Chương 58: Tuyết lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi suốt mấy ngày, án hành thích kết thúc chóng vánh, sóng gió quãng thời gian trước thấm thoắt bị gió tuyết vùi lấp, hóa thành một bể trắng mênh mang, đúng lúc ấy, Lý Kiến Hằng hay tin Tiêu Trì Dã đổ bệnh.

Nghe nói là mắc phong hàn mà vẫn còn diện bích, cuối cùng liệt giường luôn, ốm đến mức không gượng dậy nổi. Lý Kiến Hằng đội tuyết ra ngoài, khởi giá đến vương phủ Ly Bắc, dẫn theo cả chư thần, lại trở về làm huynh đệ tốt với Tiêu Trì Dã.

Mọi người ra ngoài hết, mặt mày Tiêu Trì Dã tái nhợt, được Thần Dương đỡ dậy, ngồi đối diện với Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng nói: "Trẫm tin kẻ khác đặt điều, hôm ấy trách mắng ngươi, thật sự rất hổ thẹn."

Tiêu Trì Dã thưa: "Vua tôi gắn bó, vốn nên như vậy, Hoàng thượng không cần để bụng."

Lý Kiến Hằng trầm mặc, Tiêu Trì Dã cũng trầm mặc, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến lúc phải xưng vua tôi ở chỗ riêng tư rồi.

Lý Kiến Hằng cười gượng: "Trước đây trẫm cứ nghĩ ngươi làm bằng sắt, không ốm được đâu, nào ngờ đến lúc ốm ngươi cũng chẳng khác gì người bình thường."

Tiêu Trì Dã nói: "Thần chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà, bằng xương bằng thịt, bị đâm cũng sẽ chảy máu như ai thôi."

Lý Kiến Hằng lại nhớ về đêm ở trường săn, một mình Tiêu Trì Dã phi ngựa giữa vòng vây của Cẩm y vệ, trong đường tơ kẽ tóc, nâng hắn lên long ỷ.

Con người quả thực rất kỳ lạ, lúc ghét ai đó thì chỉ nhớ tới điểm xấu của họ, nhưng đến khi áy náy thì lại chỉ nhớ về điểm tốt của họ, dường như những lời mình cùng người khác từng chỉ trích người ta đều đang đánh vào lòng mình, để rồi lại càng hổ thẹn.

Lý Kiến Hằng muốn hỏi Tiêu Trì Dã rất nhiều chuyện, ấy nhưng bây giờ cái gì cũng chẳng thiết hỏi nữa. Tiêu Trì Dã đã bảo bằng xương bằng thịt ắt sẽ chảy máu, vậy tình nghĩa xa lạ kia thì sao đây?

Lý Kiến Hằng đành nói: "... Ngồi vào vị trí này, không phải trẫm... không phải ta cam tâm tình nguyện. Sách An à, ngươi không ngồi ở đây, ngươi chắc chắn không thể hiểu được cái cảm giác lúc nào cũng nơm nớp sợ sệt đâu. Ai cũng tưởng ngồi vào đây có thể sung sướng tự tại, trước đây ta cũng tưởng vậy, nhưng hoàn toàn không phải."

Tiêu Trì Dã lặng thinh.

Vành mắt Lý Kiến Hằng bỗng đỏ hoe, hắn cũng chẳng rõ mình buồn cái gì nữa, chỉ biết nói: "Ta vốn chỉ là một khúc gỗ mục, ta nói ngươi nghe, ta hiểu lắm chứ, nếu không phải vì anh em đã chết sạch thì vị trí này đâu đến lượt ta. Nhưng ta làm sai gì chứ? Trước giờ ta chỉ muốn làm một nhàn vương, các ngươi đẩy ta lên, còn không thèm hỏi ta lấy một câu... Ta cố hết sức rồi Sách An, ta thật sự cố hết sức rồi, làm sao ta có thể điều khiển quyền lực trong thiên hạ này đây? Ta chỉ có thể để nó điều khiển ta thôi."

Lý Kiến Hằng khổ sở bưng mặt nghẹn ngào.

"Sách An, ngồi ở trên ấy cao quá, chẳng nhìn rõ được gì cả!"

Mắt Tiêu Trì Dã cũng đỏ hoe, hắn nói: "Huynh đệ một thời, làm sao ta trách ngươi được?"

Lý Kiến Hằng ra sức lau nước mắt: "Nhưng cuối cùng ta lại làm tổn thương tình huynh đệ."

Tiêu Trì Dã: "Chuyện thân bất do kỷ, tội gì phải đổ lên đầu mình? Là ta hành sự quá gây chú ý, bị chỉnh đốn là đúng rồi."

