẩm Trạch Xuyên mà thôi.

(*kêu gọi đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc.)

Nếu là một tháng trước, Thẩm Trạch Xuyên sẽ phải nghĩ cách để đối phó với sự uy hiếp này. Nhưng hiện giờ, y chính là yếu tố quyết định chiến tuyến Nam Bắc có thể thành lập được hay không, tiền và lương trở thành lực lượng của y, y phải dùng thứ mình có để đổi lại lợi ích lớn nhất, giống như Thích Trúc Âm muốn thét giá với y, y cũng muốn thét giá với Thích Trúc Âm.

"Hàn Cận đang nằm trong tay ngươi," Thích Trúc Âm nói, "chỉ riêng điều này thôi Từ châu đã có tội rồi."

"Hàn Cận," Thẩm Trạch Xuyên nhấn nhá hai chữ này, trong mắt không có chút vẻ nao núng, "ai mà biết rốt cuộc hắn có nằm trong tay ta không cơ chứ?"

Đây chính là lý do từ xưa đến nay Thích Trúc Âm ngại đi Khuất đô, tiếp xúc với những kẻ mưu mô lão luyện như Thẩm Trạch Xuyên quá nhọc sức, câu chuyện đi vòng cả một vòng mà vẫn không tiến triển được thêm tí nào, đánh thái cực quá đáng làm người ta phát bực, nhớ lại cũng y chang cái cảm giác bị bộ Hộ đòi tiền vậy.

"Kể cả nếu ta có bỏ qua cho hai châu Phàn, Đăng, làm ngơ cho ngươi thâu tóm, vậy còn Đoan châu thì sao?" Thích Trúc Âm quay lại tức thì, "Binh trong tay ngươi chưa đến bốn vạn, nguyên hai vạn trong đó là tân binh mới chiêu mộ, muốn đoạt lại Đoan châu từ tay lũ Biên Sa thì hẵng còn hơi non đấy."

Đây là muốn Thẩm Trạch Xuyên cầu Khải Đông bọn họ xuất binh hỗ trợ.

Nhưng Tiêu Trì Dã lại nói: "Muộn nhất là tháng Hai, ta sẽ đi Đoan châu."

"Mặc dù Trung Bác tạm thời chưa cần sự trợ giúp của Khải Đông, nhưng quân phòng vệ Khải Đông có đánh hạ được bộ Thanh Thử hay không sẽ ảnh hưởng đến độ chặt lỏng của chiến trường phía Bắc," Diêu Ôn Ngọc nói tiếp, "cho nên Từ châu sẵn sàng san sẻ với đại soái, trước khi đi Ly Bắc, phủ quân đã suy xét vấn đề quân lương cho đại soái rồi. Chỉ cần Khuất đô thật sự dám cắt quân lương của đại soái, quân lương của Khải Đông năm sau có thể giao cho Hà châu gánh một nửa."

Lời này của Diêu Ôn Ngọc là nói cho đẹp mà thôi, thời điểm Thẩm Trạch Xuyên rút của* của Nhan Hà Như ở Đôn châu, Nhan Hà Như đã bảo gã còn phải gánh quân lương của Khải Đông, Thẩm Trạch Xuyên rút ra một phần từ trong đó rồi bắt Nhan Hà Như phải tự nghĩ cách tiếp tế cho Thích Trúc Âm. Lời bọn họ nói bây giờ cũng có thể coi là thật, chẳng qua chỉ bớt đi một ít điểm quan trọng, xóa Nhan Hà Như đi mà thôi.

(*Ở đây 97 dùng cụm "薅羊毛" - nghĩa đen là nhổ lông cừu. Cụm này có xuất hiện ở mấy chương trước rồi nhưng mình chỉ hiểu nó theo cách xử lý thôi, vào đến đoạn này thì mình nghĩ có thể nó có cách hiểu sát hơn. Đây là một cụm từ chỉ phương thức kiếm tiền bằng cách sử dụng các dịch vụ khuyến mại như coupon giảm giá để khuyến khích khách hàng sử dụng dịch vụ, qua đó tăng lợi nhuận. Đặt vào ngữ cảnh truyện thì nó không đúng về mặt nghĩa, nhưng mình nghĩ là nó đúng ở chỗ cụm này có liên quan đến tiền nong chứ không chỉ như cách hiểu cũ của mình, cho nên mình để là thế này.)

