Chương 33: Lời Hứa Dành Cho Ngày Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Thổ Phương Tuế Tam đưa nàng về. A Cúc và Ẩn chạy ra hỏi thăm lo lắng.
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, theo khí trời dần dần chuyển lạnh, Tổng Tư ho khan tựa hồ càng ngày càng lợi hại, hắn tới gần Giang phòng cũng không bằng lấy trước như vậy thường xuyên, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ đi bản nguyện tự thăm hắn, có lúc hai người cũng sẽ ở di trước nhà đụng phải, ăn chung đến đậu bình đường nói chuyện phiếm.
Mặc dù nhìn như một mảnh yên tĩnh, nhưng kinh đô chính cục đã hỗn loạn bất an, theo như sách lịch sử bên trên ghi lại, đảo màn quân rất nhanh sẽ biết ở kinh đô vén lên chiến tranh...
Ngày này, mới từ trận tiền phòng trở lại, theo thường lệ lại vừa là một giỏ phân phối thức ăn củ cà rốt, cũng không biết tại sao, cái thời đại này thức ăn trong tựa hồ luôn là không thiếu được củ cà rốt cái này phân phối thức ăn, Nhật Bản các võ sĩ từ trước đến giờ xem thường chú trọng ăn uống người, cảm thấy đó là đại trượng phu bất xỉ hành động. Bình thường ăn uống liền rất đơn giản, lấy cốc vật, dưa muối, rong biển, tảo tía cùng cá làm chủ. Còn có trà chan canh các loại càng là đơn giản, chính là đem cơm thiêu chín thả lạnh, ăn thời điểm dùng trà nóng lao xuống, thêm một chút nữa muối. Chỉ có địa vị rất cao hoặc là rất chú trọng ăn uống người mới sẽ gia một ít cá khô ở bên trong. Loại vật này mang theo cùng kéo sợi mì đều rất thuận lợi, nhưng là nghiêm trọng thiếu thiết, chất lòng trắng trứng, vi ta min các loại nguyên tố dinh dưỡng. Mà mới soạn tổ thường thường yêu cầu phục kích, truy lùng, hộ vệ, bình thường cũng thường ăn loại vật này. Luôn ăn vật như vậy cũng dễ dàng đưa đến thiếu máu, sức đề kháng thấp kém. Tóm lại cùng hiện tại Nhật Bản xử lí so sánh, thật sự là nhàm chán nhàm chán hơn nhiều. Cùng Trung quốc chúng ta phong phú chọn thêm món ngon so sánh, càng là thiên địa khác biệt. Ở chỗ này một đoạn thời gian, nàng thật giống như hao gầy rồi. Chờ sau khi cứu được Phi Nguyệt trở về nhất định phải kéo hắn mời nàng ăn một bữa.
Chính nghĩ ra được thần, bỗng nhiên đụng phải trên người một người. Trong giỏ xách củ cà rốt mất một cái đi ra, nàng cũng không nhìn đụng phải ai, chẳng qua là theo thói quen nói câu, thật xin lỗi. Liền cúi người xuống nhặt lên cái đó củ cà rốt muốn đi.
- Cứ như vậy muốn đi sao!
Một cái thanh âm thật thấp truyền lọt vào trong tai, nàng nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới cảm thấy có chút phiền phức. Một cái lãng nhân ăn mặc đích nam tử trẻ tuổi chính rất không hữu hảo nhìn nàng.
Nàng tận lực dùng hòa nhã giọng, nói.
- Ta đã nói xin lỗi, như vậy còn chưa đủ sao?
- Dĩ nhiên không đủ, ngươi biết ta là ai không, ta nhưng là võ sĩ, võ sĩ.
Hắn giọng bỗng nhiên lại khinh bạc đứng lên.
- Bất quá, ngươi muốn thì nguyện ý bồi bồi ta, ta tạm tha thứ cho ngươi lần này.