Lý Kiến Hằng nói: "Tính ngươi vốn đã thế, không trách ngươi được. Bọn họ cứ xúi giục ta như vậy, đều là vì chính bọn họ chứ đâu. Ta xin lỗi ngươi, Sách An à."

Cả hai như đã xóa tan những hiềm khích cũ, khôi phục lại tình bạn chân thành xưa kia. Chỉ là sự thoải mái vui vẻ hồi ấy cuối cùng đã mất thật rồi, biến thành một bầu không khí gượng gạo, cung kính có thừa mà thân thiết chẳng đủ.

Lý Kiến Hằng không nán lại lâu, nói xong với Tiêu Trì Dã là phải đi ngay, trước khi đi còn thưởng rất nhiều đồ, dặn dò Tiêu Trì Dã phải nghỉ ngơi cho tốt.

Người vừa giải tán, Tiêu Trì Dã ném ngay cái gối tựa lưng đi, đứng dậy khoác áo vào, xỏ giày đến thư phòng của Tiêu Ký Minh.

Trong thư phòng, Tiêu Ký Minh đang nghe Triêu Huy trình bày quân vụ, thấy Tiêu Trì Dã vào thì vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn ngồi cạnh.

Triêu Huy không dừng lại, tiếp tục nói: "Chi tiêu lương bổng năm ngoái bộ Hộ đã kiểm tra, định mức năm sau nội các vẫn đang bàn. Năm nay tuyết lớn, dân Quyết Tây rất mừng, bởi vì tuyết lành báo hiệu năm sau bội thu, nhưng dân Trung Bác bắt đầu chết cóng rồi."

"Nha môn châu phủ Trung Bác mấy năm gần đây khan hiếm nhân thủ, gặp tuyết lớn, nhà bị sập cũng chẳng có mấy người để đi dọn." Tiêu Ký Minh uống trà nóng, đăm chiêu, "Bảo với bộ Hộ, rút bốn vạn lượng từ quân lương đầu năm của Ly Bắc làm bạc tu sửa cho Từ châu Trung Bác."

Từ châu giáp đường lương mã Đông Bắc, Tiêu Ký Minh ban ân tình này, cũng coi như là đưa than ngày tuyết.

Triêu Huy hiểu ra, cầm bút ghi vào sổ.

"Nha môn châu phủ Trung Bác thiếu người, đô quan lại chẳng mấy ai chịu đi, nhưng cứ bỏ không thế mãi quả thực không phải kế lâu dài." Tiêu Trì Dã rót trà cho Tiêu Ký Minh.

"Trước đây Hoa Tư Khiêm không chịu quản, này là củ khoai bỏng, cầm lên là phải bỏ tiền ra." Ngón tay Tiêu Ký Minh mân mê miệng chén, "Nhưng bây giờ Hải các lão chủ quản, năm nay có thi Hội, ông ta sẽ tìm một người phù hợp cho Trung Bác."

"Phần lớn người mới nhập sĩ đều thiếu kinh nghiệm, lại còn không có uy tín, làm quan bên dưới thì còn có thể, chứ làm đại quan biên giới chắc chắn không được." Tiêu Trì Dã nói, "Người chủ trì đại cục ở Trung Bác vẫn phải chọn người trong triều đình thôi."

"Giờ chính đang thiếu nhân tài có thể tự lực cáng đáng như vậy đấy," Tiêu Ký Minh nói, "Trung Bác hồi xưa là đất phong, dính dáng đến Thẩm thị, bên dưới lằng nhằng dây mơ rễ má lắm nhiêu khê. Lúc Thẩm Vệ còn sống thế cục đã thành hình rồi, năm năm trước tự dưng lại bị phá, hiện giờ chính là một vùng loạn lạc. Lương dân bá tánh hồi đó bỏ chạy vì Biên Sa đồ thành, triều đình thì mãi không có chính sách an dân, giờ ở Trung Bác chủ yếu chỉ còn quân phòng vệ còn sót lại với cả giặc cỏ tạp nham thôi. Vẫn bảo rừng thiêng nước độc sinh người nham hiểm, Trung Bác bây giờ khác gì đâu. Quan viên bình thường mà đi, chẳng những không bình được, mà còn bị bắt nạt nữa kia."

"Nếu triều đình chịu phái một võ tướng cầm binh đi, lấy danh nghĩa diệt phỉ thì may ra còn quản được." Triêu Huy đóng sổ lại, "Cơ mà nhìn tình hình này thì e là không dám làm đâu."

