CHƯƠNG 42: ĐÊM TRĂNG ĐẦY NƯỚC MẮT...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên giường, nàng cười sung sướng khi nhớ lại những gì vừa xảy ra. Hoá ra, cảm giác thích một người là như thế này. Hoá ra, được người mình thích nói thích mình là một lại hạnh phúc ngọt ngào tận tâm can.
- Tiểu Ẩn, điều gì làm em vui vẻ đến như thế?
Giọng nam trong trẻo vang lên trong bóng tối, nàng hoàn hồn từ trong mộng đẹp tình yêu trở về, bật dậy nhìn ngó xung quanh.
Bên cửa sổ, nam nhân yêu nghiệt lười biếng tựa vào thành cửa, mái tóc màu biển được ánh trăng lấp lánh phủ lên, len lỏi vào từng sợi tóc, tựa như kim sa, đôi mắt xanh lưu ly mê người phi thường toả sáng trong bóng đêm, mang theo mấy phần mị hoặc lại thêm vài phần lười biếng. Nam nhân này, ngoài Phi Nguyệt sư huynh của nàng thì còn có ai.
- Phi Nguyệt, sau anh lại ở đây? Anh không ra ngoài được vào ban đêm mà.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, ân cần hỏi han, sau đó nhìn hắn trên dưới một lần, chắc chắn rằng không có gì bất ổn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ân, anh đặc biệt đến đây mời em đi chơi lễ hội mùa xuân, nhưng xem ra anh đến chậm một bước.
Phi Nguyệt nhàn nhạt trả lời, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc hiện tại của hắn, duy chỉ có đôi mắt hắn xẹt qua một tia ghen tị.
- Ách, em ...em không biết là anh sẽ đến.
Nàng ngại ngùng vuốt vuốt tóc, cười hề hề nói.
- Chờ đợt chắc mệt mỏi rồi, qua đây, em rót cho anh cốc nước.
Nàng nắm lấy tay Phi Nguyệt, kéo hắm tiến tới cái bàn nhỏ, trong lúc hắn ngồi xuống, nàng nhanh nhẹn rót một cốc nước, đưa đến trước mặt hắn. Nhẹ nhấp một ngụm nước, Phi Nguyệt đảo mắt về phía nàng, nói:
- Tiểu Ẩn, anh đã hoàn toàn bình phục, chúng ta có thể trở về.
Một câu nói nhẹ nhàng, ngắn gọn như thế nhưng lại như một đòn sét chí mạng đánh vào Diệp Ẩn. Nàng ngây người ra, thẫn thờ nhìn Phi Nguyệt.
- Tiểu Ẩn, có một số thứ không bao giờ là mãi mãi, tất cả những con người ở đây cũng chỉ là nằm trong một quyển sách, em không thể động tâm, không thể có bất kì dính líu gì đến bọn họ.
Phi Nguyệt ôn tồn nhắc nhở nàng.
- Em....em....
Nàng run rẩy trả lời, nhưng những tiếng nấc cứ thay phiên nhau đến, khiến nàng nghẹn ngào nói không hoàn chỉnh, cứ nghĩ đến việc phải rời xa Tổng Tư, tráu tim nàng lại nhói lên từng hồi, ngay từ đầu, nàng biết rõ là mình không nên có bất kì liên hệ gì với bọn họ. Nàng cũng tự nhắc nhở mình không biết bao nhiêu lần rằng không được thích Tổng Tư và cũng chẳng biết từ lúc nào, hình ảnh chàng thiếu niên với nụ cười ấm áp ấy cứ nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim nàng, dần dần chiếm lấy mọi ngóc ngách trong nàng, khiến nàng trầm luân vào bể tình không có hồi kết này.
Phi Nguyệt tiến tới ôm lấy nàng, khẽ nói.
- Anh biết em động tình với Xung Điền Tổng Tư nhưng hai người hoàn toàn không thể, hắn cũng chỉ là người liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta, còn chúng ta là những người mang trong mình trách nhiệm thay đổi truyện sách theo yêu cầu của khách hàng, đây là lần đầu em làm nhiệm vụ khó tránh được việc phạm sai lầm. Tiểu Ẩn, đau dài hơn đau ngắn, anh muốn em nhận ra hiện thực để sớm thoát khỏi tìmh cảnh này.
