Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ném cái thằng kiết xác này đi cho ta!" Tôi bị mấy người bồi bàn đẩy ra ngoài cửa, chỉnh đốn lại quần áo bị nhăn nhó, mỉm cười bắt đầu tiếp tục đi tìm chỗ khác. Xem ra cái thông báo tìm người kia hiệu quả thật là tốt, không chỉ có dọc theo đường đi đều có người liên tục chỉ trỏ hoặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, hơn nữa hết thảy những nơi tôi tới xin việc đều sẽ có người nhận ra tôi, diễn xuất hầu như một màn giống nhau từ bất ngờ vui vẻ tới thất vọng cực độ. Sau đó tôi cứ hễ có người chỉ tôi, "Di, ngươi không phải là..."liền xoay người bỏ đi. Tôi không nản lòng, tôi không tin tất cả mọi người đều thấy được thông báo đó. Nhưng mà, từ sáng sớm đi tới buổi chiều, tôi vẫn không thể tìm được nơi có thể thuê mình, vừa đói vừa khát, liền tới một siêu thị định mua bánh mì và nước uống. Nhìn thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân dán ở cửa, lòng quyết định thử một lần nữa.
Quản lí là một người trung niên trắng trắng mập mập vóc người thấp đậm, hắn cũng không có giống những người khác vừa thấy tôi liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. "Tên là gì?" "Mạnh Hạo Thiên." "Trước đây đã từng làm công việc này chưa?" "Đã làm, tôi rất có kinh nghiệm." "Giấy chứng nhận lấy ra tôi xem một chút." Tôi móc CMND ra đưa cho hắn. Hắn nhìn kỹ nói, "Hiện tại kinh tế đình trệ, không nên hi vọng vào tôi sẽ cho ngươi tiền lương cao. Nếu như ngươi không muốn làm, vẫn có rất nhiều người muốn giành cái công việc này."
Tôi liền vội vã thành khẩn nói: "Không sao cả, tiền lương cao thấp đối với tôi không có vấn đề gì." Thế là, tôi cuối cùng kiếm được công việc đầu tiên từ khi quay về đây. theo kinh nghiệm trước đây làm thu ngân viên của tôi, tôi biết, quản lí kỳ thực cắt xén không ít tiền lương của mình, thế nhưng tôi hiện tại quyết không thèm để ý, chỉ cần có cơ bản sinh hoạt phí dùng như vậy là đủ rồi. Ngày thứ hai, tôi bắt đầu đi làm. Tôi bận rộn trước máy tính tiền, giống như lại nhớ tới thời niên thiếu, trong lòng cảm thấy phá lệ phong phú. Nghỉ ngơi thì cùng những người khác nói chuyện phiếm, mới biết được thì ra quản lí cho tới bây giờ chỉ xem tin tức cổ phiếu, cho rằng các tiết mục TV khác đều là lãng phí thời gian và tiền bạc. Đương nhiên, cũng có đồng sự thấy tôi cũng sẽ lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhưng mà lại nghĩ một người đang bị phát lệnh truy không có khả năng nghênh ngang đi làm công, cho rằng cò thể chỉ là người giống người, có lẽ bọn họ vì 100 vạn đó cũng từng lén gọi điện thoại đến Tề thị, lại nhận được câu trả lời phủ định giống nhau. Buổi tối, tôi trở lại quán trọ, ngồi ở trên giường ăn cơm hộp, cảm giác cuộc sống vẫn không thay đổi bình tĩnh và tự do, mặc dù Tề Tư Âm nhất định sẽ lần thứ hai phá hoại trạng thái này, tôi vẫn nghĩ đây chính là hạnh phúc. Tôi vừa bận rộn cả buổi sáng, ngày hôm nay là cuối tuần, khách hàng đặc biệt đông. Quản lí nhìn sức lao động hạ giá mà chăm chỉ của tôi cũng rất thoả mãn, hắn đi tới trước mặt tôi, "Không sai, ngoan ngoãn làm, lúc thích hợp tôi sẽ cho ngươi tăng lương!"Tôi trong miệng đáp ứng, nhưng từ bình luận của những người khác về hắn đã sớm rõ ràng, loại sự tình này hắn cho tới bây giờ chỉ là trên miệng nói vui chút thôi. "Quản lí Đường, điện thoại!" Bàn tiếp tân truyền tới tiếng gọi lớn, cô gái tiếp điện thoại có vẻ rất khẩn trương, lấy tay che microphone, la lên với quản lí: "Là chủ tịch Triệu gọi!" Quản lí vóc người ục ịch hành động đột nhiên biến giống như thỏ nhanh nhẹn linh hoạt, vèo một cái đã đến trước bàn phục vụ, nhanh chóng đoạt lấy microphone. "Chào chủ tịch!" Lần đầu tiên nhìn gương mặt kiêu căng của hắn hiện ra vẻ cung kính