Chương 40: Cưỡng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến gần Truân thuật sự liền thấy bóng dáng của Thổ Phương Tuế Tam đang đứng đợi. Thấy thấp thoáng bóng dáng nàng và Trai Đằng Nhất hắn liền đi tới, thấy Tam Lang một thân máu me bê bết, hắn liền gấp gáp hỏi.
- Sao Tam Lang lại bị thương thành thế này?
- Bị kẻ thù tấn công thôi, ta đã giúp hắn cầm máu rồi.
Nàng chen vào cắt lời Trai Đằng Nhất. Thổ Phương Tuế Tam dường như không tin tưởng nàng, quay sang nhìn Trai Đằng Nhất, hắn thấy vậy liền gật đầu.
- Nhanh đem Tam Lang vào, đi kêu bác sĩ tới xem hắn.
Trai Đằng Nhất liền nhanh bước ôm lấy Tam Lang đi vào, Thổ Phương Tuế Tam cũng muốn vào theo, nàng liền túm lấy ống tay áo của hắn.
- Dẫn ta đi gặp Tổng Tư.
Hắn nhìn nàng hồi lâu,nghi ngờ nhìn nàng, hồi lâu nói.
- Đi theo ta.
Nàng nắm chặt ống kim tiêm trong áo, cất bước đi theo hắn. Nhìn bóng lưng của Thổ Phương Tuế Tam, nàng khẽ lắc đầu, xem ra hắn rất đề phòng nàng.
Tổng Tư nằm trên giường, sắc mặt trắng bệt, dù hắn đang ngủ nhưng mày không ngừng nhíu lại, môi liên tục mấp máy như muốn nói gì đó, mồ hôi không ngừng túa ra, thấm ướt áo của hắn. Nàng dùng khăn lông thấm nước sạch lau mặt cho hắn. Đem tay của hắn để ra ngoài, sau đó mở hộp cứu thương mini, thấm bông gòn vào thuốc sát trùng, lau chỗ tĩnh mạch của hắn, sau đó lấy ống huyết thanh ra, chuẩn bị tiêm cho hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Thổ Phương Tuế Tam tiến lên nắm chặt cổ tay nàng.
Nàng nhăn mặt nhíu mi lại, hắn dùng lực thật nhiều, nàng có cảm giác tay mình như sắp gãy ra.
- Thổ Phương tiên sinh, tin tưởng ta.

Nàng cấp hắn một nụ cười trấn an.
Nhìn nụ cười cùng ánh mắt chân thành của nàng, tâm đột nhiên hoàn toàn buông thả xuống, trong đầu dường như có một dòng nói kêu là phải tin tưởng nàng, tin tưởng nàng. Thổ Phương Tuế Tam dần buông lỏng tay nàng, ánh mắt hoang mang lùi dần về phía sau.
Nàng lại tiếp tục sát trùng một lần nữa cho Tổng Tư, nhắm ngay mạch của hắn, đâm kim vào, tiêm toàn bộ huyết thanh vào trong cơ thể hắn, xong lại tiếp tục dùng một miếng bông thấm nước sát trùng, đặt yê trên vị trí nàng vừa tiêm.
- Ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.
Nàng hài lòng gật đầu nói, trái tim dường như trút được một tảng đá lớn, thật sảng khoái.
- Ngươi yên tâm, hắn sẽ không sao.
Nàng đi đến bên Thổ Phương Tuế Tam vỗ vỗ bả vai hắn.
- Ngươi đến cuối cùng là có mục đích gì?
Hắn lại lần nữa bắt lấy của nàng cổ tay, đẩy nàng vào vách phòng.
- Ta chỉ là muốn bảo vệ Tổng Tư, nếu ta có ý nghĩ khác hay là muốn giết đội viên trong mới soạn tổ thì ta đã sớm ra tay rồi, cái tên phó cục trưởng ngu ngốc này, ngươi nghi ngờ nhiều quá có phải điên luôn rồi không?
Nàng hét vào mặt hắn, cái tên này, lúc nào cũng đa nghi này nọ, bộ nàng có thiếu nợ hắn à? Sao lúc nào cũng nghi ngờ nàng... Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ chợt cảm thấy môi mình bị thứ gì đó lạnh lẽo áp lên, hoàn hồn nhìn lại, nàng ngạc nhiên mở to hai mắt, tên....tên phó cục trưởng ma quỷ này cư nhiên hôn nàng. Con bà nó, nụ hôn đầu của nàng...
Nàng liều mạng giãy giụa nhưng hai tay đều bị hắn giữ chặt, cơ thể của hắn càng lúc càng dán sát vào nàng, hắn liền điên cuồng gặm nhắm đôi môi của nàng, cái lưỡi của hắn tiến vào, ý đồ cạy mở hàm răng của nàng, nàng liền cắn chặt răng không cho hắn có cơ hội, nhưng mà không ngờ được hắn lại cắn nàng một cái, thành công làm nàng ăn đau hô lên, hắn liền nhanh chóng chiếm đất, công chiếm khoang miệng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng chơi đùa.
( T/g: ai...da...da...mắc cỡ quớ...)
Cho tới khi nàng cảm thấy mình dường như sắp không thở nổi nữa, hắn mới lưu luyến buông nàng ra, giữa hai người còn vươn vấn một sợi chỉ bạc, vô cùng ái muội.
"Bốp"
- Ngươi...ngươi...vô sỉ.
Nàng vung tay tát hắn, in ấn lên đó dấu vết năm ngón tay, đỏ rực lên nửa khuôn mặt trắng nõn của hắn. Sau đó nàng liền vội vã chạy ra ngoài.
Thổ Phương Tuế Tam cả người run rẩy lợi hại, hắn đưa tay chạm vào môi mình sau đó lại quay sang nhìn Tổng Tư đang ngủ trên giường, hắn vừa cưỡng hôn nữ nhân của Tổng Tư, hắn vừa làm ra chuyện gì thế này?
Nàng vừa ra khỏi đó liền điên cuồng mà chạy, không biết chạy được bao lâu nàng liền đâm sầm vào một bứa tường "mềm mềm".
- Này, ngươi không sao chứ?
Giọng nam cực lạnh vang lên.
Nàng theo bản năng ngước đầu lên nhìn, là Trai Đằng Nhất, nàng cứ như vậy mà ngây ngốc ngồi đó nhìn hắn.
Trai Đằng Nhất nghi hoặc nhìn nàng, sau đó từ từ ngồi xuống đối diện với nàng, nhẹ nhàng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Nàng tròn xoe mắt nhìn Trai Đằng Nhất, sau đó liền " oa" một tiếng, nhào vào trong lòng hắn khóc thút thít.
- Ngươi làm sao vậy? Tổng Tư có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Trai Đằng Nhất gấp gáp hỏi.
- Không...không có gì, Tổng Tư... chỉ ngày mai....là có thể.... tỉnh lại rồi, ta...ta chỉ là...vui quá.....mà ....thôi.
Nàng nghẹn ngào trả lời.
- Ngươi cái này ngốc tử a....
Trai Đằng Nhất mắng nàng một câu, cũng không có ý định đẩy nàng ra, cứ thể để cho nàng một bên khóc lóc, còn hắn một bên vỗ vỗ vai an ủi nàng, chờ nàng khóc tới mệt mà thiếp đi. Hắn ôm lấy nàng đi tới một gian phòng nhỏ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giúp nàng tháo giày, đắp chăn, cầm khăn lông giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn nàng hồi lâu, rồi rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net