Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chính là tên biến thái hôm đó ở nhà hàng!
Tôi tuy rằng đã suy ra rồi, nhưng vẫn giật mình không tin vào mắt. Tại sao lại như vậy? ! Nhìn bốn phía, không sai, ở đây chính là gian phòng hôm qua của tôi. Nhưng hắn làm sao vào được, làm sao trói tôi lại? Tề lão phu nhân và Trương tẩu đi đâu rồi? "Không nên đoán nữa, cái đầu dễ thương của ngươi có nghĩ đến nổ tung cũng không nghĩ ra đâu." Hắn mỉm cười ngồi vào bên cạnh tôi. "Ta không nghĩ tới ngươi cũng là con cháu của Tề gia, vẫn cho rằng chỉ có tên tiểu quỉ Tề Tư Âm mới là tạp chủng nhà nó. Ha hả, chúng ta thực sự là có duyên ha!"Hắn dịu dàng sờ mặt tôi, trong mắt trái lại hiện ra sự tàn nhẫn và phẫn nộ không rõ từ đâu. Tôi vừa sợ vừa ghê tởm, quả muốn tách ra, nhưng chỉ có thể lắc đầu qua lại, thân thể không cách gì nhúc nhích. Hắn nắm hàm dưới của tôi, cố định đầu tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Giống như lần trước, hỗn hợp mùi thuốc lá đắng nghét và sự hung bạo của hắn làm tôi không thể hô hấp. Tôi gấp rút lại muốn cắn hắn, không đợi hàm răng hạ xuống, một trận đau đớn mạnh mẽ đã đọng trên đầu lưỡi. Hắn đùa bỡn cái lưỡi đã bị cắn thương của tôi, một lúc sau mới buông, liếm liếm môi, "Không sai, máu của ngươi rất ngọt
──
đây là một chút đáp lại ngươi lần trước cắn ta!" Đêm đó tôi bị đột ngột bức đến gần như tan vỡ, hồi tưởng lại vội vã liều mạng giãy dụa tay chân. "Buông! Buông! Tề phu nhân, cứu ta! Trương tẩu, cứu ta!"Tôi cuồng loạn kêu lên. "Sẽ không ai cứu ngươi."Hắn bình tĩnh nhìn dáng vẻ gần như điên cuồng của tôi, nói ra câu nói tàn nhẫn nhất trên đời: "Ngươi đã bị Tề gia tặng cho ta rồi." Tôi nhất thời ngừng giãy dụa, ngây dại như vừa bị sét đánh, lom lom nhìnhắn. Hắn dường như đối với bộ dạng của tôi có chút không đành lòng, dịu dàng nhìn vào tôi, "Ngươi bị tề gia lừa. Ngươi biết ta là ai không?" Nhìn tôi vẫn như cũ không có phản ứng, hắn cười xoa xoa gương mặt của tôi, "Ta là kẻ thù của Tề gia, kẻ thù không đội trời chung." Tôi nghĩ bản thân đã điên rồi. "Ta lần này là tới là tìm Tề gia báo thù, cha Tề Mẫn Hoà đã bức cha tôi phá sản tự sát, tôi cũng muốn cho hắn nếm thử mùi vị này." "Vốn có kế hoạch của ta rất thành công, mắt thấy hắn sắp thất bại rồi, ai biết lão thái bà kia tìm tôi đàm phán, nói cái gì muốn hóa giải thù oán. Ta liền nói với bà ta, muốn tôi buông tha Tề thị cũng được, nhưng mà hãy đem cháu trai của bà sang gán nợ đi, không nghĩ tới bà ta quả nhiên một tiếng liền đồng ý." Tôi không nghe tiếp cũng đã hiểu rõ... "Mục tiêu của ta chính là tên tạp chủng Tề Tư Âm, vốn còn cho rằng tề gia
