Chương 3: Gặp Lâm Tuỳ Ý, Trở Thành Bạn Đồng Hành Của Tiểu Cốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngắm nhìn Hoa Thiên Cốt, Diệp Ẩn nhận thấy nàng ta đang dần rơi xuống, tay đang chảy máu, từng giọt máu rơi xuống, làm lụi tàn những đám cỏ mọc xung quanh, sắp thấy nàng ta hôn đất mẹ thân yêu. Diệp Ẩn lao tới ôm lấy nàng ta an toàn hạ cánh. Buông Hoa Thiên Cốt ra, Diệp Ẩn cười tủm tỉm.

- Cô gái, mở mắt được rồi.
Hoa Thiên Cốt lúc này từ từ mở mắt, lúc nãy nàng cứ ngỡ là mình phải té chổng mông nhưng không ngờ là lại rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương hoa sộc vào cánh mũi làm nàng mê luyến, hoàn toàn quên mất mọi chuyện, cho đến khi nghe được giọng nói trong trẻo kia, nàng mới giật mình, mở mắt. Trước mặt nàng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, màu hồng phấn yến váy lụa theo gió phiêu diêu, ống tay áo tung bay, đủ lí hồng nhạt giày thêu, tóc mây như sương mù, một nửa tùng tùng vãn thành búi tóc, dùng một chi gỗ đào trâm búi, tố nhã mê người, còn lại tóc dài đón gió phi dương.

- Này, ngươi không sao chứ?
Diệp Ẩn thấy Hoa Thiên Cốt đứng thất thần thì lấy tay chọt chọt vào cái má của nàng ta. Hoa Thiên Cốt giật nảy mình, đỏ mặt, nàng cư nhiên nhìn một cô nương đến mất hồn, xấu hổ nói.
- Ta..ta..không sao.
- Ân, vậy thì tốt.
Diệp Ẩn gật đầu ân thuận.
- Mà ngươi đang làm gì ở đây?
Diệp Ẩn giả vờ hỏi.
- Ta..ta muốn lên núi Mao Sơn bái sư, nhưng ta loay hoay mấy ngày nay mà vẫn không đi lên núi được.
Hoa Thiên Cốt thành thật trả lời.
- Trùng hợp đấy, ta cũng muốn lên núi học đạo, chúng ta cùng đi đi.
Diệp Ẩn lại tiếp tục giả vờ.
- Thật sao? Ta có thể đi cùng với ngươi?

