Chương 18: Thả Đèn Ngộ Mỹ Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vân Ẩn, nhanh, nhanh chóng vào bờ.
Diệp Ẩn la lớn, nàng thật sự không muốn dây dưa giông dài với bạn nam chính nữa đâu. Phiền chết cmnr.
Vân Ẩn tuy không hiểu mô tê gì nhưng vẫn nhanh chóng chèo vào bờ. Sau đó Diệp Ẩn nhanh chóng cầm lấy tay Vân Ẩn chạy đi. Nhưng xem ra, họ đã chậm, vì bóng dáng nào đó đã đứng ở trước mặt họ.
- Diệp Ẩn, lâu như vậy chúng ta mới gặp lại nhau, nàng lại đối xử với ta như thế sao?
Hiên Viên Lãng đau lòng nói, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.
- Vân Ẩn, huynh đứng đây đợi muội, muội có chút chuyện cần giải quyết với người này.
Diệp Ẩn mỉm cười nói với Vân Ẩn, sau đó lôi kéo Hiên Viên Lãng đi xa.
- Hiên Viên Lãng, chúng ta không thân thiết thì hà cớ gì ta phải xem xét cách đối xử với ngươi?
Diệp Ẩn lạnh lùng nói.
- Diệp Ẩn, ở lại với ta được không?
Hiên Viên Lãng đột nhiên kéo Diệp Ẩn về phía hắn, thân thể nhỏ bé ngay lập tức rơi vào cái ôm của hắn.
- Hiên Viên Lãng, ngươi mau buông ta ra.

Diệp Ẩn giãy giụa nhưng đành chịu, sức lực của nàng làm sao mà đấu lại cái tên nam nhân này chứ.
Cuối cùng, Hiên Viên Lãng cũng chịu buông nàng ra, hắn cuối đầu bối rối, liên tục xin lỗi:
- Diệp Ẩn ta..ta xin lỗi, ta chỉ là kích động quá...
Nhìn làn da trắng nõn của Hiên Viên Lãng xuất hiện hai đám mây đỏ, Diệp Ẩn thật muốn ngửa mặt lên trời hỏi xem nàng mới là người bị ăn đậu hũ cái bản mặt thẹn thùng của hắn là sao a?
- Ta không sao.
Ngữ khí thập phần bực bội của Diệp Ẩn bay đi.
- Diệp Ẩn, trở thành hoàng hậu của ta đi.
Hiên Viên Lãng bá đạo nói.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Diệp Ẩn kinh ngạc.
Hiên Viên Lãng kiên định nhìn nàng, bạc môi phun ra từng chữ.
- Diệp Ẩn, hãy làm hoàng hậu của ta.
- Não ngươi bị nước vào nên điên rồi sao?
Diệp Ẩn có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh bình ổn được tâm tình. Nàng đang rất bực bội, tại sao diễn biến lại xảy đến như thế? Nàng và hắn chỉ gặp nhau có một lần, tại sao? Tại sao bây giờ hắn lại muốn nàng trở thành hoàng hậu của hắn chứ?
- Phải, ta điên rồi, vì nàng mà ta muốn phát điên rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nét lạnh lùng đó, khí tức cao ngạo đó, gương mặt giọng nói tiếng cười đó đã khắc sâu vào tim ta, ta chưa đêm nào là không mơ thấy nàng, nàng bức ta điên rồi.
Hiên Viên Lãng điên cuồng nói. Hắn phát tiết tất cả những nhung nhớ, tương tư trong suốt thời gian qua. Diệp Ẩn lại càng hoảng loạn, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác ái tình, giờ đây nàng thật sự không biết nên nói cái gì với Hiên Viên Lãng.
- Diệp Ẩn, đồng ý làm hoàng hậu của ta nhé!
Hiên Viên Lãng chìa tay về phía nàng, thâm tình nói.
- Không, ta sẽ không bao giờ làm hoàng hậu của ngươi.
Diệp Ẩn nói, khẽ lắc đầu. Thầm than, dây dưa với đám nam chính này chỉ có chết sớm.
- Tại sao? Làm hoàng hậu của ta có gì không tốt? Nàng sẽ là nữ nhân đứng đầu thiên hạ, ta sẽ độc sủng nàng, vì nàng không tuyển phi.