quả nhiên vì gia sản ngay cả con cháu cũng không cần, "Tiếng nói của hắn biến đổi vô cùng tức giận, "Không nghĩ tới chúng nó dám đưa kẻ giả mạo là ngươi tới cho ta!" "Thế nhưng lão thái bà quả thật có giấy tờ chứng minh ngươi là cháu trai của bà ấy."Hắn lạnh lùng cười, "Tuy rằng ta bị lừa, vẫn không có cách nào phản bác ha!" "Ta nghe nói ngươi là tình nhân của Tề Tư Âm? Lão thái bà thật sự là nhất tiễn song điêu, vừa diệt trừ ngươi cái đinh trong mắt, vừa bảo vệ cháu trai bảo bối của bà ta, quả nhiên là thâm độc a! Không hổ là người của Tề gia!" Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng càng nói càng phẫn nộ, ánh mắt nhìn tôi cũng càng ngày càng hung hãn. "Ngươi sao lại ngu như thế? ! Nếu như không phải tại ngươi, ta đã có thể báo thù tên tiểu tạp chủng Tề gia rồi! Ngươi bây giờ thay thế hắn, ngươi nói, ta có phải nên thẳng thắng dùng ngươi giải hận không?" Đúng, là tôi ngu, tôi lần lượt bị người dối gạt bán đứng vẫn không chịu khôn ra, tôi quả thật ngu dốt tới cực điểm mà, tôi còn kêu bà ta là bà nội, tôi còn chờ đợi bà ấy thích tôi, tôi... Tôi mở to mắt nhìn gương mặt tràn đầy thù hận trước mặt, nhưng cũng không sợ sẽ bị đối đãi thế nào. Đây là tuyệt vọng sao? Khi mà ngay cả sợ hãi cũng triệt để biến mất, lòng cò đúng hay không sẽ hoàn toàn chết lặng? "Ta là Trình Huy Ngữ, nhớ kỹ tên của ta, bởi vì sau này ngươi là người của ta rồi." Ánh mắt hắn dần dần nhu hoà, hôn lên môi tôi, liếm liếm giọt nước từ khoé mắt tôi chảy xuống. "Sao lại khóc? Ta sẽ rất dịu dàng với ngươi... Ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi." "... hãy quên chuyện trước đây đi..." 32 Trình Huy Ngữ cởi dây trói cho tôi, xoa vùng da bị xiết chặt hồng hồng, "Không phải ta làm đâu nha, ta vừa vào đã thấy ngươi là cái dạng này rồi."
"Nhưng mà dáng vẻ của ngươi thật sự rất mê người... Rõ ràng là bị trói, vẫn ngủ ngon như vậy..." Tôi mơ thấy ác mộng cũng rất ngon giấc sao? Rõ ràng trong mơ đã giãy dụa rất nhiều. "... Thật ra dùng ngươi thay thế Tề Tư Âm, xem như cũng là thu hoạch thêm, ta thật vui vẻ    thế nào thì chỉnh Tề gia cũng còn nhiều cơ hội." Hắn cởi ra sợi dây cuối cùng, ôm lấy tôi, kéo vào trong ngực. "Ngươi thật gầy, "Qua một lớp áo, hắn sờ sờ xương sườn tôi, xoi mói nói, "Sau này phải tẩm bổ cho ngươi nhiều nhiều, không thể để như vầy..."Hắn vẫn chưa nói hết, đã áp lên môi tôi. Khi làn môi tiếp xúc với hơi ấm, tôi đột nhiên giống như bị điện giật nổi điên đấm đá hắn. "Đừng đụng vào ta! Ngươi cút ngay! Thả ta đi!"Tôi la hét thê lương.