Hoa Thiên Cốt mừng rỡ hỏi, nàng như không tin vào những gì mình đang nghe, có người không sợ nàng, còn muốn đi cùng với nàng nữa cơ đấy.
- Đúng vậy, nhưng trước đó thì ta cần phải...
Bỏ dở nửa chừng, Diệp Ẩn nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt, lấy trong túi ra hộp cứu thương mini, băng bó bàn tay đang chảy máu của Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt nhìn nàng cảm động, cô nương này tuy xa lạ nhưng đối xử với nàng thật tốt, không sợ hãi nàng, còn đối xử với nàng rất tốt nữa.
- Xong rồi, sau này đừng làm mình bị thương.
Diệp Ẩn nhẹ nhàng nói.
- Ta biết rồi. Ta là Hoa Thiên Cốt, còn ngươi tên gì?
- Ta là Diệp Ẩn. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ẩn.
- Ân, vậy ngươi cũng có thể gọi ta là Tiểu Cốt.
- Vậy thì Tiểu Cốt, ngươi mau giúp ta đào một cái hố đi.
- Để làm gì a, Tiểu Ẩn?
Hoa Thiên Cốt khó hiểu hỏi.
- Tất nhiên là để chôn người nào đó sau lưng ngươi.
Diệp Ẩn đưa tay chỉ về phía bộ xương nằm ở phía sau Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt quay ra đằng nhìn, sau đó hét toán lên, Diệp Ẩn phải dỗ dàng một lát thì nàng ta mới bớt sợ. Sau đó hai người gom xương lại, bọc vào trong một tấm y phục, nàng phụ trách chôn cất, còn Hoa Thiên Cốt thì làm mộ bia, do không biết tên nên nàng ta để là mộ vô danh, xong xuôi, hai cô nàng quỳ lạy khấn vái, còn cúng cho mấy cái bánh bao của Hoa Thiên Cốt. Lúc họ vừa khấn vái xong thì một ánh sáng xuất hiện, hoá thành một nam nhân.
- Oa, tiên nhân xin người hãy nhận con làm đệ tử.
Hoa Thiên Cốt quỳ lại, sùng kính nói.
- Tiểu Cốt, hắn là hồn phách của bộ xương chúng ta vừa chôn nha, không phải tiên nhân.
Diệp Ẩn cười phì, nói với Hoa Thiên Cốt.
- Quỷ a..
Hoa Thiên Cốt hét lên, ôm chầm lấy Diệp Ẩn.
- Ngươi hiện thân làm gì nha?
Diệp Ẩn đưa tay chạm vào linh hồn của hắn.
- Ta là Lâm Tuỳ Ý, môn hạ của phái Lao Sơn, ta muốn nhờ hai ngươi chuyển lời tới sư phụ ta là Phù Đồ đạo trưởng. Ta phụng mệnh đi đưa đồ cho Ngọc Trùng Phong, trên đường về do ta ham chơi phát hiện một đám yêu quái lộng hành, ta theo chúng tới chân núi Mao Sơn, không ngờ bị phát hiện, không những bị sát hại mà còn bị đánh thất lạc hồn phách.
Lâm Tuỳ Ý thuật lại mọi chuyện. Nhìn hai cô gái trước mặt, hắn cảm thấy rất lạ, một người tràn đầy âm khí, thu hút ma quỷ, chỉ một giọt máu của cô ta là có thể ngưng tụ lại hồn phách của hắn, người còn lại thì khó nói, hắn không nhìn ra được gì cả ngoài dung nhan diễm lệ, Lâm Tuỳ Ý hắn cũng là lần đầu nhìn thấy một mỹ nhân động lộng người như vậy, có một điều lạ là cô ta chỉ mới chạm vào linh hồn hắn thì cả linh hồn như được gột rửa, thật kì lạ.
- Nhưng chúng tôi muốn lên núi Mao Sơn, sao có thể giúp ngươi chuyển lời được chứ?
Hoa Thiên Cốt lúc này đã bình tĩnh, hỏi Lâm Tuỳ Ý.
- Hai ngươi đang lên Mao Sơn, nếu gặp được Thanh Hư đạo trưởng, hãy nói chuyện này cho ông ấy, nhờ ông ấy nói tông tích của ta cho sư phụ ta, chắc bây giờ người đang mong ta trở về.
Lâm Tuỳ Ý nói, nét mặt có chút buồn bã.
- Nhưng..nhưng ta không lên được núi Mao Sơn, làm sao mà gặp được Thanh Hư đạo trưởng?
Vẻ mặt Hoa Thiên Cốt rối rắm.
- Ta nghe sư phụ ta từng nói. Ở thành Dao Ca dưới chân Mao Sơn có một nơi gọi là Dị Hủ Các. Chủ nhân nơi đó là Dị Hủ Quân tinh am tường bí thuật, chỉ cần ngươi chịu trả cái giá nhất định, ngươi sẽ biết được điều ngươi muốn. Ngươi đi tìm Dị Hữu Quân, ông ấy chắn chắc có cách giúp ngươi lên núi.
Lâm Tuỳ Ý cười ôn nhu, sau đó biến mất.

- Tiểu Ẩn, chúng ta hãy đi xuống núi, đến thành Dao Ca tìm Dị Hủ Quân.
Hoa Thiên Cốt nói với Diệp Ẩn.
- Ân, nhưng mà Tiểu Cốt, ngươi đi một mình đến Dị Hủ Các được không?
Diệp Ẩn từ nãy giờ vẫn đang suy nghĩ cách cho Hoa Thiên Cốt bình an, chợt loé lên một suy nghĩ, nàng hướng Hoa Thiên Cốt nói.
- Sao...sao lại như vậy?
Hoa Thiên Cốt bàng hoàng, không lẽ Tiểu Ẩn sợ nàng rồi, muốn tránh xa nàng ra.
- Đứa ngốc, ta không phải là sợ hãi ngươi, chỉ là ta mới vừa nhận được truyền âm từ gia đình, ca ca của ta trốn ra ngoài chơi, đang ở gần đây, ta phải đi tìm huynh ấy về. Với lại ta có thể vào kết giới dễ dàng, ngươi không cần phải lo đâu.
Diệp Ẩn nhìn ra suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt, sủng nịch xoa đầu nàng ta, bịa chuyện nói.
- Ân, ta biết là Tiểu Ẩn sẽ không ghét bỏ ta đâu mà.
Hoa Thiên Cốt cười toe toét nói.
- Được rồi, chúng ta ăn chút gì rồi ngủ tạm ở đây đi.
Vừa nói Diệp Ẩn vừa lấy mấy cái bánh bao lúc nãy hai người cúng cho Lâm Tuỳ Ý, đưa cho Hoa Thiên Cốt hai cái, sau đó nàng cũng ăn ngon lành, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net