Đúng như tôn chỉ lợi dụng mọi cơ hội của Thẩm Trạch Xuyên, Diêu Ôn Ngọc ngưng lại giây lát, rồi nói: "Đại soái nói đúng, Trung Bác hiện giờ chỉ có ba mươi sáu ngàn người có thể được coi là 'binh,' so với hai phe ở đây thì có lẽ không đáng kể. Có điều Đoan châu chính là cánh cửa phía Đông của Trung Bác, nếu nó mà đóng không chắc thì việc cắt đứt đường dây cung ứng của Biên Sa sẽ không thể nào làm nổi, càng đừng nói đến liệu Biên Sa sẽ nhân đó gặm nhấm Trung Bác, ngăn chặn liên lạc giữa chiến trường Nam Bắc, khiến Ly Bắc rơi vào vây khốn hay không."

Thích Trúc Âm thầm nghĩ, cho nên--

Quả nhiên, Diêu Ôn Ngọc tiếp lời: "Cho nên, bọn ta hy vọng sang năm có thể xây được một mã đạo nối thẳng đến Ly Bắc và Khải Đông, nhận được vài chỉ điểm về quản chế doanh trại."

Quản chế doanh trại là cách nói hàm súc, Thích Trúc Âm nghĩ thật ra y muốn nói, Thẩm Trạch Xuyên muốn nhận được sự trợ giúp của chúng chủ tướng Khải Đông, nhờ bọn họ sang năm huấn luyện hộ Trung Bác một đội quân phòng vệ có thể lên chiến trường. Ly Bắc toàn kỵ binh, còn quân phòng vệ Trung Bác lại là bộ binh, chuyện này chỉ có thể nhờ Khải Đông đến giúp mà thôi.

Trong này đã lộ ra không ít dã tâm, ít nhất những người có mặt đều có thể nhìn ra. Điều ấy cho thấy Thẩm Trạch Xuyên vừa không muốn dựa vào thiết kỵ Ly Bắc, lại vừa không muốn đơn thuần mượn binh của Khải Đông, y muốn khôi phục phòng tuyến của Trung Bác, thành lập một đội quân võ trang đầy đủ của riêng mình.

Đúng là ai có tiền người đấy to.

Tất cả không hẹn mà cùng cảm khái, đổi chỗ quân lương này thành bạc, lại thêm cả mã đạo, trang bị, tu sửa thành trì vân vân mây mây, qua một năm là phải ngót nghét gần mấy trăm vạn lượng. Trước kia Khuất đô đùn đẩy thoái thác đủ kiểu chính là bởi vì không có tiền, kết quả bây giờ Thẩm Trạch Xuyên bảo làm là làm được luôn.

"Ngoài ra, liên quan đến kỵ binh mà phủ quân thương lượng với vương gia lần trước," Diêu Ôn Ngọc nói, "đầu xuân năm sau Ly Bắc còn cung cấp được ngựa chiến không?"

Chiến địa bây giờ thiếu ngựa chiến trầm trọng, đến đầu xuân đồng cỏ khôi phục lại, theo ý của Thẩm Trạch Xuyên, nếu như Ly Bắc không gánh nổi thì y có thể hoãn lại.

Tiêu Ký Minh không chút nghĩ ngợi đáp: "Được, nhưng Trung Bác phải cho bọn ta mượn núi Lạc làm trại ngựa."

Đây là kế hoạch của Tiêu Ký Minh. Tướng lĩnh duy nhất trong tay Tiêu Trì Dã chính là Đàm đài Hổ, để lại ở Đôn châu rồi cũng đồng nghĩa với đưa cho Thẩm Trạch Xuyên rồi. Tháng Hai năm sau Tiêu Trì Dã đi Đoan châu, lại dùng mã đạo hiện có của doanh Biên Bác để đổi ngựa chiến thì khá bất tiện. Nếu Ly Bắc lập được một trại ngựa mới ở núi Lạc thì sẽ không chỉ giảm bớt áp lực cho việc vận chuyển của doanh Biên Bác, mà còn có thể lập được một phòng tuyến nhỏ ở Trung Bác, nếu thế cho dù Đoan châu có thất thủ, hay Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã nảy sinh xích mích, Ly Bắc cũng sẽ không lập tức rơi vào thế bị động.