Tôi không nên lại bị bất cứ kẻ nào chạm vào, bất kỳ ai cũng đừng mong tiếp tục sỉ nhục tôi. Hắn cười ha ha lên, "Mạnh Hạo Thiên, Tề gia đem ngươi bán, ngươi còn muốn vì Tề Tư Âm 'thủ tiết' a!" Tôi không phải vì Tề Tư Âm bảo vệ cái gì, chỉ là không bao giờ muốn lại bị đối đãi như món đồ chơi nữa. "Hay cho khí phách của kẻ si tình! Đáng tiếc, Tề Tư Âm chẳng hề coi ngươi ra gì, Tề gia đem ngươi đưa cho ta, ngươi nói hắn không biết sao?"Hắn đột nhiên ngưng tiếng cười, hung hăng trừng tôi, trên mặt tràn đầy trào phúng và phẫn nộ. Tề Tư Âm, hắn sẽ không biết chuyện này sao? Tôi bị hắn nhắc nhở, tim bỗng giật thót. Hắn cũng đồng ý đưa tôi cho kẻ thù của gia tộc, mặc người khác khi dễ tôi sao? "Không, hắn nhất định không biết!"Tôi bất tri bất giác la lớn. "Hanh, ngươi còn tin tưởng hắn, không nên ngu dốt, hắn chẳng cần ngươi nữa đâu, ngươi chỉ bất quá chỉ là món đồ chơi bị vất đi thôi!" Tôi không phải là tin tưởng hắn, tôi chỉ là hiểu rõ hắn, Tề Tư Âm không phải loại người này, mặc dù hắn rất xấu... "Không phải sợ ta, ta là là người duy nhất có thể bảo vệ ngươi. Ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, bởi vì ta rất có tự tin, sẽ có một ngày ngươi yêu ta..."Hắn dịu dàng ôm lấy tôi, trong tiếng nói tràn ngập ngạo khí. Tôi không trả lời, chỉ là cũng chẳng còn sức lực đẩy hắn ra nữa, nhưng mà trong lòng thầm nghĩ hắn làm thế này không đáng, bởi vì tôi biết, sự kiêu ngạo và tự tin của hắn sẽ chỉ mang lại thất vọng mà thôi. Tôi và hắn bắt đầu sống cùng ở chỗ này, so với lần đầu tiên gặp mặt, hắn nho nhã lễ độ quả thực giống như một người hoàn toàn khác, tối đa cũng chỉ là ôm tôi. Tôi không bỏ trốn, mặc dù ở đây không thấy được những người khác, nhưng tôi nhìn biểu hiện bình thản ung dung của hắn, biết hắn tất nhiên đã có mười phần nắm chắc tôi trong tay. Mỗi ngày tôi không có việc gì làm, chỉ có thể chăm sóc hoa cỏ, hắn ở bên cạnh tôi, nhìn tôi. Vài lần trên gương mặt hắn, tôi tin tưởng thấy được sự căm giận và tàn nhẫn chợt loé lên, tôi cũng không sợ. Thật ra sự mẫn cảm đã nói cho tôi biết, hắn rất căm ghét tôi, lại không biết vì cớ gì giữ tôi lại bên cạnh. Tôi vẫn đợi hắn ngày nào đó sẽ vạch trần đáp án này, cực khổ cũng là một loại của cải, nó đã rèn luyện cho tôi hiện tại có thể chịu đựng bất luận sự đả kích nào. Tôi càng ngày càng hiều rõ hắn, hắn vô cùng cao ngạo, đây có thể là nguyên nhân hắn tuyệt đối tuân thủ lời hứa không chạm vào tôi. Nếu là Tề Tư Âm, nhất định đã da mặt dày cưỡng ép tôi... Tề Tư Âm, tôi cuối cùng vẫn nhớ hắn, hắn bây giờ ra sao rồi? Ngay cả Tề Mẫn Hoà còn bị sự công kích của Trình Huy Ngữ làm mất đi sự bình tĩnh quen thuộc, hắn bây giờ chắc chắn cũng gian nan vô cùng. "Hôm nay dắt ngươi ra ngoài một chút."Vừa ăn điểm tâm xong, Trình Huy Ngữ cười nói với tôi, tôi không trả lời, một mực cầm ly sữa uống. "Cho ta coi có béo lên không nào."Hắn đột nhiên sàng qua ôm lấy tôi, tôi không có phản kháng, tuỳ tiện cho hắn xoa xoa thắt lưng. "Vẫn rất gầy a, xem ra ta còn phải bắt ngươi ăn nhiều nữa."Hắn mỉm cười nhìn tôi, đột nhiên hôn lên môi tôi, tôi không có đề phòng, khoang miệng lập tức bị cái lưỡi mạnh mẽ của hắn tiến vào chiếm đóng. Hắn từ khi đó vẫn chưa từng dùng sức mạnh bức ép tôi, lần này tấn công bất ngờ làm tôi không thể phòng bị. Tôi ra sức giãy dụa trong lòng hắn, hắn trái lại thoáng cái áp đảo tôi trên bàn, chén