như vậy, thanh âm cũng vô cùng êm tai, hai tay nắm chặt microphone, tôi không khỏi cười thầm một chút. "Phải, phải, tôi chính là quản lí của đại lí số bảy, tên của kẻ hèn này là... ngài nói gì?" Hắn quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt, tim tôi nhảy một cái, lẽ nào... "Đúng là có người như thế, ngày hôm qua vừa tới, làm việc cũng rất siêng năng..." Trong lòng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, yên lặng tháo mũ trên đầu xuống. "Vâng, tôi hiều, xin chủ tịch yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này! Tạm biệt thủ tịch!Đúng rồi, Tên của kẻ hèn là..." Xem ra bên kia đã gác điện thoại, câu nói cuối cùng của hắn vẫn chưa nói hết, có chút không cam lòng trừng microphone. "Mạnh Hạo Thiên." Tôi nhìn hắn đi về phía mình, thế là ngay cả quần áo lao động trên người củng cởi ra, đặt lên trên bàn. "Ngươi bây giờ bị đuổi việc." Quả nhiên, hoàn toàn như tôi dự tính. "Xem xét ngươi còn không có làm hết ba ngày thử việc, tôi không thể trả lương cho ngươi, ngươi bây giờ đi đi." Đôi mắt nhỏ của hắn có chút bực mình trừng tôi, dường như không thể hướng cấp trên thông báo tên mình nên giận chó đánh mèo tôi. Tôi mỉm cười nhìn hắn
──
rất đáng tiếc, Mạnh Hạo Thiên trước mắt ngươi sẽ không bao giờ nén giận, mặc người bắt nạt nữa. "Cho tôi tiền lương một ngày."Tôi bình tĩnh nói. "Ngươi biết chủ tịch của các ngươi vì sao muốn đuổi tôi không?" "Bởi vì tôi là tình nhân của ông ấy( bà ấy), ông ấy ( bà ấy ) (bởi vì tiếng hoa ông/bà ấy đều phát âm là 'tha')muốn dùng cách này bắt tôi trở lại bên cạnh. Cho cạnh tôi." Tôi nhìn sắc mặt hắn biến đổi, trong lòng sắp giở mình cười, tôi ngay cả chủ tịch của hắn là nam hay nữ, là già hay trẻ cũng không biết, chỉ là lừa hắn một chút, hắn cư nhiên tin thật. Bất quá nhìn biểu hiện như gặp quỷ của hắn, tôi tin tưởng vị kia Triệu chủ tịch khẳng định là nam giới. Hắn ngoan ngoãn giao tiền lương cho tôi, còn vô cùng cung kính tiễn tôi tới cửa. "Ngài chớ có trách tôi, đây đều là ý của chủ tịch, chúc hai người sớm ngày đoàn tụ!" Sắc mặt hắn từ lâu đã khôi phục bình thường. Tôi nghe câu chúc phúc cuối cùng này, trong bụng hết sức buồn cười. Vị chủ tịch này bị tôi phá hư danh dự như vậy, biết được nhất định giận sôi ruột, thế nhưng ai kêu hắn dựa theo lời Tề Tư Âm đối phó tôi như vậy làm chi, tôi dám khẳng định việc này có liên quan với Tề Tư Âm, cho nên tôi tuyệt đối không áy náy. Tôi rời khỏi cái siêu thị mà chỉ làm việc một ngày và nửa buổi, đi trên đường dưới ánh nắng, đột nhiên rất muốn cất tiếng cười to, thật là thú vị, đây là tôi lần đầu tiên giở trò xấu ha? Nhớ tới bản thân nói xạo không chớp mắt, thì ra tôi cũng có thể hư như thế a! Ha ha ha... Nhưng mà, tôi tuy rằng muốn cười, trong lòng không hề thấy mừng rỡ, trái lại cảm thấy từng đợt bi phẫn. Tề Tư Âm, tại sao còn muốn bức tôi như vậy, tôi chẳng lẽ còn chưa đủ thảm, ngươi ngay cả một con đường sống cuối cùng cũng không cho tôi sao? ! Để sinh sống, tôi vẫn cần tiếp tục tìm chỗ làm, nhưng mà mỗi khi tôi tìm được việc, rất nhanh sẽ bị đuổi đi. Mấy ông chủ có tâm địa tốt sẽ thông cảm nhìn tôi, hỏi tôi có phải đắc tội người nào không, tôi chỉ có thể xin lỗi sự quan tâm của họ mà cười cười. Việc làm lâu nhất là tại một sạp bán trái cây rất nhỏ giúp ông chủ bán hàng, đây là tiệm do ông ấy tự mình làm chủ, tôi nghĩ lúc này đây hẳn là không có áp lực từ phía trên đè xuống chứ? Thế nhưng hai ngày sau, điện thoại vẫn gọi tới, lần này là con gái của ông chủ, nói cấp trên của cô ấy nói, nếu muốn tiếp tục làm việc. Nhất định phải lập tức xa thải thằng làm công cha cô vừa mướn. Tôi nhìn ánh mắt xin lỗi của ông chủ, thực sự là rất băn khoăn, tôi lại một lần nữa mang phiền phức đến cho người khác rồi.