Diệp Ẩn oà lên khóc nức nở, nàng nhận ra rồi, nàng cuối cùng cũng nhận ra rồi, nàng thật sự không thể cùng Tổng Tư ở bên nhau, khoảng cách thân phận, khoảng cách không gian và thời gian, nàng và hắn như hai đường thẳng song song, tìm thấy nhau nhưng lại không thể ở bên nhau.
Ông trời, sao lại giỏi trêu đùa con người đến như thế...
- Tiểu Ẩn, nếu em đã ngộ ra rồi, vậy chúng ta cũng nên rời khỏi đây, có lẽ sư phụ đang ngóng chúng ta trở về.
Phi Nguyệt âm thầm nói nhỏ bên tai nàng. Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, dưới ánh sáng lập loè của ánh trăng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Ẩn càng thêm dụ hoặc, nàng khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt tím phủ nhẹ một tầng hơi nước, mông lung như sương mù, phấn môi bị nàng mím chặt đến đỏ ửng. Phi Nguyệt chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hắn thật muốn gặm lấy đôi môi khi trằn trọc liếm mút cho thoả mãn. Cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống, hắn âm thầm cười khổ, tiểu sư muội này của hắn luôn dụ dỗ người khác phạm tội một cách ngây thơ như vậy.
- Em có thể ở lại thêm và ngày không?
Diệp Ẩn dè dặt hỏi. Nàng muốn tạm biệt Tổng Tư, nếu đã không thể bên nhau, nàng cũng muốn lưu lại những kí ức ngọt ngào cho hắn và cả nàng, nàng không muốn hắn quên mất mình, lần đầu trong cuộc đời nàng xin cho nàng ích kỉ một lần.
- Được, cho em vài ngày, đem tất cả nợ hoa đào chặt rớt cho anh.
Câu nói mang ý nghĩa sâu xa kèm theo sự ghen tuông. Hệt như lời dành cho tình lữ. Nàng cũng chỉ nhẹ gật đầu, hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa câu nói của Phi Nguyệt.
Nặng nề nhắm lại hai mắt, từng giọt nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi trên gương mặt nàng, thấm ướt cả một mảnh áo to của Phi Nguyệt.
Phi Nguyệt ôm nàng càng chặt hơn, khoé môi nhẹ cong.
Đêm nay, có người đau khổ vì sắp chia ly lại có người chìm đắm trong ngọt ngào của mật tình, cũng không xa lại có người âm thầm mừng rỡ...~~~
(#phyn: sao ta cảm thấy hình tượng con trai Phi Nguyệt của ta lại chút ác ác nhỉ?)

~~~~~~~~~~~~~~∆∆∆~~~~~~~~~~~~~~~
Hế lô tất cả các mon nhi, #phyn đã trở lại rồi đây, sau một thời gian dài bỏ bê con cái cuối cùng cũng chiến thắng ông thần làm biếng để viết tiếp bộ truyện này.😇😇
Mấy babe đọc có cảm thấy chương này có mạch cảm xúc hơi khác với các chương trước không??
Đơn giản là vì hai tháng qua #phyn cày ngôn tình nữ phụ trung quốc hơi bị nhiều, nên hơi nhiễm. Hi vọng sau hai tháng cày cấy sẽ giúp cho vốn từ và cách viết của #phyn thành thạo hơn, hoàn chỉnh hơn, nếu được #phyn cũng muốn viết H. Điều quan trọng nhắc lại ba lần là : H , H , H.
Và điều cuối cùng là bộ truyện này của #phyn đã được hơn 1K lượt đọc.😍
Đây là động lực giúp #phyn cố gắng viết truyện. #phyn là tác giả mới tham gia diễn đàn này và đây cũng là bộ truyện đầu tay của #phyn. Trong lúc viết, khó tránh khỏi sai xót, hi vọng mấy babe bỏ qua. Hãy giành tình cảm cho bộ truyện này nha.
Chân thành cảm ơn bn nào đọc hết những gì #phyn nói.
Còn một vấn đề nữa ạ.
Cầu vote a~~~~~ 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net