đĩa ly tách loảng xoảng rơi xuống mặt đất. Hắn như dã thú thô bạo cắn xé trên cổ tôi, tôi dùng hai tay cố sức đẩy thân người đang đè lên người mình, đầu gối thọc vào bộ vị giữa hai chân hắn. Hắn linh hoạt tránh được cú này, nhưng cũng phải buông, tôi từ trên bàn đứng dậy, giận dữ nhìn hắn. "Đừng nóng giận, ta chỉ là đùa với ngươi một chút."Hắn cười hì hì nói. Tôi không trả lời, có cảm giác hắn cũng không phải muốn cường bạo tôi, nhưng cũng biết hắn quyết không phải chỉ là đơn thuần đùa cợt, trong lòng loáng thoáng nghĩ tới một cái khả năng. Khi chúng tôi xuất hiện trong câu lạc bộ, quả nhiên như tôi dự đoán
──
ở đây đã sớm có một người, đôi mắt sáng sủa gắt gao nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi vừa nhìn   thấy hắn, liền quên hết mọi thứ, không tự chủ được đi về phía hắn. Đã lâu không gặp, hắn gầy đi một ít, có vẻ hơi tiều tụy. Rất vất vả sao? Tôi đã quên sự tồn tại của Trình Huy Ngữ, mà hắn cũng không ngăn cản tôi, mặc tôi đi thẳng tới trước mặt Tề Tư Âm. "Ngươi có khỏe không?"Tôi cuối cùng xuất ra một câu hỏi. "Tốt."Hắn càng chăm chú nhìn tôi, trong mắt là sự phẫn nộ và đố kị không thể giấu diếm, "Ngươi thoạt nhìn cũng rất được. Bất quá, tốt nhất nên đem những thứ kia giấu đi."Hắn kéo áo tôi, châm chọc nói, "Chỉ nên giữ lại cho một mình tình nhân ngươi coi thì tốt hơn." Tôi biết Trình Huy Ngữ là cố ý lưu lại dấu hôn trên cổ tôi, muốn mang tôi tới trước mặt Tề Tư Âm kích thích hắn. "Phải, ta sống cũng tốt, nhìn thấy ngươi ta an tâm."Tôi cười xán lạn.

"Bảo trọng." Cuối cùng đã kết thúc, tôi xoay người. Tề Tư Âm, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ nữa. "Tiểu Thiên!"Tiếng gọi của hắn đột ngột vang lên làm cả người tôi chấn động, một giây tiếp theo đã bị lồng ngực như lửa nóng của hắn vây quanh, "Trở về bên cạnh ta, ta biết là ngươi thích tôi mà! Chúng ta từ nay về sau không bao giờ xa nhau nữa!" Tôi cắn răng, không cho nước mắt chảy ra, mặc dù thời khắc này đã muốn vĩnh viễn được ôm ấp trong vòng tay của hắn. "Đáng tiếc hắn đã là của ta."Tiếng nói châm chọc của Trình Huy Ngữ lôi chúng tôi từ trong thế giới riêng ra, "Hai người bọn ta đêm ngày đều ở cùng một chỗ, Tề Tư Âm, ngươi cũng thật có mắt, hắn bị ngươi điều giáo rất xuất sắc, ta hiện tại đã không thể rời khỏi thân thể hắn nữa." Tôi nghe lời nói dối ác độc của hắn, trong lòng trái lại chẳng hề để ý. Lúc Tề Tư Âm buông tôi ra, tôi cảm thấy thân thể hắn đang run. Tôi xoay người nhìn hắn, vẫn như cũ mỉm cười với hắn. "Ngươi không nên như con nít giận dỗi mãi, mau trưởng thành đi, ngoan ngoãn quản lý Tề thị, sống cho tốt." Tề Tư Âm nhìn thẳng vào tôi, "Hắn nói là sự thật?"Tiếng nói hắn mang theo xót xa vô hạn, bàn tay gắt gao nắm chặt, đang tận lực khống chế tình cảm của bản thân. Tôi nhìn hắn, không có trả lời. Tuy rằng muốn để hắn hoàn toàn mất hết hi vọng, thế nhưng cũng không muốn dùng loại phương pháp này. "Ngươi tại sao luôn luôn gạt ta? Ngươi nói muốn sống như một người bình thường, nhưng vừa chớp mắt liền ở chung với hắn..." Hai tay Tề Tư Âm chậm rãi sờ mặt tôi, giống như muốn hôn môi, cũng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xống bóp chặt cổ tôi. "Không, ta không có..."Tôi nhịn xuống câu nói này. Hắn quả nhiên không biết tôi vì sao ở trong tay của Trình Huy Ngữ. Chỉ cần không phải là ngươi đẩy ta vào bẫy, lòng vẫn có thể bình tĩnh.