"Đoan châu muốn thành lập kỵ binh à?" Lục Quảng Bạch hỏi.

Thẩm Trạch Xuyên chưa có nhiều ý tưởng lắm cho đội kỵ binh này, chỉ bảo: "Thử nghiệm khinh kỵ chút, phải chờ đến năm sau có ngựa chiến đã mới tính tiếp được. Lục tướng quân muốn ở lại chiến địa à?"

Lục Quảng Bạch gật đầu: "Ly Bắc bây giờ cần thời gian, binh của ta có thể đương đầu với loan đao của quân tinh nhuệ của Cáp Sâm thay thiết kỵ ở chiến địa, chính ta cũng rất có hứng thú với 'bọ cạp'."

"Thế thì ta cũng có một yêu cầu," Thích Trúc Âm nói, "Lục Quảng Bạch đã ở lại chiến địa rồi, vậy thì để trao đổi, tháng sáu Năm sau Tiêu Trì Dã phải đến chiến trường phía Nam thủ quận Biên cho ta."

Tiêu Trì Dã sững người.

Thích Trúc Âm đập bàn một cái, không nói thêm nữa. Nhưng cả Tiêu Ký Minh lẫn Lục Quảng Bạch đều hiểu đây là ý gì, Thích Trúc Âm đang cho Tiêu Trì Dã cơ hội.

***

Ông trời ban cho bộ Liệu Ưng một nam nhân tên là A Mộc Nhĩ ở bên bờ Trà Thạch, sau đó lại ban cho A Mộc Nhĩ một đứa con trai với thiên phú vượt trội. Bọn họ dẫn đầu kỵ binh Biên Sa quật khởi ở bờ sông, dựa vào mưu lược và loan đao để đánh tan rã Đại Chu. Hẳn lúc này, trong mắt Mộc Nhĩ, thời đại thuộc về Biên Sa đã đến rồi. Lão thấy đại mạc kia trải dài trước mắt mình, Biên Sa sẽ từ biệt những tháng ngày khổ sở đằm mình trong gió tuyết, bọn họ đã đi qua hằng hà gian truân, đã sắp rời khỏi mảnh đất cằn cỗi này, sắp thành lập được vương triều của chính mình trên mảnh đất phì nhiêu màu mỡ kia.

Mùa đông này, bờ cõi Đại Chu đã hoàn toàn phân tách. Bức tường Thẩm Trạch Xuyên lập nên đã che chắn hai vùng biên cương phía Đông Bắc, y bỏ ra nửa năm để hoàn thành bức tường này, kết nối được chiến trường Nam Bắc ở nơi Trung Bác hoang tàn bất trị, mặc dù y vẫn còn chưa công khai chĩa mũi nhọn vào Khuất đô, cán cân nghiêng của thế cục đã bắt đầu lộ ra.

Năm nay Ly Bắc không giăng đèn lồng hay đốt pháo, nhưng cũng không phải không có gì. Thẩm Trạch Xuyên ăn bữa Giao Thừa ở đây. Y nằm ngủ giữa lúc gác đêm, Tiêu Trì Dã đặt cây quạt mới và mấy đồng tiền xuống bên gối y. Lúc Thẩm Trạch Xuyên mơ màng tỉnh lại, Tiêu Trì Dã khẽ chạm vào mặt y, y lại ngủ tiếp.

Giữa đêm Tiêu Trì Dã cởi áo xuống, bắt đầu từ vai trái, xuống thẳng đến hông, toàn bộ phần lưng bị chiếm cứ bởi con sói. Tất thảy những phẫn nộ, gầm thét, cắn xé thống khổ của hắn đều khắc trên đây, con sói này không hoàn mỹ, vị trí của mắt trái nằm vừa đúng trên vết thương phía sau vai trái, trông như bị khoét ra, bởi vậy mang một vẻ dữ tợn lạ thường.

Tiêu Trì Dã ghi hằn nỗi khuất nhục trong trận bão tuyết kia.

Cáp Sâm nói đúng.

Ai cũng phải lấy oán báo oán.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net