Tiền trên người tôi không còn duy trì được mất ngày, bởi vì mấy công việc gần đây ngay cả nửa ngày còn chưa tới đã bị đuổi rồi, hiệu suất làm việc của Tề Tư Âm càng ngày càng cao, mà bản thân tôi lại ngại làm chưa tới nửa ngày không thể lấy tiền công, cho nên mấy công việc này đều chỉ là ra sức, nhưng không nhận được một phân tiền. Tôi phải làm sao đây? Lẽ nào cứ như vậy lần thứ hai khuất phục Tề Tư Âm? Chiêu này của hắn thật độc ác, muốn hoàn toàn cắt đứt nguồn sống của tôi, xem ra nếu như tôi không muốn bị chết đói, chỉ có hướng hắn cúi đầu cầu xin tha thứ. Là như thế này sao? Tôi dùng hết số tiền còn lại trên người mua một sạp hoành thánh nhỏ, ở bên đường dựng xe, bày ra vài bộ bàn ghế, bắt đầu gói hoành thánh bán. Tôi một bên mời chào khách hàng, một bên cảnh giác nhìn bốn phía. Tôi không có giấy phép, chuẩn bị nhìn thấy cảnh sát là bỏ chạy, không phải có rất nhiều người đều làm ăn nhỏ như thế sao? Hơn nữa cũng làm rất được, tôi nhất định cũng có thể. Tôi rất tự tin với tay nghề của mình. Quả nhiên, mới một buổi sáng đã bán được mấy mươi bát, rất nhiều người còn nói mùi vị tốt, bọn họ sau này mỗi ngày đều sẽ tới ăn. Lòng tôi vô cùng vui vẻ, không chỉ có bởi vì nhận được ủng hộ của mọi người, kiếm được khách quen, càng bởi vì bản thân cuối cùng sẽ không tiếp tục bị Tề Tư Âm bố trí, tôi hiện tại là ông chủ của chính mình, hắn còn có thể xuất ra thủ đoạn uy hiếp gì chứ? Nhưng mà, tôi chẳng vui vẻ được bao lâu. Đang cúi đầu bao hoành thánh, tôi đột nhiên cảm giác bầu không khí không đúng lắm, ngẩng đầu vừa nhìn, một đám côn đồ mang gậy gộc đang hùng hổ đứng trước quán, ngực không khỏi đánh lên một tiếng. "Tiểu tử thối, ai cho ngươi ở chỗ này bày quán?"Một tên dẫn đầu cầm gậy chỉ vào tôi, "Ngươi có biết đây là địa bàn của lão tử không hả!" Tôi tưởng là bọn rắn độc tới thu tiền bảo kê, vội vã móc tiền ra. "Phải nộp bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đóng." "Ai muốn tiền? !" Hắn tàn bạo ném một cái chén xuống đất, "Chính là không cho ngươi bày quán!" Khách ăn thấy xảy ra chuyện không ổn, đều lặng lẽ đứng dậy rời khỏi. Tôi biết không thể cứng rắn đối chọi với chúng, không thể làm gì khác hơn là thu thập sạp, cùng lắm thì tôi đi tới nơi khác dọn hàng. "Đừng nhúc nhích, mấy thứ này không thể lấy đi, để lại ở chỗ này, chính ngươi cút!" Tôi cuối cùng bắt đầu hiểu ra, bọn họ cũng   không đơn giản chỉ là đám lưu manh tới gây chuyện. "Là ai cho các ngươi tới? Họ Tề hay là họ Hàn?" "Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng thông minh, đắc tội với lão đại của lão đại của chúng ta, còn dám hỏi! Ta nói cho ngươi, không riêng ở đây, tới đâu ngươi cũng đừng mong bày quán, thấy một chỗ sẽ có người đến phá ngươi một chỗ!" "Tới, động thủ cho ta!"