Hiên Viên Lãng đau đớn hỏi.
- Không chính là không. Ngươi thân là hoàng đế nên chăm lo cho con dân dừng chìm sâu vào bể tình. Dù ngươi có cố gắng thế nào, ta cũng sẽ không thích ngươi.
Nghe được lời khẳng định kiên quyết của nàng, Hiên Viên Lãng ngã quỵ xuống, hắn đau, trái tim hắn như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, ngoáy sâu, nỗi đau thấu tận tâm can. Nhìn Hiên Viên Lãng như vậy, Diệp Ẩn tâm thoáng chùn xuống, nàng cảm thấy rất khó xử, Diệp Ẩn đi đến bên cạnh hắn, đưa tay vỗ vai hắn, nhẹ nhàng an ủi.
- Hiên Viên Lãng, nhân gian này rất nhiều nữ nhân tốt, ngươi không phải cố chấp nhìn về ta.
- Cho ta ôm nàng một lát, xin nàng.
Hiên Viên Lãng khẩn thiết cầu xin, đâu còn dáng vẻ của một vị hoàng đế cao ngạo. Diệp Ẩn thở dài nhẹ gật đầu, cho hắn ôm một cái xem như kết thúc đi.
Hiên Viên Lãng vươn tay ôm lấy nàng, hắn ôm thật chặt, tựa như muốn khảm nàng vào trong lòng ngực hắn, nàng cảm nhận được hắn đang run rẩy, trên vai nàng truyền đến cảm giác ấm nóng, hắn..hắn thế mà lại khóc. Không phải vô tình là nhà đế vương sao? Vậy tại sao bây giờ hắn lại khóc thế này? Diệp Ẩn thoáng chốc giật mình kinh hãi, lần đầu tiên có một nam nhân vì nàng rơi lệ không khỏi có chút hoảng, tuy vậy nhưng bên ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm. Dường như cảm thấy đủ, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, sau đó cố nở một nụ cười gượng gạo, nói với nàng.
- Diệp Ẩn, chúng ta có thể làm bằng hữu không?
- Tất nhiên là được.
Diệp Ẩn cười một cách ôn nhu, vươn tay lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, nếu đã không có nợ hà cớ gì lại có duyên, có lẽ lúc trước ta không nên cứu ngươi,  như vậy thì hạt giống tình cảm sẽ không nảy mầm, thôi thì nhân lúc nó còn chưa mấy phát triển nhanh tay chặt đứng, ta không thuộc về thế giới này, nên ta không thể chấp nhận bất cứ tình cảm của ai. Nàng thật muốn hỏi có ai bán thuốc hối hận không? Nàng cần mua gấp một thùng dự trữ.
- Hiên Viên Lãng, bảo trọng.
Nàng từ biệt Hiên Viên Lãng, quay lưng rời đi, để lại bóng dáng cao lớn đau khổ, tịch mịch ấy trong màn đêm u tối.
- Diệp Ẩn, ta không buông tay dễ dàng như vậy đâu.
Hiên Viên Lãng lạnh lùng thủ thỉ, đâu còn bộ dáng đau thương như vừa nãy, lúc nay đây hắn cao ngạo bá đạo, tràn ngập sự chiếm hữu.
- Tiểu Diệp, muội không sao chứ?
Vân Ẩn thấy nàng đi ra, nhanh chóng tiến lên hỏi han.
- Ta không sao. Chúng ta về thôi.
Diệp Ẩn cười. Nhanh chóng bước đi. Vân Ẩn cũng không hỏi thêm gì, cất bước đi theo nàng.
Do trời đã tối nên hai người ngự kiếm để trở về Mao Sơn. Cảm nhận từng làn gió đêm thổi vào người, lạnh tê buốt, Diệp Ẩn bỗng cảm thấy khác lạ, cả cơ thể nàng nóng lên, một cỗ tanh ngọt từ họng cứ thế phun ra. Sao lại thế này?.Nàng cảm thấy cả cơ thể bất lực, nhẹ tênh, thanh kiếm chao đảo cơ thể nàng bỗng rơi xuống, mí mắt nặng trĩu, vang vẳng bên tai là tiếng kêu hoảng hốt của Vân Ẩn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net