Cái gì kẻ tồi a, nàng nhìn một chút chung quanh, có tốt hơn một chút người đang vây xem, một bộ xem náo nhiệt dáng vẻ. Ai, ân huệ lạnh lùng, hiện đại cùng cổ đại giống nhau. Xem tình hình cũng chỉ có thể tự cứu rồi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tốt sử dụng pháp thuật.
- Há, như vậy a, vốn là ta không nên cự tuyệt, bất quá người ở đây nhiều như vậy...
Nàng cố làm ngượng ngùng hình, thấp giọng nói.
- Không bằng, ngươi đi theo ta.
Quay người lại hướng mặt trước hẹp trong ngõ đi tới.

Hắn lập tức không có hảo ý nở nụ cười, thật nhanh theo sau.
Vừa vào đến không có một bóng người hẹp đường hầm, nànv liền lộ ra một cái nụ cười tà ác, nhanh chóng đem định thân phù dính vào trên người hắn. Nhìn hắn một bộ kinh hoảng thất thố bộ dạng, nàng không khỏi cười càng rực rỡ, lúc này, ngươi có thể tựu là trên thớt thịt, mặc nàng làm thịt...
Dĩ nhiên, đầu tiên, quăng lên mặt của hắn hai cái bạt tai nặng nề, trực đả cho hắn mắt nổ đom đóm, trên gương mặt rõ ràng lưu lại ma trảo của nàng ấn.
- Muốn cho ta cùng ngươi, ngươi nghĩ mình xứng à?
Ta nắm cái cằm của hắn cười nói. Nguyên lai nắm dưới người ba là thật thoải mái.
- Ngươi, ngươi là người nào?
Lời hắn nói bởi vì sưng lên mặt của mà lộ vẻ mơ hồ không rõ.
- Ngươi quản ta là người như thế nào?
- Ta muốn giết ngươi đáng giận này nữ nhân!
Hắn tựa hồ dáng vẻ rất không phục.
- Câm miệng cho ta!
Nàng thuận tay cầm lên trong giỏ xách dài củ cà rốt, bài tiết sau, nhét vào trong miệng hắn.
- Ngươi không cần phải để ý đến ta là người như thế nào, ngược lại chọc tới người của ta, là không thấy được ngày mai mặt trời mọc.
Lúc Tổng Tư nói câu nói kia thời điểm rất tuấn tú, nàng cũng đem ra bộ dùng một chút.
Đang suy nghĩ như thế nào đi nữa muốn chút hoa chiêu, cho hắn chút dạy dỗ, trong ngõ hẻm bỗng nhiên vọt vào một bóng người, một cái quen thuộc băng ti như vậy thanh âm sau lưng ta vang lên.
- Lập tức cách xa cô gái kia!
Là Tổng Tư thanh âm! Nàng vừa quay đầu, quả nhiên là Tổng Tư!
- Tiểu Ly, là ngươi!
Tổng Tư nhìn thấy là nàng cũng vậy rất là kinh ngạc.
- Mau rời đi cái đó địa phương nguy hiểm!
Hắn lớn tiếng nói, trong giọng nói càng mang theo một tia dồn dập, người mặc cạn hành sắc vũ chức chính hắn thoạt nhìn là đang đi tuần bên trong, nàng vội vàng kéo xuống kia trên người định thân phù, lấy tốc độ nhanh nhất một cái xoay người, chạy tới Tổng Tư bên người.
- Ta không sao!
Nàng cười với hắn rồi cười. Người đàn ông kia mới vừa kịp phản ứng có thể nhúc nhích, bá liền rút ra bên hông đao, chuẩn bị muốn công kích.
- Muốn đối với mới soạn tổ một phen đội trưởng quơ đao sao?
Nàng tự tiếu phi tiếu nhìn hắn. Đàn ông kia chợt cả kinh, lại cẩn thận quan sát một chút Tổng Tư, chần chờ nói.
- Chẳng lẽ ngươi là...