Hắn vung tay lên, những người đó liền xông tới bắt đầu dùng gậy gộc đập phá loạn xạ. Tôi tiến lên ngăn cản, nhưng ngăn không được mười mấy người cùng công kích, tô chén nhanh chóng từng bộ từng bộ bị ném vỡ trên mặt đất, bàn ghế cũng bị đánh gãy. Mắt thấy dường sống cuối cùng sắp bị tước đi, tôi thực sự không thể nhịn được nữa, cầm lấy cái giá lớn đang gác trên nồi, múc nước dùng nóng bỏng tạt vào bọn họ. "Ai u!"Bọn họ bị nóng một mảnh kêu la thảm thiết. "Tiểu tử thối! Còn dám tạt nước nóng lão tử! Đánh nó thật mạnh cho ta!" Bọn họ vây quanh tôi, tôi tuy rằng cũng cầm giá ra sức phản kháng, thế nhưng thân thể vốn không đủ mạnh mẽ, lại bị mười mấy người bao vây tấn công, rất nhanh thì sức chống đỡ cũng không còn, bị đánh ngã xuống đất, trên mặt trên người không biết đã trúng bao nhiêu nắm tay và gậy gộc, cuối cùng chỉ có thể cuộn mình bảo vệ đầu. Tiếng xe thắng gấp đột nhiên vang lên
"Con mẹ nó! Các ngươi mấy thằng khốn nạn! Ai cho các ngươi đánh hắn hả!" Âm thanh quen thuộc gầm lên giận dữ, tiếng tát tai chan chát vang lên, nhưng mà không có đánh vào người ta. "Thiếu gia, xin lỗi! Thế nhưng hắn hắt nước nóng vào chúng ta..." "Còn dám cãi!" Cái tát thanh thuý lại vang lên, Hàn Tĩnh phẫn nộ rống lên, "Hắn có thể tạt các ngươi, nhưng các ngươi không được phép đánh hắn!" Hắn nâng dậy ta, thân thiết nói, "Hạo Thiên, không có việc gì chứ?" Ngươi điều không phải hận nhất ta sao? Cần gì phải giả mù sa mưa, lúc trước các người còn làm ta thảm hại hơn. Huống chi tất cả những việc này không phải đều do ngươi và Tề Tư Âm sai khiến sao? Tôi lạnh lùng đẩy hắn ra, tập tễnh đi về phía trước. Hàn Tĩnh nhìn tôi bỏ đi, không ngăn cản tôi nữa. Sạp đã đã không có, tiền trên người tôi ngay cả ở trọ cũng không đủ. Đi mệt rồi, chỗ bị thương cũng càng ngày càng đau, tôi đơn giản ngồi vào bên đường, hình như lúc nào đó cũng ngồi ở ven đường như vậy? Cảnh này dường như trùng hợp với hình ảnh trong trí nhớ. Trên mặt tôi cũng bắt đầu cảm thấy đau, chắn chắn nếu không phải là bầm tím thì cũng là rách da. Sau này phải làm sao? Trong lòng tôi cũng không có dự định. Tề Tư Âm cuối cùng bức tôi tới nông nỗi hết gạo sạch đạn, nhưng mà như vậy tôi sẽ thuận theo sao? Hắn sớm đã chờ đợi tôi chủ động đi về phía hắn cầu cứu rồi sao?
──
đáng tiếc, tôi rất lười, cho tới bây giờ cũng không có lười như vậy. Tôi đâu cũng không muốn đi, liền ngồi ở chỗ này, vẫn liên tục ngồi đó không đứng dậy, lần này thật muốn nhìn ra cuối cùng ai mới là người thắng cuộc. Ngồi đã lâu, tôi phục hồi tinh thần lại, thấy trên mặt đất không biết lúc nào thì có vài đồng tiền xu. Lúc này, có người vừa vứt mấy đồng tiền xu và tiền giấy trước mặt tôi, trong ánh mắt nhìn tôi mang theo vài phần thông cảm.