Đương nhiên là không dám rồi, phía Đông Bắc Khuất đô ngày nay là thiết kỵ Ly Bắc, Đông Nam là quân phòng vệ Khải Đông, đều là vùng biên thùy binh hùng tướng mạnh, chế ngự nổi đã là ráng lắm rồi, nếu đánh liều phái một người đi, phong tước lên lại càng khó đối phó. Nhưng cứ mặc kệ Trung Bác thế này cũng không ổn, nhất định phải có một biện pháp có thể cân bằng toàn diện.

"Đây là nan đề của nội các," Tiêu Ký Minh đẩy quân vụ ra, nhìn Tiêu Trì Dã, "sao rồi?"

Tiêu Trì Dã gác khuỷu tay lên thành ghế, muốn gác chân nữa mà nhìn một vòng chẳng thấy chỗ nào để gác chân, bèn nói: "Huynh dọa Hoàng thượng ghê quá đấy, đệ thấy hắn sợ mất mật rồi, chả vui vẻ gì đâu mà vẫn phải tiếp tục làm huynh đệ với đệ."

"Bọn đệ vốn chỉ có tí tình nghĩa rượu thịt," Tiêu Ký Minh cười, "để hắn sợ vẫn tốt hơn để hắn không sợ."

"Phó Lâm Diệp vất vả rồi," Tiêu Trì Dã nói, "bao giờ có cơ hội đệ phải cảm ơn hắn hẳn hoi mới được."

"Cảm ơn người bạn đã bí mật giúp đỡ đệ ấy." Tiêu Ký Minh nói, "Án này có thể kết thúc thông thuận, bên trong có người ra tay không ít. Chứ dựa vào kinh nghiệm của Phó Lâm Diệp, vốn không nên lọt bẫy dễ dàng như vậy."

"Ừ..." Tiêu Trì Dã chỉ cười, chuyển đề tài, "Cốt Tân đâu rồi? Gọi hắn vào, ta có việc cần dặn."

"Thế thì gọi hết vào đi, ta cũng có việc dặn." Tiêu Ký Minh quay sang bảo Triêu Huy.

Triêu Huy ra ngoài gọi người, Mãnh cũng bay vào theo. Nó đậu xuống giá áo, giũ lông làm tuyết bắn ướt hết quần áo đang hong. Đinh Đào cởi giày nhảy vào trong, bật tới trước mặt Tiêu Ký Minh đứng nghiêm, Thần Dương và Cốt Tân đằng sau cũng bước vào.

"Thế tử!" người mà Đinh Đào nể phục nhất chính là Tiêu Ký Minh, hàm răng trắng như tuyết nhe tợn, "thế tử cứ việc sai bảo! Đinh Đào tôi nhất định xông pha khói lửa bất chấp nguy nan!"

"Ô," Tiêu Trì Dã nâng chén trà, "sao trước giờ ngươi chưa từng nói Nhị công tử cứ việc sai bảo nhỉ?"

Đinh Đào: "Người toàn ném tôi thôi."

"Mắc tội gì," Tiêu Ký Minh điềm đạm, "mà lại để Nhị công tử ném ngươi?"

Đinh Đào nhanh miệng: "Không mắc tội, mà là Nhị công tử cứ bắt tôi đi theo-"

Tiêu Trì Dã suýt nữa phụt trà, đóng nắp "cách" phát, nháy mắt ra hiệu cho Thần Dương. Thần Dương lập tức cốc đầu Đinh Đào, Đinh Đào vẫn chẳng hiểu mô tê gì, ôm đầu không dám nói tiếp.

Tiêu Trì Dã bị bỏng lưỡi, nói: "Lôi ra ngoài, chôn ngay tại chỗ! Huyên thuyên cái gì đấy? Để Cốt Tân nói!"

Đinh Đào ấm ức: "Tôi chưa-"

Thần Dương bịt miệng cậu lôi ra ngoài, mở cửa ra chôn xuống tuyết thật.

Cốt Tân nghĩ mình nói gì đây? Bỏ mẹ rồi mình nói cái gì được bây giờ?

Hắn đứng trước mặt Tiêu Ký Minh, thấy Tiêu Ký Minh định đặt chén trà xuống, bèn lập tức quỳ một gối, cung kính đỡ chén rồi để lại lên bàn, vụng về bật ra một câu: "Thế tử, bỏng!"

Tiêu Ký Minh thấy vậy cũng không hỏi ngay, chỉ nhìn cả hai người, nhìn đến mức Tiêu Trì Dã như ngồi trên đống lửa.

Tiêu Ký Minh: "Làm sao vậy, Nhị công tử giấu ai trong phủ à?"