"Tóm lại, ta không thể ở lại bên cạnh ngươi..." Muốn ta làm sao nói mới có thể vừa không tổn thương ngươi vừa làm ngươi buông tay? Ta đương nhiên sẽ không ở lại với kẻ này, nhưng cũng không thể yên ổn tiếp nhận tình cảm của ngươi. Giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, bất kể là do ai tạo thành, tất cả đều không thể đơn giản gạt bỏ. "Quên ta đi, hãy cùng với vợ..." "Ngươi không cần nói nữa! Ngươi cùng hắn đi đi, không nên để ta nhìn thấy ngươi nữa! Cha nói rất đúng, ngươi căn bản không có tình cảm, ta quyết sẽ không vì ngươi tiếp tục làm chuyện ngu ngốc!"Hắn giận dữ đẩy tôi ngã xuống đất, xông ra ngoài. Ra khỏi câu lạc bộ, những giọt nước mắt vẫn cố nén suồng sã tuôn ra, lần này đã hoàn toàn kết thúc rồi... "Ngươi đối với hắn thật đúng là tình thâm ý trọng a!"Tiếng nói châm chọc của Trình Huy Ngữ lạnh lùng vang lên, tôi mới nhớ lại hắn vẫn còn bên cạnh.
Tôi sao có thể khóc trước mặt kẻ không liên quan này! Tôi hung hăng gạt nước mắt, không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước. "Ngươi đi đâu? Xe ở bên kia."Hắn bắt đầu kéo tôi. Tôi đánh tay hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi lợi dụng ta đả kích Tề Tư Âm, ta lợi dụng ngươi làm hắn tuyệt vọng. Hiện tại hai bên đều đạt được mục đích, không nên phiền phức nhau nữa!" "Ngươi muốn rời khỏi ta? Ngươi đừng quên, ngươi là kẻ Tề gia gán nợ cho ta đấy!"Trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn. "Ta và Tề gia không quan hệ, cũng không có nghĩa vụ thanh toán nợ nần thay bọn họ! Ngươi nếu như muốn báo thù, xin mời quanh minh chính đại đấu với họ, không nên lấy ta làm công cụ trả thù! Bọn họ đê tiện, ngươi cũng không phải người tốt, ta coi thường các người!" Hắn nheo mắt nguy hiểm, "Ngươi coi thường ta? Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là một món đồ chơi bị vứt bỏ của Tề Tư Âm! Hơn nữa bây giờ chỉ có ta có thể bảo hộ ngươi! Ngươi rời khỏi ta, Tề gia liền có thể tuỳ ý đối phó ngươi!"