thì ra là xem tôi như tên ăn xin. Tôi không cảm thấy nhục nhã, trái lại thật vui vẻ, đây cũng là biện pháp rất được a! Tôi thu tiền giấy trên mặt đất lại, chỉ để lại tiền xu tại trước mặt coi như là chứng tỏ ăn xin, chăm chỉ nhìn lom lom vào người qua kẻ lại, bắt đầu "công việc "mới này. Hôm nay buổi tối, tôi lại ngủ ở ven đường, nhặt được tờ báo trãi làm giường chiếu. May mà là mùa hè, ngoại trừ có muỗi đốt, trái lại không cần lo lắng bị lạnh chết, đến mùa đông thì làm sao đây? Vậy chờ mùa đông tới hãy lại nói thôi. Những ngày ăn xin cứ như vậy bắt đầu. Qua vài ngày, tôi càng ngày càng quen sinh sống như vậy, tiền kiếm được mỗi ngày cũng đủ mua thức ăn, hơn nữa có thể muốn ăn là ăn, muốn ngủ là ngủ, thật là thoải mái dễ dàng. Mấy ngày này, tôi đã chú ý tới có một chiếc xe vẫn đậu ở một chỗ không xa, cửa sổ xe là loại kính không nhìn thấy bên trong, tôi không biết đó là Tề Tư Âm hay là Hàn Tĩnh hoặc là những người khác, nhưng mà tất nhiên là người tới giám thị tôi. Tôi lại nhìn sang chiếc xe hoàn toàn có thể coi như bảo tiêu kia, mỉm cười nhắm mắt dưỡng thần. Ánh sáng mặt trời toả sáng trên người, giống như đang ngồi phơi nắngbên bờ cát. "Mạnh Hạo Thiên tiên sinh." Tôi mở mắt ra.
──
một chiếc xe cao cấp có rèm che dừng ở ven đường, đứng trước mặt là một vị hơn - ba mươi tuổi mang kính, hình dạng vô cùng nho nhã, đang từ đỉnh đầu nhìn xuống mỉm cười với tôi. "Mạnh tiên sinh, Tề tiên sinh mời ngài đi gặp ông ấy." Tôi lại nhắm mắt lại, lười trả lời hắn, lại nghe thấy hắn liền bổ sung thêm một câu: "Điều không phải Tề Tư Âm tiên sinh, là Tề Mẫn Hoà tiên sinh muốn gặp ngài." 25 Tôi không biết bản thân tại sao lại lên xe, quả thật đã qua mấy năm, đều đã tới tình trạng này rồi, cho dù mọi chuyện sáng tỏ, tất cả cũng đã không thể vãn hồi. Nhưng mà, chỉ riêng trong việc này, cố chấp trong lòng mạnh mẽ như vậy, tôi không thể chịu đựng được mang theo nghi vấn cả đời. Trong phòng làm việc của Tề tiên sinh, trãi qua hơn năm năm đây là lần đầu tiên tôi gặp lại ông ấy. Mái tóc hoa râm bây giờ đã hoàn toàn bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng gia tăng không ít, nhưng vẫn như cũ là dáng dấp ôn hoà hiền lành. Ông ấy ngồi trước bàn làm việc nhìn về phía tôi, ánh mắt bình tĩnh không gặp một tia phập phồng, giống như vừa mới gặp tôi hôm qua. Mà trái tim của tôi tuyệt đối không cách gì bình ổn, dù rằng đã thông suốt rất nhiều, đối mặt với vị trưởng bối vốn đã từng mà có lẽ đến bây giờ tôi cũng vẫn xem như cha ruột, nghi ngờ, tủi thân, khổ sở cùng nhau nảy lên trong lòng. "Ngồi đi."Ông ấy gật đầu với tôi, tôi ngồi vào sô pha. Năm đó từng như vậy bức thiết muốn gặp ông ấy để hỏi rõ ràng, ngày hôm nay trong lúc gấp gáp lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông ấy trái lại đi thẳng vào vấn đề : "Ta biết ngươi trong lòng có rất nhiều nghi vấn, những câu hỏi này nói vậy cũng đã theo ngươi rất nhiều năm. Ngày hôm nay ngươi có thể đều nói hết ra, ta sẽ lần lượt giải đáp cho ngươi."