Tiêu Trì Dã: "Đâu ra? Đại ca, đệ còn chưa đi xem mặt cơ mà, sao lại có chuyện đi hủy hoại thanh danh cô nương nhà người ta được."

Tiêu Ký Minh nhìn hắn một hồi lâu, cũng chẳng biết là tin hay không, nhẹ nhàng cho qua, bảo hắn nói tiếp.

Tiêu Trì Dã tìm được một tư thế thoải mái, nói: "Đệ muốn bảo Cốt Tân đi tra phường Hương Vân."

Triêu Huy ngẫm nghĩ, nói: "Phường Hương Vân ở phố Đông Long, vốn là nơi tạp nham, bí mật tra cũng khó đấy. Nhị công tử cảm thấy Hương Vân có vấn đề à?"

"Chắc chắn nàng có vấn đề," Tiêu Trì Dã nói, "Ngụy Hoài Hưng lấy bằng chứng từ nàng, nàng vô duyên vô cớ gây sự với ta làm gì?"

Triêu Huy quay sang Tiêu Ký Minh: "Thế tử, tôi thấy có người nói là vì yêu sinh hận."

Tiêu Ký Minh không nhanh không chậm bảo Tiêu Trì Dã: "Nếu nàng đã thành tình cũ thì giờ chắc đệ đã có người mới rồi. Ta vào đô cũng được mấy hôm rồi, sao không thấy đệ nói gì?"

Tiêu Trì Dã: "Đệ chán chơi thôi mà, có gì đâu."

"Nói chuyện sao phải chớp mắt," Tiêu Ký Minh nói, "chớp mắt tức là nói dối rồi. Cô nương nhà ai? Cha với đại tẩu đệ đều lo lắng chuyện này đấy, nếu có ai rồi thì bảo với đại ca khó đâu, nhà lo liệu được ngay cho đệ mà."

"Không có," Tiêu Trì Dã ngồi không yên, muốn chạy nhưng lại không dám, chỉ đành nói, "không có, không có thật mà. Đệ lấy vợ làm gì? Chẳng phải sẽ làm lỡ làng người ta sao."

"Lấy vợ rồi sẽ trưởng thành hơn được chút." Tiêu Ký Minh muốn chụp đầu hắn, mỗi tội không thể quét sạch uy phong của hắn trước mặt cấp dưới được, mới trầm giọng, "Đại ca đại tẩu còn ở bên đệ được bao lâu nữa? Ở Khuất đô này, vẫn nên có người có thể thắp đèn cho đệ, tâm sự cùng đệ. Đệ nhìn trúng ai, người nào cũng được, cha và ta sẽ tận lực trợ giúp, kể cả có là con gái thế gia, miễn đệ thích, trong nhà đều sẽ lo cho kỳ được."

Tiêu Trì Dã vốn còn định ba láp cho qua chuyện, nghe thế lại bỗng giật mình, bèn ướm hỏi: "Thích đại soái... Người như Thích đại soái cũng được hả?"

Ánh mắt Tiêu Ký Minh khẽ biến, không ngờ thằng em mình lại thích người như Thích đại soái, im lặng một hồi lâu, tâm tình rốt cục vẫn hết sức phức tạp: "... Nếu nàng không chém chết đệ, thì ta đồng ý."

Đêm xuống lúc lên giường, tự dưng Tiêu Trì Dã giẫm phải thứ gì đó. Hắn cúi người nhặt lên từ trên thảm, là một chiếc cúc làm bằng ngọc trai.

Theo viên ngọc trai, Tiêu Trì Dã nhìn xuống gầm giường.

"Thần Dương." Tiêu Trì Dã bỗng mở cửa sổ ra ới tiếng.

Thần Dương bước từ dưới thềm lên, Tiêu Trì Dã nhìn hắn đăm chiêu một hồi, nói: "Sáng mai đến tiệm trang sức trên phố Thần Vũ."

Thần Dương còn chưa đáp, Tiêu Trì Dã đã giơ tay ném cho hắn một cái tráp.

"Bảo bọn họ đánh thành khuyên tai, mỗi loại một cái thôi." Tiêu Trì Dã nói xong rồi lại ngẫm nghĩ một lúc lâu nữa, tiếp, "Đơn giản chút, đừng màu mè quá."

Thần Dương nhìn tráp, hỏi: "... Đánh hết ạ?"

"Đánh hết." Tiêu Trì Dã đóng cửa sổ, hắn đóng cửa im im chốc lát, rồi lại mở ra.

Thần Dương cũng không dám động, cầm tráp bối rối hỏi: "Chủ tử?"

Tiêu Trì Dã nói: "Ghi nợ nhé!"

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net