Tôi không trả lời, vẫn đi về phía trước. Tôi sao lại không sợ nguy hiểm, nhưng mà tôi theo bản năng căm ghét kẻ đang ở trước mặt này, hắn căn bản là muốn lợi dụng tôi đả kích Tề Tư Âm, thực hiện mục tiêu báo thù của hắn. Tôi đã nhìn rõ sự căm hận trong mắt hắn đối với tôi, hắn hận tất cả những người có liên hệ với Tề gia. Bản thân biết rõ bỏ đi sẽ là tầng tầng nguy hiểm, tôi cũng quyết không ở lại cạnh kẻ thâm độc này tìm kiếm sự bảo hộ. Tôi đứng ở bên đường, không biết nên đi về đâu, hay là lại tìm một nơi hẻo lánh ẩn trốn, thật giống như con chuột chạy thục mạng bốn phương. Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng xe ô tô tốc độ cao, tôi quay đầu lại nhìn
──
Trình Huy Ngữ đang lái xe đâm thẳng vào tôi, tôi vô thức tránh sang một bên, bổ nhào trên mặt đất. Không đợi tôi đứng lên, Trình Huy Ngữ đã từ trên xe xuống tới, lôi tôi lên xe. Tôi khiếp sợ nhìn cặp mắt điên cuồng của hắn, một bên giãy dụa, một bên lớn tiếng gọi người cứu mạng. Hắn án ngã tôi trên băng ghế sau, liền dùng dây thừng cột chặt tay chân tôi, sau đó cởi cà vạt xuống nhét vào trong miệng tôi. Tôi giống như một con sâu nằm úp sấp không thể động đậy.
Hắn ở trên đường điên cuồng lái xe, tôi liều mạng muốn vùng khỏi sợi dây, trái lại từ trên băng ghế ngã nhào xuống, đầu đập một cú thật nặng. Tôi mơ màng bị hắn lôi xuống xe, bị hắn vác trên vai. Lên lầu, hắn vất tôi ngã trên giường, xé rách quần áo tôi, ngay cả dây trói cũng không cởi liền tiến nhập cơ thể tôi. Mắt cá chân bị sít sao cột chặt, hai chân lại bị hắn tách ra, tôi chẳng khác nào một con ếch. Hắn rõ ràng đang muốn trút giận, thô bạo cắm vào người tôi, làm tôi đau đớn muốn chết đi sống lại, miệng lại bị nhét chặt, ngay cả rên la cũng không được. Tôi muốn khóc, nhưng nước mắt không thể chảy ra. Kết quả kẻ nhận lấy tất cả luôn luôn là tôi, bởi vì tôi là yếu nhất, ở tầng chót nhất, mọi người đều có thể đem dục vọng, lửa giận, thù hận vô cớ phát tiết lên người tôi. Không biết hắn qua bao lâu mới buông tha tôi, khi khôi phục tri giác thì dây trói đã nới lỏng, thân thể xích loã của hắn vẫn gắt gao áp sát tôi, ngón tay ở trên người tôi nhẹ nhàng vẽ vời, đùa cợt nhìn tôi.