- Mới soạn tổ một phen đội trưởng Xung Điền Tổng Tư.
Tổng Tư trên mặt của trán ra một nụ cười sáng lạng. Bất quá nụ cười này ở đàn ông kia xem ra chỉ sợ là địa ngục kêu đi, chỉ thấy hắn sắc mặt đại biến, cũng không quay đầu lại giống như bay trốn.
- Tiểu Ly, ngươi có khỏe không?
Tổng Tư cũng không đi để ý tới hắn, chẳng qua là lo lắng hỏi nàng .
- Không việc gì, thật may ngươi chạy đến, đúng rồi, ngươi làm sao biết tới? Nàng cười hì hì nhìn hắn đạo.
Hắn lộ ra một tia thư thái thần sắc nói.
- Mới vừa cùng trai Đằng tiên sinh đang đi tuần trên đường nghe được bọn họ đang nói có lãng nhân quấy rầy trăm họ, cho nên mới tới nhìn một chút, không nghĩ tới là ngươi, ngươi không việc gì liền có thể.
- Ta xem có chuyện không phải nàng. Một cái thanh âm lạnh lùng từ bên người truyền tới, nàng lạnh không ngại bị sợ hết hồn, mãnh ngẩng đầu một cái, lúc này mới phát hiện Trai Đằng Nhất không biết lúc nào tựa là u linh đứng ở bên người rồi. Nàng vỗ nhẹ bộ ngực mình luôn miệng nói.
- Trai Đằng tiên sinh, ngươi thế nào giống như một quỷ tựa như đột nhiên xuất hiện, dễ dàng như vậy xảy ra án mạng nha.
Hắn không trả lời nàng, chẳng qua là ý vị sâu xa nhìn nàng liếc mắt. Nàng  bị ánh mắt của hắn nhìn đến có chút lo lắng, chẳng lẽ hắn nhận ra được cái gì?
Đi ra ngõ hẻm, nàng cùng Tổng Tư vừa nói vừa cười đi ở phía trước, Saitō ở phía sau cách năm, sáu bước địa phương xa theo sát.
Một trận lạnh gió thổi vào mặt, Tổng Tư lập tức trầm thấp ho khan mấy tiếng. Tâm lý nàng khẽ run lên, tiếp tục cười nói.
- Năm mới chẳng mấy chốc sẽ tới đây.
Vừa nhắc tới cái này, Tổng Tư cười càng rực rỡ, nói.
- Ừ, ngươi biết không, hàng năm năm mới thời điểm, kinh đô Phủ sẽ ở góc Điền Xuyên sông phụ cận cử hành khói lửa biểu diễn, cực đẹp, đúng rồi, ngươi gặp qua khói lửa sao?
- Ta, ta chưa thấy qua.
Nàng nói thật nhỏ. Ta cũng không nói láo, ta đích xác chưa thấy qua cổ đại khói lửa.
- Như vậy a,
hắn thần bí cười cười, nói.
- Kia thả khói lửa ngày đó ta dẫn ngươi đi một chỗ, nơi đó nhìn khói lửa là giỏi nhất.
Nhìn hắn mặt đầy vui thích biểu tình, bất tri bất giác nàng cũng bị hắn lây, gật đầu một cái.
- Được a, ngươi không được quên đâu nha.
Nàng cũng lộ ra một cái thần bí hề hề nụ cười, nói.
- Ta còn sẽ có năm mới lễ vật muốn tặng cho ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn lời nói.
Hắn nghe một chút, cứ nhìn nàng một mực cười, cười như vậy ngây thơ trong suốt ấm áp yếu ớt.
Tâm lại chợt thắt đau, nàng phải mau chóng tìm thấy sư huynh, anh ấy nhất định có cách cứu sống Tổng Tư.
"Mùa xuân này và những mùa xuân sau nữa, ngươi vẫn sẽ cười đẹp đẽ như thế, ta hứa đấy, Tổng Tư".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net