Tôi trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ nên như thế nào mở miệng nói ra những chuyện thật không dám nhớ lại. "... Tề tiên sinh, tôi và Tề Tư Âm..." Lời đã lên tới trên mép, tôi vẫn không mở miệng được. "Chuyện ngươi cùng Tư Âm, ta đều đã biết, bao gồm cả quan hệ giữa các ngươi trong lúc đó."Ông ấy vẫn như cũ bình tĩnh nói. Tôi không thể tin được nhìn ông ta. "Thật ra lúc ngươi lần đầu tiên với Tư Âm thì, ta rất nhanh đã biết. Tư Âm là người ta quan tâm nhất, bên cạnh hắn vẫn có người do ta an bài bảo vệ, ta sao có thể không biết được?" Đầu tôi bị một đòn nghiêm trọng hoàn toàn hỗn loạn
──
nếu đã sớm biết như thế, tại sao còn muốn gạt tôi ở lại bên Tề Tư Âm? Lẽ nào thật là muốn cho hắn một món đồ chơi giải khuây...
Tôi hoài nghi hay là từ ngay chính ngày đầu tiên bản thân đã ngã vào trong cạm bẫy. "Ngài cuối cùng là vì sao giúp đỡ tôi đến trường? Lẽ nào ngài sớm biết rằng Tề Tư Âm hắn có..." Tề tiên sinh chau mày, "Hạo Thiên, ngươi không nên hiểu lầm, cho ta giúp đỡ ngươi đến trường là vì bày ra âm mưu gì. Trên thế giới này có người phụ thân nào nguyện ý để con trai mình yêu thích đồng tính?" "Tư Âm rất giống ta khi còn trẻ, loại tính cánh điên cuồng này quá nguy hiểm. Khi đó ta đã đi qua rất nhiều đường vòng, thương tổn rất nhiều người, mãi cho đến khi gặp mẹ nó, là cô ấy làm cho trái tim của ta cuối cùng bình tĩnh trở lại. Ta sắp tới năm mươi mới có được Tư Âm là con trai duy nhất, ta rất thương yêu nó, thậm chí là cưng chiều, nhưng ta không muốn cho nó dẫm vào vết xe đổ của ta, ." "Ta đã đi đến rất nhiều cô nhi viện, cũng phái người điều tra thân thế tính cách của mỗi người trúng cử, ta phát hiện chỉ có ngươi là phù hợp nhất. Ngươi có tấm lòng bao dung người khác, cho dù là người làm tổn thương ngươi, tính cách ngươi ôn hòa cẩn trọng, nếu bên cạnh Tư Âm có kẻ như ngươi vậy trung hoà nó, ta mới có thể yên tâm đem Tề thị giao cho nó." "Không sai, ta giúp đỡ ngươi đến trường quả thật có ý đồ riêng, ta mong muốn ngươi sau cùng có thể đem lòng cảm kích đối với ta báo đáp cho Tư Âm, theo hắn làm người bạn người trợ thủ trung thành nhất, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nó ủng hộ nó, trông nom nó " "Có phải khi gặp nguy hiểm còn phải xông lên làm bia đỡ đạn?" Tôi thực sự nhịn không được bi thương trong lòng, châm chọc hỏi. "Là ý như vậy." Ông ấy một chút cũng không có phủ nhận, trái lại nghiêm túc nhìn tôi. Tôi cuối cùng hiểu rõ
──
Tề tiên sinh muốn vì Tề Tư Âm mua chính là một con chó trung thành, lại không tới hắn sẽ biến tôi thành món đồ chơi tình dục. "Những năm gần đây ta vẫn tránh gặp ngươi, lần đó ngươi ở phía sau đuổi theo xe, ta thật ra là biết."
Tuy rằng từ lâu đoán được sẽ là như thế này, trong lòng tôi vẫn không cách gì thoải mái. "Khi đó ta cũng từng do dự, muốn dừng xe lại nói rõ với ngươi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không gặp." "Ngay từ đầu ta vẫn không cách gì đối mặt với con mắt chất vấn của ngươi, sự tình dù sao cũng là lỗi ở Tư Âm ." "Lần kia khuyên ngươi lưu lại, ta ở sân bay do dự thật lâu, tới cuối cùng vẫn không nói với Tư Âm. Bởi vì ta lần đầu tiên thấy nó hạnh phúc như vậy, ta không đành lòng bảo nó buông tay. Ta nghĩ, ngươi chỉ là lúc đó chưa nghĩ thông, dù sao ngươi cũng là nam giới. Ngươi luôn luôn là một người hiền lành ôn hoà, sau cùng sẽ chấp nhận Tư Âm. Quả thật, ta cũng không phải là một người bảo thủ, cho dù là các ngươi đồng tính, nếu như Tư Âm hạnh phúc ta sẽ không phản đối quan hệ của hai người." Quả nhiên không hổ là nhân vật lớn, chuyện trái với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net