  "Kỹ thuật của ngươi quả nhiên rất kém cỏi, chỉ có tên tiểu quỷ Tề Tư Âm mới bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo." Tôi thẳng tắp mở to mắt, tại sao tôi vẫn chưa điên? Lẽ nào tinh thần tôi đã mạnh mẽ đến mức này, đối mặt với thống khổ liên tiếp vẫn có thể thanh tỉnh như ban đầu. Khi tôi một lần nữa mở mắt ra thì đã là sáng sớm, uể oải ngồi dậy, phát hiện trên người đang phủ áo ngủ, tay chân bị dây xích tinh tế chốt lại trên giường. Xem ra, mặc dù tôi kỹ thuật rất kém cỏi, Trình Huy Ngữ vẫn thu tôi lại làm sủng vật. Tôi đã quen rồi, lúc này đây không chỉ không có ngạc nhiên, ngay cả cảm giác nhục nhã cũng không còn nữa, chỉ là lẳng lặng ngồi ôm đầu gối. Giống như những ngày trước đó, Trình Huy Ngữ đối với tôi rất "tốt ", hắn mỗi ngày đều bắt tôi ăn thật nhiều đồ bổ, bất kể tôi có nhìn hay không, vẫn sẽ đem một đống quần áo mới mẻ đắt tiền tới lấy lòng tôi. Chỉ là buổi tối, hắn vẫn điên cuồng tiến nhập cơ thể tôi, mặc kệ tôi có yếu ớt đến thế nào, thậm chí vài lần chẳng đợi hắn phát tiết xong đã lâm vào hôn mê. Lúc tôi tỉnh táo thường là mặc áo ngủ tơ lụa hoa lệ, lắc lư dây xích trên tay chân, lắng nghe âm thanh kim loại va chạm thanh thuý, đây là thú vui duy nhất của tôi. Ban ngày, dài dằng dặc, mà buổi tối, quá kinh khủng. Bởi vì buồn chán, thời gian tôi ngủ càng ngày càng dài, thường thường khi Trình Huy Ngữ đến thì tôi đang ngủ, hắn đi tôi đã ở trong mộng. Hắn sẽ đánh thức tôi dậy, nói với tôi tình hình chiến đấu ngày hôm nay, Tề thị làm sao chống lại, hắn làm sao tiến công. Tôi yên lặng lắng nghe, xem ra kế hoạch của hắn cũng tiến hành không quá thuận lợi, Tề thị dù sao cũng là thâm căn đại thụ (cây to rễ sâu), Tề Tư Âm và cha hắn đều rất có thực lực. Thật ra, Tề thị rốt cuộc ra làm sao tôi cũng không quan tâm, Tề Tư Âm trong lòng tôi là như thế nào, sẽ không vì hắn có tiền hay không tiền mà thay đổi. "Hôm nay cổ phiếu Tề thị lần thứ hai rớt giá thậm tệ, mấy xí nghiệp lớn liên kết đều đã rút vốn, hiện tại Tề Tư Âm khẳng định cấp rút muốn chết." Trình Huy Ngữ buổi trưa vừa về liền ôm tôi, hưng phấn hai mắt sáng lên. Tôi cười lạnh một tiếng. Hắn đối với phản ứng của tôi đương nhiên vô cùng bất mãn, uy hiếp nắm cằm tôi, "Sao vậy, nghe được tình nhân cũ sắp phá sản đau lòng à?"

Tôi bây giờ đã không còn sợ làm hắn tức giận, bất quá chính là sợ bị cường bạo. "Tề Tư Âm vẫn là Tề Tư Âm, hắn dù phá sản vẫn cứ là hắn." Trình Huy Ngữ giận tím mặt, hung hăng trừng tôi, tôi cũng không lùi bước trừng lại. Cuối cùng hắn áp ngã tôi trên giường. "Ngươi tên động vật máu lạnh! Ta đối với ngươi tốt như thế còn dám nhớ hắn? !"Hắn một lần rồi một lần trùng kích cơ thể tôi. Tôi hiện tại đã hoàn toàn mất cảm giác, máu lạnh, tôi là kẻ máu lạnh, máu tôi chính là lạnh, cũng từng chút từng chút càng đông cứng. ... "Âm, cứu ta! Âm, cứu ta..." Tôi đột nhiên thấy gương mặt tuấn mỹ củaTề Tư Âm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên. Hắn là khắc tinh trong đời tôi, lại không biết từ lúc nào đã trở thành người tôi ỷ lại vào nhất.
Khuôn mặt đó đột nhiên biến thành Trình Huy Ngữ, hắn phẫn nộ cắn răng, "Giỏi, ngươi lúc này

  còn gọi hắn! Ta cho ngươi kêu!"Hắn càng tàn bạo mãnh liệt phát tiết trong cơ thể tôi, mà tôi càng ngày càng cảm giác thân thể lướt nhẹ, hình như sẽ bay lên. "Âm... Âm... Âm..."Tôi từng tiếng kêu lên, âm thanh càng ngày càng ngọt ngào, ngay cả mặt cũng ửng đỏ, tôi không quan tâm thân thể bị một lực kỳ quái đè ép, cố sức giơ tay lên, sờ gương mặt của Tề Tư Âm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net